Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 448: Không kịp trở tay


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 448: Không kịp trở tay

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Hội nghị thường ủy của thành phố Hà Phong lần này đã bị chậm mất hai giờ vì Lý
Xuân Sinh đến muộn. Ngưu Chính Mãn vốn dĩ định trong cuộc hội nghị này đáLý
Xuân Sinh khòi cục, giờ y không tới thì biết làm sao? Ngưu Chính Mãn rất muốn
tận mắt chứng kiến sự tuyệt vọng trong ánh mắt Lý Xuân Sinh, thậm chí còn muốn
tận tay nhét tấm vé máy bay vào tay y và bảo rằng, tấm vé này là của y rồi, và
y hãy lập tức cuốn xéo khỏi Hà Phong càng nhanh càng tốt. Điều gã thích nhất
chính là hưởng thụ cái cảm giác được tự mình giẫm đạp lên đối thủ, trông thấy
đối thủ quằn quại, vũng vẫy ở dưới chân mà không cách nào thoát ra.

Lý Xuân Sinh vừa mới đi ra, Ngưu Chính Mãn đã nắm ngay được tin tức. Gã cười
lạnh, nói với thư kí đang đứng trước:

– Lập tức thông báo triệu tập hội nghị thường ủy, chúng ta ở phòng họp đợi
chủ tịch Lý là được rồi.

Hội nghị thường ủy của Thành phố Hà Phong hầu hết đều do chủ tịch thành phố
Ngưu Chính Mãn khởi xướng. Còn Bí thư Thành ủy Tiền Phương Hàn, nói theo cách
của Ngưu Chính Mãn thì chỉ là người bố trí sắp xếp mà thôi. Gã chỉ còn chưa
đến một năm nữa thì sẽ nghỉ hưu rồi, cả đời này sẽ không còn hy vọng thăng
tiến lên nữa. Bởi vậy nên mỗi lần họp hội nghị thường ủy, thái độ của Tiền
Phương Hàn rất là mơ hồ, không rõ ràng hoặc thậm chí còn không đưa ra ý kiến.

Thái độ này của lão cũng nằm trong dự liệu của Ngưu Chính Mãn và đại đa số các
nhân vật quan trọng.

Lý Xuân Sinh đoán không sai. Khi y tới thì cơ hồ tất cả các ủy viên thường vụ
cũng đã có mặt đông đủ và đang ngồi trong hội trường đợi mình. Hà Phong có
mười một ủy viên thường vụ, thậm chí tư lệnh quân khu rất ít qua lại Hà Phong
là Tưởng Trụ Nhai lần này cũng tới tham gia.

– Chủ tịch Lý cũng bận rộn nhỉ, may là dù sao chúng tôi cũng đang rảnh nên
mới có thời gian đợi ngài.

Lý Xuân Sinh vừa đến Xương Diệu đã bắt đầu lên giọng mỉa mai.

Nhưng các vị ủy viên thường vụ lại không ai tiếp lời, bọn họ cũng đều biết,
cái ghế Phó chủ tịch thành phố Hà Phong này Lý Xuân Sinh còn chưa ngồi ấm chỗ
thì đã phải cuốn gói đi rồi. Lúc này mà đắc tội với một cán bộ Phó giám đốc sở
thì đúng là chẳng lí trí chút nào. Lý Xuân Sinh cũng không phải lớn tuổi, ai
biết rằng sau này y có vùng lên lại nữa không?

Ngưu Chính Mãn liếc Lý Xuân Sinh một cái nhưng không nói gì mà quay sang toàn
thể hội nghị, lên tiếng:

– Hội nghị thường vụ lần này do tôi chủ trì, đồng chí Giang Bình làm thư
kí….

Sẽ không có ai phản đối, hay nói đúng hơn là không ai dám phản đối, bởi trên
thực tế thì trong các buổi hội nghị, lời nói của Ngưu Chính Mãn luôn có trọng
lượng nhất.

Thế nhưng khi Ngưu Chính Mãn vừa mới dứt lời thì Tiền Phương Hàn lại chậm rãi
lên tiếng:

– Hội nghị Thường ủy hôm nay tôi đứng ra chủ trì là được rồi, gần đây chủ
tịch thành phố Ngưu cũng vất vả quá rồi.

Nếu như trong các cuộc hội nghị bình thường, Bí thư Thành ủy nói những lời như
vậy là quá hợp lí, không còn gì phải bàn cãi nữa. Thế nhưng đây là Thành phố
Hà Phong. Bí thư Thành ủy nói những lời này thật không bình thường.

Tiền Phương Hàn mặc dù mới đảm nhậm vị trí Bí thư Thành ủy tại Hà Phong chưa
được một năm, nhưng chuyện ông ta sắp phải về hưu thì có ai là không biết. Hơn
nữa, Tiền Phương Hàn đã tới đây lâu như vậy mà vẫn chưa có bất cứ động thái
nào cứng rắn mang tính quyết định cả, thậm chí còn chưa từng bồi dưỡng hậu duệ
bè cánh gì ình. Ngưu Chính Mãn vừa mới e hèm một tiếng thì đã răm rắp nghe
theo rồi. Nhưng sau đó mới phát hiện ra gã đúng là đã lo lắng thừa rồi.

Tiền Phương Hàn giống như một con trâu đang bước vào thời kì già yếu xuống
sức, trước nay chưa từng tỏ thái độ gì quá kích động. Thái độ của lão hơn nửa
năm này ở Hà Phong cho thấy, đó là thái độ ba phải, bù nhìn, ngồi ăn rồi chờ
chết, ngồi trên cái ghế Bí thư thành ủy đếm từng ngày nghỉ hưu mà thôi.

Một kẻ sắp về hưu mà hôm nay, tại hội nghị này lên tiếng “đòi” chủ trì hội
nghị, đây không những là điều mà Ngưu Chính Mãn không ngờ tới mà còn làm bất
ngờ cho tất cả những vị ủy viên thường vụ đang ngồi đây.

Rốt cuộc bí thư Tiền Phương Hàn hôm nay làm sao vậy? Là ngọn đèn sắp tắt vụt
sáng lên trước khi tắt hẳn? Hay là vì nguyên do nào khác? Bất luận là vì lí do
gì đi chăng nữa thì cũng không thể đề ra yêu cầu như vậy được. Cho dù là lão
đang muốn chủ động thâu tóm quyền lực vào tay mình thì cũng không nên tỏ thái
độ như vậy ngay trước mặt các ủy viên thường vụ như vậy chứ.

Hơn nữa, Tiền Phương Hàn cũng chẳng ngồi trên cái ghế Bí thư thành ủy này được
mấy thời gian nữa. Bây giờ muốn thay đổi thế cục, thâu tóm quyền lực về tay
thì còn có tác dụng gì? Chuyện này tuyệt đối không thể.

Đừng nói người khác, ngay đến cả là Lý Xuân Sinh cũng không lí giải nổi. Lẽ
nào Tiền Phương Hàn muốn đối đầu với Ngưu Chính Mãn ư?

Ngưu Chính Mãn lập tức phản ứng lại, mặt gã bắt đầu đỏ lên. Mặc dù trên danh
nghĩa thì gã là nhân vật quan trọng thứ hai ở cái thành phố này, nhưng trên
thực tế, quyền lực nằm trong tay gã đã vượt qua vị Bí thư bù nhìn kia từ lâu
rồi. Vả lại mọi việc ở Hà Phong trước nay đều do gã quyết định, hôm nay khi gã
muốn chủ trì hội nghị thì bỗng dưng Tiền Phương Hàn lại “giở chứng” như vậy,
điều này khiến cho Ngưu Chính Mãn vô cùng khó chịu. Tiền Phương Hàn này rõ
ràng là không coi gã ra gì. Nếu muốn chủ trì thì sao không nói ra từ trước,
lại nhằm đúng khi gã đưa ra ý kiến mới lên tiếng phản đối, như vậy há chẳng
phải là làm mất mặt Ngưu Chính Mãn hay sao?

Cả hội trường rơi vào sự yên tĩnh trầm mặc đến đáng sợ. Vốn dĩ mọi người có
mặt ở đây là để chứng kiến Lý Xuân Sinh sẽ rời khỏi Hà Phong trong nhục nhã ra
sao, vậy mà lại biến thành màn Tiền Phương Hàn và Ngưu Chính Mãn tranh nhau
quyền chủ trì hội nghị.

May mà Tiền Phương Hàn cũng đã sắp về hưu rồi, nếu không người không biết còn
tưởng rằng ở Hà Phong sắp xảy ra một trận thư hùng tranh bá đấu đá tranh giành
quyền lực cơ.

Trong lòng vô cùng phẫn nộ, Ngưu Chính Mãn nắm tay thành nắm đấm. Cho dù ngươi
sắp về hưu rồi, ta cũng quyết không nhượng bộ. Nếu không sau này ta làm sao
làm gương cho những người khác? Điều Ngưu Chính Mãn muốn là sự phục tùng tuyệt
đối, mỗi lần hội nghị ít nhất phải có hơn chín phiếu tán thành ình gã mới vừa
lòng.

– Bí thư Tiền, ông cũng có tuổi rồi, hơn nữa lần hội nghị này cũng không dễ
điều khiển. Hay là để tôi chủ trì xong, đợi khi các ủy viên thường vụ biểu
quyết, ngài cảm thấy có chỗ nào chưa thỏa đáng thì cứ trực tiếp chỉ ra. Như
vậy được chứ?

Trên mặt Ngưu Chính Mãn biểu lộ rõ sự khinh bỉ, gã muốn gián tiếp nói rằng,
Tiền Phương Hàn vốn dĩ là người thừa thãi nhất trong hội nghị này. Hội nghị
đưa ra vấn đề gì chắc gì ông ta đã nắm được.

Trong hội nghị toàn là những người vô cùng tinh ý, hàm ý của Ngưu Chính Mãn
không ai là không nhìn ra. Ai cũng tự hiểu rằng, Tiền Phương Hàn đã sắp hết
thời rồi, có cố thêm cũng vô ích, nói không chừng cố quá lại thành quá cố, lúc
sắp ra đi rồi lại rước hoa vào thân. Mà giờ cứ cho ông chủ trì hội nghị đấy,
thì đã sao nào? Chẳng lẽ ông có quyền thay đổi ý kiến biểu quyết của cả hội
nghị sao? Tuy rằng ông là Bí thư thật đấy, nhưng ông có biết hội nghị này sắp
sửa đề cập tới vấn đề gì không?

Lý Xuân Sinh không ngờ lúc mình đang sắp sửa bị Ngưu Chính Mãn “đưa lên pháp
trường” thì Tiền Phương Hàn lại đột nhiên đòi ra mặt như vậy. Lúc này y đương
nhiên sẽ không lên tiếng, mặc dù có chứng cứ xác thực, chẳng có gì phải sợ
Ngưu Chính Mãn cả, thế nhưng sau khi Ngưu Chính Mãn đi rồi, y vẫn phải điều
hành công tác ở Hà Phong này, không thể làm mọi chuyện trở nên rắc rối được.

Tiền Phương Hàn làm như không nghe thấy Ngưu Chính Mãn nói gì, vẫn tiếp tục từ
tốn nói:

– Tôi thân là một Bí thư Thành ủy, chẳng lẽ muốn chủ trì một hội nghị mà cũng
có lắm ý kiến vậy sao? Vị trí của tôi bây giờ là do nhân dân tín nhiệm bầu
cho, nghĩa là Tiền Phương Hàn tôi rất có thể còn cơ hội trúng cử đấy. Chủ tịch
thành phố Ngưu mặc dù năng lực không có gì phải bàn cãi, nhưng mắt nhìn thì
vẫn còn kém xa nhân dân đó.

Mọi bực tức trong lòng Ngưu Chính Mãn bỗng chốc tiêu tan hết. Gã lập tức cảnh
giác hẳn lên. Một kẻ sắp về hưu lại nói ra những lời lẽ sắc bén như vậy, trong
lời nói lại có nhiều ẩn ý đến thế. Chuyện này rốt cuộc là sao?

Tiền Phương Hàn vừa dứt lời, không chỉ Ngưu Chính Mãn thất kinh mà tất cả ủy
viên thường vụ đều không khỏi có chút bất an trong lòng. Những việc mà Ngưu
Chính Mãn làm không phải không có ai biết, có điều là chẳng ai dám nói ra,
hoặc có gan nói thì cũng không nắm được chứng cứ.

Tiền Phương Hàn vì sao tự dưng lại có lá gan lớn như vậy? Lão đảo mắt một cái
là làm các vị ủy viên thường vụ đều không khỏi giật mình. Tiền Phương Hàn mới
thực sự là nhân vật số một Hà Phong, cái này chưa nói, ông ta đồng thời còn ủy
viên thường vụ Tỉnh Hà Đông cơ.

Bởi Tiền Phương Hàn trước nay đều tỏ ra yếu đuối vô năng, cái ghế Bí thư của
lão ta ngồi mà như không, điều này khiến cho tất cả mọi người đều xem thường
lão. Giờ nghĩ lại, chức vụ của lão cao hơn tất cả những người có mặt ở đây tới
hai cấp.

Hành động của Tiền Phương Hàn giống như vừa ném một hòn đá xuống mặt hồ đang
rất bình lặng, khiến cho cuộc họp hội nghị thường vụ bình thường trở nên có
chút kì quái. Ngưu Chính Mãn lúc này đã đề cao cảnh giác, gã cảm thấy mình đã
quá bất cẩn, trước nay đã quá xem thường lão già họ Tiền “không nghe không
thấy” này rồi. Lẽ nào lão không chỉ đơn giản là đang ngồi ăn rồi chờ chết ư?

Người khác có thể nghĩ đến, Tiền Phương Hàn đương nhiên cũng có thể nghĩ tới
được. Mặc dù Ngưu Chính Mãn có hậu thuẫn phía sau nhưng chẳng lẽ Tiền Phương
Hàn thì không? Một kẻ không có nâng đỡ phía trên liệu có thể vươn tới cái ghế
ủy viên Tỉnh ủy hay không?

– Tôi ủng hộ bí thư Tiền chủ trì hội nghị lần này, tôi cho rằng ngài ấy có
thể chủ trì thành công.

Lý Xuân Sinh là người phản ứng đầu tiên. Chính y hôm nay muốn chỉnh đốn cho
Ngưu Chính Mãn một trận thì Tiền Phương Hàn lại muốn đứng ra chủ trì hội nghị,
đúng là trời giúp.

Ngưu Chính Mãn cũng phản ứng nhanh không kém. Gã có một dự cảm không lành, cảm
giác hôm nay Lý Xuân Sinh có gì đó rất không bình thường. Tên này gã đã tìm
hiểu qua, trước nay tỏ ra rất “an phận”. Thế mà hôm nay lại lớn tiếng ủng hộ
Tiền Phương Hàn, như vậy là sao?

Nghĩ đến đây Ngưu Chính Mãn lập tức cười nói:

– Ha ha, nếu bí thư Tiền không sợ vất vả, thì tôi hôm nay có thể lười biếng
một chút rồi. Hội nghị hôm nay phải phiền bí thư Tiền chủ trì rồi. Lần này,
tôi muốn trong cuộc hội nghị đưa ra thảo luận một vấn đề như thế này.

Nói xong, Ngưu Chính Mãn đưa tập văn kiện trong tay cho Tiền Phương Hàn. Lần
này Tiền Phương Hàn ra đòn quá hiểm, làm gã trở tay không kịp, vậy nên gã lựa
chọn cách nhượng bộ. Bởi thường thì hội nghị thường vụ đều là do Bí thư Thành
ủy chủ trì. Lão đã muốn chủ trì, vậy thì để cho lão thỏa nguyện vậy, thế nhưng
những gì cần nói vẫn cứ nói. Đợi sau khi cuộc họp kết thúc, có lẽ Ngưu Chính
Mãn sẽ phải “nghiên cứu” lại con người này.

Tiền Phương Hàn tỏ ra rất đỗi bình thường, lão không hề nói lời nào khách khí
với Ngưu Chính Mãn, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Ngưu Chính Mãn lấy
một cái mà trực tiếp đi thẳng vào hội nghị:

– Gần đây bận công tác liên tục nên tôi cũng không bận tâm lắm tới hội nghị
thường vụ….

Lời Tiền Phương Hàn vừa nói ra, phía dưới các vị ủy viên thường vụ đều muốn
bật cười. Lão trước nay đâu có bận công tác gì, có điều nói không để tâm lắm
đến hội nghị thường vụ thì đúng là như tát vào mặt Ngưu Chính Mãn một cái, bởi
trước này việc chủ trì hội nghị đều là do Ngưu Chính Mãn đảm nhận.

Tiền Phương Hàn không thèm nhận văn kiện từ tay Ngưu Chính Mãn mà nói luôn:

– Hội nghị lần này chúng ta có 3 sự kiện để thảo luận. Thứ nhất là việc có
liên quan tới 'dược phẩm Lạc Nguyệt’ sắp tới sẽ đầu tư vào Hà Phong của chúng
ta, cùng với đó là những tin tức về việc sản xuất thuốc có tác dụng phụ. Việc
thứ hai là…

Ngưu Chính Mãn lần thứ hai trở tay không kịp. Hội nghị lần này gã vốn định đưa
ra hai vấn đề, thứ nhất là việc có liên quan tới Lý Xuân Sinh đưa ra phương
hướng đầu tư sai lầm. Sao từ mồm Tiền Phương Hàn nói ra lại thành ba việc vậy?

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.