Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 70: Phách lối


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 70: Phách lối

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Sư tiền bối…

Phương Úy Thành không biết xưng hô thế nào cho phải liền gọi Diệp Mặc theo
cách gọi giang hồ.

Nhưng vừa thốt ra ba chữ đã bị Diệp Mặc ngắt lời:

– Anh Phương cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi, cái gì mà tiền bối với hậu bối
chứ.

Thấy Diệp Mặc không câu nệ chuyện xưng hô, Phương Úy Thành liền nói rất tự
nhiên:

– Đã vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa. Sư Ảnh, lần này tôi tìm cậu là vì
có chuyện cần sự giúp đỡ của cậu. Lần thứ hai gặp mặt đã nhờ vả cậu như vậy,
thật sự là có phần mạo muội…

Diệp Mặc nhíu nhíu mày, trong lòng tự nhủ, nhà ngươi mà cũng biết mạo muội ư.
Y và mình rõ ràng là chẳng thân quen gì, nói khó nghe hơn là hai kẻ xa lạ gặp
mặt được hai lần, vốn chẳng có quen biết gì mà mở mồm ra đã nhờ vả người ta
như vậy, không nhíu mày mới là chuyện lạ đó.

Thấy Diệp Mặc chau mày, Phương Úy Thành không dám vòng vo mà đi thẳng ngay vào
vấn đề:

– Cậu biết đấy tôi là một lái xe. Con trai ông chủ tôi mặc dù chỉ mới học đại
học thôi nhưng tính tình hào sảng khí khái lắm, quan hệ của cậu ta với tôi
cũng khá tốt. Cậu ta học bốn năm ở đại học khoa học kỹ thuật Ninh Hải và đã
từng làm chủ tịch hiệp hội võ thuật của trường. Tháng trước con trai ông chủ
tôi đấu với người ta bị trọng thương giờ vẫn đang nằm viện…

Diệp Mặc ngắt lời:

– Anh là muốn tôi giúp cậu ta lấy lại danh dự ư?

Phương Úy Thành gật gật đầu, đang định nói tiếp thì bị Diệp Mặc chen vào:

– Tôi không tham gia vào chuyện vô vị đó đâu, chuyện này đến đây kết thúc,
đừng nói thêm gì nữa.

Phương Úy Thành do dự một chút rồi lại lên tiếng:

– Anh Ảnh, đợi tôi nói hết đã, nếu cậu vẫn không có hứng thú thì tôi cũng
không dám miễn cưỡng.

Trong lúc tình thế cấp bách, Phương úy thành buột miệng gọi Diệp Mặc là anh
Ảnh.

Diệp Mặc bất đắc dĩ gật đầu:

– Được rồi, anh nói đi, tối nay tôi còn có việc.

– Ông chủ của chúng tôi cũng xuất thân từ trong quân đội nên con trai ông ấy
từ nhỏ đã yêu thích võ thuật.Việc này vốn dĩ cũng chẳng có gì, chỉ là tháng
trước, Bổng tử của khoa lớn bên cạnh lập ra một đạo quán tên là “Hàn Phong”.
Kỳ thực đạo quán Taekwondo ở Ninh Hải thì rất nhiều, nhưng võ quán của tay
Bổng tử này lại có điều đặc biệt là trong quán cho đề hai dòng chữ: “Thiên hạ
võ thuật, nguyên ở Hàn Quốc – thế giới quyền thuật, Taekwondo là thứ nhất”

– Người muốn vào võ quán ấy ai cũng phải tiếp thụ võ thuật Hoa Hạ mà thực
chất đại bộ phận đều bắt nguồn từ Hàn Quốc, chỉ có ai thừa nhận Hàn Quốc là
cái nôi của võ thuật mới được vào võ quán học tập. Mọi người vốn tưởng rằng
chỉ duy cái điều kiện vô ý ấy mà sẽ chẳng có ai thèm bước chân tới cái võ quán
đó, chẳng ngờ người đến đăng kí lại nhiều đến thế. Tôi thực sự không thể hiểu
nổi. Tề Vệ Đông cũng không hiểu nổi, vậy là cậu ta đã tới võ quán Hàn Phong
đòi tỉ thí.

Nói đến đây, Phương Úy Thành khẽ thở dài một tiếng.

Tuy rằng Phương Úy Thành không kể lại chi tiết sự việc sau đó nhưng Diệp Mặc
cũng có thể nắm được đại khái tình hình. Cậu Tề Vệ Đông này chắc hẳn là con
trai của ông chủ Phương Úy Thành rồi. Vốn dĩ Diệp Mặc cũng chẳng ưa gì tên
Bổng Tử kia. Gã là kẻ quá sĩ diện, đừng nói Trung y gã có thể nói thành Hàn y,
đến Cát Lượng gã cũng dám đổi thành quốc tịch Hàn Quốc lắm. Cái này còn chưa
là gì, tức nhất là đến tiết mục truyền thống của Hoa Hạ cũng bị tay này cho là
của Hàn Quốc nốt rồi.

Phương Úy Thành thở dài nói:

– Tề Vệ Đông tới khiêu chiến với quán chủ. Tay quán chủ đó vui vẻ chấp nhận
ngay, còn nói là hậu quả thế nào y sẽ không chịu trách nhiệm. Thân thủ của Tề
Vệ Đông thế nào tôi biết rõ, cậu ấy tám tuổi đã bắt đầu luyện võ, đến giờ đã
được mười mấy năm rồi, nhưng vẫn không thể là đối thủ của phó quán chủ Bổng Tử
kia được. Vì y đã nói trước là hậu quả thế nào Tề Vệ Đông tự đi mà gánh chịu
nên giờ cậu ta bị đánh ra nông nỗi này cũng chẳng thể trách y được.

– Vì chuyện Tề Vệ Đông bị thương này mà rất nhiều cao thủ Ninh Hải đã lần
lượt tới khiêu chiến nhưng chẳng có ai là lành lặn trở về cả. Tên Bổng Tử đó
quả thực lợi hại, trong vòng một tháng mà đã đánh bại toàn bộ cao thủ của Ninh
Hải. Hơn nữa sau đó y còn tổ chức thách đấu trong khắp các trường đại học để
tăng cường sức ảnh hưởng. Cứ như vậy, võ quán của y không những không bị đóng
cửa mà càng ngày càng có nhiều người tìm đến đăng kí. Tôi thật chẳng hiểu
những người đó nghĩ gì nữa.

Khẩu khí của Phương Úy Thành tỏ ra vô cùng căm phẫn.

Diệp Mặc lại cười rất thản nhiên, bụng nhủ: “Việc tẩy chay hàng Nhật chẳng
phải đã tuyên truyền bao nhiêu năm rồi sao, vậy mà giờ người ta vẫn dùng hàng
Nhật, vẫn dâng tiền cho bọn Nhật ném bom Hoa Hạ đấy thôi. Bây giờ thế giới
đang có chiến tranh, lại là chiến tranh phiến diện, nam nữ thanh niên sống
trong thời đại hòa bình không thể nghĩ đến nhiều việc được.

Chuyện quốc gia mấy người đó chỉ là nói suông mà thôi, nói xong là liền quên
sạch. So với những tiền bối đã vào sinh ra tử trong những năm tháng chiến
tranh thì họ chưa đáng là gì. Có lẽ khi muốn mua một thứ đồ gì đó, họ chỉ xem
xem nhãn hiệu của nó có nổi tiếng hay không, có hợp mốt hay không, còn xuất xứ
từ đâu thì chắc chẳng có mấy người thèm bận tâm. Nói như vậy không phải là bảo
họ không yêu nước mà căn bản những người ấy không hề có ý thức đó.

Cảm xúc của Phương Úy Thành lúc này, Diệp Mặc hoàn toàn có thể lý giải được.
Bổng Tử nói cái gì cũng là của Hàn Quốc, điều này làm Phương Úy Thành không
hài lòng. Diệp Mặc cũng có thể coi là người Hoa Hạ, hắn biết rõ lịch sử nguồn
gốc lâu đời của Hoa Hạ. Võ quán của Bổng Tử khẳng định là bắt nguồn từ võ
thuật Hoa Hạ, thế mà giờ lại bị y làm đảo lộn lên như vậy rồi.

Việc này giúp một chút cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nghĩ vậy, Diệp Mặc liền hỏi:

– Anh Phương, giờ đã là mấy giờ rồi?

Phương Úy Thành nhìn đồng hồ, đáp:

– 7h30.

Diệp Mặc gật gật đầu:

– Tôi còn ba tiếng rưỡi nữa. Nếu anh có thể sắp xếp cho tôi tỉ thí với bọn họ
trong ba tiếng rưỡi đồng hồ thì tôi sẽ nhận lời giúp.

Phương Úy Thành nghe vậy thì tươi tỉnh hẳn lên:

– Anh Ảnh, tôi nhất định làm được, giờ Bổng Tử đang có người đứng ra thách
đấu với y, mà giờ mỗi lần tỉ thí đều phải khua chiêng gõ trống để phô trương
thanh thế cơ. Y sẽ tổ chức tỉ thí ở trường đại học để thu hút sự chú ý…

Nói rồi gã cầm di động lên.

Đại học khoa học kỹ thuật Ninh Hải.

Võ đài có sức chứa ba ngàn người hiện tại đang phải chứa tới bốn năm ngàn khán
giả. Lúc này đèn đã thắp sáng trưng, bởi hai võ sĩ đang đứng trên võ đài kia,
một người là hội trưởng hiệp hội võ thuật Lý Bang Khải, còn người kia là phó
quán chủ võ quán “Hàn Phong” Phác Đông Hoành.

Sở dĩ là phó Quán chủ thi đấu là vì muốn quán chủ ra mặt thì trước hết phải
đánh bại được phó quán chủ đã. Nhưng từ khi võ quán Hàn Phong được thành lập
tới giờ vẫn chưa có ai khiêu chiến thắng được Phác Đông Hoành cả, mà lúc ra về
chẳng sứt đầu mẻ trán thì cũng gãy chân gãy tay.

Lý Bang Khải mặc dù chỉ là 1 hội trưởng hiệp hội võ thuật của đại học Ninh Hải
nhưng đã được đại diện cho Ninh Hải tham gia thi đấu trong đại hội võ thuật
thanh niên toàn quốc, hơn nữa lại giành được giải ba.Vì vậy cuộc tỉ thí giữa
Lý Bang Khải và Phác Đông Hoành đã thu hút được tất cả sự chú ý của các bạn
sinh viên Ninh Hải. Chỉ tiếc là sân thể dục này hơi nhỏ nên không thể chứa
được nhiều người hơn, rất nhiều người đã phải đứng ngoài theo dõi trên màn
hình lớn.

Lý Bang Khải và Phác Đông Hoành cứ người này tấn công thì người kia phòng thủ,
ngoại trừ dùng vũ khí thì thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng.

Trên khán đài có tiếng hô cổ vũ cho Lý Bang Khải. Hiện tại hai người đang ở
thế giằng co, nhưng ai cũng biết hồi gay cấn và quan trọng nhất đã sắp đến.
Bởi mỗi khi tỉ thí Phác Đông Hoành đều để cho đối thủ giở hết chiêu trò trong
hai mươi phút đầu, sau đó sẽ bất ngờ hạ gục đối thủ trên sàn để kết thúc trận
đấu. Và bây giờ thời khắc ấy đã sắp tới.

Vốn biết Bổng Tử đã đánh bại rất nhiều cao thủ của Ninh Hải nhưng Lý Bang Khải
cũng chẳng mấy bận tâm tới điều này. Hôm nay khi thực sự tỉ thí y mới biết,
đám bổng bử này không chỉ thân thủ linh hoạt mà lại rất tinh thông võ thuật
Hoa Hạ, chỉ tức một nỗi là gã dám tuyên bố tinh hoa võ thuật Trung Hoa vốn là
của Hàn Quốc.

Lý Bang Khải càng đánh càng căng thẳng, y đã trúng phải hai quyền của Phác
Đông Hoành. Mặc dù có thân thể khỏe mạnh nhưng vào lúc này điều đó cũng chẳng
mấy ý nghĩa.Chỉ có bản thân y biết rằng, ngoài cú đá ban nãy trúng được vào
người Phác Đông Hoành ra thì hiện giờ y chẳng có gì uy hiếp với gã cả.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.