Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 71: Cái gì mới là điên cuồng


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 71: Cái gì mới là điên cuồng

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Sở dĩ Lý Bang Khải kinh hãi, bởi vì sư phụ anh ta từng nói với anh ta, tu vi
cao nhất ở trong giới võ thuật chính là Thiên Cấp. Tuy rằng gã luyện võ mười
mấy năm, nhưng lại ngay cả mức Hoàng Cấp thấp nhất cũng không đạt được. Nhiều
nhất chỉ chạm tới gần cao tầng võ thuật. Tuy nhiên trong truyền thuyết, người
chân chính đạt được Thiên cấp đã ít lại càng ít hơn, hoặc là nói chưa ai từng
nhìn thấy.

Cho dù là sư phụ anh ta cũng khó khăn lắm mới chạm tới cánh cửa Hoàng Cấp mà
thôi. Tuy nhiên lại không có cách nào tiến thêm một bước. Cao thủ võ đạo chân
chính đều xuất từ gia tộc Cổ võ và một vài ẩn môn. Tuy nhiên, những người của
gia tộc Cổ võ bình thường cũng không xuất hiện ở bên ngoài. Bọn họ chỉ một
lòng theo đuổi võ đạo, theo đuổi tới trình độ cao nhất. Cho nên người thường
rất khó có thể gặp được.

Nếu như có một ngày, có người có thể ngăn cản 'Tật phong bạo vũ quyền’ của anh
ta, chứng tỏ người kia đã đụng đến cánh cửa Hoàng cấp. Anh ta tuyệt đối không
phải là đối thủ của người kia.

Mà hiện tại Lý Bang Khải đã đánh xong 'Tật phong bạo vũ quyền’, mà đối thủ
Bổng Tử của anh ta vẫn vững như núi Thái Sơn. Lý Bang Khải lập tức bắt đầu
nghĩ tới lời sư phụ đã nói. Anh ta biết là không tốt, lập tức phải quay về
phòng ngự.

Nhưng đúng lúc này, Phác Đông Hoành bỗng nhiên một hóa thành hai, ngay trong
giây phút Lý Bang Khải chần chừ, Phác Đông Hoành đã một cước đá vào ngực Lý
Bang Khải.

Xương sườn bị gãy. Đau đớn khiến Lý Bang Khải đã quên mình bị đạp bay ra khỏi
lôi đài của trận đấu. Nhưng ngay lập tức anh ta liền hiểu ra. Anh ta đã thua.
Hơn nữa bị một tên phó quán chủ đánh thua. Thậm chí ngay cả quán chủ cũng chưa
xuất hiện. Lúc này anh ta đã không để ý tới sự đau đớn ở xương sườn. Anh ta
chỉ cảm thấy xấu hổ. Bổng Tử trộm gì đó của tổ tiên, không ngờ cuối cùng đã
đánh bại anh ta.

Hội trường đang ồn ào bất ngờ lập tức trở nên yên tĩnh không tiếng động. Lý
Bang Khải đại biểu ột tầng cao nhất của võ thuật Ninh Hải, không ngờ ngay cả
một phó quán chủ cũng đánh không lại. Điều này khiến mấy ngàn người khác đang
ở đó, làm sao chấp nhận nổi? Sở dĩ mãi cho tới hôm nay Lý Bang Khải mới động
thủ, bởi vì ngày hôm qua anh ta mới từ Yến Kinh quay trở về. Nhưng không ngờ
vừa mới về, liền nếm mùi thất bại.

Phó hội trưởng Hiệp hội võ thuật Ninh Hải, đồng thời là Chủ tịch hội sinh viên
của trường đại học khoa học kỹ thuật Ninh Hải, Trần Vi Lâm vẻ mặt ảm đạm nói:

– Mau đưa Bang Khải tới bệnh viện. Trận này chúng tôi nhận thua…

Khắp Hội trường khắp nơi đều vang lên tiếng than thở. Rất nhiều người đã bắt
đầu ảm đạm đi ra ngoài. Đột nhiên, điện thoại của Trần Vi Lâm lại vang lên.
Trần Vi Lâm cầm điện thoại lên nghe. Chỉ có điều, vừa nghe xong một câu, đã
vui mừng kêu lên:

– Cái gì, tìm được rồi sao? Tốt, nơi này giao cho tôi…

– Quán chủ Phác, đêm nay chúng tôi còn có một thành viên hiệp hội võ thuật
muốn khiêu chiến với quán chủ các anh. Hơn nữa, đây là lần khiêu chiến cuối
cùng. Nếu lần này không thể đánh bại các anh, tôi đại biểu Hiệp hội võ thuật
Ninh Hải, sẽ không khiêu chiến với bên các anh nữa.

Trần Vi Lâm nói vậy khiến ọi người ở đây đều ồ lên. Không khiêu chiến đối
phương, nói cách khác chính là thừa nhận địa vị của đối phương. Trần Vi Lâm
điên rồi.

– Ha ha ha ha, hoan nghênh khiêu chiến. Hàn Quyền chúng tôi không sợ khiêu
chiến, chỉ sợ không khiêu chiến. Tôi còn đang nói vì sao hiện tại đã mấy ngày
liên tục chỉ có một trận khiêu chiến.

Phác Đông Hoành kiêu ngạo cười. Gã hi vọng càng nhiều người tới khiêu chiến
càng tốt. Chỉ có khiêu chiến nhiều hơn, mới có thể khiến hội quán Taekwondo
Hàn Phong của bọn họ càng ngày càng nổi danh.

– Cái gì, còn có người đến khiêu chiến? Tiếp tục ở lại ủng hộ, phải đánh cho
Bổng Tử này hiểu được thế nào là võ thuật nước Trung Hoa chân chính.

– Đúng vậy, đúng vậy, tiếp tục ở lại cổ vũ cho người của chúng ta…

– Nếu mấy người muốn ở lại thì cứ ở lại, tôi đã bị chuyện này làm cho suy sụp
đủ rồi. Đi đây.

– Đúng vậy, đi thôi. Ở lại làm gì, cuối cùng vẫn là Bổng Tử vượt lên thôi.

Theo tiếng nghị luận, số người lập tức giảm đi một nửa. Hội trường chật chội
nhanh chóng trở lên vắng vẻ. Tuy nhiên bên ngoài vẫn có người không ngừng tiến
vào hội trường. Nghe nói còn có người tiếp tục khiêu chiến, vẫn có rất nhiều
người ở lại. Hơn nữa, rất nhanh lại có người mới chen chúc tiến vào hội
trường. Hội trường vừa vắng vẻ lại chậm rãi trở nên đầy ắp người.

– Là người nào vậy? Không ngờ còn muốn khiêu chiến? Tuy nhiên cho dù anh ta
thua, tôi cũng sẽ ủng hộ anh ta. Ít nhất anh ta không phải là người nhu nhược.

– Đúng, đương nhiên là ủng hộ anh ta. Không giống có vài người, thấy người
của chúng ta bị thua liền không còn chút nhiệt tình nào. Chẳng trách Bổng Tử
càn rỡ như vậy.

– Nghe nói vừa mới rồi, sau khi Trần Vi Lâm nhận được điện thoại mới an bài
xuống. Tuy nhiên Bổng Tử khẳng định hi vọng càng nhiều người tới khiêu chiến
càng tốt, như vậy sẽ khiến bọn họ dễ nổi danh hơn.

– Nổi danh? Chưa chắc đâu. Trận khiêu chiến còn chưa bắt đầu mà. Bổng Tử đã
khẳng định sẽ thắng sao?

Khi Diệp Mặc tới đại học khoa học kỹ thuật Ninh Hải, hắn cũng thật sự không
ngờ được bên trong hội trường lại có nhiều người như vậy. Quả thật, dùng biển
người để hình dung cũng không đủ. Mặc dù Diệp Mặc là người không thích náo
nhiệt, có chút Tu Chân giả mờ nhạt, nhưng dưới sự nhiệt tình sôi nổi của sinh
viên và người dân Ninh Hải, vẫn khiến hắn có chút ảnh hưởng. Hắn còn không
biết số người ở đây đã rời đi hơn một nửa.

Diệp Mặc đi theo phía sau Phương Úy Thành tiến vào hội trường. Cũng không có
người nào tới nói điều gì, bởi vì hắn rất bình thường. Bình thường tới mức
không có gì khác biệt so với một sinh viên điềm đạm ít nói khác.

– Anh Phương, tìm được vị tiền bối kia chưa? Đã tới rồi sao? Người đó ở đâu
vậy?

Trần Vi Lâm thấy Phương Úy Thành, lập tức vui mừng đi lên liên tiếp gặng hỏi
mấy câu.

– Anh ta đây. Sư Ảnh, cao nhân tiền bối giới võ thuật.

Phương Úy Thành chỉ một ngón tay vào Diệp Mặc nói.

– Hả…

Trần Vi Lâm kinh ngạc hơi sửng sốt. Sao lại là một người trẻ tuổi điềm đạm như
vậy? Tuy nhiên anh ta lập tức chợt nhận ra, cử chỉ của mình thực sự không lễ
phép. Anh ta vội vàng đưa tay ra nói:

– Sư Tiền bối, xin chào. Tôi tên là Trần Vi Lâm, Phó hội trưởng Hiệp hội võ
thuật Ninh Hải. Được gặp anh, tôi thật sự vô cùng cao hứng. Tuy nhiên Phác
Đông Hoành cũng khá lợi hại. hay là để tôi cho anh xem băng ghi hình trận tỷ
thí trước của gã?

Diệp Mặc khoát tay nói:

– Tôi đang rất vội, không cần xem video đâu, trận đấu càng nhanh càng tốt.

Trần Vi Lâm há miệng thở dốc. Trong lòng tự nhủ, người này thật ngông cuồng,
thật sự là quá ngông cuồng. Tất cả những người đã đấu với Phác Đông Hoành, đều
nghiên cứu băng video cách đánh của gã. Hơn nữa còn nghiên cứu nhiều lần. Cho
dù như vậy, cũng không có người nào đánh được với gã, có thể trụ vững quá hai
mươi phút.

Rốt cuộc Sư Ảnh này là ai vậy? Chẳng lẽ Úy Thành đã tính sai rồi sao? Nếu
chẳng may đi lên, chỉ một hiệp đã bị người ta ném xuống, hắn bị thương là
chuyện nhỏ. Đến lúc đó, mặt mũi giới võ thuật Ninh Hải chúng ta đã bị mất hết.
Nghĩ đến đây, Trần Vi Lâm thoáng nhìn một chút về phía Phương Úy Thành. Anh ta
muốn biết Phương Úy Thành nói thế nào.

Thấy Trần Vi Lâm nhìn về phía mình, Phương Úy Thành khoát tay nói:

– Hội trưởng Trần, anh cứ an bài theo yêu cầu của Sư Ảnh đi. Thời gian của
anh ấy thật sự rất ít. Tốt nhất là trong thời gian ba giờ, đồng thời gọi quán
chủ và phó quán chủ của Hàn Phong đến tỷ thí. Tin tưởng sau trận tỷ thí này,
hội quán Taekwondo Hàn Phong sẽ xám xịt đến từ đâu thì chạy trở về đó.

Đối với bản lĩnh của Diệp Mặc, Phương Úy Thành lại tương đối khâm phục. Anh ta
không tin quán chủ Hàn Phong có thể ở chưa đến một hiệp đã đánh anh ta văng ra
ngoài. Nhưng Sư Ảnh trước mắt này lại có thể, hơn nữa còn thực sự rất dễ dàng.

Thấy Phương Úy Thành cũng nói như vậy, Trần Vi Lâm không tiện nói thêm điều
gì. Anh ta nhìn qua Diệp Mặc một chút, sau đó xoay người đi thu xếp.

– Chờ một chút.

Diệp Mặc lại gọi Trần Vi Lâm.

– Còn có yêu cầu gì không? Tôi khẳng định sẽ an bài thỏa đáng.

Tuy rằng trong lòng Trần Vi Lâm không an tâm lắm, nhưng dù sao Diệp Mặc cũng
là do Phương Úy Thành mang về.

– Anh đi bảo người giỏi nhất của hội quán Taekwondo kia cùng lên đi, để tránh
lãng phí thời gian. Còn có một điều nữa, chính là xin nói cho tôi biết, Phác
Đông Hoành thích nhất là đánh gãy xương người khác ở chỗ nào?

Diệp Mặc nhìn Trần Vi Lâm nói.

– Cái gì?

Lúc này Trần Vi Lâm mới thực sự ngây người. Vừa rồi, anh ta còn nói Sư Ảnh này
ngay cả băng video cũng không xem, đã quá điên cuồng. Hiện tại anh ta mới biết
được cái gì mới là điên cuồng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.