Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2141: Đứng lại!


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần

Chương 2139 : Đứng lại!

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Chương 2139 : Đứng lại!

– Diệp huynh, cũng chỉ có nhân vật như anh mới có thể một mình vượt qua hư
không, tiến về Hư Thị. Lúc trước ở Hạm Thần Ổ, rất nhiều người đều cho rằng
Diệp huynh là người không biết nên không sợ, chỉ có ta biét Diệp huynh nhất
định có thể thành công. Bây giờ Ảnh Hư Bảo đã có thuyền hạm đơn độc tiến về
trước Hư Thị rồi, cho dù là Diệp huynh không tự mình phi hành, cũng có thể
ngồi thuyền hạm của Ảnh Hư Bảo.

Tiên Vu Học thấy Diệp Mặc ngồi xuống, càng cực kỳ vui vẻ nói.

Diệp Mặc cười nói:

– Ta cũng vì không có vé tàu, nếu có vé tàu, ai mà muốn một mình vượt qua hư
không chứ. Tiên Vu huynh ở chỗ này, chẳng lẽ thuyền của các anh cũng vừa đến
Ảnh Hư Bảo?

Tuy miệng nói vậy, nhưng Diệp Mặc đối với lần này một mình đến Hư Thị lại
không hề hối hận nửa phần. Cho dù là tìm không thấy Hư Thị, lại quay về, hắn
cũng kiếm lợi lớn rồi.

Hoàng Trung Lý – một trong Thâp đại linh căn đã bị hắn thu vào trong Thế giới
trang vàng, lại còn không quan tâm chủ nhân ngày trước của Hoàng Trung Lý là
ai, bây giờ ở trong tay hắn, thì cũng không có người nào có thể lấy đi được.
Điều hắn hơi nghi hoặc một chút chính là, theo lý mà nói thuyền hạm so với hắn
phải nhanh hơn mới đúng chứ. Hắn đã đi trước một năm, nhưng trên đường đi hắn
bị chậm trễ cũng không chỉ thời gian một năm, thậm chí là bốn năm năm ấy chứ,
sao Tiên Vu Học bây giờ còn ở Ảnh Hư Bảo?

Tiên Vu Học thở dài nói:

– Vấn đề này một lời khó nói hết, thuyền của chúng tôi tới nơi này gần một
năm rồi, đoán chừng cũng sắp đi rồi. Bởi vì trên đường đi xảy ra một chuyện,
nên mới chậm trễ mấy năm thời gian.

– Phải chăng các ngươi cũng gặp cướp hư không?

Phục Phi cởi miệng nói.

Y bế quan ra, sớm đã nghe Thanh Như nói qua chuyện Thời Không Thoa của bọn họ
gặp phải cướp hư không.

– Cướp hư không trộm thì không có gặp phải, hơn nữa cướp hư không bình thường
rất ít động thủ với thuyền hạm lớn. Dù sao thực lực chênh lệch quá lớn, đương
nhiên cũng có một số rất ít cướp hư không thực lực đáng sợ sẽ động thủ với
thuyền hạm lớn. Loại cướp hư không này cũng có thuyền hạm của mình, thực lực
của bọn chúng cũng không thua kém so với thuyền hạm hư không bình thường.
Thuyền của chúng tôi bởi vì gặp phải dòng chảy vẫn thạch, thuyền hạm bị hư
hao. Bây giờ lại ở Ảnh Hư Bảo tiến hành tu bổ.

Tiên Vu Học hơi hơi có chút buồn bực nói.

Thì ra là gặp phải dòng chảy vẫn thạch trong hư không. Xem ra cái thuyền hạm
kia từ Hạm Thần Ổ đi ra sau khi gặp phải dòng chảy vẫn thạch tốc độ giảm
nhiều, nếu không cũng có thể tới Ảnh Hư Bảo sớm rồi.

– Pháp bảo phi hành đơn độc đến Hư Thị trên đường có rất ít cái gặp phải cướp
hư không, Diệp Huynh không gặp phải cướp hư không, vận mệnh thật sự là không
tệ.

Tiên Vu Học cho rằng Diệp Mặc tới trên đường không gặp phải cướp hư không.
Trong suy nghĩ của y, Diệp Mặc tuy lợi hại, nhưng cho dù Diệp Mặc có lợi hại
đi nữa, cũng không cách nào đối mặt với cướp hư không mà vẫn bình yên rút lui.

Diệp Mặc nghi hoặc nhìn Tiên Vu Học hỏi:

– Tiên Vu huynh. Làm sao huynh biết ta không gặp phải cướp hư không? Còn nữa,
vì sao huynh nói trên đường tiến về Hư Thị có rất ít thuyền đơn độc không gặp
phải cướp hư không? Hư không mênh mông vô cùng, cướp hư không dù sao cũng là
số ít mà.

Tiên Vu Học lại than:

– Diệp huynh, anh có chỗ không biết, trong hư không, tất cả các tuyến đường
tiến về Hư Thị đều không chênh lệch bao nhiêu. Hơn nữa cướp hư không đều có
trận bàn quét hình của mình, loại trận bàn này giá cả cực kỳ đắt đỏ, một miếng
trận bàn thậm chí cần hơn một tỷ thần tinh kia, cho dù là loại rẻ cũng phải
gần trăm triệu thần tinh tở lên. Đương nhiên loại trận bàn hư không quét hình
đỉnh cao đắt tiền nhất, có thể quét đến bất kỳ cái pháp bảo phi hành hoặc là
khí tức tiên nhân nào trong phạm vi cực lớn.

– Thì ra là thế.

Diệp Mặc giờ mới hiểu được.

Xem ra cái pháp bảo phi hành màu tím kia có thể là bị người ta quét đến, mà
mình lại thực sự đụng phải cướp hư không đi.

– Nếu như Diệp huynh gặp phải cướp hư không. Thì sẽ không dễ chịu như vậy
đâu. Cướp hư không thực lực kém nhất cũng cớ một đám sáu bảy người, số Hóa đạo
Thánh đế thấp nhất cũng có ba người trở lên. Đấu tay đôi, Diệp huynh đương
nhiên không sợ, nhưng bọn chúng nhiều người, hơn nữa thường xuyên đanh nhau ở
trong hư không, thực lực và kinh nghiệm cũng không phải người bình thường có
thể so sánh dược.

Tiên Vu Học uyển chuyển nói.

Diệp Mặc gật gật đầu, rất là đồng ý với lời Tiên Vu Học nói. Mấy tên cướp hư
không hắn gặp phải kia, lúc công kích hắn, có thể lợi dụng ưu thế hư không đến
mức cao nhất. Hơn nữa cho dù là thời điểm khi trốn đi, cũng không có nửa phần
chậm chạp. Thậm chí bọn chúng liên thủ công kích, cũng đã phát huy uy lực tới
mức lớn nhất. truyện copy từ

Đang lúc Diệp Mặc muốn tiếp tục để Tiên Vu Học cố vấn thêm một chút về chuyện
Ảnh Hư Bảo, thì có hai Thánh đế một nam một nữ vội vã đi tới.

Hai người một Tố đaọ Thánh đế, một Dục đạo Thánh đế, trong đó Tố đạo Thánh đế
là một cô gái, trên mặt lại có mấy cái dấu vết đen nhánh, hơn nữa dấu vết còn
rất mới, hiển là vừa bị người ta tát ột cái.

Theo lý mà nói một Tố đạo Thánh đế, cho dù là bị người ta đánh cho da tróc
thịt bong, thì trong nháy mắt cũng sẽ khôi phục lại chứ. Nhưng dấu vết trên
khuôn mặt người nữ Thánh đế này không giảm đi, vừa nhìn cũng biết là dấu tay
bị người ta tát xuống.

– Cổ tiên hữu, Tân tiên hữu, các vị có chuyện gì vậy?

Tiên Vu Học đã đứng lên trước tiên, hỏi.

Người đàn ông tu vi Dực đạo Thánh đế kia vội vã đi tới trước mặt Tiên Vu Học
nhỏ giọng nói:

– Chúng tôi nhìn thấy một quầy hàng ở ven đường, trên quầy hàng có sáu cây
Luyện tâm tiên thảo. Bích Doanh tiên hữu đã nói với chủ quán, dùng một viên
Lôi Hỏa Bảo Sa to bằng nắm đấm đổi lấy Luyện tâm tiên thảo. Ý của Bích Doanh
tiên hữu là một viên Lôi Hỏa Bảo Sa đổi lấy sáu cây Luyện tâm tiên thảo. . .

– Lôi Hỏa Bảo Sa?

Diệp Mặc lập tức kinh ngạc hỏi.

Lôi Hỏa Bảo Sa thứ này tuyệt đối là đồ tốt, tiên tài cấp mười hai, cũng là
phạm trù đỉnh cao trong tiên tài. Chủ yếu nhất là, thứ này là chí bảo để luyện
khí. Nếu như hắn có một viên Lôi Hỏa Bảo Sa dùng để dung nhập vào Tử Đao của
hắn, thì không thể thích hợp hơn rồi. Cho dù là không thể khiến cho Tử Đao
thăng cấp đến thần khí thượng phẩm, thì cũng đủ để làm cho Tử Đao thăng cấp
đến thần khí trung phẩm.

Hơn nữa, cho dù là hắn không dùng Lôi Hỏa Bảo Sa luyện chế Tử Đao, thêm một ít
tiên tài đỉnh cao khác, cũng có thể giúp Ức Mặc Lôi linh căn luyện chế một món
thần khí thượng phẩm.

Một viên Lôi Hỏa Bảo Sa to bằng đầu nắm tay đừng nói đổi lấy sáu cây Luyện tâm
tiên thảo, cho dù là đổi lấy mười sáu cây Luyện tâm tiên thảo, cũng còn là mua
bán lỗ vốn kia.

Nhưng Diệp Mặc cũng có thể hiểu được ý của nữ tu kia, Luyện tâm tiên thảo là
một trong những thần linh thảo quan trọng cần thiết đối với Tố đạo Thánh đế.
Có thể luyện chế thành Luyệ Tâm Đan, Luyện Tâm Đan là đan dược cảm ngộ tốt
nhất đối với Tố đạo Thánh đế, đối với việc thăng cấp Dục đạo có tác dụng không
thể đo lường được.

Nhưng cũng phải luyện chế thành là Luyện Tâm Đan mới được, nếu như không luyện
chế thành Luyện Tâm Đan, giá trị của Luyện tâm tiên thảo đơn thuần thì lại cực
thấp. Mà loại thần linh thảo này muốn biến thành Luyện Tâm Đan, độ khó tuyệt
đối không thể ít hơn so với thăng cấp Dục đạo. Luyện Tâm Đan cần phải là Dục
đạo Đan thánh mới có thể luyện chế ra được, cho dù là Diệp Mặc, hiện giờ cũng
không dám cam đoan là có thể luyện chế ra được Luyện Tâm Đan.

Với tên Dục đạo Thánh đế kia cũng không hề để ý tới mấy người Diệp Mặc, bây
giờ Diệp Mặc đột nhiên chen vào mà nói, mà Tiên Vu Học thì không có trách cứ
hay là lộ ra thái độ khác lại gì, lúc này y mới chú ý tới mấy người Diệp Mặc.

Lập tức y liền nhận ra Diệp Mặc, nhất thời có chút khiếp sợ nói:

– Anh không phải là. . .

Tiên Vu Học mỉm cười nói:

– Tân tiên hữu không có nhìn lầm đâu, Diệp huynh chính là người trước kia một
mình khống chế pháp bảo phi hành từ Hạm Thần Ổ tiến vào hư không muốn tiến về
Hư Thị đấy, không nghĩ tới mấy chục năm sau, chúng ta lại gặp mặt tại Ảnh Hư
Bảo rồi.

Nói xong, Tiên Vu Học lại chỉ vào hai Thánh đế vừa tới này nói với Diệp Mặc:

– Cổ Bích Doanh, Tân Trác là người cùng tôi đi thuyền từ Hạm Thần Ổ ra đấy. .
.

Hai nam nữ Thánh đế này đã hiểu ra, nếu như bọn họ còn tưởng rằng Diệp Mặc là
một Tiên đế, thì chính là heo rồi. Một Tiên đế có thể bình an vượt qua hư
không đến Ảnh Hư Bảo sao? Này phải có vận may lớn tới đâu?

Hai người vội vàng hành một cái tiên lễ với Diệp Mặc, tại Thánh đạo Tàn giới,
bọn họ dù thân phận địa vị cao tới đâu, tại Ảnh Hư Bảo cũng là tồn tạu thuộc
tầng dưới chót nhất. Có thể kết giao tốt với một người toàn năng như Diệp Mặc,
hiển nhiên là chuyện tốt.

Diệp Mặc cũng đáp lễ lại, gọn gàng dứt khoát hỏi:

– Hai vị tiên hữu, vừa rồi các vị nói Lôi Hỏa Bảo Sa, Lôi Hỏa Bảo Sa kia đã
đổi đi rồi sao?

Cổ Bích Doanh vội vàng đáp:

– Tên chủ quán kia cực kỳ vô sỉ, gã ném cho ta một cây Luyện tâm tiên thảo,
vậy mà muốn dùng một cây Luyện tâm tiên thảo đổi lấy Lôi Hỏa Bảo Sa của ta. Ta
lập tức đã biết là không đúng, nói một cây ta không đổi. Người nọ vậy mà lại
tát ta một cái, gã là tu vi Hóa đạo, ta không có cách nào né tránh. Tân tiên
hữu nhìn thấy tình huống không đúng, vội vàng kéo ta đi. Cũng may Lôi Hỏa Bảo
Sa của ta còn chưa đưa cho gã, lúc ấy chỗ đó vừa vặn đã đến một Hóa đạo tiền
bối khác hỏi đồ vật bên trên quầy hàng của gã, chúng ta kịp thời chạy đến đây.

Diệp Mặc thấy nữ Thánh đế tên là Cổ Bích Doanh này cũng xinh đẹp, trên người
mặc một bộ tiên váy màu hồng phấn thêu thùa, dưới mái tóc là khuôn mặt trái
xoan cực kỳ trắng nõn. Chỉ có điều là lúc này một bên mặt trái xoan tắng nõn
đã có nhiều hơn mấy vết đen, ngược lại có vẻ càng thêm chướng mắt.

Tiên Vu Học lập tức hiểu được, y tuy thích rượu, nhưng không hề ngốc, vội vàng
nói:

– Chúng ta mau đi thôi, ta khẳng định người nọ sẽ đuổi tới đây.

– Hừ, lấy đi của ta một cây Luyện tâm tiên thảo, đồ thì lại không đưa cho ta,
ngược lại còn muốn đi? Ngươi đi được sao? Ta cũng không tin tại Ảnh Hư Bảo còn
có loại người hung ác như ngươi.

Một thanh âm mang theo hàn ý truyền đến cắt đứt lời nói của Tiên Vu Học, lập
tức một bóng người màu xám đi vào Tiên tức lâu.

Cổ Bích Doanh rùng mình một cái, theo bản năng nói:

– Ta cũng không có lấy đi Luyện tâm tiên thảo của ngươi, hơn nữa, cho dù là
một cây ta cũng sẽ không đổi.

Lời nói này một chút lo lắng cũng không có, Cổ Bích Doanh cũng đã tính rồi,
nếu như Hóa đạo Thánh đế trước mắt này cứ bức ép muốn lấy Lôi Hỏa Bảo Sa của
cô, thì cô cũng chỉ có thể khuất phục.

Khắp nơi trong Ảnh Hư Bảo đều là cấm chế thần thức, cho đến khi người này đi
vào tòa Tiên tức lâu này, Diệp Mặc mới nhìn rõ ràng người kkia là ai. Tóc dài,
đúng là một trong những thành viên của cái đám cướp hư không lúc trước hắn gặp
phải kia, cũng là tên Thánh đế Hóa đạo sơ kỳ bỏ chạy trước nhất kia.

Khiến cho Cổ Bích Doanh nghi ngờ là, người Hóa đạo Thánh đế tóc dài đuổi tới
này sau khi nghe lời cô nói xong, trong mắt vậy mà lại hiện lên một chút sợ
hãi, cũng không tiếp tục trả lời, ngược lại còn quay người chuẩn bị rời đi.

Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng:

– Đứng lại!

Hóa đạo Thánh đế tóc dài này hiển nhiên là đã nhận ra Diệp Mặc, phản ứng đầu
tiên của gã chính là lập tức phát động độn thuật, chạy được bao xa thì chạy.
Diệp Mặc xuất hiện ở đây, thì mấy người đồng bọn kia của gã nhất định là không
có kết quả gì tốt rồi.

Nhưng lập tức gã kiền nghĩ đến nơi này Ảnh Hư Bảo, tại Ảnh Hư Bảo, đối phương
cho dù là có lá gan lớn bằng trời, cũng không dám làm gì mình. Ngược lại một
khi gã chạy ra khỏi Ảnh Hư Bảo, đó mới là có nguy hiểm.

Thanks

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.