Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 449: Vấn đáp sắc bén


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 449: Vấn đáp sắc bén

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Tiền Phương Hàn không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc đến tột độ của Ngưu Chính Mãn,
mà nói thẳng:

– Chuyện thứ hai đợi sau khi chúng ta thảo luận xong chuyện thứ nhất sẽ nói
sau. Đối với việc Chủ tịch thành phố Lý Xuân Sinh vừa đến Hà Phong đã mời được
‘dược phẩm Lạc Nguyệt’ đến Tây Đồng đầu tư, trong lòng tôi rất vui. Lực ảnh
hưởng của ‘ngành dược Lạc Nguyệt’ tôi không cần nói tất cả mọi người đều cũng
đã biết, từ đó có thể nhìn ra năng lực và sự quyết đoán của Chủ tịch thành phố
Lý Xuân Sinh.

Mọi người đang đờ đẫn ngây ra, ngay cả Lý Xuân Sinh cũng ngây người, đây rốt
cuộc là chuyện gì vậy? Đang giúp Lý Xuân Sinh ra uy? Nhưng nếu ‘dược phẩm Lạc
Nguyệt’ không có chuyện gì, người trợ uy liền trợ uy thôi, hiện tại ‘ngành
dược Lạc Nguyệt’ đều sứt đầu mẻ trán, người trợ uy gì?

Ngưu Chính Mãn ho khan một tiếng, y biết hiện tại y nhất định phải nói chuyện.
Y thừa dịp Tiền Phương Hàn còn chưa nói ra câu nói thứ hai, liền ngắt lời nói:

– Kỳ thật chuyện Chủ tịch thành phố Lý đã mang đến ‘ngành dược Lạc Nguyệt’
tôi tuy rằng rất vui, nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng. Nhưng vì chúng ta
còn không biết rõ về ‘dược phẩm Lạc Nguyệt’, một công ty chỉ trong một đêm đã
nổi lên như cồn, cũng rất khả nghi, huống chi bọn họ là nổi lên trên toàn cầu?

– Vốn tôi định sau khi điều tra rõ ràng về ‘dược phẩm Lạc Nguyệt’, sẽ thu hút
đầu tư của công ty này. Không ngờ Chủ tịch Lý cái gì cũng không điều tra, lập
tức liền tiến cử doanh nghiệp này, đây là thiếu sót mang tính cảnh giác mà đối
với một cán bộ chính phủ nên có. Nếu ‘dược phẩm Lạc Nguyệt’ không có chuyện gì
xảy ra thì tốt, một khi có chuyện, đây chính là bôi nhọ Hà Phong chúng ta,
khiến dân chúng Hà Phong chúng ta chịu thiệt.

– Quả nhiên, việc tôi lo lắng không phải là không có đạo lý, dược phẩm Lạc
Nguyệt' không ngờ phát rồ, bán ra loại thuốc có thể huỷ hoại dung nhan con
người, còn có thể cướp mạng người. Từ đó đến nay, đã có sáu người tử vong, và
bốn trường hợp huỷ hoại dung nhan. Bọn họ đều là vì dùng thuốc của ‘dược phẩm
Lạc Nguyệt’ mà bị hại, Hà Phong chúng ta cũng có hai trường hợp tồn tại…

Nói tới đây Ngưu Chính Mãn nhìn thoáng qua Lý Xuân Sinh ngồi bên cạnh lại tiếp
tục nói:

– Đối với việc xuất hiện loại chuyện này, tôi rất đau lòng. Quốc gia chúng ta
cũng bởi vì những người thương nhân vô lương tâm giống như sâu mọt gặm nhấm
chung quanh, nguyên khí bị đại thương. Chúng ta là những cán bộ chính phủ,
chẳng những không cố gắng ngăn lại bọn sâu mọt đó, hơn nữa còn mở rộng cửa,
công khai để những con sâu mọt này tiến vào. Đối với những cán bộ này, tôi
càng thêm đau lòng. Quốc gia đặt anh ở chỗ này, là muốn anh tạo phước uôn dân,
không phải bảo anh tạo cơ hội cho những con sâu mọt này hoành hành. Tôi mặc dù
chỉ là một Chủ tịch thành phố, nhưng đối với loại chuyện này tôi kiên quyết
không cho phép.

Nói xong, Ngưu Chính Mãn có chút hài lòng ngồi xuống, kế tiếp là đợi vài ủy
viên thường vụ khác tỏ thái độ xong, y sẽ đem án mạng đó dần dần chuyển qua
trên đầu Lý Xuân Sinh. Ít nhất phải đem hai án mạng tại Hà Phong chuyển lên
đầu Lý Xuân Sinh, y thậm chí đã sắp xếp cho người nhà của người bị hại đến
Thành ủy làm loạn rồi. Y muốn xem thử Lý Xuân Sinh sẽ hóa giải ván cờ này như
thế nào, tuyệt đối hóa giải không nổi rồi, kết quả chỉ có thể rời khỏi Hà
Phong mà thôi.

“Bốp bốp” Một trận tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, tuy rằng tiếng vỗ tay rất
thưa thớt, nhưng đại bộ phận ủy viên thường vụ thậm chí là Tiền Phương Hàn đều
vỗ tay.

– Chủ tịch thành phố Ngưu nói rất hay, chúng ta kiên quyết không cho phép
loại sâu mọt này tiến vào Hà Phong, chúng ta là quan phụ mẫu của dân chúng,
nếu bởi vì một ít ưu đãi liền bán đứng ích lợi của dân chúng, vậy chúng ta có
khác gì cầm thú?

Lời nói và vẻ mặt của Xương Diệu đều giống nhau, nói ra đường đường chính
chính, dường như không cần đi khảo chứng, chỉ cần nhìn sắc mặt y và lời nói
thì biết y đang nói là sự thật.

Sau khi Xương Diệu đứng ra tỏ thái độ, lập tức lại có mấy người ủy viên thường
vụ lên tiếng tỏ thái độ, đều là ủng hộ Ngưu Chính Mãn.

Nhưng nụ cười trên mặt Ngưu Chính Mãn vốn nắm chắc trong tay lại dần dần biến
mất, bởi vì y thấy trừ y ra, còn có mười ủy viên thường vụ, chỉ có năm người
đứng về phía y, đây tuyệt đối không phải chuyện bình thường. Bình thường tại
hội nghị thường vụ, ít nhất phải có tám phiếu trở lên ủng hộ y, hôm nay sao
lại thế này?

Tiền Phương Hàn khẽ mỉm cười, vẫn như cũ không nhanh không chậm nói:

– Chủ tịch thành phố Ngưu nói quả thật không tệ, làm quan không vì dân làm
chủ, không bằng về nhà làm con chuột, bởi vì y không có tư cách đi trồng khoai
lang. Chủ tịch Lý, anh không có ý kiến phải phát biểu sao?

Nghe Tiền Phương Hàn nói, Lý Xuân Sinh khẽ mỉm cười, trong lòng của y càng
thêm xác nhận ý nghĩ của chính mình, Tiền Phương Hàn đến Hà Phong tuyệt đối
không phải một con rối bí thư. Cho dù chính mình hôm nay không ra tay, y hẳn
là cũng rất nhanh sẽ ra tay. Ngưu Chính Mãn người này đã qáu sơ ý rồi, y quên
rằng Tiền Phương Hàn vẫn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, một ủy viên thường vụ
Tỉnh ủy dễ làm lắm sao? Huống chi là một nhân vật cấp phó bộ của một thành thị
tỉnh lị.

Lý Xuân Sinh đứng lên vừa đi về phía máy chiếu, vừa nói:

– Trước khi tôi phát biểu ý kiến, tôi muốn mời quý vị xem một đoạn video
ngắn.

Tuy rằng mục đích Tiêu Lôi tới là muốn cùng Diệp Mặc ăn bữa cơm, thậm chí là
đi chơi. Nhưng sau khi Tiêu Lôi nghe xong lời Diệp Mặc nói, cô cũng biết, tin
tức hôm nay sẽ được phát đi toàn diện. Nếu đài truyền hình các cô có thể trực
tiếp làm, chứng tỏ cô phải nhanh hơn một bước so với người khác.

Cho nên việc mời Diệp Mặc ăn cơm phải hoãn lại, hiện tại vấn đề hàng đầu là
cùng với đài truyền hình thương lượng chuyện phát trực tiếp, đồng thời lập tức
cử người đến Hà Phong. Cô tin tưởng lời của Diệp Mặc, Diệp Mặc nếu nói chủ
tịch Lý Xuân Sinh sẽ đồng ý truyền hình trực tiếp, thì sẽ đồng ý.

Diệp Mặc cũng không có thời gian đi ăn cơm cùng Tiêu Lôi, hắn muốn đi thăm
Viễn gia. Tuy rằng hắn đã làm xong việc, nhưng nếu chẳng may Viễn gia biết
được sự tình gì, đột nhiên chạy trốn, hắn sau này đi tìm sẽ rất phiền toái.
Mặc dù hắn khẳng định Viễn gia sẽ không chạy trốn, nhưng loại chuyện này ai có
thể đảm bảo được.

So với chuyện đã xảy ra ở Hà Phong, cuộc họp báo của ‘dược phẩm Lạc Nguyệt’ ở
Quý Lâm đã diễn ra lúc mười một giờ trưa đúng như dự kiến. Tuy rằng phần đông
các phóng viên còn chưa đuổi tới Quý Lâm, nhưng kết quả mà Úc Diệu Đồng muốn
chính là như vậy, cùng với tốc độ truyền ra ngoài. Cô muốn không phải là phóng
viên tham gia đông, cô tin tưởng Diệp Mặc đã có biện pháp khác, tuy nhiên bất
kể Diệp Mặc áp dụng thủ đoạn gì, cô ở Quý Lâm mở một cuộc họp báo, chỉ giúp
hắn giảm bớt gánh nặng.

Thời gian rất gấp, nhưng thời điểm mở cuộc họp báo ‘phẩm Lạc Nguyệt’, vẫn như
cũ có trên trăm phóng viên các nơi trên cả nước tham gia. Trong đó phóng viên
Yến Kinh là nhiều nhất, có đến hơn bốn mươi người. Quý Lâm là nơi tốt nên
phóng viên tham gia cũng không ít.

– Các vị, tôi tin tưởng lực ảnh hưởng bây giờ của ‘dược phẩmLạc Nguyệt’,
khẳng định mọi người đã biết chuyện đã xảy ra hôm trước. Chúng ta thường nói
‘người sợ nổi tiếng heo sợ mập’, bây giờ tôi mới biết câu nói này cực kỳ chính
xác. ‘Dược phẩm Lạc Nguyệt’ chúng tôi tuy rằng không có bao nhiêu cao sang,
nhưng sự cống hiến của công ty chúng tôi đối với nữ giới trên toàn thế giới
thì mọi người đều rõ như ban ngày. Nhưng rõ ràng có người đố kỵ, bọn họ dùng
các loại thủ đoạn, muốn hãm hại vùi lấp công ty của chúng tôi.

Úc Diệu Đồng chậm rãi nói, trong giọng nói rõ ràng mang theo một ít kiêu ngạo.

Tuy nhiên kiêu ngạo của cô là có đạo lý, lực ảnh hưởng của “Dược phẩm Lạc
Nguyệt' lại có người nào không biết đâu?

– Tổng giám đốc Úc, ý của chị là vấn đề xảy ra đối với loại thuốc 'Mỹ nhan
hoàn' và 'Kiện thể hoàn' của quý công ty lần này là do người khác hãm hại?

Úc Diệu Đồng lời còn chưa nói hết, lập tức có phóng viên ra vấn đề rồi.

Úc Diệu Đồng khẽ mỉm cười, khẳng định nói:

– Đúng vậy, ý của tôi chính là cái này.

Dường như tất cả phóng viên đang ngồi cũng không nghĩ tới Úc Diệu Đồng sẽ trả
lời như vậy, mọi người đều nghĩ cô hẳn là chọn cách nói tránh việc nặng tìm
việc nhẹ. Nhưng Úc Diệu Đồng trực tiếp trả lời khẳng định, thật mạnh thế.

Người phóng viên này không ngờ lập tức hơi sửng sốt, nếu y sớm biết rằng Úc
Diệu Đồng sẽ hỏi như vậy, y lập tức liền tung ra một vấn đề tiếp theo, tổng
giám đốc Úc có thể nói ra là ai đang hãm hại ‘dược phẩm Lạc Nguyệt’ chứ? Nhưng
y ngây người một lúc, cơ hội đã bị phóng viên khác chộp lấy.

Một nữ phóng viên chừng ba mươi tuổi đứng lên

– Tổng giám đốc Úc, theo tôi được biết, hiện tại sản phẩm của quý công ty đã
khiến cho sáu người tử vong, bốn người bị huỷ hoại dung nhan, dường như còn có
xu thế gia tăng. Tổng giám đốc Úc nói như vậy, có lẽ đang muốn đem trách nhiệm
đổ trên đầu người khác?

Úc Diệu Đồng mắt lạnh nhìn người phóng viên này một chút, giọng điệu nhàn nhạt
nói:

– ‘Dược phẩm Lạc Nguyệt’ tôi sở dĩ có thể sản xuất ra 'Mỹ nhan hoàn' và 'Kiện
thể hoàn' cũng bởi vì công ty của chúng tôi có thực lực xử lý hết thảy mọi
chuyện, chúng tôi cũng chưa bao giờ đem trách nhiệm đổ lên trên đầu người
khác. Vị phóng viên này, tôi thấy cô làn da mềm mại, tôi rất muốn biết, trời
sinh cô da thịt tốt như vậy, hay là dùng 'Mỹ nhan hoàn' của công ty chúng tôi?
Nếu cô dùng 'Mỹ nhan hoàn' của công ty chúng tôi, tôi lại xin hỏi cô, tại sao
cô không chết, hay là bị huỷ hoại dung nhan?

Bởi vì Úc Diệu Đồng trả lời sắc bén, hiện trường lập tức liền có rất nhiều
phóng viên bật cười.

Người nữ phóng viên này mặt có chút đỏ, cô đề cao ngữ khí của mình hỏi:

– Tổng giám đốc Úc, nếu mọi người dùng sản phẩm của quý công ty, đều lập tức
bị như vậy, hiện tại toàn bộ thế giới không phải đã rất loạn sao. Hơn nữa, thứ
này ai biết khi nào thì phát tác? Ung thư còn có một thời kỳ ủ bệnh, ai biết
đây có phải thời kỳ ủ bệnh hay không? Hơn nữa, tôi là muốn hỏi tổng giám đốc
Úc có phải đem trách nhiệm đổ lên trên đầu người khác hay không, tổng giám đốc
Úc vì sao không trả lời mà trốn tránh? Hoặc là tổng giám đốc Úc sẽ nói ra là
ai hãm hại quý công ty?

Bởi vì Úc Diệu Đồng trả lời sắc bén, vấn đề phóng viên này đưa ra chẳng những
càng thêm sắc bén, hơn nữa trực tiếp vạch trần việc ‘dược phẩm Lạc Nguyệt’
muốn trốn tránh trách nhiệm.

– Nói như vậy, cô đang hoài nghi thuốc ‘dược phẩm Lạc Nguyệt’ của chúng tôi
có vấn đề?

Úc Diệu Đồng nhẹ nhàng nói.

– Đây không phải hoài nghi, đây là sự thật, bởi vì các nơi cả nước đã xuất
hiện vài trường hợp rồi.

Cô gái phóng viên này trả lời châm chọc.

Úc Diệu Đồng tựa như có ý tứ hàm súc nói:

– Xin hỏi cô biết chuyện này lúc nào? Cô là phóng viên đài truyền hình nào?

– Chúng tôi làm phóng viên đương nhiên phải luôn luôn chú ý vấn đề dân sinh,
sự tình hôm trước của ‘dược phẩm Lạc Nguyệt’ vừa bị công bố, tôi đã biết rồi.
Chị không cần hỏi tôi là phóng viên của đài truyền hình nào, tôi có thể nói
tôi là phóng viên báo chiều Hà Phong tên Lục Thúy Dương, tôi không sợ trả thù.

Cô gái phóng viên này giọng điệu có vẻ rất là kích động, giống như thể ‘dược
phẩm Lạc Nguyệt’ lập tức liền muốn trả thù cô.

Úc Diệu Đồng cười châm chọc

– Phóng viên Lục Thúy Dương, nếu hôm trước cô biết 'Mỹ nhan hoàn' của chúng
tôi có vấn đề, vì sao sáng nay cô còn muốn uống một viên?

– Chị, nói bậy, tôi không có…

Gương mặt Lục Thúy Dương đỏ bừng.

Úc Diệu Đồng lạnh lùng nói:

– Tôi là tổng giám đốc của công ty sản xuất ra 'Mỹ nhan hoàn', chẳng lẽ tôi
không hiểu sản phẩm của chúng tôi bằng cô? Uống 'Mỹ nhan hoàn' trong vòng sáu
giờ, ở trên cổ sẽ có một làn da ngâm, nó sẽ tăng lên sức hấp dẫn của người phụ
nữ. Mà vết da ngâm trên cổ cô thấy được rất rõ, chắc bốn giờ cũng chưa tới,
nếu cô không tin, chúng tôi có thể thí nghiệm tại chỗ làm cho cô xem.

“Xoạt” gần như cùng một thời gian, toàn bộ phóng viên đều đem ánh mắt hướng về
phía Lục Thúy Dương. Mặt Lục Thúy Dương căng lên giống như gan lợn, một chữ
cũng nói không nên lời.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.