Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 340: Sát Nhất


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 340: Sát Nhất

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Nhâm Sát trong mắt lộ ra một tia giãy dụa, tuy nhiên đây chẳng qua là một lát
mà thôi, rất nhanh y lại lần nữa lâm vào trong ngượng ngùng nói:

– Tao có một Vua trùng, chỉ cần Vua trùng của tao xảy ra chuyện, tất cả sâu
độc đều sẽ cắn trả chủ nó, sau đó bay trở về.

Sao quá đơn giản? Diệp Mặc lại nhìn thấy trong mắt Nhâm Sát giãy dụa, âm thầm
kinh ngạc tu vi của y, hắn gia tăng tốc độ hỏi:

– Mày có phải là thủ lĩnh tổ chức sát thủ 'Địa sát' hay không?

– Không phải, tổ chức ‘Địa sát’ là do Sát Nhất khởi lập, sau khi tao đến, Sát
Nhất bị tao hạ sâu độc, chuyên môn làm việc cho tao.

Nhâm Sát lần này trả lời vô cùng mau.

Diệp Mặc lại thật không ngờ, 'Địa sát ở toàn cầu được hưởng thanh danh như thế
không ngờ là tổ chức con rối. Một khi đã như vậy cũng không có cái gì do dự
nữa, Diệp Mặc giơ tay ngay tại trên người Nhâm Sát lấy ra một quả cầu lục sắc,
ở bên trong viên cầu có một sâu độc ngủ đông, máu huyết và sức sống trên người
sâu độc này mạnh hơn nhiều so với sâu độc Diệp Mặc tiêu diệt ban đầu.

Nhâm Sát cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, y thấy Diệp Mặc cầm Vua trùng, sắc mặt
lập tức biến đổi. Y biết mình hoàn toàn không có đường sống, trong lòng của y
tràn đầy phẫn hận.

Y thật không ngờ một người bị y cho rằng phất tay có thể diệt, không ngờ cuối
cùng lại tiêu diệt y. Đến đường sống chạy trốn đều không có, trong mắt của y
hiện ra sự không cam lòng thật sâu.

Diệp Mặc chợt nhớ tới sự tình phái Hợp Lưu, lập tức hỏi:

– Có phải bọn mày thông báo cho ẩn môn biết việc tao lấy được 'huyết sắc san
hô' không? Mày làm thế nào để thông báo?

Dường như biết mình nói đúng cũng khó lòng thoát chết, Nhâm Sát ngậm miệng
không nói, lại ngầm làm đứt tâm mạch của mình.

Diệp Mặc thần thức đảo qua liền biết Nhâm Sát đang làm gì đó, không ngờ muốn
tự sát, còn muốn giữ lại linh hồn. Không chút nghĩ ngợi lập tức phóng tới một
hỏa cầu, hỏa cầu lập tức đã đem Nhâm Sát vây lại.

Nhâm Sát kinh hãi, y đã đặt Diệp Mặc ở vị trí nguy hiểm nhất, nhưng cũng thật
không ngờ, hắn không ngờ có thể nhìn thấu việc mình giữ lại linh hồn, hắn có
phải là người hay không?

– Tao thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua mày…

Từ hỏa cầu truyền đến âm thanh cuối cùng của Nhâm Sát.

Diệp Mặc lạnh lùng nói:

– Cơ hội thành quỷ của mày cũng không có, tuy nhiên hiện tại mày sẽ chưa
chết, mày ở trong hỏa cầu nán lại một hồi đi.

Nhâm Sát trong mắt rốt cục lộ ra tuyệt vọng hoàn toàn, nếu cho y một cơ hội
nữa, dù đắc tội toàn bộ ẩn môn, y cũng sẽ không đi đắc tội Diệp Mặc, ánh mắt
của y dần tan rã, cả người chìm vào hôn mê.

Diệp Mặc nhìn nhìn vua trùng trong tay, nếu cứ diệt một vua trùng như vậy, hắn
còn có chút không nỡ, hắn cũng biết vua trùng này mặc dù đang ở Tu Chân giới
cấp bậc rất thấp, nhưng ở Địa Cầu nuôi dưỡng được loại vua trùng này đã rất
giỏi rồi.

Tuy rằng không nỡ, nhưng Diệp Mặc vẫn như cũ tung ra một hỏa cầu bao vây lấy
quả cầu lục sắc này, hắn biết, cho dù hắn giữ lại vua trùng này, hắn cũng
không có cách nào tiếp tục nuôi sống nó. Đối với nuôi dưỡng sâu độc, Diệp Mặc
vẫn là mù tịt.

Vua trùng ở trong quả cầu lục sắc giãy dụa, nhưng bị hỏa cầu của Diệp Mặc ngăn
lại, nó giãy giụa cũng phí công. Sau mười mấy hơi thở, vua trùng này rốt cục
cũng ngừng giãy dụa, cùng với quả cầu lục sắc kia bị Diệp Mặc thiêu thành tro
bụi.

Cùng một thời gian, hơn mười chỗ ở toàn cầu, trên người những sát thủ 'Địa
sát' có sâu độc, toàn bộ đều bị sâu độc cắn trả. Những người này ở trong thời
gian rất ngắn liền biến thành thi thể không một chút huyết sắc, sâu độc sau
khi cắn nuốt kí chủ, rất nhanh liền bay lên bầu trời, biến mất không thấy gì
nữa.

Diệp Mặc ngồi ở trên đảo nhỏ, nơi này không ngừng có sâu độc bay tới, Diệp Mặc
biết rằng đây là nguyên nhân Nhâm Sát còn chưa chết.

Thời điểm trời vừa sáng, Diệp Mặc đã đốt xong tất cả sâu độc, nhìn Nhâm Sát
hấp hối, lại một hỏa cầu bay ra, Nhâm Sát đã hôn mê hồi lâu hoàn toàn biến mất
ở thế giới này.

Hiện tượng sâu độc ăn thịt người rất nhanh liền biến thành một điều bí ẩn,
nhanh chóng truyền bá đến các nơi trên toàn cầu. Nhưng đồng thời ở việc sâu
độc cắn trả, một trong tầng hầm ngầm ở miếu phổ Hongkong, một gã đàn ông sắc
mặt tái nhợt đang ngồi dưới đất, vận công cực lực ngăn cản sâu độc cắn trả
trong cơ thể.

Y chính là Sát Nhất thủ lĩnh ban đầu của tổ chức sát thủ ‘Địa sát’, sự khác
nhau với người khác chính là, Sát Nhất từ đầu tới đuôi đều biết mình là nơi
nuôi dưỡng vua trùng. Chỉ cần đến giờ, y sẽ biến thành công cụ luyện công của
Nhâm Sát.

Nhưng biết là một chuyện, tránh lại là một chuyện khác. Y cũng hiểu được, nếu
không phải vua trùng Nhâm Sát còn cần hiệu lực của y, Sát Nhất y sớm đã bị ăn
sạch ngay cả bột xương cốt cũng không còn.

Hôm nay ở khoảnh khắc biệt thự vua trùng độc bị hủy, y biết cơ hội đã tới. Vua
trùng hàng năm giết người, cuối cùng lần này đã đá trúng sắt rồi, người tới
không ngờ làm hỏng biệt thự vua trùng. Y nắm bắt cơ hội, khi biết biệt thự
Nhâm Sát bị hủy, y liền dẫn theo hai sát thủ bị sâu độc cắn chạy xuống tầng
hầm ngầm.

Tuy rằng Sát Nhất mỗi lần bị sâu độc Nhâm Sát khống chế, nhưng y dựa vào một
số quan hệ, tin tức so với Nhâm Sát tự lo tu luyện và hưởng thụ mạnh nhiều
lắm.

Nhâm Sát có thù tất báo, từ sau khi đi vào 'Địa sát', tổ chức sát thủ 'Địa
sát' này hoàn toàn không giống với trước kia, thậm chí biến thành một công cụ
giết người trả thù.

Cho nên Sát Nhất nghĩ ra mọi biện pháp giúp 'Địa sát' tìm kẻ thù dũng mãnh, là
để kẻ thù giết đến tận cửa. Lần này chọc tới Diệp Mặc, vốn Diệp Mặc tuổi còn
trẻ, y không coi trọng Diệp Mặc, nhưng khi y điều tra qua một ít chi tiết về
Diệp Mặc, thì bắt đầu mong đợi Diệp Mặc, quả nhiên Diệp Mặc ở Lương Phổ đã
giết vài tên cao thủ của phái Hợp Lưu. Điều này làm cho Sát Nhất cả kinh vui
mừng, y đem bản lĩnh đích thực của Diệp Mặc giấu đi, mục đích để Nhâm Sát chọc
giận Diệp Mặc.

Quả nhiên sự tình phát triển vô cùng mau, ngay cả Sát Nhất cũng không nghĩ đến
động tác của Diệp Mặc lại nhanh đến vậy, thậm chí buổi sáng còn nhận được tin
tức Diệp Mặc đến Thuận An, buổi tối Diệp Mặc đã đến Hongkong giết người rồi.

Sát Nhất mang theo hai gã sát thủ xuống tầng hầm dưới đất, y biết Nhâm Sát có
một đường ngầm dự bị khi chạy trốn, nhưng vào đường hầm này như thế nào, y
cũng không biết. Đang lúc y nghĩ đến thời điểm Diệp Mặc không nề hà Nhâm Sát,
hai gã sát thủ mang theo khi xuống tầng hầm ngầm, đã bắt đầu bị sâu độc cắn
trả. Điều này làm cho Sát Nhất cả kinh vui mừng, y biết chỉ có Diệp Mặc mới
chế ngự được Nhâm Sát, giết vua trùng của anh ta, loại sâu độc này mới cắn
trả.

Cho nên, sâu độc cắn trả, đồng thời Sát Nhất cũng bắt đầu chống cự sâu độc cắn
trả trong cơ thể mình. Mười mấy năm qua, y không có lúc nào là không tìm kiếm
phương pháp xử lý sâu độc cắn trả, cuối cùng rốt cục y đã nghĩ ra một biện
pháp, chính là tàn thể pháp.

Sát Nhất dồn sâu độc đến cánh tay, sau đó không chút lựa chọn chém rớt cánh
tay, nhanh chóng tiến vào phòng sắt, đóng cửa sắt. Quả nhiên sâu độc sau khi
ăn xong cánh tay của y, tìm không thấy Sát Nhất, liền bay mất.

Sát Nhất tuy rằng gãy một cánh tay, nhưng bức ra sâu độc, trong lòng của y đã
rất vui, cũng không dám lưu lại trong tầng hầm ngầm ở miếu phổ, khẩn trương
thu dọn một chút, trốn mất tăm mất tích.

Khi Tô Tĩnh Văn thu hồi bùa, cũng nhớ tới chuyện đã xảy ra trước khi đi. Cô là
bị Tạ Úy Tranh ép buộc mà rời khỏi đây, lại nhớ tới chuyện giữa Diệp Mặc và
anh họ, cho đến lúc này mới nhớ hình như trước đây nghe Diệp Mặc nói có người
muốn ám sát cô, lập tức toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Những người đó nếu muốn ám sát cô, chắc chắn sẽ không buông tha Diệp Mặc, như
vậy Diệp Mặc sẽ như thế nào? Tuy nhiên đảo mắt Tô Tĩnh Văn liền đã bình tĩnh
lại, cô cảm giác mình vừa bị thần kinh rồi. Nếu Diệp Mặc có chuyện, làm sao
lại tới nơi này đưa Hỏa Cầu phù cho nàng? Hơn nữa dựa vào bản lĩnh của Diệp
Mặc, nếu biết có người muốn ám sát hắn, hắn khẳng định có biện pháp.

Tuy rằng nghĩ tới những chuyện đó, nhưng Tô Tĩnh Văn trong lòng vẫn có chút áy
náy như cũ, cô có chút khó thở, cô đã không quan tâm chuyện của Diệp Mặc. Chỉ
có điều không biết Diệp Mặc còn có thể lại đến hay không.

Tô Tĩnh Văn ngồi trên xe đợi đã lâu, nhưng không có thấy người của Diệp Mặc,
cô có chút thất vọng khỏi động xe. Lúc này tâm tình của cô có chút mệt mỏi,
không vì cái gì khác, cũng là bởi vì chuyện anh họ Tạ Úy Tranh, từ nhỏ lớn lên
cùng nhau nhưng anh họ hiện tại trở nên vô lễ như thế, làm cho nàng không
quen. Đó còn là người anh họ chuyện gì cũng giúp đỡ của mình sao? Hôm nay anh
họ nói như vậy, làm cho nàng không thể chấp nhận.

Tô Tĩnh Văn lắc lắc đầu, tận lực đem chuyện này vứt bỏ sang một bên, không suy
nghĩ thêm nữa. Cô biết bất kể Diệp Mặc xử lý chuyện sát thủ như thế nào, cô
cũng không thích hợp ở lại bên ngoài, nghĩ đến đây, Tô Tĩnh Văn không do dự
nữa, mà là rất nhanh lái xe về nhà.

Tô Tĩnh Văn về đến nhà, lại thấy anh họ Tạ Úy Tranh đang ngồi trong phòng
khách cùng mẹ nói chuyện. Sắc mặt của nàng lập tức trầm xuống.

Thấy Tô Tĩnh Văn trở về, mẹ của Tô Tĩnh Văn là Mục An lập tức cười nói:

– Tiểu Văn, anh họ đợi con lâu rồi, nói tìm con có chuyện.

Tô Tĩnh Văn day day cái trán, giọng điệu có chút bình thản nói:

– Mẹ, con hôm nay có chút không khỏe, con muốn đi nghỉ.

Nói xong cũng không liếc mắt với ông anh họ một cái, xoay người rời đi.

Mục An kỳ quái nhìn con gái, tuy rằng con gái vẫn có chút không vui với anh họ
Tạ Úy Tranh, nhưng chưa từng có biểu hiện như hôm nay. Bởi vì Tĩnh Văn chưa
bao giờ dùng sắc mặt này nói chuyện với Tạ Úy Tranh, Mục An tuy rằng hy vọng
Tĩnh Văn và Tạ Úy Tranh ở cùng một chỗ, nhưng tâm nguyện của con gái bà cũng
rất tôn trọng.

– Tĩnh Văn, sự tình hôm nay là anh không đúng, anh cố ý đến xin lỗi em đấy,
xin em tha thứ cho anh, rất xin lỗi.

Tạ Úy Tranh thấy thế, chủ động đứng lên, xin lỗi Tô Tĩnh Văn, chẳng những
giọng điệu thành khẩn, hơn nữa thái độ cũng rất là nghiêm túc.

– Tiểu Văn…

Mục An theo bản năng cảm giác con gái mình có phải giận dỗi quá hay không, cho
dù Úy Tranh có cái gì không đúng, nhưng nó đã tới cửa thành khẩn nói xin lỗi
như thế, còn có chuyện gì không thể nói.

Tô Tĩnh Văn lạnh lùng nhìn Tạ Úy Tranh liếc mắt một cái

– Anh chỉa vào mặt tôi mắng tôi là một người đàn bà không biết xấu hổ, anh
còn xin lỗi làm gì? Mời anh rời khỏi đây, từ nay về sau tôi không có người
thân thích như anh. Cũng may chúng ta cũng không phải thân thích thật, những
gì không dứt khoát cũng đừng có lấy ra nữa nói, Tạ Úy Tranh, mời anh.

Mục An nghe xong Tô Tĩnh Văn nói, sắc mặt cũng lập tức liền chìm xuống, bất kể
hai người xảy ra chuyện gì, Tạ Úy Tranh có tư cách gì nói con gái của mình
không biết xấu hổ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.