Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2205: Không thể mất đi chủ ý ban đầu.


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2203 : Không thể mất đi chủ ý ban đầu.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2203 : Không thể mất đi chủ ý ban đầu.

Diệp Mặc tiễn bước Sở Đan, vừa định mang Mục Tiểu Vận đi thành Lạc Nguyệt,
bỗng nhiên lòng có dự cảm, lập tức đưa tay vạch một cái vào khoảng không cạnh
bên người.

Một lão đạo sĩ hơi có vẻ già nua, lại vẫn tiên phong đạo cốt xuất hiện trước
mặt Diệp Mặc cùng Mục Tiểu Vận. Lão đạo sĩ này lưng cõng một quầy trúc đoán
mệnh cực kỳ đơn sơ, hai bên quầy còn có một bộ câu đối: “Biết quá khứ tương
lai, đoán họa phúc nhân gian”.

Giống hệt như năm đó khi Diệp Mặc nhìn thấy ông, điều bất đồng duy nhất chính
là biểu ngữ viết chữ “Dịch Thiên” không thấy nữa.

Diệp Mặc gặp lão đạo sĩ Thiên Dịch ở chỗ này, vậy mà cũng không cảm thấy lạ,
rất nhiều nghi hoặc đều trở nên rõ ràng hẳn lên cùng với sự xuất hiện của lão
đạo sĩ Thiên Dịch. Có thể khẳng định năm đó tại đại lục Lạc Nguyệt hắn thấy
Thiên Dịch đại sư, cũng không có hoa mắt.

Mục Tiểu Vận lại kinh ngạc kêu lên:

– Thiên Dịch đại sư. . .

Lão đạo sĩ này đã từng đến nhà cô, thậm chí còn giúp cô đoán mệnh nói phu quân
cô họ Diệp. Cho dù đã nhiều năm như vậy, Mục Tiểu Vận vẫn nhớ kỹ vô cùng.

– Ha ha, lần trước ta đã nói cô bé vận khí không tệ, lúc này mới vài năm
không gặp, cũng đã là Tiên Đế, không ngờ nha, không ngờ.

Thiên Dịch đại sư cười ha ha, quầy hàng đoán mệnh trên lưng cũng không buông.

Mục Tiểu Vận tranh thủ thời gian khom người thi lễ nói rằng:

– Đa tạ tiền bối đã tính cho vãn bối một quẻ. Vãn bối còn có một vấn đề muốn
thỉnh giáo tiền bối, năm đó tiền bối đã tính ra là phu quân của vãn bối chính
là tướng công, cũng tính ra nhất định là họ Diệp?

Thiên Dịch đại sư hiển nhiên hiểu lời Mục Tiểu Vận nói có ý gì, ông cười hắc
hắc nói:

– Tướng công của ngươi chính là Diệp Mặc, không phải Diệp Hữu Thâm. Ta không
nói rõ ràng chỉ là xem xem cơ duyên của ngươi thôi, nhưng ngươi đúng là vượng
phu. Nói vậy hẳn tướng công của ngươi vì ngươi mà được không ít ích lợi nhỉ.

Diệp Mặc nghe đến đó trong lòng lại khẽ động. Mục Tiểu Vận là Mộc Linh Căn
tinh khiết. Hơn nữa là loại cực kỳ tinh thuần. Hắn có thể lấy được Khổ Trúc,
Hoàng Trung Lý nhận chủ. Lẽ nào không chỉ là bởi vì Thế Giới Trang Vàng, mà
còn có duyên cớ do Mục Tiểu Vận là Mộc Linh Căn tinh khiết?

– Đa tạ tiền bối.

Mục Tiểu Vận vẫn luôn chỉ muốn hỏi đại sư Vấn Thiên Dịch chuyện này, cũng
không phải nói cô luôn canh cánh trong lòng. Mà là vì Thiên Dịch đại sư nói
tướng công cô họ Diệp, lẽ nào ý nói là bất kỳ một người nào họ Diệp cũng được?
Điều này làm cho cô cực kỳ khó chịu.

Hiện tại có được đáp án chuẩn xác tư chỗ Thiên Dịch đại sư, cô sáng tỏ thông
suốt, tâm tình nhất thời sung sướng hẳn lên. Duyên phận của cô và Diệp Mặc đã
là trên trời định trước, vô luận chuyện gì phát sinh, cô cũng là của Diệp Mặc.

Diệp Mặc cũng mơ hồ đoán được. Cái Ụ đá kia hẳn là Thiên Dịch đại sư cố ý để
lại cho hắn. Hắn nhớ tới lần đầu tiên Thiên Dịch đại sư nói với hắn:

– Trừ Thế Giới Hỗn Độn, trên đời này không ngờ còn có thứ ta không tính được
mệnh, không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng. . .

Sau đó Thiên Dịch đại sư xoay người rời đi, ý trên lờ nói chính là nói lúc đó
Thiên Dịch đãi sư đã biết trên người hắn có Thế Giới Hỗn Độn. Lúc ông đi ngay
cả Ụ đá cũng không có lấy, Ụ đá kia hiển nhiên không phải thật sự quên, mà cố
ý đưa cho hắn. Đại năng như Thiên Dịch đại sư này vậy mà lại không cướp đoạt
Thế Giới Hỗn Độn của hắn, trái lại còn để lại Ụ đá Ngũ Hành cho hắn. Có thể
thấy được Thiên Dịch đại sư xác thực là một người đáng tôn kính.

– Đa tạ Thiên Dịch đại sư năm đó cụng tính mệnh cho ta một lần.

Diệp Mặc cũng khom người cảm tạ.

Khiến Diệp Mặc nghi hoặc là, hắn vẫn hoàn toàn nhìn không thấy tu vi của Thiên
Dịch đại sư. Giống như năm đó, Thiên Dịch đại sư vẫn là một thầy bói rất bình
thường mà thôi.

Thiên Dịch đại sư gật đầu nói rằng:

– Ngươi cuối cùng không khiến cho ta thất vọng, cái trận pháp từ Tiên Giới
thông đến Thánh Đạo Tàn Giới kia chắc là do ngươi sửa chữa hả? Ngươi có thể
sửa chữa cái trận pháp kia, trừ trình độ trận pháp của bản thân ra, tu vi ít
nhất hẳn là đã trên Tố Đạo.

– Vãn bối chỉ thiếu một bước nữa là vấn đạo Đạo Nguyên, Thiên Dịch tiền bối,
vì sao vãn bối không thấy rõ tu vi của tiền bối?

Diệp Mặc cực kỳ tôn kính Thiên Dịch đại sư. Hắn cũng có chút kỳ quái, Thiên
Dịch đại sư đó có thể thấy được tu vi của Mục Tiểu Vận, lại nhìn không ra tu
vi của hắn sao?

Thiên Dịch đại sư cực kỳ ung dung nói rằng:

– Ta không có đạo cơ, ngươi nhìn không thấy tu vi cũng là bình thường. Tiếp
qua vài năm nữa, ta cũng phải bụi về bụi đất về đất, thế giới này là của các
ngươi. Nguyện vọng duy nhất của ta chính là có người có thể tu sửa Thánh Đạo
Tàn Giới, tái hiện thời kỳ huy hoàng của Nhân Tộc. Ngươi là người cơ duyên
nghịch thiên nhất mà ta đã từng gặp, có lẽ có một ngày, ngươi có thể tu sửa
Thánh Đạo Tàn Giới, dẫn dắt Nhân Tộc một lần nữa đứng lên sừng sững.

– Tiền bối, vãn bối có Hỗn Độn. . .

Diệp Mặc muốn nói cho Thiên Dịch đại sư tiến vào Thế Giới Hỗn Độn, dẫn ông rời
khỏi Địa Cầu, lời còn chưa dứt, Thiên Dịch đại sư đã cắt ngang lời Diệp Mặc
nói, nói rằng:

– Ở đây rất tốt, ta bình thường đi ra ngoài tính tính toán toán số mệnh, sống
ấm no vẫn là có thể. Không nên phụ lòng thứ ta đã cho ngươi, cũng không nên
phụ lòng những gì ngươi đang có. Vô luận ngươi tu đến trình độ nào, làm người
có thể ngạo nghễ lại không mất đi bản tâm ban đầu. . .

– Vâng, vãn bối ghi nhớ.

Diệp Mặc không nhắc tới chuyện Thế Giới Trang Vàng cùng Ụ đá nữa, có một số
việc đã không cần nhắc tới nữa.

Thiên Dịch đại sư nhếch miệng cười cười, nói tiếp rằng:

– Đừng ỏi quá khứ của ta, cũng không cần lo lắng cho tương lại của ta, tương
lai là của các ngươi. Ta hiện tại phải đi rồi, chờ có một ngày ngươi hoàn
thiện Thánh Đạo Tàn Giới, nếu như ta còn sống, có lẽ còn có thể nhìn thấy lão
già khọm này một lần nữa.

Thiên Dịch đại sư nói xong, xoay người vừa sải bước ra, biến mất trước mắt
Diệp Mặc. Từ đầu đến cuối, ông không hỏi Diệp Mặc lấy một quả Đạo quả, cũng
không hỏi Diệp Mặc đòi một viên tinh thạch, thậm chí ngay cả Diệp Mặc mở miệng
muốn chủ động nói tới những thứ này, đều bị ông ta chặn ngược lại.

Diệp Mặc không dùng thần thức đi thăm dò xem Thiên Dịch đại sư, đối với Thiên
Dịch đại sư hắn chỉ có tôn kính. Hắn và Mục Tiểu Vận nhìn phương hướng Thiên
Dịch đại sư biến mất, đứng một ngày thời gian, mới rời đi.

Thành Lạc Nguyệt vẫn như xưa, so với năm đó càng phồn hoa hơn. Trải qua hơn
trăm năm tích lũy, hiện tại ở đây chính thức thành một thành thị mỹ lệ.

Lạc Nguyệt hồ vẫn như xưa, chỉ là lúc này Lạc Nguyệt hồ bị trận pháp vây
quanh, rất nhiều du khách chỉ có thể ở bên ngoài Lạc Nguyệt hồ chụp ảnh hoặc
là du ngoạn.

Diệp Mặc mang theo Mục Tiểu Vận đi qua trận pháp, đi vào trong Lạc Nguyệt hồ.

– Tướng công, em nhìn thấy ngôi nhà anh ở, trong phòng anh có một miếng ngọc
giản cùng một chiếc nhẫn.

Thần thức của Mục Tiểu Vận trước tiên liền quét đến gian phòng của Diệp Mặc,
gian phòng của Diệp Mặc không có bất kỳ đánh dấu gì, thế nhưng Mục Tiểu Vận
vẫn vừa nhìn một cái là nhận ra.

Diệp Mặc hiển nhiên cũng nhìn thấy gian phòng của mình, hắn mang theo Mục Tiểu
Vận lần thứ hai trở lại nơi năm đó hắn từng ở, không khỏi cảm khái không thôi.
Ở đây mới chân chính là cảnh còn người mất, lúc này Diệp Mặc hận không thể lập
tức liền rời khỏi nơi này, sau đó trở lại đại lục Lạc Nguyệt đi thăm những
người bên cạnh.

Cầm lấy ngôc giản, thần thức của Diệp Mặc quét vào:

– Anh rể, em là Tư Sương. Bởi vì đợi mãi không tới được ngày anh rể trở về,
bây giờ chúng em phải đi đại lục Lạc Nguyệt. Cùng đi với em có dì Mục An, chú
Quách Khởi, chú Lý Tam Đao còn có Ninh Phỉ Phỉ cùng Ngộ Đạo tiền bối. Cha mẹ
của em đã qua đời, dì Đường Thiên Bình, thành chủ Hoàng Ức Niên, dì Lư Lâm,
chú Phương Vĩ, dì Úc Diệu Đồng, dì Trầm Thiên Thiên, chú Thi Tu. . . Cũng đều
đã mất. . .

– Em không biết anh rể có thể thấy cái ngọc giản này hay không, em biết các
chú các dì đều là những người bạn tốt nhất của anh rể, anh rể thấy cái ngọc
giản này, khẳng định cũng rất thương tâm. Người sống cả đời, sinh lão bệnh tử
không thể tránh được, đây là quy luật tự nhiên của thiên đạo, anh rể đừng quá
đau buồn. . .

Diệp Mặc xoa xoa viền mắt có chút ướt át, Ninh Tư Sương có thể hiểu đạo lý
này, hắn há có thể không hiểu sao. Thế nhưng những người này trước đây đều
thân như tay chân của hắn, trong việc kiến thiết Lạ Nguyệt, đều có mồ hôi của
bọn họ. Mà hôm nay, chỉ có hắn còn ở nơi này, trong lòng thổn thức thương cảm
không thôi.

Trì Uyển Thanh ngã xuống nơi đất khách, mà mẹ Trì Uyển Thanh – Đường Thiên
Bình đã ốm chết ở Lạc Nguyệt, khiến Diệp Mặc trong lòng càng hổ thẹn đối với
Trì Uyển Thanh.

Thần thức của Mục Tiểu Vận cũng quét vào ngọc giản, cô cảm thụ được nỗi thương
cảm của Diệp Mặc, kéo tay Diệp Mặc nói rằng:

– Tướng công, chờ lát nữa chúng ta đến thăm trước mộ phần bọn họ.

Thần thức của Diệp Mặc đã quét đến một khu nghĩa địa công cộng bên bờ hồ Lạc
Nguyệt, nơi ấy cũng có trận pháp bảo vệ, nhưng lại xây dựng cực kỳ to lớn xinh
đẹp. Hắn ừh một tiếng, tiếp tục xem tiếp:

– Anh rể trong chiếc nhẫn kia là đồ vật ba mẹ để lại cho chị của em, còn một
phần là đồ dì Đường Thiên Bình để lại cho chị Uyển Thanh. Chúng em là từ
Truyền Tống Trận ở Mai Nội Tuyết Sơn rời đi, anh rể không cần lo lắng ấy người
bọn em, có lẽ em rất nhanh là có thể nhìn thấy anh rể cùng chị rồi.

– Đúng rồi, anh rể lần trước anh trở về không được bao lâu, thì có một cô gái
tên là Văn Đông tìm đến, nhưng lại mang một số thứ gì đó đưa cho anh rể. Em sợ
đồ vật bị mất, đã giữ lại bên mình, chờ khi một lần nữa gặp được anh rể sẽ đưa
cho anh rể. Còn có một cô tên là An Ngưng, cô ấy ở trong thành Lạc Nguyệt, cô
ấy cũng từng đến tìm anh rể. Sau khi nghe nói anh rể không còn ở đây nữa, cô
ấy nói nếu như anh rể gặp em gái cô ấy là An Chỉ Kỳ, nhờ anh rể chăm sóc giúp
một chút. . .

Diệp Mặc vẻ mặt bắt đầu hoảng hốt, hình như hắn lại nhìn thấy dáng vẻ Văn Đông
đang đeo kính râm. Hắn lại nghĩ tới tình cảnh Văn Đông không muốn nói ra
chuyện cái bản vẽ mô hình kia bị hắn lấy đi, bị dằn vặt gần chết. . .

Đồng thời trước mắt hắn lần thứ hai hiện ra dáng vẻ An Ngưnng cùng An Chỉ Kỳ,
còn Thi Tu năm đó ăn ý với hắn nhất nữa, còn có người anh em Diệp Tinh đã trợ
giúp cho hắn nhiều nhất, thế nhưng hiện tại hắn cũng không gặp được nữa.

Những thứ hình ảnh này đã qua mấy trăm năm toàn bộ đều hiện lên trước mặt hắn,
lại rõ ràng hẳn lên. Diệp Mặc thở dài, hắn cảm giác mình quá mức qua loa, lần
trước sau khi trở về không tìm được Văn Đông, hắn đúng là vẫn cho rằng Văn
Đông không có ở đây, mà lại không cần thận tìm kiếm lại một lần nữa.

Thu hồi ngọc giản cùng nhẫn, Diệp Mặc mang theo Mục Tiểu Vận đi tới chỗn nghĩa
địa công cộng, lấy ra một ít tiên linh hoa, tế bái từng người một.

Ở đây đều là thân nhân, bạn bè, anh em. . . của hắn.

Có lẽ hắn đã là một chứng đạo Thánh Đế, thế nhưng vẫn có rất nhiều chuyện, hắn
không cách nào khống chế được, cũng không có năng lực đi không chế. Đúng là
Thiên thượng phù vân tự bạch y, tư tu cải biến như thương cầu (Bài thơ “Khả
Thán” của Đỗ Phủ). Cho dù là mạnh như Thánh Đế thì sao chứ?

– Tướng công. . .

Mục Tiểu Vận có chút bận tâm gọi Diệp Mặc một tiếng.

Diệp Mặc phục hồi tinh thần lại, hắn kéo tay Mục Tiểu Vận dịu dàng nói:

– Chúng ta đi thôi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.