Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 339: Mày không chết tao không an tâm


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 339: Mày không chết tao không an tâm

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Sau khi Nhâm Sát đụng vào bức tường, không ngờ ở thời gian cực ngắn liền biến
mất không thấy gì nữa. Diệp Mặc không có thời gian đi thăm dò xem Nhâm Sát đã
biến đi đâu rồi, bởi vì hắn trong nháy mắt cảm thấy nguy hiểm.

Một vùng ánh sáng tối đánh tới trước mắt Diệp Mặc, không ngờ bộc phát ra một
hơi thở hủy diệt, Diệp Mặc không chút lựa chọn bước trên phi kiếm bay lên
trời.

Oanh một tiếng, gần như cùng thời điểm Diệp Mặc bay ra, tiếng bùng nổ kịch
liệt vang lên, mới vừa rồi còn là một biệt thự xa hoa đẹp đẽ, trong một tiếng
nổ mạnh này đã biến thành đống hoang tàn.

Diệp Mặc đứng ở giữa không trung nhìn tường đổ vẫn còn đang sập phía dưới, hắn
bị một tiếng bùng nổ kịch liệt này chấn kinh rồi. Không nghĩ tới Vua trùng độc
còn có loại đòn sát thủ này, chỉ cần hắn vừa rồi chậm một chút, cho dù là hắn
không bị nổ dập nát, cũng sẽ bị thương nặng.

Thật là thủ đoạn giết người sắc bén, Diệp Mặc nhìn nhìn biệt thự còn đang nằm
trong sương khói, bên trong không có người nào có thể sống sót.

Đây tuyệt đối không phải thủ đoạn của cổ võ, cũng không phải thủ đoạn của tu
chân, ánh sáng tối này dẫn phát bùng nổ, tuyệt đối là một loại thủ đoạn khoa
học kỹ thuật chế ra một loại bom. Cái loại ánh sáng tối này có chút giống
laser, Diệp Mặc khẳng định loại bom này không cần nói là hắn, ngay cả Tu Chân
giả đang Luyện Khí hậu kỳ gặp phải cũng không thể làm gì, thứ này so với lựu
đạn còn lợi hại hơn nhiều.

Xa xa đã truyền đến tiếng xe cứu hỏa, sắc mặt Diệp Mặc trầm xuống, hắn biết
vua trùng độc này nếu dùng loại thủ đoạn này, đã nói lên y căn bản không có
chết, nếu y muốn chết, cũng không cần phải đâm vào tường.

Vừa rồi một kiếm kia của mình nếu không phải chém một cánh tay của y, nói
không chừng y đã toàn thân trở ra, không có bất kỳ tổn thương rồi. Phỏng chừng
tện áo xanh này cũng không ngờ rằng chính mình lại đột nhiên xuống tay.

Diệp Mặc sở dĩ không lập tức giết y, là vì muốn nhổ tận gốc toàn bộ 'Địa sát',
hắn tuyệt đối không phải chỉ giết một mình vua trùng độc, nếu đến đây, nhất
định phải giết toàn bộ. Chỉ có điều không nghĩ đến vua trùng độc vẫn còn có
loại thủ đoạn này mà thôi.

Tuy nhiên cho dù y có loại thủ đoạn này, Diệp Mặc cũng sẽ không sợ hãi, thần
thức của hắn đã quét ra ngoài. Chỉ trong chốc lát sau, Diệp Mặc ngay tại phía
sau bức tường mới vừa rồi bị người đàn ông áo xanh đánh ngã kia phát hiện một
hố sâu.

Hố này rất sâu. Hơn nữa thiết kế cũng tốt lắm, Diệp Mặc nhìn đại khái một
chút. Thậm chí sâu hơn 100m, thiết kế hẳn là, một khi gặp trở ngại liền tự
nhiên rơi xuống hố sâu, một khi có người rơi xuống, phía dưới sẽ có một tấm
lưới đỡ lấy, phóng tới đáy. Sau đó phía dưới hẳn là có phương tiện giao thông
di động rất nhanh. Thông qua một con đường dưới đất, Diệp Mặc là có thể nhìn
ra.

Tuy rằng Diệp Mặc hiện không nhìn thấy phương tiện giao thông này, nhưng hắn
khẳng định phương tiện giao thông này bị vua trùng độc lái đi.

Đã biết đường vua trùng độc chạy trốn, Diệp Mặc không nhảy xuốn địa đạo, mà là
đứng trên không nghĩ biện pháp. Hắn không thể cứ như vậy tiến vào địa đạo, địa
đạo này là vua trùng độc đào. Nếu y ở dưới đấy thả một hai quả bom như vừa
rồi, cho dù là hắn có thể chạy thoát, tính mạng cũng nhất định bị trọng
thương.

Diệp Mặc vừa mới muốn rời khỏi nơi này, xe cứu hỏa đã đến.

Oanh… Lại là một tiếng vang thật lớn. Một chỗ cách nơi này không xa lại phát
ra một tiếng nổ, tiếng nổ từ dưới nền đất truyền đến, dấy luồng khí khổng lồ,
khiến một tòa nhà gần đó sụp xuống.

Thật độc ác, Diệp Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm chỗ nổ tung cách đó không xa,
trong lòng lại vội vã muốn giết vua trùng độc. Vừa rồi nếu như mình đuổi theo,
lần nổ này, hắn bất kể như thế nào cũng chạy không thoát. Có thể thấy được vua
trùng độc này tính toán thật chuẩn xác. Người này có thể ở trong này đào ra
một đường hầm dài như vậy, có thể thấy được chẳng những y tài lực tương đối
khủng bố kinh người. Hơn nữa năng lượng của y cũng rất lớn.

B́nh thường tại loại thành thị phồn hoa này, ngoại trừ chính phủ. Còn có ai
dám dưới mặt đất đào một lối đi, thậm chí còn dài như vậy? Tuy nhiên nếu lối
đi này bại lộ, hơn nữa còn nổ tung, phỏng chừng sẽ dính dấp ra một đám sâu
mọt.

Diệp Mặc không quan tâm điều đó, hắn ẩn thân, trực tiếp xuất ra một sâu độc
khác, đã làm xong dấu hiệu thần thức, sau đó thả sâu độc ra, lập tức liền đi
theo.

Trong một biệt thự trang viên tư nhân cách biệt thự vua trùng độc bị nổ mấy
chục dặm, Nhâm Sát sắc mặt tái nhợt từ một chỗ đáy leo lên, trong thang máy đi
ra.

Chỉ có điều y lúc này đã đứt một cánh tay, nhưng trong lòng y lại có một loại
cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn. Y nhiều năm bố trí cuối cùng đã có tác
dụng, nếu không phải y có một đường ngầm chạy trốn, lúc này y đã bị Diệp Mặc
giết.

– Diệp Mặc, ta không giết ngươi thề không làm người!

Nhâm Sát lạnh như băng lặp lại hai chữ này một lần, trong mắt tất cả đều là
sát khí.

Y không nghĩ đến Diệp Mặc không ngờ lại khinh khủng như vậy, chính mình dưới
tay hắn, không ngờ chút phản kháng đường sống đều không có. Tuy rằng y còn có
thủ đoạn chưa dùng đến, nhưng Nhâm Sát không cho rằng y có thể đánh thắng được
Diệp Mặc.

Y thậm chí không cho rằng cuối cùng có thể nổ chết hắn, nếu Diệp Mặc bị nổ
chết đơn giản như vậy, vậy hắn cũng sẽ không khó đối phó như vậy. Chẳng qua
nếu như thật sự nổ chết rồi, thì không còn gì tốt hơn. Cho dù không có nổ chết
Diệp Mặc, Nhâm Sát nghĩ Diệp Mặc cũng không chịu nổi, ít nhất phải bị thương.

Mặc kệ Diệp Mặc thế nào, lần này y tuyệt đối sẽ không buông tha Diệp Mặc. Đợi
cánh tay bị thương lành rồi, y sẽ phản kích khiến Diệp Mặc suốt đời khó quên.
Chỉ có điều ở chỗ sâu trong nội tâm của y, vẫn như cũ hy vọng Diệp Mặc theo
vào đường ngầm, sau đó sẽ bị nổ chết dưới mặt đất.

– Vua trùng độc…

Nhâm Sát vừa đi ra khỏi thang máy, lập tức có một gã đàn ông đã đi tới, quỳ
một chân trên đất vẻ mặt cung kính. Về phần vua trùng độc một bàn tay đã bị
chặt đứt, y làm như không có nhìn thấy.

– Lập tức chuẩn bị máy bay trực thăng, ta muốn lập tức rời khỏi nơi này.

Nhâm Sát lạnh lùng nói.

– Vâng.

Người đàn ông này sau khi trả lời, lấy tốc độ nhanh nhất xoay người rời khỏi,
không đầy một hồi, sân thể dục trống trải bên ngoài liền truyền đến tiếng máy
bay trực thăng gầm rú.

Diệp Mặc theo sau sâu độc, đi vòng vo nửa ngày cuối cùng không ngờ tiến vào
một trang viên tư nhân, Diệp Mặc vừa mới vào trang viên tư nhân, đã nhìn thấy
một máy bay trực thăng bay lên. Diệp Mặc tùy tay thu sâu độc, trực tiếp bước
trên phi kiếm đuổi kịp máy bay trực thăng.

Máy bay trực thăng đã tới một đảo nhỏ Nam Hải, đảo này là tài sản tư nhân của
Nhâm Sát. Hoàn toàn là nơi y tu luyện và nghỉ phép, hiện tại tị nạn, đương
nhiên lựa chọn đầu tiên chính là tới cái đảo nhỏ này.

Nhâm Sát đi xuống máy bay trực thăng, cánh tay bị chặt đứt của y đã ngừng chảy
máu, y dùng thuốc trị thương đều được chế tạo từ dược liệu hạng nhất. Chỉ có
điều lúc này đây y bị thương là việc trước nay chưa có, điều này làm cho y rất
phẫn nộ, bất kể vừa rồi Diệp Mặc có phải bị nổ chết rồi hay không, y đều sẽ
không bỏ qua kế hoạch giết hại của mình.

– Diệp Mặc, Nhâm Sát tôi hôm nay ở trong này thề, không giết tận mọi người
bên cạnh mày, Nhâm Sát tôi…

Nhâm Sát lời thề vẫn chưa nói xong, đã bị một thanh âm đánh gãy.

– Nhâm Sát mày định làm như thế nào?

Diệp Mặc thanh âm lạnh lùng vang lên ngay tại bên người Nhâm Sát.

Nhâm Sát như gặp quỷ quay đầu lại nhìn Diệp Mặc đột ngột xuất hiện, y hoàn
toàn dại ra. Tạm thời bất luận Diệp Mặc có biết đảo nhỏ tư nhân này của mình
hay không, cho dù hắn biết, hắn làm thế nào tới được đây? Còn nhanh chóng như
thế? Chính mình mới vừa ngồi trên máy bay trực thăng tới, chẳng lẽ hắn có thể
bay hay sao?

– Mày… Mày là người hay quỷ…

Diệp Mặc đột ngột xuất hiện, thật sự là vượt ra khỏi sức tưởng tượng của Nhâm
Sát, y không thể tưởng tượng rằng một người sống có thể chớp mắt liền đi từ
Hongkong vào đảo nhỏ Nam Hải này.

Diệp Mặc lạnh lùng cười,

– Mày không phải mới vừa rồi còn thề phải giết tao diệt tao sao? Như thế nào
đảo mắt thấy tao lại sợ hãi như vậy? Tao chính là chạy tới cửa ày trả thù đấy.

Nhâm Sát lập tức chìm vào đáy cốc, y đã biết Diệp Mặc sự thật đã đến đây, bản
lãnh của hắn lại vượt ra khỏi suy nghĩ của y. Y hiện tại tuy rằng không rõ
Diệp Mặc là thế nào tới được, nhưng y biết mình đã không có bất kỳ cơ hội nào.

– Mày làm thế nào mới nguyện ý buông tha tính mạng của tao? Chỉ cần mày đề
xuất, tao có thể làm được, Nhâm Sát tao tình nguyện làm trâu làm ngựa đều cam
tâm.

Nhâm Sát trong nháy mắt nhận rõ tình huống, không chút lựa chọn quỳ xuống.

Cho tới bây giờ đều là người khác quỳ y, đây là lần đầu tiên y quỳ người khác,
vì mạng sống, không cần nói đến quỳ xuống, ngay cả làm bất cứ chuyện gì, y đều
nguyện ý. Y cúi đầu, trong mắt lộ ra lo lắng, lo lắng và chờ đợi. Y đã nhìn
thấy sau lưng Diệp Mặc, thủ hạ của y đã ở trong máy bay trực thăng lấy ra một
khẩu súng tự động, đang muốn nhắm ngay sau lưng Diệp Mặc.

Lúc này Nhâm Sát lòng có chút kinh hoàng, y không dám bại lộ ý nghĩ của chính
mình, y chỉ hy vọng nhanh nổ súng. Trong đáy lòng lại có một tia hy vọng.

Diệp Mặc nhìn đều không nhìn y, tùy tay chính là một hỏa cầu ném ra ngoài.

Oanh lại một tiếng vang thật lớn, máy bay trực thăng của y, tính cả tên thủ hạ
kia còn đang nhắm Diệp Mặc, toàn bộ hóa thành một ngọn lửa, phóng lên cao.

Nhâm Sát nhìn ánh lửa nổ tung xa mấy thước, thậm chí cái loại sức nóng này đã
đốt trụi tóc của y, nhưng lòng của y lại là càng ngày càng lạnh.

Diệp Mặc dường như không nhìn thấy máy bay trực thăng không xa phía sau đang
bị thiêu đốt, thậm chí còn nổ, hắn thậm chí không bị ảnh hưởng chút nào. Mà là
nhìn Nhâm Sát thản nhiên nói:

– Tao cho tới bây giờ cũng sẽ không thả một con chó điên đi ra ngoài cắn
người, mày không chết, tao sẽ không an tâm, tuy rằng với tao mà nói, mày chỉ
là một con kiến mà thôi.

Nhìn Nhâm Sát vẫn như cũ cúi đầu quỳ trên mặt đất, Diệp Mặc thản nhiên cười,

– Nếu mày có thể nói cho tao biết, như thế nào có thể đem 'Địa sát' của mày
nhổ tận gốc, có lẽ anh sẽ cho chú tìm một kiểu chết vẻ vang.

– Tao liều mạng với mày.

Nhâm Sát đột nhiên vùng lên, một thanh búa mềm xẹt qua hông, mang theo sát khí
dày đặc, thẳng đến dưới đan điền Diệp Mặc.

Diệp Mặc gặp qua roi mềm, kiếm mềm, thậm chí là đao mềm, nhưng búa mềm là lần
đầu tiên gặp. Lại vẫn linh hoạt như thế, tuy nhiên Nhâm Sát bị chặt đứt một
bàn tay dù linh hoạt, cũng không thể đánh lén được Diệp Mặc.

Diệp Mặc vung tay, một cánh tay còn lại của Nhâm Sát lại rơi trên mặt đất, búa
mềm bị Diệp Mặc một cước đạp trở về, đánh vào trên đùi Nhâm Sát, giống như cắt
đậu hủ, cắt mất một chân của Nhâm Sát.

Tiến tới một bước, Diệp Mặc một chưởng vỗ vào đỉnh đầu Nhâm Sát, quát lạnh một
tiếng:

– Nói đi, tao muốn diệt toàn bộ 'Địa sát mày có biện pháp nào?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.