Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 761: Thức thời một chút


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 761: Thức thời một chút

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Chuyện gì?

Sắc mặt Phùng Năng trầm xuống nói. Gã vừa muốn hành sự, đã bị ngắt giữa chừng.
Trong lòng gã rất không thoải mái.

Thủ hạ vừa tiến vào có chút nơm nớp lo sợ nói:

– Bang chủ đại nhân. Trưởng lão Vô Bại đã dẫn theo Thiếu chủ và trưởng lão Vô
Thường trở lại.

Phùng Năng nghe nói con trai trở lại, nhất định là chuyện Đàn Thành đã xong
xuôi. Nhanh như vậy con trai gã đã xử lý mọi chuyện xong xuôi, gã vẫn rất vui
mừng. Gã còn chưa nghe người thủ hạ này nói hết, đã gật đầu, lại kéo tỳ nữ kia
sang bên cạnh nói:

– Nếu Chá Bình đã trở lại, thì để ba người bọn họ vào đi…

Nói tới đây, Phùng Năng dường như nghĩ tới điều gì. Gã đập bàn một cái nhìn
chằm chằm vào tên thủ hạ kia lạnh giọng nói:

– Lần sau lúc nói chuyện nếu như lại nói lung tung, lập tức loạn côn đánh
chết.

Gã đã nghĩ tới một câu nói vừa rồi của anh ta, không phải là Thiếu chủ dẫn
theo Vô Thường và Vô Bại trở lại, mà là Vô Bại dẫn theo Thiếu chủ và Vô Thường
trở lại.

– A, không phải. Tôi không nói lung tung, là trưởng lão Vô Bại dẫn theo…

Người thủ hạ tiến vào bẩm báo này có chút ngu dốt. Đến bây giờ anh ta vẫn chưa
hiểu được điều khiến bang chủ tức giận.

Phùng Năng hừ lạnh một tiếng, tâm tình trở nên không vui. Gã căn bản lười nghe
tiếp, giơ tay cầm lấy một cái chén lên rồi ném xuống. Cái chén này đúng lúc
nện trúng vào trán người thủ hạ này. Không ngờ cái chén không vỡ vụn, mà cắm
sâu vào trong đầu anh ta. Máu tươi lập tức chảy dọc theo trán anh ta xuống.

Người thủ hạ này trừng mắt nhìn chằm chằm vào Phùng Năng. Dường như sắp chết
cũng không biết vì sao bang chủ lại muốn giết anh ta. Chẳng lẽ chỉ bởi vì anh
ta tiến đến quấy rầy chuyện tốt của bang chủ sao? Nhưng chuyện anh ta muốn báo
cáo dường như rất quan trọng.

Phùng Năng còn chưa kịp nói thêm câu gì, lại có một gã đàn ông mặt ngựa vội
vàng đi vào.

Phùng Năng nhíu nhíu mày. Gã biết đây là đệ nhất tướng tài, thủ hạ của gã, là
quản gia của gã, tên là Phương Khoan. Địa vị của y còn trên anh em Vô Thường
Vô Bại. Tuy rằng cũng là tu vi Tiên Thiên, đồng dạng là Tiên Thiên sơ kỳ,
nhưng y lại là một tay ám khí mà ngay cả cao thủ Tiên Thiên trung kỳ đều khó
lòng phòng bị. Hơn nữa y còn có một tuyệt kỹ. Chính là khí châm đả thương
người.

Bình thường y có thể tụ khí thành châm đả thương người. Ngay cả Tiên Thiên
đỉnh phong cũng không chắc có thể làm được, nhưng Phương Khoan lại có thể làm
được.

Phương Khoan là tâm phúc đứng đầu của Phùng Năng, cũng là người đi theo Phùng
Năng lâu nhất. Năm đó thời điểm Phương Khoan vẫn là tu vi Địa Cấp, đã to gan
lớn mật đi cưỡng hiếp con gái một thành chủ. Kết quả y bị thành chủ này truy
sát. Thời khắc mấu chốt Phùng Năng đã cứu y, đồng thời vẫn để y đi theo bên
người. Sau đó, Phương Khoan tấn cấp Tiên Thiên, đã giết sạch cả nhà thành chủ
kia, lúc này mới dừng lại.

Địa vị của Phương Khoan ở Hải Thương Phái rất cao. Hơn nữa Phùng Năng đối với
y cũng không tồi, cho nên y cũng rất trung thành và tận tâm đối với lão đại
Phùng Năng này.

Tuy rằng lúc này Phương Khoan xông vào, Phùng Năng có chút không vui, nhưng gã
lại không nói gì. Đối xử với Phương Khoan đương nhiên không thể giống như với
một tiểu lâu la bình thường.

Sau khi Phương Khoan tiến vào, căn bản cũng không nhìn tên thủ hạ đang nằm
chết trên mặt đất. Y vội vàng nói:

– Đại ca, Thiếu chủ Chá Bình bị giết ở Đàn Thành. Vô Thường bị chặt đứt hai
tay hai chân hiện tại đã mất quá nhiều máu mà chết. Chỉ có một mình Vô Bại
quay trở về. Nhưng Vô Bại cũng bị người ta phế bỏ đan điền, hiện tại thành một
phế nhân.

Toàn bộ Hải Thương Phái chỉ có một mình Phương Khoan có thể gọi Phùng Năng là
đại ca. Điều này cũng có thể thấy được địa vị của Phương Khoan ở trong lòng
Phùng Năng như thế nào.

– Cái gì?

Phùng Năng nghe Phương Khoan nói xong, sắc mặt đại biến, lập tức đứng lên. Gân
xanh trên trán nổi lên. Nếu như tức giận có thể biến thành lửa, hiện tại trong
phòng gã toàn bộ đã là lửa.

Gã chỉ có Phùng Chá Bình này là con trai độc nhất, thật sự là nâng trong tay
sợ rơi xuống, ngậm trong miệng sợ tan đi. Cho dù Phùng Chá Bình len lén cướp
tiểu thiếp của gã, gã cũng có thể xem như chưa hề có chuyện gì phát sinh.
Nhưng hiện tại không ngờ con trai gã bị người ta giết chết. Gã có thể không
tức giận sao? Hơn nữa thủ hạ đắc lực nhất của gã là anh em Vô Thường Vô Bại
cũng bị người ta hủy. Mối thù này đã là mối thù không đội trời chung.

– Là ai? Rốt cuộc là ai, a…

Phùng Năng gần như đã phát điên. Bàn trà trước mặt gã đã bị gã vỗ một cái nát
vụn. Hai người tỳ nữ bên cạnh gã sợ tới mức vội vàng trốn sang một bên, sợ một
khi không cẩn thận, không chừng sẽ bị chủ nhân đáng sợ này giết chết.

– Bang chủ. Vô Bại bất lực, xin bang chủ trách phạt…

Vô Bại vừa tiến vào, liền thấy bang chủ tức giận ngút trời, lập tức quỳ xuống
tạ tội.

Phía sau ông ta là bốn người của Hải Thương Phái đang nâng cái hai cáng. Nằm
trên cáng là hai người Phùng Chá Bình con trai gã và Vô Thường.

Sắc mặt Phùng Năng trở nên trắng bệch. Gã đi đến bên cạnh Phùng Chá Bình, lật
tấm vải trên mặt con ra. Vừa nhìn, gã đã thấy một khuôn mặt hoảng sợ trắng như
tờ giấy. Đó rõ ràng là Phùng Chá Bình con gã. Một người khác nằm trên cáng, gã
không cần nhìn, cũng biết chắc chắn là Vô Thường.

Phùng Năng xiết chặt nắm tay. Gân xanh trên nắm tay gã nổi lên. Lúc này gã
không nghĩ mình đã giết oan người thủ hạ kia, mà chỉ nghĩ làm thế nào để lóc
xương lột da kẻ thù.

Người trong phòng cũng không ai dám thở mạnh. Lúc này bọn họ cũng không dám
nói lời nào. Phùng Năng đang tức giận, có thể giết bất kỳ người nào.

Thật lâu sau, Phùng Năng mới chậm rãi bình tĩnh trở lại. Gã từ từ quay người
trở lại chỗ ngồi. Sau khi thở ra một hơi, lúc này gã mới lạnh lùng nói:

– Vô Bại, đã xảy ra chuyện gì, anh nói lại tỉ mỉ đi.

– Vâng, bang chủ.

Vô Bại hít một hơi thật sâu. Ông ta biết Thiếu chủ chết dưới sự giám hộ của
ông ta, bất kể vì lý do gì, ông ta cũng không có được kết cục tốt. Nhưng ông
ta nhất định phải nói ra toàn bộ chuyện này.

– Sau khi chúng tôi tiến vào Đàn Thành, cũng đã liên lạc với mấy trưởng lão
của Thần Thương Hội đã đáp ứng hợp tác với chúng ta…

Vô Bại vừa mới nói tới đây đã bị Phùng Năng ngắt lời. Gã lạnh lùng thoáng nhìn
về phía Vô Bại, lạnh giọng nói:

– Nói thẳng vào trọng điểm. Những gì không quan trọng cũng đừng nhiều lời.

– Vâng.

Trong lòng Vô Bại dâng lên một nỗi chua xót. Cho dù là Tiên Thiên, ở trong mắt
Phùng Năng ông ta cũng không bằng một con chó. Hiện nay tu vi của ông ta đã bị
phế bỏ. Phỏng đoán ngay cả một con chó cũng không bằng. Trước đây, Phùng Năng
đối với anh em bọn họ có lúc nào không khách khí. Làm sao có thái độ như bây
giờ? Người đi trà lạnh. Lúc này, người còn chưa đi, đừng nói tới trà lạnh, mà
căn bản cũng không có nữa rồi.

Trong lòng Vô Bại cảm thấy chán nản. Phùng Năng không bảo ông ta đứng lên,
nhưng ông ta lại không muốn tiếp tục quỳ nữa. Ông ta đứng lên, giọng điệu đã
bình tĩnh hơn rất nhiều.

– Người giết chết Thiếu chủ chính là một trưởng lão của Thần Thương Hội. Tu
vi của y là nửa bước Tiên Thiên, tên là Trữ Dị Sanh.

Phùng Năng không suy nghĩ gì về chuyện Vô Bại tự mình đứng lên. Gã bỗng nhiên
lạnh giọng hừ một tiếng.

– Trữ Dị Sanh chỉ là một kẻ nửa bước Tiên Thiên, đã dám giết Thiếu chủ của
Hải Thương Phái ta. Thật đúng là gan chó lớn. Tôi không cắt bỏ từng miếng thịt
chó của y, thề không bỏ qua.

Vô Bại ngầm cười lạnh một tiếng, miệng lại vẫn bình tĩnh nói:

– Lúc ấy Trữ Dị Sanh đá một cước vào người Thiếu chủ, rõ ràng không có sát ý,
nhưng Thiếu chủ lại chết. Tôi nghi ngờ người thật sự hạ sát thủ không phải là
Trữ Dị Sanh, mà là Diệp Mặc.

– Diệp Mặc, ai là Diệp Mặc?

Phùng Năng không kịp phản ứng.

Vẻ mặt Vô Bại vẫn rất bình tĩnh nói:

– Diệp Mặc chính là người trợ giúp cho Thần Thương Hội. Hắn tiến vào liền
giết anh trai tôi Vô Thường. Sau đó Thiếu chủ dập đầu cầu xin hắn tha thứ. Trữ
Dị Sanh vốn là nội ứng của Hải Thương Phái chúng ta, nhưng y thấy Diệp Mặc vừa
đến, vì muốn lấy lòng Diệp Mặc, không ngờ đã chủ động tiến lên đá Thiếu chủ
một cước.

– Diệp Mặc, bất kể hắn là ai, dám khiêu khích ta, ta phải cho hắn biết chết
đối với hắn mà nói là chuyện hạnh phúc tới mức nào…

Phùng Năng đã tức giận đến mức không thể khống chế được mình. Gã hận không thể
lập tức chộp lấy nuốt sống kẻ đã giết con của gã.

– Tên Diệp Mặc kia nói, hắn bảo bang chủ thức thời một chút. Bởi vì hắn không
muốn phải tới Hải Thương Phái đi dạo.

Vô Bại dường như không thấy dộ dạng hổn hển của Phùng Năng. Ông ta vẫn bình
tĩnh thêm một câu.

– Ha ha… Bảo tôi thức thời một chút…

Phùng Năng cả giận cười, nhưng không có nửa phần vui vẻ.

Phương Khoan cảm thấy kỳ lạ thoáng nhìn về phía Vô Bại. Y biết Vô Bại không
phải là một người nói nhiều, nhưng hôm nay dường như ông ta nói thật sự có hơi
nhiều một chút.

Diệp Mặc? Phương Khoan bỗng nhiên nhớ tới một người, mấy ngày trước đã giết vô
số cao thủ ở núi Thần Châu. Tiên Thiên ở trong tay hắn chỉ như một con gà con
không thể phản kháng. Sau đó hắn lại đơn thương độc mã tiêu diệt mấy Ẩn Môn.
Trong đó còn bao gồm cả Thái Ất Môn là một Ẩn Môn hạng nhất.

Điều này vẫn chưa phải là điều khiến người ta sợ hãi nhất. Điều khiến cho
người khác sợ nhất chính là, trong một ngày không ngờ hắn đã tiêu diệt hơn
mười Ẩn Môn. Mà những Ẩn Môn này lại khá xa nhau. Cho dù ngồi xe cũng phải mất
mấy ngày. Nhưng người tên là Diệp Mặc kia lại tiêu diệt chỉ trong vòng một
ngày. Không có bất cứ kẻ nào biết được, làm sao Diệp Mặc có thể trong thời
gian ngắn như vậy đi tới nhiều nơi như vậy.

Tất cả mọi người đều biết những bí ẩn này, nhưng không ai dám công khai bàn
luận. Hiện tại, Diệp Mặc thậm chí đã trở thành một cấm kỵ, thành một cấm kỵ
của Ẩn Môn.

Tuy rằng Hải Thương Phái có thực lực không nhỏ, nhưng ở trước mặt Diệp Mặc,
dường như vẫn không đủ nhìn. Nếu như Diệp Mặc mà Vô Bại nói là Diệp Mặc này,
vậy Hải Thương Phái không cần phải nói tới chuyện báo thù, tốt hơn là nên suy
nghĩ một chút xem làm thế nào để tiếp tục sinh tồn được.

Nghĩ đến đây, Phương Khoan rùng mình một cái. Y gần như có thể khẳng định Diệp
Mặc mà Vô Bại nói chính là người này. Ngoại trừ hắn còn có ai có thể giết Vô
Thường dễ dàng như vậy? Còn có ai có thể dễ dàng hủy đi tu vi của Vô Bại? Còn
có ai lại coi thường Hải Thương Phái như vậy?

Phương Khoan nghĩ tới, nhưng Phùng Năng đang tức giận đến run rẩy. Gã làm sao
còn có thể nghĩ ra ai là Diệp Mặc.

– Phương Khoan, cậu lập tức chuẩn bị một chút, cùng tôi đi Đàn Thành một
chuyến. Tôi thật sự rất muốn xem thử người quá sức trâu bò này là ai? Bảo tôi
thức thời một chút? Tốt nhất hắn còn có gan, không rời khỏi Đàn Thành. Còn cả
Tử Hoa Tiên Tử kia nữa… Tôi không bắt cô ta chết đi sống lại, tôi không xứng
làm bang chủ Hải Thương Phái…

Vẻ mặt Phùng Năng dữ tợn. Những lời này gã gần như đã gằn ra từng tiếng một.

Đã hiểu được Diệp Mặc là ai, đương nhiên Phương Khoan sẽ không để Phùng Năng
đi chịu chết. Y không đợi Phùng Năng nói dứt lời, liền đi ra nói:

– Đại ca, tên Diệp Mặc kia hẳn là chính là người mấy ngày trước đã giết vô số
Tiên Thiên ở núi Thần Châu, lại thần tốc tiêu diệt Thái Ất Môn và người của
phần lớn các môn phái khác…

Phùng Năng giống như con gà trống bị người ta bóp cổ. Âm thanh chợt im bặt.
Bỗng nhiên gã cảm giác được một luồng khí lạnh từ đỉnh đầu chui xuống.

Vô Bại nhìn Phùng Năng từ vẻ mặt vô cùng phẫn nộ trở thành vô cùng kinh hãi,
trong lòng bỗng nhiên cảm giác sảng khoái, giải tỏa được tức giận trong
lòng…

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.