Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2204: Cố nhân nay còn đâu.


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2202 : Cố nhân nay còn đâu.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2202 : Cố nhân nay còn đâu.

Diệp Mặc tay cũng không có nhấc, Sở Đan cũng cảm giác được một luồng sức mạnh
hùng hậu nâng cô lên, cô nhanh chóng khoanh tay đứng ở một bên, không dám nói
lời nào. Cô trong lòng đang suy đoán, cô gái tuyệt sắc đứng ở bên người Diệp
Mặc này có phải là Ninh Khinh Tuyết chị của Ninh Tư Sương hay không. So với cô
gái bên người Diệp Mặc, lần đầu tiên cô có cái cảm giác tự ti mặc cảm.

– Ở nơi như thế này mà cô có thể tu luyện tới Nguyên Anh, cũng là làm khó cô
rồi.

Diệp Mặc cảm thán nói một câu.

Năm đó sở dĩ hắn đưa tài nguyên tu luyện cho Sở Đan, trừ Long Môn Bàn của Sở
gia ra, còn có một nguyên nhân quan trọng chính là Sở Đan là con cháu đời sau
của Sở Cửu Vũ. Diệp Mặc cũng định giúp Sở Cửu Vũ một chút, dù sao Sở Cửu Vũ
cũng có trợ giúp cực lớn đối với đại lục Lạc Nguyệt.

Sở Đan vội vàng nói:

– Đó là bởi vì Ninh Tư Sương đồng tình với tôi, giúp tôi không ít, thậm chí
ngay cả nhẫn trữ vật cũng là Tư Sương đưa cho tôi.

– Tư Sương đâu? Sao ta không thấy?

Diệp Mặc vốn định đi thành Lạc Nguyệt tìm kiếm Ninh Tư Sương, hiện tại Sở Đan
lại nói tới, hắn vội vàng hỏi.

– Tư Sương, nói với ta thành Lạc Nguyệt tài nguyên tu luyện đã không đủ, các
cô ấy muốn rời khỏi thành Lạc Nguyệt tiến về Tiểu thế giới, sau đó lại từ Tiểu
thế giới tiến vào đại lục Lạc Nguyệt.

Sở Đan biết những chuyện này, Diệp Mặc cũng không thấy kỳ quái, khi hắn rời
khỏi thành Lạc Nguyệt, đã nói toàn bộ chuyện này với Ninh Tư Sương, nghĩ rằng
những chuyện này hẳn là Ninh Tư Sương nói cho Sở Đan biết.

Thế nhưng Diệp Mặc thấy kỳ quái là Truyền Tống Trận ở rặng núi Hoành Đoạn đã
xảy ra vấn đề, còn đi Tiểu thế giới thế nào được?

Không cần Diệp Mặc hỏi, Sở Đan đã nói:

– Bọn Tư Sương là từ một Truyền Tống Trận bí mật tiến vào Tiểu thế giới, nghe
nói cái Truyền Tống Trận kia còn là do bạn của Diệp đại ca – Ngộ Đạo phát
hiện. Sau khi Ngộ Đạo phát hiện cái Truyền Tống Trận kia, liền đi thành Lạc
Nguyệt nói cho bọn Tư Sương biết.

– Ngộ Đạo hòa thượng còn ở đây?

Diệp Mặc càng chấn động hơn hỏi, Ngộ Đạo không phải là người Tu Chân, mà là
một người Tu Võ.

Sở Đan lại đáp:

– Ngộ Đạo sau khi chân chính thăng cấp Tiên Thiên. Đi thành Lạc Nguyệt tìm
anh, kết quả không có tìm được, chỉ tim được Tư Sương. Tư Sương niệm tình y là
bạn anh, cũng khắc một phần ngọc giản cho y, đồng thời nói cho Ngộ Đạo làm thế
nào để kiểm tra ngọc giản. Lại thật không ngờ Ngộ Đạo tư chất kinh người, mấy
chục năm sau đó, y lợi dụng đạo lý của công pháp tu chân viết ra một bộ Võ
Điển. Lại hơn một trăm năm sau, y lại dựa vào Võ Diển này tăng lên một tầng.

Diệp Mặc nghe đến đó, trong lòng càng kính phục Ngộ Đạo hòa thượng. Hòa thượng
này tư chất quả thực đáng sợ, đoán chừng cho dù là tư chất Tĩnh Văn cũng không
bằng y. Tự mình viết công pháp. Tự mình thăng cấp. Cái đó không giống với hắn,
nhưng hắn có Thế Giới Trang Vàng cùng Tam Sinh Quyết.

Sở Đan tiếp tục nói:

– Ngộ Đạo hòa thượng sau khi thăng cấp, du ngoạn tứ phương, tìm được cái
Truyền Tống Trận kia. Y bởi vì lấy được công pháp tu chân cùng một ít tin tức.
Cho nên biết đó là một cái Truyền Tống Trân. Y lập tức lại đi Lạc Nguyệt lần
nữa, tìm được Tư Sương. Tư Sương tu vi đã là cao nhất thành Lạc Nguyệt rồi.
Hơn nữa Tư Sương không chỉ tu vi cao nhất, còn tinh thông trận pháp. Cô theo
Ngộ Đạo hòa thượng đến chỗ cái Truyền Tống Trận kia, cái Truyền Tống Trận kia
đã sứt mẻ hư hại, thế nhưng Tư Sương lại cứ cố sửa sang lại cái Truyền Tống
Trận kia.

Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm hỏi:

– Cô nói là bọn Tư Sương đã đi qua Truyền Tống Trận đến Tiểu thế giới?

Sở Đan ừh một tiếng nói rằng:

– Cũng không phải là tất cả mọi người đều đi, chỉ đi một bộ phận mà thôi. Lúc
đó Tư Sương nói cái Truyền Tống Trận kia sở dĩ hư hại cũng bởi vì trường ky
dùng linh khí không đủ linh thạch nên mới thế. Hơn nữa Tư Sương còn nói, cái
này đã biến thành một Truyền Tống Trận một chiều, bởi vì bên kia Truyền Tống
Trận không có cảm ứng.

– Trường kỳ dùng linh khí không đủ linh thạch? Chẳng lẽ nói cái Truyền Tống
Trận kia bình thường vẫn có người dùng?

Diệp Mặc sau khi hỏi xong những lời này, căn bản không có cho Sở Đan trả lời.

– Ta hiểu.

Hắn thật sự hiểu, Vân Tử Y nói trong tay Thần Thương Hội ở Tiểu thế giới khống
chế một Truyền Tống Trận, thường xuyên đi lại giữa Địa Cầu và Tiểu thế giới,
chắc hẳn chính là cái Truyền Tống Trận này.

Lúc đó phụ thân Vân Tử y – Vân Đông Hiệp dùng Khí Cơ Thạch, cũng chính là dùng
linh thạch hạ phẩm để truyền tống, linh khí không đủ mỗi lần chỉ có thể truyền
tống một người cũng là bình thường. Nếu như dùng linh thạch thượng phẩm để
truyền tống, có lẽ cũng không phải chỉ một người. Không nghĩ tới thiên phú về
trận pháp của Ninh Tư Sương mạnh mẽ như thế, mặc dù từ Tiểu thế giới đến Địa
Cầu khoảng cách rất gần, thế nhưng muốn sửa chữa một Truyền Tống Trận như vậy
cũng không đơn giản.

Về phần Sở Đan nói chỉ đi một số người, Diệp Mặc cũng thầm than một tiếng,
trong lòng hắn cũng hiểu. Sở dĩ một bộ phận người rời khỏi, là vì đại bộ phận
mọi người thọ nguyên đã đến. Không phải mỗi người đều có thể tu luyện thăng
cấp đến Kim Đan, những người không thể thăng cấp lên Kim Đan, thậm chí không
thể tới Trúc Cơ, thọ mệnh có hạn.

– Cô định thế nào?

Diệp Mặc nhìn Sở Đan nói, hắn không rõ Sở Đan vì sao không đi cùng Ninh Tư
Sương, nếu đã hóa giải ân oán với Ninh Tư Sương, sao vẫn còn ở lại đây?

Sở Đan cúi đầu nói:

– Tôi sau khi đạt Trúc Cơ, tâm tính trở nên hoàn toàn khác hẳn với trước đây.
Khi nhìn đám thân nhân bên mình bỏ tôi mà đi, trong lòng rất không dễ tiếp
nhận. Tôi muốn ở lại đây thêm vài năm cùng bọn họ, một năm rồi lại một năm cứ
thế trôi qua.

– Sau này bên cạnh tôi thật sụ là không còn linh thạch, nếu như tiếp tục ở
lại đây, khả năng thật sự là không còn cách nào tiếp tục được nữa. Sau đó tôi
muốn đến chỗ Truyền Tống Trận, lại phát hiện Truyền Tống Trận kia sau khi đi
qua một lần truyền tống, lại xảy ra vấn đề. Tôi không hiểu về trận pháp, chỉ
có thể tiếp tục ở lại đây học tập tri thức về trận pháp. Ngay lúc này, tôi
cũng không có nắm chắc có thể rời khỏi, thế nhưng tôi biết, tôi nhất định phải
đi.

Diệp Mặc lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Sở Đan nói rằng:

– Bên trong chiếc nhẫn này có một ít linh thạch, còn có một chút tiên tinh
cùng đan dược, công pháp các loại, cô giữ lại tu luyện đi. Ta trước tiên sẽ
đưa cô đến Tiểu thế giới, Tiểu thế giới tại Tinh Gia Sơn có một Truyền Tống
Trận, có thể truyền tống đến đại lục Lạc Nguyệt.

– Ah, tiên tinh. . .

Sở Đan cầm chiếc nhẫn, thậm chí cảm giác được tay mình đang run rẩy. Năm đó cô
vì tu luyện, hầu như là không để ý đến liêm sỉ, Diệp Mặc mới để lại cho cô một
chút tài nguyên tu luyện, chút tài nguyên tu luyện ấy cũng không phải là cô
không để ý liêm sỉ mà lấy được, là vì dùng đồ vật để đổi lấy.

Hôm nay, sau khi cô thay đổi tâm tính, không ngờ lại được tiên tinh. Cô đã
hoàn toàn hiểu Diệp Mặc là một người như thế nào rồi, nếu như tâm tình tính
cách cô vẫn cứ giống như trước đây, ngày hôm nay có lẽ Diệp Mặc hỏi cô mấy câu
xong, liền sẽ rời đi, tuyệt đối sẽ không để lại một cái nhẫn trữ vật như vậy
đâu. Có đôi khi muốn đạt được, lại không phải là dựa vào bán rẻ tôn nghiêm mới
có thể đạt được.

Trong tay Diệp Mặc có tiên tinh, chuyện đó căn bản là không cần hỏi cô cũng
biết, Diệp Mặc đã là một vị tiên nhân.

– Đa tạ Diệp đại ca, đa tạ đại tẩu. . .

Sở Đan vội vàng khom người cảm tạ Diệp Mặc cùng Mục Tiểu Vận.

Diệp Mặc xua tay nói:

– Ta đưa cô đến Tiểu thế giới. Nhưng ta phải nhắc nhở cô, tại đại lục Tu Chân
– Lạc Nguyệt khắp nơi đều là nguy hiểm. Hơi chút không chú ý, cũng sẽ bị người
ta ám hại. Còn nữa, nếu như cô nghĩ tới tu luyện gian nan, có thể đi thành Mặc
Nguyệt, thành Mặc Nguyệt là một thành thị tu chân ta tạo dựng lên tại đại lục
Lạc Nguyệt.

– Vâng, phiền Diệp đại ca, tôi sẽ ghi nhớ.

Sở Đan nhanh chóng nói, cô thậm chí không gnhĩ tới chuyện Diệp Mặc làm thế
nào, mới có thể đưa cô đến Tiểu thế giới. Cô trong lòng càng khiếp sợ là, tại
Tu Chân Giới Diệp Mặc lại có thể tạo dựng lên một tòa thành thị, chuyện này
phải có bao nhiêu thực lực mới làm được? Lẽ nào hắn sau khi thăng thiên, lại
trở lại Tu Chân Giới thành lập thành thị? Thế nhưng từ chỗ Ninh Tư Sương cô
nhận được tin tức, sau khi thăng thiên tiên nhân tuyệt đối không thể quay về
Tu Chân Giới được, bởi vì có quy tắc Thiên Địa áp chế.

Quy tắc Thiên Địa áp chế? Cô lập tức kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, Diệp Mặc ở chỗ
này là cũng có áp chế chứ, sao mà nhìn thế nào cũng chẳng có chuyện gì cả? Ở
đây giao diện so với Tu Chân Giới thấp hơn, áp chế hẳn là càng lớn mới phải.

– Sao?

Diệp Mặc thấy Sở Đan khiếp sợ mình, lập tức hỏi một câu.

Sở Đan vội vàng nói:

– Không có gì.

Qua một lát sau, cô vẫn là nhịn không được hỏi một câu:

– Diệp đại ca, tôi nghe nói tiên nhân trở lại Tu Chân Giới sẽ phải chịu áp
chế của quy tắc Thiên Địa, không thể ở lại đây. Thế nhưng Diệp đại ca đã có
tiên tinh, nhất định là hiển nhiên, sao, sao. . .

Diệp Mặc mỉm cười:

– Những điều cô nghe nói không sai, xác thực là có áp chế. Nhưng sau khi tu
vi cô đạt tới một trình độ nhất định rồi, loại áp chế này sẽ chẳng thấm vào
đâu.

Ở chỗ này đương nhiên là có quy tắc Thiên Địa áp chế, nhưng Diệp Mặc chứng là
Hỗn Nguyên Vô Thượng đại đạo tự thân hoàn thiện, hơn nữa đã là tu vi Hóa Đạo
đỉnh cao, ở nơi như Địa Cầu này, đã sớm cùng thế giới dung hợp làm một thể,
sao lại sợ quy tắc gì áp chế chứ?

Nhưng thật ra Mục Tiểu Vận nhất định phải theo sát bên người Diệp Mặc, Đạo Vận
của Diệp Mặc đã bảo vệ cô, bằng không dù Mục Tiểu Vận là một Tiên Đế, cũng chỉ
có thể tan vỡ dưới pháp tắc Thiên Địa, mà không cách nào ở lại chỗ này được.

– Thì ra là thế, tôi hiểu.

Sở Đan cảm thán nói một tiếng, nhưng không dám hỏi tu vi của Diệp Mặc.

Diệp Mặc thấy Sở Đan không có câu hỏi gì nữa, mới lên tiếng nói:

– Chừng nào thì cô rời khỏi nơi này?

– Hiện giờ tôi có thể đi rồi.

Sở Đan đáp, cô ở Địa Cầu mấy trăm năm rồi, mỗi ngày đều là cuộc sống nhàm chán
khô khan không gì sánh được, đã sớm không muốn ở lại đây nữa rồi.

– Tốt lắm. . .

Diệp Mặc nói xong đưa tay vạch trên không trung một trảo, một cái khe màu đen
xuất hiện trước mặt Sở Đan.

Sở Đan tu luyện tới Nguyên Anh, nên biết cũng biết, hiện tại một cái khe màu
đen xuất hiện trước mặt cô, cô lập tức kinh ngạc kêu lên.

– Đây là xé rách hư không. . .

Diệp Mặc không trả lời, trực tiếp dùng bàn tay thần nguyên nắm Sở Đan lên, đưa
vào giữa cái khe kia, đồng thời nói rằng:

– Nơi ta đưa cô đi là Tinh Gia Sơn, chờ sau khi cô hạ xuống, tại Tinh Gia Sơn
có thể dùng linh thạch mở Truyền Tống Trận ra đi đại lục Lạc Nguyệt. . .

Thanh Âm của Diệp Mặc biến mất, Sở Đan xuất hiện tại một cùng ngoại vi nói non
liên miên. Khi cô nhìn thấy ba chữ Tinh Gia Sơn, trong hư không, cái khe hở
kia đang biến mất.

Sở Đan ngơ ngác nhìn cái khe nứt này, thật lâu mới thì thào nói rằng:

– Ta đã cho là tu vi của ta cũng được rồi, hiện giờ mới biết được ta chỉ là
ếch ngồi đáy giếng.

Sở Đan là một người cực độ muốn hơn người, cô vì vượt lên trước người khác,
chuyện gì cũng làm ra được. Lúc này sau khi bị Diệp Mặc đả kích, trong nháy
mắt lại vực dậy tinh thần được, thậm chí tràn ngập ý chí chiến đấu. Diệp Mặc
có thể tu luyện tới trình độ này, lẽ nào cô lại không thể? Cô cũng có thể tu
luyện tới trình độ này.

Thanks

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.