Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
— o —
Chương 712: Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, ai sợ ai
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
– Năm mươi ngàn đồng tiền vàng.
Gần như sau khi Mộng Lam vừa dứt lời, đã có người báo giá, có thể thấy được
người này rất nóng lòng với 'Địa linh quả'.
Mà trong lòng Diệp Mặc lại càng nóng hơn, tuy rằng hắn tìm được rất nhiều loại
linh thảo rồi, nhưng thứ có thể so sánh với 'Địa linh quả' còn chưa có. 'Địa
linh quả' ở Tu Chân giới mặc dù không có quý báu bằng ‘Khổ mười năm', nhưng
cũng là một loại linh thảo rất hiếm, tiểu thế giới có thể phát hiện 'Địa linh
quả” đã nói lên còn có nhiều linh thảo cùng loại.
– Năm mươi lăm ngàn đồng tiền vàng…
– Năm mươi bảy ngàn…
– Sáu mươi ngàn…
…
Mới một lát, giá cả đã tăng lên đến chín mươi ba ngàn tiền vàng, có thể thấy
được người muốn có được 'Địa linh quả' rất nhiều. Cái giá tiền này rõ ràng còn
chưa tới điểm mấu chốt, 'Địa linh quả' rất nhanh liền từ hơn chín mươi ngàn
tiền vàng tăng lên đến một trăm năm mươi đồng tiền vàng.
Mà sau khi tới mức một trăm ngàn tiền vàng về sau, tuy rằng còn có người báo
giá, nhưng cá nhân báo giá đã không còn nhiều nữa, đại bộ phận đều tập trung
vào một số phòng xa hoa, đều là một số gia tộc hoặc là môn phái có thế lực mới
cạnh tranh.
– Hai trăm ngàn tiền vàng.
Khi giá lên đến một trăm bảy mươi đồng tiền vàng, Diệp Mặc trực tiếp hét lên
cái giá hai trăm ngàn tiền vàng.
Theo giá cả Diệp Mặc nói ra, toàn bộ hiện trường không ngờ ở trong nháy mắt
trầm mặc lại. Không phải cái giá tiền này quá thái quá, mà là người báo giá
cũng chỉ ở trong một gian phòng nhỏ bình thường, vừa nhìn phòng liền biết là
một người bình thường. Phải biết rằng giá cả sau khi leo thang đến năm mươi
ngàn về sau, người báo giá đều là một số phái ẩn môn lớn, hoặc là một số gia
tộc lớn. Trong gian phòng nhỏ này chỉ có hai người luyện võ rất bình thường,
cũng dám báo ra giá hai trăm ngàn tiền vàng.
Đây không phải vấn đề có tiền hay không. Ngay cả có một số cá nhân cũng có số
tiền này, nhưng một người bình thường cho dù là có tiền, muốn đi cạnh tranh
'Địa linh quả” với một số môn phái này, có vẻ không khôn ngoan.
– Hai trăm mười ngàn tiền vàng.
Một người trong gian phòng xa hoa đánh số 009 rất không thoải mái báo ra giá
tiền cao hơn, và còn phát ra một tiếng hừ lạnh. Phát ra tiếng hừ lạnh là một
gã đàn ông hơn ba mươi tuổi, nếu như là Thái Ất hoặc là người của phái Côn Càn
muốn cùng y tranh đoạt cũng không cần nói tới, nhưng một kẻ không môn không
phái, chỉ có mấy đồng bạc mà cũng dám tranh đoạt 'Địa linh quả' với y.
Diệp Mặc cảm giác được thanh âm báo giá này rất là phẫn nộ. Thần trí của hắn
quét tới, phòng 009 mặt trên viết chính là 'Song tử kiếm môn', cùng nói chuyện
với Lưu Lỗi, Diệp Mặc cũng biết 'Song tử kiếm môn' này cũng được coi là một
môn phái hạng nhất. Cho dù là không biết. Chỉ cần nhìn số phòng, hắn cũng biết
không đơn giản.
Khó trách kiêu ngạo như vậy, đoán chừng là khinh thường người ở bên trong một
căn phòng bình thường. Cho nên mới tức giận như vậy.
Y tức giận, Diệp Mặc trong lòng lại khó chịu, đây là hội đấu giá, dựa vào cái
gì nhất định phải đưa nó ày? Đừng nói là 'Song tử kiếm môn” môn phái hạng
nhất. Diệp Mặc cũng sẽ không để 'Địa linh quả' tuột khỏi tay, cái này liên
quan đến vấn đề thăng cấp của hắn.
– Hai trăm năm mươi ngàn.
Diệp Mặc rất không thoải mái trực tiếp lên giá tới hai trăm năm mươi ngàn, nếu
người kia còn muốn tăng giá, hắn sẽ tăng lên ba trăm ngàn. Mày kiêu ngạo, tao
sẽ càng kiêu ngạo hơn so với mày.
Thời điểm Diệp Mặc báo giá hai trăm ngàn, đã không có người tăng giá. Hơn nữa
hiện tại Thiếu chủ của 'Song tử kiếm môn' không hài lòng, hơn nữa Diệp Mặc còn
trực tiếp đem giá tăng lên hai trăm năm mươi ngàn rồi, lại càng không có người
cạnh tranh. Mà ngay cả môn phái hạng nhất cũng không muốn vì một quả 'Địa linh
quả” mà gây ra mâu thuẫn quá lớn với 'Song tử kiếm môn', huống chi 'Địa linh
quả' cho dù là nghịch thiên. Cũng chỉ là thành tựu một gã người luyện võ Địa
cấp mà thôi. Mà cái giá hai trăm năm mươi ngàn đã là cái giá cao nhất của 'Địa
linh quả' rồi.
Trong mắt Kỳ Kỳ Xung hiện lên rất tức giận, con kiến này chẳng những dám tiếp
tục cướp đoạt, hơn nữa còn kiêu ngạo tăng giá lên hai trăm năm mươi ngàn. Tuy
rằng Kỳ Kỳ Xung rất muốn dùng giá tiền cao hơn để đoạt lại, nhưng cho dù y là
Thiếu tông chủ của 'Song tử kiếm môn', cũng không thể làm càn quá, lấy tiền
nhiều hơn để mua một thứ vốn không đáng giá nhiều tiền như vậy.
– Ngay lập tức đi điều tra một chút. Cái tên kiêu ngạo kia rốt cuộc là ai,
đợi lát nữa cho dù hai tay của hắn lấy được 'địa linh quả' tôi cũng muốn hắn
sống không bằng chết.
Kỳ Kỳ Xung giọng điệu thở dài, cưỡng chế nội tâm phẫn nộ, lạnh lùng nói.
– Vâng.
Một người đàn ông trung niên trong phòng rất nhanh liền đi ra ngoài, xem ra y
là đi hỏi thăm tin tức Diệp Mặc.
Diệp Mặc thần thức đã quét đến tình hình bên Kỳ Kỳ Xung, trong lòng âm thầm
cười lạnh, không tìm hắn coi như xong. Nếu người kia muốn tìm hắn, cũng đừng
trách hắn hạ sát thủ.
Tờ kim phiếu hai trăm năm mươi ngàn được đưa ra ngoài và “Địa linh quả' đã nằm
trong tay Diệp Mặc. Diệp Mặc vội vàng dùng một cái hộp ngọc thay cho cái hộp
gỗ này, hắn biết dùng hộp gỗ bảo tồn 'Địa linh quả' dược hiệu sẽ biến mất rất
nhanh.
'Địa linh quả' tới tay, Diệp Mặc trong lòng vô cùng thư thái, chỉ cần dùng
'Địa linh quả' luyện chế ra một lò 'Bồi Nguyên đan” như vậy hắn thăng cấp đến
Luyện Khí hậu kỳ đó là việc nhất định được.
Mặc dù biết Diệp Mặc đắc tội Kỳ Kỳ Xung sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhưng đối
với Mộng Lam mà nói, những kẻ lỗ mãng như Diệp Mặc càng nhiều càng tốt. Như
vậy đối với hội đấu giá các cô mới có lợi, không có gì không tốt. 'Địa linh
quả' được bán với giá hai trăm năm mươi ngàn, ngay cả Mộng Lam cũng không nghĩ
tới, cho nên ngữ khí của nàng lại kiều mỵ hơn.
– 'Địa linh quả' đã khiến chúng ta biết được cái gì mới gọi là kẻ có tiền, vị
khách ở phòng số 392 quả là có tính quyết đoán, quả nhiên là một vị tuổi trẻ
tiền nhiều, tiếp theo xin quý vị tiếp tục chú ý vật phẩm phía dưới…
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, hắn đương nhiên nghe được ý tứ của người phụ nữ
này, người phụ nữ này trực tiếp dùng hắn làm súng, hắn hiện tại vẻ mặt rậm
râu, căn bản cũng không có quan hệ với tuổi trẻ. Cô vừa nói như vậy, chẳng
những đã kích thích Kỳ Kỳ Xung, hơn nữa đồ vật tiếp theo, những kẻ có mặt mũi
cũng sẽ không tùy tiện buông tha. Người phụ nữ này vì hội đấu giá gia tăng thu
nhập, cô ta cho rằng hắn là đồ ngốc mới đem hắn làm bia đỡ đạn mà thôi.
Quả nhiên Mộng Lam lời còn chưa nói hết, rất nhiều người liền đem ánh mắt nhìn
về phía phòng số 009. Sắc mặt Kỳ Kỳ Xung lại xanh mét, tuy rằng y biết ý tứ
của Mộng Lam, nhưng y không thể kìm nén nổi phẫn nộ của mình.
– Thiếu chủ, để hắn ta kiêu ngạo một thời gian, sau khi hội đấu giá kết thúc,
chúng ta là có thể ra tay.
Dường như sợ vị Thiếu môn chủ bên cạnh mình lửa giận quá lớn, một người phụ nữ
trong phòng chủ động an ủi một câu.
Hội đấu giá có chút ồn ào trở lại. Hiển nhiên chỉ cần không phải đồ ngốc liền
biết kẻ trong phòng 392 sẽ xong đời. Cái tên ngốc kia chẳng những mang nhiều
tiền tặng cho người ta, còn bị Mộng Lam lợi dụng.
Ở một phòng không đánh số hiệu, một cô gái mặc chiếc áo màu tím lại lắc lắc
đầu, cô không thể tưởng được hội trường còn có loại đồ ngốc này. Ở tình huống
không có bất kỳ thế lực nào, ở Hàng Thủy thành mà cũng dám đối nghịch với
Thiếu tông chủ Kỳ Kỳ Xung của Song Tử Kiếm Môn, đây không phải muốn chết là
cái gì?
– Tiểu thư. Người kia thật sự là rất ngu ngốc, quả thực là muốn chết. Chỉ có
điều đáng tiếc cho người bạn ở bên người cô ta, trời ạ.
Thiếu nữa mặc áo xanh lục đứng bên cạnh thở dài. Cũng không nói gì lắc đầu.
– Cô đi điều tra lai lịch hai người kia một chút.
Sau khi cô gái áo tím nói một câu, người thiếu nữ áo xanh lục lập tức liền vội
vã đi ra ngoài.
– Mọi người yên lặng một chút. Tiếp theo chúng tôi muốn bán ra một khối
khoáng thạch. Đây là một khối thiết tinh, là bảo vật luyện chế pháp khí và vô
thượng lợi khí, giá khởi điểm là tám mươi ngàn tiền vàng, mỗi lần tăng giá
không được thấp hơn một ngàn.
Mộng Lam khoát tay tiếp tục nói, nói xong lập tức đã có người chuyển ra một
khối khoáng thạch to bằng cái chậu rửa mặt.
Bởi vì là khoáng thạch, nếu là người không biết rèn binh khí hoặc là không
biết rèn pháp khí thì không có nhiều hứng thú, hơn nữa khối quáng thạch này
còn bán giá cao như vậy, cho nên trong lúc nhất thời không ai ra giá.
Diệp Mặc lúc này trong lòng lại rung mạnh, đây đâu phải là thiết tinh, cái này
căn bản là một khối 'Canh thiết tinh'. Lúc trước hắn lấy được một khối 'Canh
thiết tinh' lớn bằng nắm đấm. Còn là Úc Diệu Đồng cho hắn. Mà khối Canh Thiết
Tinh kia hiện tại hắn đã dùng hết, thậm chí cũng không đủ dùng. Bởi vì 'Canh
thiết tinh' ở Tu Chân giới rất quý báu, đây là nguyên liệu luyện chế pháp bảo
tốt nhất. Cho nên pháp bảo hoặc linh khí dùng 'Canh thiết tinh', lực công kích
đều rất khủng khiếp.
Một khối 'Canh thiết tinh' lớn như vậy để ở chỗ này, không ngờ không ai biết
tới món hàng này. Thứ này nếu đặt ở Tu Chân giới. Phải bao nhiêu linh thạch
mới có thể mua được. Diệp Mặc sớm đã muốn sau khi Trúc Cơ, luyện chế một pháp
bảo có lực công kích hùng mạnh, hắn làm sao có thể bỏ qua khối 'Canh thiết
tinh' này?
– Tám mươi mốt ngàn tiền vàng.
Người trong phóng số 011 đã báo giá.
Tất cả những người nhìn thấy phòng số 011 báo giá đều không ngạc nhiên, bởi vì
người trong phòng 011 là người của 'Đoán khí đường' đấy. Tuy rằng tổng hợp
thực lực 'Đoán khí đường' cũng chỉ là môn phái bậc hai, nhưng là vì pháp khí
nổi tiếng nhất Thần Châu, còn có binh khí các đại môn phái sử dụng đại bộ phận
đều được làm bởi 'Đoán khí đường'. Cho nên địa vị của 'Đoán khí đường' trên
thực tế có thể đạt tới nhất đẳng môn phái, là vì mọi người đều nể mặt
Nhưng 'Đoán khí đường' dù có mặt mũi, nhưng để Diệp Mặc buông tha cho 'Canh
thiết tinh' kia là tuyệt đối không thể nào.
– Tám mươi lăm ngàn tiền vàng…
Diệp Mặc vừa mới báo giá, toàn bộ hội trường lập tức im lặng. Thằng ngốc ở
phòng 392 này muốn làm gì? Muốn nghịch thiên sao? Hắn vừa rồi đắc tội 'Song tử
kiếm môn” tại phòng 009 chẳng lẽ lại muốn cùng 'Đoán khí đường' ở phòng 011
phân cao thấp sao? Hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền? Có bao nhiêu mạng mà kiêu
ngạo như vậy? Phải biết rằng ở Hàng Thủy thành, anh không có thực lực, bị
người trong ẩn môn giết, chẳng khác nào là giết một con kiến mà thôi, không có
bất kỳ người nào sẽ ra mặt vì anh
Người trong phòng 011 là một gã đàn ông đầu trọc mặt mày hồng hào, cũng là cao
thủ luyện chế pháp khí của 'Đoán khí đường', hơn nữa là tu vi nửa bước Tiên
Thiên. Sau khi y nghe được Diệp Mặc báo giá thì ngẩn người ra, y thật không
ngờ thậm chí có người muốn cùng y cạnh tranh thiết tinh. Đối với khoáng thạch,
nếu là thứ y nhất định phải lấy được thì cho dù là môn phái như 'Thái Ất Môn'
cũng muốn nhường y vài phần, không cạnh tranh với y. Mà hiện tại một kẻ lỗ
mãng phòng 392 này cũng dám cướp đoạt thiết tinh với 'Đoán khí đường', điều
này làm cho y cực kỳ tức giận.
– Một trăm ngàn tiền vàng…
Người đàn ông đầu trọc có chút tức giận, anh kiêu ngạo với Thiếu chủ 'Song tử
kiếm môn' cũng tạm chấp nhận, nhưng kiêu ngạo ở trước mặt tôi thì còn chưa đủ
tư cách. Kỳ Kỳ Xung tuy rằng xuất thân rất cao, nhưng dù sao cũng chỉ là một
Thiếu chủ, mà Hạ Trọng Viêm y lại chính là một trong ba vị Phó môn chủ của
'Đoán khí đường' .
Bất kể là ai cũng có thể nghe ra giọng điệu Hạ Trọng Viêm có chút tức giận,
hơn nữa rất không thích. Hội đấu giá Hàng Thủy thành mặc dù là có thể ra giá,
nhưng có vài quy tắc ngầm nhất định phải tuân thủ đấy, mà người ở phòng 392
kia, không chút nào để ý tới quy tắc ngầm.
– Một trăm mười ngàn.
Diệp Mặc dường như căn bản là nghe không được loại thanh âm tức giận này,
không nhanh không chậm báo ra giá một trăm mười ngàn. Sau khi Diệp Mặc nói ra
cái giá tiền này, rất nhiều người đã hết chỗ nói rồi.
– Hai trăm ngàn.
Hạ Trọng Viêm thanh âm lạnh như băng, đây cũng không phải là hội đấu giá bình
thường như trước nữa, trực tiếp lên tới hai trăm ngàn, thậm chí có thể nói là
lửa giận ngút trời rồi.
– Hai mươi mười ngàn.
Người ở phòng 392 thanh âm vẫn như cũ không nhanh không chậm.
– Hừ, ba trăm ngàn.
Hạ Trọng Viêm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp báo ra cái giá ba trăm ngàn.
Diệp Mặc cũng nổi giận, nếu đặt giá, đương nhiên là dựa vào ai nhiều tiền,
tăng giá từng chút từng chút một. Tên đầu trọc này không ngờ chọn dùng cách uy
hiếp và dùng tiền để xử lý, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, ai sợ ai.
– Một triệu.
Bởi vì tức giận mà Diệp Mặc không còn tình tâm để thêm mười ngàn mười ngàn
một.