Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 760: Bang chủ Hải Thương
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Vân Tử Y bừng tỉnh sau cơn chấn động, tay của cô vẫn có chút run rẩy.
Tiên Thiên, một mục tiêu của biết bao võ giả Địa cấp đỉnh phong cả đời đều
không đạt đến nhưng nay cô đã có trong tay. Còn viên Trú Nhan Đan kia gần như
khiến cô khó mà tin được.
Nếu là người khác nói thì có lẽ Vân Tử Y còn có chút không dám tin, nhưng cô
hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ với Diệp Mặc. Bởi vì cô biết, Diệp Mặc
là một Luyện Dược Sư rất lợi hại, hơn nữa cô biết Diệp Mặc còn là một cao thủ
vô cùng lợi haị, thậm chí đã vượt qua tất cả Tiên Thiên.
Thử nghĩ, nếu đan dược của Diệp Mặc không thần kỳ như vậy thì hắn làm sao có
thể mới trẻ tuổi như thế đã có thể đánh bại được cao thủ Tiên Thiên đỉnh
phong?
Diệp Mặc biết rằng Vân Tử Y có chút kích động, hắn không đợi Vân Tử Y trả lời
mà lấy tiếp ra một bình đan dược đưa cho cô, nói:
– Ở đây còn mấy viên đan dược, đến lúc đó, cô mang ra hội đấu giá của các cô
bán giúp tôi.
Vân Tử Y vội vàng nhận đan dược, giọng run run nói:
– Đương nhiên có thể rồi, anh cần tôi giúp chính là việc này sao?
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, hắn đương nhiên không phải gọi cô ta đến vì việc này.
Hắn trực tiếp lấy từ trong nhẫn ra một quyển sách nhỏ đưa cho Vân Tử Y nói:
– Cô giúp tôi thu gom những thứ bên trong quyển sách này. Trong đây có một
vài dược liệu và các loại khoáng thạch, dù sao chỉ cần những thứ gì có thể thu
gom được thì đều mua giúp tôi. Nếu như tiền không đủ thì cô tạm ứng trước, lần
sau đến đây tôi sẽ trả lại cho cô.
Vân Tử Y nhận quyển sách nhỏ mà Diệp Mặc đưa cho, tùy ý lật ra vài tờ, bên
trong quả nhiên có một vài dược liệu quý báu, còn có rất nhiều loại cô chưa
từng nghe qua. Tuy nhiên Diệp Mặc cho cô thứ quý giá như vậy, tiền bạc có đủ
hay không cô sẽ không để ý.
Mãi cho đến khi Diệp Mặc rời khỏi ‘Thần Thương Hội’ Vân Tử Y vẫn còn ngây
người, thế giới bên ngoài thần kỳ vậy sao? Thậm chí còn có một người như Diệp
Mặc. Vì sao phụ thân nói bên ngoài chỉ dựa vào sự khéo léo là chính, còn những
người có tu vi cao thâm thật sự cũng không bao giờ bằng trong này?
Một người có thể luyện chế ra đan dược khiến người ta thăng cấp Tiên Thiên,
vậy kỹ thuật luyện dược của hắn còn lợi hại đến mức nào?
Núi Thần Châu, đây là lần thứ hai Diệp Mặc đi tới nơi này. Lần đầu tiên hắn
đến đây là lúc trong mắt hắn chỉ có Mục Tiểu Vận. Khi lần đầu tiên hắn rời
khỏi đây, trong lòng nhớ thương cũng chỉ có Mục Tiểu Vận. Cho nên hắn chỉ biết
là núi Thần Châu bị cấm bay, chỉ biết rằng núi Thần Châu có chín ngọn núi, còn
chín ngọn núi này sắp xếp thế nào, có điển tích gì hắn cũng không hề biết.
Lần này bởi vì Vân Tử Y nói ngọn núi ở giữa chín ngọn núi núi Thần Châu mới là
nơi thông với bên ngoài cho nên hắn mới đến chỗ này xem xét.
Cuộc đại chiến ở núi Thần Châu đã sớm qua đi mấy ngày, những thi thể mà Diệp
Mặc giết lúc đó cũng đã bị người của Ẩn Môn dọn dẹp sạch sẽ. Chỉ có đến chỗ
vẫn còn lưu lại những vết máu loang lổ mới có thể biết được ở đây đã từng trải
qua một cuộc đại chiến.
Chín ngọn núi Thần Châu vây quanh núi Thần Châu, bởi vì chín ngọn núi không
sắp xếp theo thứ bậc nên Diệp Mặc tìm được ngọn núi giữa kia một cách rất dễ
dàng.
Giống hệt như Vân Tử Y đã nói, dưới ngọn núi giữa này quả thật có một đá tảng
cực lớn. Đá tảng này người khác nhìn không ra nhưng Diệp Mặc vừa đi tới đã có
thể nhìn thấy.
Đây rõ ràng là ‘Thất Tinh trận pháp’, chính là nói Thất Tinh trận pháp này có
liên quan đến bảy ngọn núi bên trong 9 ngọn núi kia. Trận phá này đương nhiên
cùng hô ứng với Thất Tinh trận pháp của nơi sâu nhất của núi Hoành Đoạn, nhưng
khác nhau ở chỗ, trận pháp này không hề lộ ra chút khí tức nào. Chính là nói
dựa vào bản lĩnh của Diệp Mặc bây giờ, căn bản không thể mở trận pháp này để
ra ngoài.
Nếu như trận pháp ở bên ngoài thì Diệp Mặc có thể dùng phương pháp bảy viên
Linh Thạch để thử, bởi vì trận pháp bên ngoài dường như buông lỏng hơn nhiều.
Nhưng trận pháp bên trong thì hắn đến mắt trận cũng không tìm thấy.
Hơn nữa cho dù là tìm được mắt trận rồi, dùng được linh thạch thì Diệp Mặc
cũng biết linh thạch bậc thấp cũng không thể nào làm lay động được trận pháp
này, ít nhất phải cần linh thạch bậc cao. Mà bây giờ hắn đến linh thạch bậc
thấp bậc trung đều không có chứ đừng nói là linh thạch bậc cao.
Những người ở bên trong cứ 50 năm mới có thể đi ra ngoài một lần, Diệp Mặc
nghĩ rằng, lúc đó chẳng qua là thời điểm trận pháp được buông lỏng, sau đó các
cao thủ liên kết lại dùng nội khí để mở một lối trong trận Bắc Đẩu Thất Tinh
mà thôi.
Sau khi xem xét một hồi lâu, Diệp Mặc thất vọng rời đi. Thứ nhất hắn không thể
lợi dụng tu vi của mình để mở trận pháp, thứ hai ở đây khẳng định không phải
chỗ của “khổ thập niên”, tiếp tục ở lại đây đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Có lẽ một ngày nào đó hắn có thể tìm thấy một vài linh thạch bậc cao thì lúc
đó hắn sẽ quay lại đây thử xem.
Nhưng bất kể là như thế nào thì Diệp Mặc cũng quyết định, bây giờ ngoài việc
tu luyện và luyện đan ra, hắn cần phải nghiên cứu trận pháp, có lẽ một ngày
nào đó hắn sẽ nghiên cứu thông suốt được trận pháp 'Bắc Đẩu Thất Tinh’ này,
lúc đó hắn có thể tùy ý ra vào rồi. Cũng may ‘Tam Sinh Quyết’ rất có lợi cho
việc học những cái mới, có lẽ hắn có thể thông qua nghiên cứu trận pháp, cuối
cùng hợp thành một thể với luyện đan.
Tuy rằng lúc rời đi rất thất vọng, nhưng Diệp Mặc biết ngoài việc nghiên cứu
trận pháp ra, hắn còn một vài chuyện khác cần phải làm.
Ngoài việc phải đi xem Truyền Tống Trận ở Vân gia đã bị trừ bỏ hay chưa thì
hắn còn phải đi khắp nơi tìm Mục Tiểu Vận, ngoài những cái này ra, hắn còn
muốn nhân tiện đi xem thôn Thạch Phượng ở ngoại thành Hàm Thông một chuyến,
hoàn thành di nguyện của Lạc Nguyệt. Đương nhiên, nếu hắn có thể gặp được đạo
cô Giai Uấn thì nhất định sẽ giết không tha.
Thần Châu có thể nói là nơi do Ẩn Môn thống trị, sau đó là nơi cát cứ của các
thế lực. Ở đây là nơi kẻ mạnh có thể nói chuyện, những kẻ yếu phải dựa vào
những kẻ mạnh mới có thể tồn tại. Ở đây có rất nhiều thành trì nhưng sau lưng
mỗi một thành trì đều có một Ẩn Môn nắm giữ, chủ của thành phố, người phụ
trách cao nhất của những thành phố này sẽ gánh trách nhiệm với Ẩn Môn. Đối với
những người dân bình thường mà nói, thành chủ mới là chức cao nhất.
Mà các thành phố lớn có thể kết nối với nhau bằng các thương hội hoặc là một
vài thương nhân kinh doanh. Bọn họ mới là lực lượng chủ yếu kéo toàn bộ nền
kinh tế Thần Châu phát triển.
Có thể nói ở Thần Châu chỗ tốt nhất chính là gia nhập Ẩn Môn, sau đó sẽ là
kinh doanh. Cho nên các đại thương gia ở Thần Châu mọc lên như nấm, thân phận
khác nhau. Mặc dù các đại Ẩn Môn trực tiếp khống chế các thành phố nhưng những
Ẩn Môn này vì muốn có được càng nhiều trợ giúp nên đều có thương hội của chính
mình .
Những thương hội này không những mang lại cho bọn họ một khoản tiền lớn mà còn
mang lại nguồn tài nguyên tu luyện rất lớn, đồng thời mang lại nguồn thông tin
khá lớn.
Thương gia nhiều, thương hội cũng nhiều, tranh chấp đồng thời cũng mãnh liệt
hơn. Thương hội chẳng những cần phải có một vũ lực dũng mãnh bảo vệ, nếu không
thương hội của anh sẽ bị những thế lực khác thâu tóm hoặc là bị thị trường đào
thải.
Thần Thương hội chính là như vậy! Nó là một kỳ tích, nó không phải là thương
hội do Ẩn Môn khống chế, lại càng làm càng lớn, cuối cùng lại trở thành thương
hội lớn nhất Thần Châu.
Sở dĩ Thần Thương hội có thể trở thành thương hội lớn nhất ở Thần Châu, kỳ
thật cũng rất đơn giản, bọn họ cũng không có phương pháp kinh doanh gì độc
đáo, chỉ là có hai điểm, thứ nhất hội trưởng Vân Đông Hiệp của Thần Thương hội
là một cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong. Thứ hai, Thần Thương hội hay có những
thứ mới lạ mà người khác không có. Là một lão đại của Thần Thương hội ở Thần
Châu, nhất cử nhất động đều có người khác chú ý.
Những từ hai năm trước, hội trưởng Vân Đông Hiệp của Thần Thương hội đã bị mất
tích thì Thần Thương hội càng ngày càng xuống dốc.
Thần Thương hội của Thần Châu hiện nay đã không còn là ông trùm cầm đầu nữa
rồi, mà thay vào đó là Hải Thương hội.
Từ hơn một năm trước, sau khi hội Hải Thương xác định Vân Đông Hiệp đã xảy ra
chuyện đã lập tức kéo quân sang. Bọn họ thật giống như đã chuẩn bị tốt từ
trước rồi, rất nhanh đã chiếm được đại bộ phận địa bàn và phần lớn buôn bán
của Thần Thương hội.
Lần này Phùng Chá Bình đi tới Đàn Thành là để chuẩn bị thâu tóm Thần Thương
hội, hơn nữa đây đã là mưu đồ rất lâu của Hải Thương hội
Thân làm bang chủ của Hải Thương hội, Phùng Năng nhất định phải xử lý việc
này. Sở dĩ ông ta phái con mình Phùng Chá Bình đi chính là muốn thâu tóm lấy
Thần Thương hội, sau đó để Phùng Chá Bình trực tiếp quản lí việc buôn bán của
Thần Thương hội.
Không cần nói Vân Đông Hiệp hiện nay đã mất tích, cho dù là sau khi ông ta
thâu tóm được Thần Thương hội xong Vân Đông Hiệp lại quay về thì ông ta cũng
không sợ.
Phùng Năng dám đột nhiên thâu tóm Thần Thương hội không phải là không có chỗ
dựa. Bây giờ ông ta đã là hậu kỳ Tiên Thiên, ông tin rằng, đợi đến khi ông ta
thâu tóm được Thần Thương hội, sau đó dựa vào những vật liệu quý báu của Thần
Thương hội cùng với của Hải Thương hội, ông ta có thể thăng cấp lên Tiên Thiên
đỉnh phong trong vòng hai năm.
Chỉ cần đạt đến Tiên Thiên đỉnh phong thì Vân Đông Hiệp đối với ông mà nói chỉ
là chuyện nhỏ, huống hồ ông ta đã mất tích hai năm rồi.
Phùng Năng biết độ khó của việc thăng cấp Tiên Thiên nhưng Hải Thương hội của
ông ta có những ba cao thủ Tiên Thiên, ngoại trừ anh em Vô Thường Vô Bại ra
vẫn còn một quản gia tâm phúc. Trong khi đó cao thủ Tiên Thiên của Thần Thương
hội như ông được biết, ngoài Vân Đông Hiệp ra chỉ có một người tên là Lệ Bái,
hơn nữa bây giờ Lệ Bái đã âm thầm đầu hàng Hải Thương hội.
Tuy rằng Thần Thương hội còn có mấy người bán bộ Tiên Thiên nhưng Phùng Năng
cũng biết, một trăm người bán bộ Tiên Thiên thì chỉ có 5 người thăng cấp Tiên
Thiên. Mà một trăm Tiên Thiên nhiều nhất cũng chỉ có 5 người có thể thăng cấp
lên Tiên Thiên hậu kỳ, 10 Tiên Thiên hậu kỳ mới có 1 người trở thành cao thủ
Tiên Thiên đỉnh phong.
Cho nên bây giờ ông ta không những cảm thấy yên tâm với chính mình, mà đối với
con trai Phùng Chá Bình cũng cảm thấy rất yên tâm. Bên cạnh y còn có hai cao
thủ Tiên Thiên Vô Thường Vô Bại, có thể tung hoành ngang dọc khắp Đàn thành.
Còn những Tiên Thiên của Ẩn Môn hạng nhất thông thường rất ít khi đi quản việc
này.
Nghĩ đến ‘Hải Thương phái’ sắp trở thành một thương hội lớn nhất Thần Châu,
sắp nắm giữ một thế lực khổng lồ nên ông ta cũng cảm thấy thật hưng phấn. Lúc
đó, những thứ tốt nhất của Thần Châu còn không phải đều bày trước mặt ông ta
sao. Bất cứ đồ gì cũng đều phải để cho ông ta chọn trước sau đó mới nói.
Nghe nói đến Ẩn Môn hạng nhất cũng khó có thể lấy được ‘Khí Cơ Thạch’, đều
phải tranh giành trong Thần Thương hội. Hơn nữa đến ‘Địa Linh Quả’ cũng là thứ
rất đáng giá, cái này cũng vừa mới đưa ra bán.
Phùng Năng vừa thấy đắc ý, bắt đầu kích động, một tay vừa kéo một nữ tỳ vào
trong lòng, vừa kéo váy lên.
Nhưng đôi khi, đang vui thì đứt dây đàn, ông ta vừa mới bị kích thích thì đã
bị bẩm báo của thuộc hạ làm mất hứng!!!