Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1992: Nhiếp Song Song chi đạo.


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 1990: Nhiếp Song Song chi đạo.

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

– Đương nhiên có thể.

Thanh Như cười nói, đồng thời điều khiển phi thuyền của mình chậm lại, mở cấm
chế phi thuyền ra.

Nhiếp Song Song thu hồi pháp bảo của mình lại, hạ xuống phi thuyền của Thanh
Như.

– Thanh Như sư tỷ, phi thuyền của tỷ thật đẹp, hơn nữa cách thiết kế của phi
thuyền này cũng khác với phi thuyền của chúng ta.

Nhiếp Song Song vừa lên trên phi thuyền của Thanh Như, liền cảm thấy khác
nhau. Thiết kế của phi thuyền này khiến cô có cảm giác rất quen thuộc, nhưng
lại khác rất nhiều so với những pháp bảo phi hành còn lại trên Tiên giới.

– Ừ, đây là do một người bạn tặng cho tôi, Song Song Thánh nữ, mời ngồi.

Thanh Như cũng đã rót cho Nhiếp Song Song một chén Tiên trà trên bàn trên bong
thuyền.

Nhiếp Song Song bưng chén Tiên trà lên uống một ngụm nói:

– Người bạn đó của cô đối xử với cô thật tốt, nếu như tôi đoán không nhầm,
phi thuyền này của cô chắc hẳn là một pháp bảo phi hành cực phẩm vượt qua Tiên
khí cửu phẩm rồi nhỉ?

Thanh Như mỉm cười:

– Chắc là vậy, tôi còn chưa chúc mừng Song Song Thánh nữ quay về Băng Thần
cung nữa. Thanh Như tại đây dùng chén trà thay rượu kính Thánh nữ một chén.

Nói xong Thanh Như bưng chén trà lên.

Nhiếp Song Song thở dài nói:

– Thanh Như sư tỷ, nếu như cô thực sự coi Song Song tôi là tỷ muội, vậy thì
cứ gọi tôi Song Song sư muội là được. Bất luận kiếp trước của tôi đã từng như
nào, thì bây giờ cô cũng là sư tỷ của tôi. Gọi Song Song Thánh nữ, cảm thấy xa
lạ quá.

– Vậy cũng được, Song Song sư muội, tỷ cạn trước.

Thanh Như nói xong cũng đã bưng chén lên một hơi uống cạn.

Nhiếp Song Song cũng bưng chén lên một hơi cạn sạch, lúc này mới nhìn Thanh
Như nói:

– Thanh Như sư tỷ, tỷ nhất nhất muốn rời khỏi Băng Thần cung là vì muội phải
không? Thanh Như sư tỷ, tư chất của tỷ cũng không kém muội chút nào. Nếu bàn
về dung mạo, mặc dù muội rất tự tin, cũng biết không bằng tỷ. Trong những
người con gái mà muội từng gặp, không ai có thể so sánh được với dung mạo của
Thanh Như tỷ. Thực ra Thánh nữ của Băng Thần cung tỷ làm còn thích hợp hơn
muội.

Thanh Như trầm mặc thật lâu, lúc này mới chậm rãi nói:

– Song Song sư muội, tỷ không quen biểu đạt tâm trạng trong lòng mình, nếu
như nói không phải vì muội, thì là tỷ nói khoác. Nhưng nguyên nhân thực sự
cũng không như những gì muội nghĩ, trên thực tế muội có thể quay về Băng Thần
cung, lại có thể trở thành Thánh nữ, Thanh Như cũng chỉ có vui vẻ và mừng rỡ
mà thôi, không có chút ghen ghét nào hết, đây là những lời trong lòng tỷ.

Thanh Như rời khỏi Băng Thần cung cũng không phải vì Nhiếp Song Song trở thành
Thánh nữ, mà là vì Băng Thần cung vì nghênh đón Thánh nữ, vì truyền thừa của
Thánh nữ mà làm những chuyện đó. Cô cảm thấy vô cùng thất vọng, Băng Thần cung
sau khi Đại cung chủ rời đi, cũng không còn là Băng Thần cung như lúc trước
nữa.

Nhiếp Song Song cũng trầm mặc, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:

– Thanh Như sư tỷ, lúc trước, tỷ đã có người trong lòng hoặc là đã từng có
người thích tỷ hay chưa?

Thanh Như kinh ngạc nhìn Nhiếp Song Song, hai người đều là người tu đạo, cô
không hiểu Nhiếp Song Song tại sao lại hỏi như vậy. Nhưng bây giờ Nhiếp Song
Song hỏi đến, cô nghĩ đi nghĩ lại, lúc này mới phát hiện mình quả thực cũng
chưa thích ai, còn có người nào thích mình hay không, thì cô cũng không biết.

– Tỷ đã từng có ân nhân, hoặc là người muốn báo ơn hay chưa?

Nhiếp Song Song lại hỏi, cô hình như đang hỏi dò Thanh Như, lại hình như đang
tự lẩm bẩm một mình.

Trước mắt Thanh Như liền hiện lên khuôn mặt của Đại cung chủ, người cô mang ơn
lớn nhất cuộc đời này chính là Đại cung chủ, không có Đại cung chủ, thì cũng
không có Thanh Như cô. Sau đó cô không ngờ lại nhớ đến bộ dạng của Diệp Mặc,
hắn đem cô từ Tu Chân giới về Băng Thần cung, dùng Tiên đan cửu phẩm cứu cô,
còn tặng pháp bảo phi hành cho cô nữa, là ân nhân thứ hai của cô. Còn cái giá
mà hắn tiễn cô về Băng Thần cung, chỉ là bị Băng Thần cung ám toán, Thanh Như
nhớ đến chuyện này, trong lòng cũng có chút khó chịu.

Nhiếp Song Song chỉ là hỏi thăm, hình như cũng không có ý muốn Thanh Như trả
lời, sau khi cô hỏi xong, lại tự nói:

– Kiếp này muội vốn dĩ không thể nào đến được Băng Thần cung, là hắn dẫn muội
đến Tu Chân giới, rồi lại dẫn muội đến Tiên giới. Hắn cứu muội không chỉ một
lần, thậm chí…

– Hắn là người mà muội thích?

Thanh Như thấy Nhiếp Song Song không tiếp tục nói nữa, chủ động hỏi một câu,
cô nhìn ra trong mắt Nhiếp Song Song có chút bấn loạn.

Nhiếp Song Song khẽ gật đầu:

– Đúng, nếu như muội không biết muội là Thánh nữ của Băng Thần cung, nếu như
muội không biết tất cả những gì trước đây của muội…

Nhiếp Song Song lại lần nữa trầm mặc, nếu như cô không biết những thứ này, thì
cô cũng sẽ không làm ra những chuyện đó. Lúc cô trở thành người đầu tiên nhậm
chức Thánh nữ của Băng Thần cung, trước mặt sư tổ và thiên đạo phát lời
thề, nếu như cô không thể dẫn dắt Băng Thần cung trở thành Tiên tông đứng đầu
Tiên giới, thì cô vĩnh viễn không thể Chứng đạo được. Bất kỳ thứ gì trở ngại
cô Chứng đạo, thì cô sẽ vô tình chém giết hết.

Thanh Như không nói gì, cô không biết nên khâm phục Nhiếp Song Song, hay là
nên thông cảm cho Nhiếp Song Song. Cô rất muốn hỏi xem người đàn ông mà Nhiếp
Song Song thích đó, sau đó dẫn Nhiếp Song Song đến Tiên giới, tìm lại ký tức
kiếp trước cho cô là ai, bây giờ ở đâu, nhưng cô vẫn kìm nén sự hiếu kỳ của
mình lại.

Nhiếp Song Song thấy biểu lộ của Thanh Như, tự giễu cười một cái nói:

– Muội vì trọng trách chấn hưng Băng Thần cung, cho dù bản thân mình có bị
luân hồi lần nữa cũng không tiếc, cho nên, muội cũng hi vọng Thanh Như tỷ có
thể ở lại Băng Thần cung giúp muội. Tư chất của tỷ ưu tú như vậy, sau này chắc
chắn sẽ là một trong những Tiên đế đứng đầu Băng Thần cung.

Cô hình như biết những gì mà Thanh Như muốn hỏi, lại tự nói:

– Người đàn ông đó đến từ một thế giới phàm tục cằn cỗi, muội không biết hắn
dẫn muội đến Tiên giới như nào, nghĩ ra thì cũng tốn không ít tâm lực đâu nhỉ.
Khi hắn vừa mới đến Tiên giới, tu vi thấp kém, muốn mua Hoàn Hồn quả cứu muội,
kết quả quen biết với một vị Tiên Vương, vị Tiên Vương đó nhắm trúng tư chất
của muội. Sau đó vị Tiên Vương đó đã cứu muội, trong một lần tình cờ khác, thì
muội bị dẫn đến Băng Thần cung.

– Song Song sư muội, muội từ hạ giới lên, cũng không chỉ mới có khoảng hai
trăm năm ngắn ngủi chứ? Tu vi của người dẫn muội lên làm sao có thể cao được?
Muội chưa từng nghĩ đến chuyện đi tìm hắn sao?

Thanh Như cuối cùng cũng không kìm chế được nữa liền hỏi.

Nhiếp Song Song nhìn đám mây màu trắng trước phi thuyền, bình tĩnh nói:

– Khi muội tỉnh lại quả thực cũng muốn đi tìm hắn, vị Tiên Vương cứu muội nói
cả đời này của hắn cũng chỉ có thể đến Kim Tiên mà thôi. Sau này muội và hắn
là người của hai thế giới khác nhau, nên đã dập tắt tâm tư đi tìm hắn của
muội. Muội không tiếp tục đề cập đến chuyện này nữa, chỉ âm thầm tranh thủ
thời gian tu luyện, chuẩn bị đợi khi nào mình có thực lực nhất định rồi, thì
đi tìm hắn sau.

– Sau này muội quay về Băng Thần cung, biết nhân quả kiếp trước của mình,
liền…

Thanh Như cũng hiểu ra đôi chút.

Nhiếp Song Song thở dài:

– Đúng, sau khi muội hiểu mình là ai, biết muội và hắn cũng chỉ đến vậy là
ngừng, muội quyết định cắt đứt toàn bộ tình nghĩa của mình đối với hắn, quyết
định từ nay về sau cá quay về nước. Đáng tiếc là, mọi chuyện lại không như ý,
mười chiếm bảy tám.

– Sao vậy?

Thanh Như không ngờ lại quên mất mình không cần phải nghe ngóng những chuyện
như này.

Nhiếp Song Song trầm mặc hồi lâu, rồi mới lên tiếng: xem tại

– Hắn không ngờ tìm đến Băng Thần cung, muội đến bây giờ cũng nghĩ không ra
hắn sao lại có thể tìm đến được. Muội hỏi thăm Như Thư Cung chủ, cũng hỏi thăm
Chỉ Ôn sư thúc, nhưng bọn họ đều nói không biết, hoặc là đều không muốn uội
biết, sợ muội phân tâm.

– Người đàn ông này thật si tình, vậy sau đó thì sao?

Thanh Như sốt ruột nắm chặt lấy chén tràn, không biết suýt chút nữa mình đã
bóp nát chén trà đó ra.

Nhiếp Song Song lắc đầu nói:

– Tỷ không hiểu hắn, hắn đến Băng Thần cung là tìm muội, hoặc là lo lắng uội,
hoặc là vì nguyên nhân khác. Nhưng muội biết cái đó không liên quan gì đến si
tình, hắn là một người trọng tình cảm, ân oán phân minh. Vì muội đã từng cứu
hắn, có lẽ đây mới là nguyên nhân hắn đến tìm muội.

– Ân oán phân minh… Vậy, bây giờ người đó ở đâu?

Thanh Như lặp lại một câu.

Nhiếp Song Song lại tự nói:

– Khi muội đọc lời thề trước Lịch Đại tổ sư và Thiên Đạo, ngoài Chứng đạo và
dẫn dắt Băng Thần cung vấn đỉnh Tiên giới ra, thì không còn quanh quẩn suy
nghĩ gì khác, muội vì Minh trí…

Thanh Như trong lòng căng thẳng, lập tức đứng dậy, cô rất trọng tình cảm, còn
lúc này không ngờ cô lại dự cảm Nhiếp Song Song muốn giết chết ân nhân và tình
lang, khiến cô nhất thời hoàn toàn không thể tiếp nhận được.

Nhiếp Song Song lại lần nữa tự giễu cười nói:

– Tỷ chắc là đoán được rồi, vì Minh trí, muội đã giết hắn. Muội lừa hắn đến
một gian phòng, trên thực tế đó cũng không phải phòng của muội, sau đó khởi
động đệ nhất sát trận Băng Thần đại trận của Băng Thần cung…

Thanh Như chán nản ngồi xuống, lúc này chén trà trong tay cô cũng đã bị bóp
nát. Chỉ có điều trong lòng cô không ngừng đang kêu gọi, hóa ra là hắn. Cô
không ngờ người cứu mình, lại chính là ân nhân mà Nhiếp Song Song muốn giết
chết.

Lúc này trước mắt cô lại hiện lên thần sắc cô đơn của Diệp Mặc, còn cả ngữ khí
không muốn có bất kỳ liên quan ân oán nào.

– Đừng coi tôi là ân nhân, tôi không muốn có bất kỳ dây dưa gì với Băng Thần
cung. Cô chỉ cần nói cho tôi biết làm thế nào tôi mới rời khỏi được nơi này,
là tôi cũng vô cùng cảm kích rồi.

– Không cần, cám ơn cô đã dẫn tôi ra, tôi cứu được cô, cô cũng đã cứu tôi,
hai người chúng ta ai cũng không nợ ai cái kia nữa. Cô quay về Băng Thần cung
của cô đi, không cần phải lo lắng tôi đi trả thù Băng Thần cung, tôi căn bản
cũng không có suy nghĩ trả thù gì cả.

Đổi lại bất cứ người nào, bị tổn thương một lần như vậy rồi, cũng sẽ đau đến
cực điểm. Thanh Như trong lòng bỗng nhiên cảm thấy quyết định rời khỏi Băng
Thần cung của mình cũng không phải sai lầm, lúc này cô mới phát hiện ra, người
lúc trước cứu cô cũng không nói khoác chút nào. Hắn đến Băng Thần cung ngoài
tiễn mình quay về ra, còn một chuyện nữa chính là gặp Nhiếp Song Song, nhưng
Băng Thần cung hoặc là nói người mà hắn lo lắng cũng đã trực tiếp ám toán hắn.

Đồng thời cô cũng hiểu tại sao người ta không muốn có chút dây dưa gì với Băng
Thần cung rồi, Nhiếp Song Song cứu hắn, cho dù hắn đã sớm báo đáp Nhiếp Song
Song, nhưng vẫn không muốn giết đến mức Băng Thần cung và Nhiếp Song Song trở
mặt thành thù. Ít nhất thì con người này Nhiếp Song Song cũng không nhìn nhầm,
đó chính là một người rất nặng tình cảm.

Hóa ra Phi thuyền của Song Song như vậy mà có, Thanh Như trong lòng cũng có
chút đắng chát, người đó cố ý giúp Nhiếp Song Song luyện chế một phi thuyền
tốt, hoặc là mời người khác đến luyện chế ra phi thuyền tốt này. Đến đón
Nhiếp Song Song, kết quả chỉ vài câu nói, liền bị Nhiếp Song Song ám toán, đổi
lại là bất cứ người nào trong lòng cũng sẽ vô cùng băng giá.

– Muội thỉnh cầu đại cung chủ khởi động Băng Thần đại trận, là vì tôn trọng
hắn, may mà Đại cung chủ cũng đồng ý, khởi động Băng Thần đại trận của Băng
Thần cung…

Nhiếp Song Song nhìn Thanh Như:

– Tất cả những gì muội làm đều là vì Băng Thần cung, muội cũng hi vọng Thanh
Như tỷ cũng có thể giống như muội, vì Băng Thần cung mà tận tâm tận lực.

Thanh Như nghĩ đến tình cảnh Diệp Mặc bị nhốt trong Băng Thần đại trận, bỗng
nhiên phát hiện đây có thế nào cũng không liên quan gì đến việc trả giá của
Nhiếp Song Song, sự trả giá này rõ ràng là người bị nhốt trong đại trận kia,
cô lại đứng dậy, chậm rãi lắc đầu.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.