Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 920: Không biết trời cao đất rộng.


— o —

Chương 920: Không biết trời cao đất rộng.

Diệp Mặc phát hiện, tu sĩ hai bên đều ở khoảng hai mươi người, tên tu sĩ chuẩn
bị định hỏi tội hắn kia cũng lùi về.

Đang lúc Diệp Mặc muốn đến hỏi Quảng Vi xem có chuyện gì thì lại thấy cô ta và
Cầm Mộ Tâm đi về phía một phụ nữ xinh đẹp chừng ba mươi tuổi. Bên cạnh người
này là một thiếu nữ thoạt nhìn mới mười mấy tuổi, trong lòng Diệp Mặc tự nhủ,
một cô nhóc thế này thì thật sự nên để ở nhà.

– Đại sư tỷ.

Nghiễm Vi và Cầm Mộ Tâm hưng phấn hô lên, khiến cho Diệp Mặc biết cô gái này
cũng là người của “Tiên Dược cốc”.

Đợi cho bốn người của “Tiên Dược cốc” tụ họp lại một chỗ, lúc này Diệp Mặc mới
đi đến hỏi Quảng Vi:

– Cô biết thế này là sao không?

Quảng Vi mê mang lắc đầu nói:

– Tôi cũng không rõ nữa.

Vị Đại sự tỷ kia cũng nghi hoặc nhìn Diệp Mặc, cô ta không xem cuộc so tài
Luyện Đan danh nhân đường, cho nên không nhận ra hắn. Hiện giờ lại thấy một tu
sĩ Trúc Cơ như Diệp Mặc mà nói chuyện trống không với Quảng Vi như vậy, mà
Quảng Vi lại không tức giận. Cô cũng biết tính tình sư muội mình thế nào,
tuyệt đối không dễ nói chuyện như vậy.

Cầm Mộ Tâm lại nhìn Diệp Mặc một cái rồi mới lên tiếng:

– Trong Sa Nguyên dược cốc còn có một di tích rất lớn, nghe nói trong đó linh
thảo nhiều không kể xiết, hơn nữa một số dược liệu trân quý cấp năm trở lên
cũng có, thậm chí còn có cả “Hoàn Hồn quả” – linh dược cấp tám nữa.

“Hoàn Hồn quả”, thứ này Diệp Mặc đương nhiên bất, đây là một loại linh dược
nghịch thiên. Nghe nói sau khi tu sĩ chết đi, chỉ cần bảo vệ tốt thân thể thì
có thể dùng “Hoàn Hồn quả” luyện chế “Dưỡng Hồn đan”. Thứ này thậm chí có thể
từ từ chữa trị thần hồn của tu sĩ đã chết, ngàn vàng khó cầu.

– Di tích mà cô nói ở đây?

Diệp Mặc lập tức lên tiếng hỏi, lúc này hắn nhớ tới Nhiếp Song Song, dung mạo
của cô ấy không hề thay đổi, chỉ là không có khí tức của thần hồn mà thôi. Có
lẽ một viên “Dưỡng Hồn đan” thật sự có thể đánh thức cô ấy cũng không chừng.

Cầm Mộ Tâm lắc đầu:

– Không phải, là trong sơn cốc này, ở đây chỉ có Truyền Tống trận. Người của
Nam An châu không biết có được bí đồ của Sa Nguyên dược cốc từ đâu, tìm đến
nơi này. Chiết sư huynh và Tây Môn sư huynh nghe nói chuyện này nên cũng tới
đây.

Diệp Mặc đã hiểu được, xem ra là Cầm Mộ Tâm và Quảng Vi phát hiện “Lạc Hoàng
Tam Diệp thảo” ở đây, sau đó bị tu sĩ Nam An châu đến tìm kiếm di tích bắt
gặp, kết quả là hai bên động thủ vì “Lạc Hoàng Tam Diệp thảo”. Hai người Cầm
Mộ Tâm và Quảng Vi tất nhiên đánh không lại, sau đó sư huynh của Thần Kiếm
tông cũng đến, nhưng vẫn thua trong tay tu sĩ họ La bị Diệp Mặc giết trước đó.

Cho đến khi mấy người Tây Môn Siêu và Chiết Thu Thủy tới thì cục diện mới cầm
cự được. Cuối cùng những người tu sĩ Kim Đan tầng bảy này tới, hẳn là hai bên
cố ý gọi đến.

Hiện tại tu sĩ Kim Đan của hai bên cũng khá cân bằng, tổng cộng lại cũng có
hơn bốn mươi người. Diệp Mặc nhìn một chút, mỗi bên có hai Kim Đan viên mãn,
mà Kim Đan hậu kỳ thì Nam An châu có ba, Bắc Vọng châu có hai. Còn lại đều là
Kim Đan trung kỳ hoặc Kim Đan sơ kỳ.

Không ai phản đối đề nghị của tu sĩ Kim Đan viên mãn bên Nam An châu, tu sĩ
hai bên bắt đầu lục tục ngự kiếm tiến vào sơn cốc.

Diệp Mặc phát hiện, mặc dù hắn ở bên Bắc Vọng châu, tuy nhiên lại không quen
biết ai, cũng không ai nói gì với hắn. Hơn nữa đám đệ tử các môn phái kia đều
tạo thành tiểu đội, chỉ mình hắn là tán tu mà thôi.

Quảng Vi thấy không ai nói gì với Diệp Mặc, mặc dù biết Diệp Mặc đánh bại Hải
Tân, nhưng tu vi Trúc Cơ vẫn không bị thường. Cô vừa muốn mở miệng gọi Diệp
Mặc thì Cầm Mộ Tâm đã nói:

– Diệp Mặc, cảm ơn anh đã cứu Quảng Vi sư tỷ, nhưng…

Diệp Mặc lạnh nhạt nói:

– Nhưng cái gì, có phải cô muốn nói tốt nhất tôi không nên vào? Tiến vào đối
với tôi cũng không có bao nhiêu chỗ tốt?

Cầm Mộ Tâm có chút lúng túng gật đầu nói:

– Đúng vậy, Truyền Tống trận kia cũng có giới hạn, một mình anh…

Không đợi Diệp Mặc trả lời, Đại sư tỷ của Tiên Dược cốc đã kêu:

– Quảng Vi, Mộ Tâm, nhanh lên một chút.

Hai người cười xin lỗi Diệp Mặc, sau đó đuổi theo đoàn người tiến vào sơn cốc.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, mặc dù tu vi của hắn rất thấp, nhưng đối mặt với
cơ duyên tốt như vậy thì sao có thể không tranh thủ đây?

Giống như hơn nửa tháng trước, nếu hắn không tranh thủ Linh Tủy trong Linh Tủy
trì thì bây giờ có thể đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn sao? Tuyệt đối không thể
nào! Gặp được thứ tốt là phải chủ động, mặc dù có nguy hiểm đi nữa.

Ngồi ở nhà sẽ không nguy hiểm, nhưng ngồi ở nhà có thể khiến hắn kết Kim Đan,
thành Nguyên Anh, có thể ngưng Hư Thần sao?

Diệp Mặc đi theo không chút do dự, bí cảnh trong Sa Nguyên dược cốc, hắn chẳng
cần nghĩ cũng biết thứ này tuyệt đối sẽ không kém hơn Linh Tủy trì. Nếu thứ
tốt như vậy mà hắn không đi tranh thủ thì quả thực chính là kẻ ngốc. Nếu thực
sự không được thì coi như thôi, điều đó nói rõ hắn không đủ cơ duyên. Huống
chi bên trong còn có thể có linh dược cấp tám “Hoàn Hồn quả”. Cho dù Nhiếp
Song Song không chết thì “Hoàn Hồn quả” cũng là thứ tất cả tu sĩ đều muốn có.

Thấy Diệp Mặc theo vào, Cầm Mộ Tâm thở dài không nói gì.

Lại qua thời gian một nén nhang, Diệp Mặc đi theo đoàn người, cuối cùng tới
một cái đài hiến tế khổng lồ của các thầy tu hay sử dụng vậy. Tất cả mọi người
dừng lại, Diệp Mặc cũng dừng lại ở phía sau.

Diệp Mặc là một đại sư trận pháp, hắn vừa nhìn qua đã biết nơi này từng bị một
trận pháp lớn vây quanh, thậm chí phía ngoài còn có Trận Pháp ẩn nặc. Chẳng
qua những trận pháp này đều có dấu vết bị phá hỏng, hẳn là từ rất lâu trước
kia rồi, tuyệt đối không phải mới bị phá vỡ.

Lúc này tên tu sĩ Kim Đan viên mãn của Nam An châu đứng trên bình đài khổng
lồ, nói:

– Nơi này là do các vị tiền bối của Nam An châu chúng tôi phát hiện từ năm
mươi năm trước. Chẳng qua khi đó nhân số của họ quá ít, không thể thông qua
Truyền Tống trận tiến vào dược viên. Cộng thêm lúc đó thời gian đã đến, chỉ có
thể tiếc nuối rời đi. Nơi này có bảy Truyền Tống trận, trên mỗi Truyền Tống
trận phải có ít nhất một tu sĩ rót chân nguyên vào thì mới có thể phát động.

Nghe tên tu sĩ này nói, Diệp Mặc quan sát cẩn thận một chút, quả nhiên phát
hiện trên bình đài phân bố tổng cộng bảy truyền tống trận hơi mờ mờ.

Thì ra là một Thất Tinh truyền tống trận, vừa nhìn thì Diệp Mặc đã nhận ra
Truyền Tống trận này. Ban đầu ở núi Thần Châu, hắn nghiên cứu “Cửu Tinh trận
pháp” và “Thất Tinh trận pháp” mấy năm, rất hiểu rõ loại Truyền Tống trận này.
Nhưng Thất Tinh Truyền Tống trận cần rót chân nguyên vào cả bảy truyền tống
trận mới có thể phát động cũng không sai, nhưng nó cũng có hạn chế là mỗi
Truyền Tống trận chỉ có thể mang ba người đi.

Quả nhiên khi Diệp Mặc vừa nghĩ tới đây, tên tu sĩ Kim Đan viên mãn kia đã
tiếp tục nói:

– Chẳng qua mỗi truyền tống trận chỉ có thể phát động một lần, hơn nữa chỉ
mang theo được ba người. Cứ như vậy, bảy truyền tống trận cuối cùng chỉ có thể
mang đi hai mươi mốt người. Ý của tôi là mọi người tự dựa vào bản lãnh, cho dù
là tu sĩ Bắc Vọng châu hay Nam An châu đều có thể tranh đoạt Truyền Tống trận,
nhưng không thể vì Truyền Tống trận mà dùng số đông cưỡng ép. Cho dù có mâu
thuẫn gì cũng phải đợi đến lúc ra khỏi bí cảnh rồi tính…

Hiển nhiên bảy Truyền Tống trận chỉ có thể mang đi hai mốt người, mà hiện
trường thì có khoảng bốn mươi người, rõ ràng là sẽ có một nửa không vào được.

– Tôi đồng ý.

Tên tu sĩ Kim Đan của Bắc Vọng châu nói, sau đó y lập tức chiếm lĩnh một
Truyền Tống trận, nói:

– Tôi muốn Truyền Tống trận này. Cát Phách, Văn Nhân Thiên, hai người đứng
cạnh tôi.

Người này vừa chiếm một Truyền Tống trận, tu sĩ Kim Đan viên mãn vừa nói
chuyện của Nam An châu cũng không chút do dự chiếm cứ một cái, đồng thời cũng
gọi hai người đi lên.

Hai người này cũng là Kim Đan viên mãn, không ai dám tiến lên tranh đoạt
Truyền Tống trận của họ. Đại sư tỷ của Tiên Dược cốc cũng lập tức chiếm cứ một
cái, sau đó nói:

– Mộ Tâm hoặc Quảng Vi đi lên, Kỳ Kỳ cũng đi lên.

Hiển nhiên cô không yên lòng để Kỳ Kỳ một mình lại bên ngoài, dù sao Kỳ Kỳ
cũng là người có tu vi kém nhất trong các tu sĩ của Tiên Dược cốc tiến vào
đây, chỉ có tu vi Trúc Cơ.

Quảng Vi nói với Cầm Mộ Tâm:

– Mộ Tâm sư muội, kỹ thuật luyện đan của em cao hơn, em vào đi thôi. Chị và
Diệp Mặc ở lại đây là được rồi.

Trong suy nghĩ của cô, khẳng định Diệp Mặc sẽ không vào được.

Vốn Cầm Mộ Tâm muốn để cho Quảng Vi tiến vào, nhưng nghĩ đến Diệp Mặc cũng ở
đây, thay vì chính mình ở bên ngoài khó xử, còn không bằng để Quảng Vi sư tỷ ở
lại bên ngoài.

Tiếp theo lại có một tu sĩ Kim Đan viên mãn và hai Kim Đan tầng tám lần lượt
chiếm cứ những Truyền Tống trận khác. Mà những tu sĩ này đều dẫn theo người
của môn phái mình.

Chỉ trong chốc lát, bảy Truyền Tống trận chỉ còn lại một cái. Mà sáu cái kia
đều bị những người tu vi cao nhất ở đây chiếm giữ. Trước khi Truyền Tống trận
bị chiếm hết, sẽ không có ai đến khiêu chiến bọn họ.

Thấy chỉ còn lại một truyền tống trận duy nhất, Diệp Mặc căn bản không cần suy
nghĩ. Bất kể là ai chiếm cứ Truyền Tống trận này cũng sẽ không kêu hắn lên
cùng.

Hắn không đợi người khác đứng ra, lấy tốc độ nhanh nhất bay lên Truyền Tống
trận thứ bảy.

– Truyền tống trận này là của ta.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Diệp Mặc, không biết tên này có vấn đề về trí
não không nữa, còn có mấy tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy chưa đứng ra, Kim Đan
trung kỳ thì lại càng nhiều. Một con kiến hôi Trúc Cơ kỳ cũng dám nói Truyền
Tống trận là của hắn, chẳng lẽ là không biết trời cao đất rộng sao?

Hải Tân bị Diệp Mặc một quyền đánh bại lần này cũng không cười nhạo hắn, mà
chỉ vịn cánh tay bị gãy lẩm bẩm:

– Thì ra hắn căn bản là một thằng điên, mình cư nhiên lại so đo với một thằng
điên.

Nói xong y lắc lắc đầu, hiển nhiên việc Diệp Mặc đánh bại y vừa xong đã bị y
quẳng sang một bên.

Bởi vì hành động của Diệp Mặc quá buồn cười, trong lúc nhất thời thế nhưng lại
không có ai tiến lên khiêu chiến. Đại sư tỷ của Tiên Dược cốc kinh ngạc nhìn
Diệp Mặc, sau đó quay sang Cầm Mộ Tâm hỏi:

– Mộ Tâm, người này là ai? Em và Quảng Vi có quen không? Thấy thế nào cũng có
chút dở dở ương ương vậy?

Cầm Mộ Tâm lúng túng cúi đầu, trong lòng thầm nhủ chẳng lẽ phải trả lời là tên
hâm này luyện đan khá tốt, còn xém chút đã trở thành chồng mình? Nhưng cô cũng
không nói ra mấy lời này.

– Diệp Mặc, anh mau xuống đây.

Quảng Vi lo lắng gọi Diệp Mặc, mặc dù hắn nghịch thiên, nhưng cô biết Diệp Mặc
nhiều nhất chỉ có thể đối chiến với một tu sĩ Kim Đan tầng ba, tầng bốn gì đó.
Nơi này có nhiều Kim Đan hậu kỳ, trung kỳ như vậy, hắn đánh lại thế nào được?

Diệp Mặc đương nhiên biết ý nghĩ của những người này, trong lòng hắn cười
lạnh. Nơi này, những người còn lại nhiều nhất chỉ là Kim Đan tầng bảy, mặc dù
hắn không phải là đối thủ của Kim Đan tầng bảy, nhưng hắn biết “Tam Sinh
quyết” của mình, ban đầu lúc hắn Trúc Cơ thì vừa có thể tu luyện, vừa có thể
làm việc khác. Vạn nhất có một Kim Đan tầng bảy tới, thì hắn sẽ nuốt “Bồi Chân
đan” và “Kềnh Linh lam quả” vào.

Cầu phú quý trong hiểm nguy, hắn vừa kết đan vừa lợi dụng uy lực lúc kết thành
Kim Đan, cũng không nhất định phải e ngại những người kia.

– Cút xuống đi, chỉ là một con kiến Trúc Cơ cũng dám chiếm Truyền Tống trận.

Tên tu sĩ Nam An châu vừa rồi nghi ngờ Diệp Mặc đứng ra lần nữa. Mặc dù y biết
với tu vi Kim Đan tầng năm của mình không thể chiếm được Truyền Tống trận,
nhưng y quyết định cứ giết Diệp Mặc trước đã.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.