Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1991: Tiến vào Tàn giới


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 1989: Tiến vào Tàn giới

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Không đúng, Diệp Mặc lập tức nhớ đến Thế giới thụ của Lục Chính Quần được
trồng ở Đại lục Lạc Nguyệt, Khai Nỉ muốn đóng lại tất cả những lối phi thăng
từ Tu Chân giới lên làm gì?

Khai Nỉ mèo già hóa cáo, căn bản cũng không cần Diệp Mặc hỏi đến, liền chủ
động nói:

– Nếu chỉ giới hạn là tu sĩ của Đại lục Lạc Nguyệt phi thăng, một khi bị
người khác phát giác, nói không chừng mau chóng sẽ có thể điều tra ra Thế giới
thụ. Tôi dẫn Lục Chính Quần đi khởi động trận pháp cấm chế phi thăng thượng
cổ, là để cho vô số giới diện Tu Chân không thể nào phi thăng được, như vậy,
cho dù người khác có biết, thì nhất thời cũng không điều tra đến Đại lục Lạc
Nguyệt.

– Trong Tiên giới còn có trận pháp cấm chế phi thăng sao?

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi.

Khai Nỉ gật đầu nói:

– Không sai, chính xác là có trận pháp cấm chế phi thăng. Lúc trước trận pháp
đó chính là vì hạn chế tu sĩ phi thăng lên Tiên giới, vì tu sĩ có thể phi
thăng lên Tiên giới phần lớn đều là tu sĩ cao cấp có tư chất nghịch thiên.
Những tu sĩ này mặc dù có bộ phận sau khi phi thăng, khi chuyển Tiên linh căn
có nhiều tạp chất, tư chất hạ thấp. Nhưng có một bộ phận khi chuyển biến Tiên
linh căn, tư chất lại càng trở nên nghịch thiên hơn.

Diệp Mặc lại càng không hiểu hỏi:

– Tư chất thay đổi chẳng phải càng có lợi cho Tiên giới hay sao? Sao lại phải
cấm chế phi thăng?

Khai Nỉ nói:

– Cái này tôi cũng không chắc lắm, tôi chỉ nghe nói ở Tiên giới thời viễn cổ
cũng không phải chỉ có Tiên nhân độc chiếm, còn có Tiên yêu thú và Tiên ma vực
tồn tại. Hơn nữa so sánh thế lực của ba phe, Tiên nhân là phe yếu nhất. Nhưng
Tiên giới ai ai cũng đều là tu sĩ cao cấp tư chất nghịch thiên phi thăng Tiên
giới, những tu sĩ này mau chóng sẽ trở thành Tiên đế đỉnh phong nhất của Tiên
giới.

– Còn Tiên yêu thú và Tiên ma vực thì lại không có loại ưu thế này, thời gian
lâu dần, Tiên nhân ngược lại lại càng chiếm ưu thế hơn, dần dần chiếm phần lớn
địa bàn. Cuối cùng toàn Tiên giới liền trở thành địa bàn của Tiên nhân, còn
Tiên yêu thú và Tiên ma dần dần suy thoái, cuối cùng trở thành Tiên sủng của
Tiên nhân. Cho dù còn có nơi còn tồn tại, cũng là những nơi hẻo lánh thiếu
thốn linh khí ít người qua lại.

Diệp Mặc khi nghe đến Tiên ma, lập tức liền nhớ ra lúc trước hắn đến Tông
Phiêu thiên của Trung thiên vực, lúc đó Tông Phiêu thiên suýt chút nữa bị Tiên
ma yêu thôn phệ hoàn toàn. Nói cách khác nếu như không phải hắn có Thiên Hỏa
Cửu Dương, Tông Phiêu thiên cũng đã không tồn tại Tiên nhân rồi. Nếu như Tông
Phiêu thiên có thể xuất hiện nhiều Tiên ma yêu như vậy, có thể bảo đảm những
nơi khác không xuất hiện không?

– Ý của anh là nói trận pháp cấm chế phi thăng đó không phải do Tiên nhân bố
trí ra, mà là do Tiên ma yêu hoặc Tiên yêu thú bố trí sao?

Diệp Mặc lập tức hiểu ra ý của Khai Nỉ.

– Đúng vậy, Tiên ma yêu và Tiên yêu thú muốn ngăn cản thiên tài cao cấp của
Tu Chân giới phi thăng, liền bố trí ra trận pháp cấm chế phi thăng. Nhưng cho
dù như vậy, Tiên ma vực cũng dần dần bị Tiên nhân của Tiên giới chiếm lĩnh,
còn Tiên yêu thú thì cũng dần trốn vào những nơi hiểm ác.

Khai Nỉ trả lời.

– Trận pháp đó ở đâu? Còn nữa, nếu như anh mở trận pháp ra rồi, sao tôi có
thể phá được cấm chế phi thăng trong Sa Hà của Đại lục Lạc Nguyệt được?

– Trận pháp đó ở Cấm Thượng thiên, chín vị Thánh đế đều biết trận pháp đó ở
chỗ nào. Hơn nữa Cấm Thượng thiên cũng vì trận pháp này mà nổi tiếng. Vì trận
pháp này bố trí vốn dĩ cũng chưa hoàn thiện, cộng thêm tổn hại qua nhiều năm,
sớm đã không còn hiệu quả cấm chế phi thăng nữa rồi. Lúc trước tôi vận dụng bí
tàng của tôi, nên mới khiến Lục Chính Quần miễn cưỡng giữ gìn lại trận pháp
này. Cho dù tôi không động đến, nhưng qua một thời gian, trận pháp này cũng sẽ
tự động biến mất. Còn Sa Hà của Tây Tích châu, đó là tôi cố ý bố trí lại ấn
kỳ, vì đồ trong Đại lục Lạc Nguyệt, tôi sợ khí tức của Đại lục Lạc Nguyệt tràn
ra ngoài, lúc này mới cố ý bố trí vài ấn kỳ xuống.

Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu ra, hắn dứt khoát nói:

– Sau khi anh đến Cấm Thượng thiên, trực tiếp hủy trận pháp cấm chế phi thăng
đó đi, còn một chuyện nữa tôi muốn hỏi anh một chút, Ma vực của Tây Tích châu
chắc là do anh bố trí đúng không? Tây Tích châu có một Thiên Cương ba mươi sáu
vực có phải cũng liên quan đến anh phải không?

Khai Nỉ trực tiếp phủ nhận:

– Tôi chỉ bố trí trận pháp cách ly trong Đại lục Lạc Nguyệt, cấm chế tu sĩ
phi thăng, cách ly khí tức của Đại lục Lạc Nguyệt. Còn Thiên Cương ba mươi sáu
vực thì tôi không biết, cũng không thể đi quản chuyện nhỏ này của Tu Chân
giới. Ma vực lại là do tôi bảo Lục Chính Quần đi bố trí, đó cũng chỉ là vì ẩn
giấu khí tức của cây.

– Vậy thì tôi hiểu rồi.

Diệp Mặc trả lời, hắn cũng đoán Thiên Cương ba mươi sáu vực cũng không liên
quan gì đến Khai Nỉ. Khai Nỉ là một Thánh đế, nếu như không phải chuyện của
Thế giới thụ, gã làm sao có thể đi quản chuyện những tu sĩ của Tu Chân giới có
phi thăng hay không?

Chỉ có điều Thiên Cương ba mươi sáu vực trên thực tế là một âm mưu, năm đó Sở
Tiêu Y chính là chết trong Thiên Cương ba mươi sáu vực đó. Còn hắn nếu như
không có Thế giới trang vàng, thì cũng suýt bị chết trong đó rồi.

– Đúng rồi, Long Hà đại đế còn có một chuyện bảo tôi báo cho anh biết. Anh đã
từng hỏi thăm Long Hà đại đế về chuyện của người áo bào tím kia, bây giờ có
tin tức rồi. Người áo bào tím đó cũng biết chuyện trong này, hơn nữa thông qua
trận môn hư không tiến vào trong Tàn giới.

Khai Nỉ thấy Diệp Mặc không hỏi tiếp, liền chuyển lời Long Hà đại đế cho hắn.

Diệp Mặc lập tức giật mình, hỏi:

– Anh nói người đàn ông mặc áo bào tím kia cũng tiến vào từ trong này rồi?
Còn Long Hà đại đế thì sao?

Khai Nỉ nhìn biểu lộ của Diệp Mặc, biết rõ người áo bào tím này rất quan trọng
với Diệp Mặc, gã mau chóng nói:

– Long Hà đại đế quay về bàn giao công chuyện rồi, đợi sau khi anh ta bàn
giao xong, thì cũng tiến vào Tàn giới từ đây.

– Người áo bào tím đó đi từ lúc nào vậy?

Diệp Mặc khẩn trương hỏi, người áo bào tím có liên quan đến chuyện Thế giới
Hỗn độn của hắn có thể hoàn thiện được hay không, Diệp Mặc làm sao lại không
sốt ruột được chứ?

Đừng nói tu vi của đối phương vốn dĩ cũng không kém hơn hắn, người áo bào tím
đó nói không chừng cũng đã biết mình có liên quan đến ụ đá. Lúc này mới muốn
đến giới diện mới Chứng đạo, một khi y Chứng đạo trước, thì mình gặp phải y
cũng phải lại bỏ chạy rồi.

Người áo bào tím ở trong Thanh Vi thiên trước khi tiến vào Tiểu thiên vực,
liền biết hắn có liên quan đến Vô Ảnh. Bây giờ Vô Ảnh thanh danh đại chấn, nếu
nói y không nghe đến chút nào, thì tuyệt đối không có khả năng.

Còn đối phương nghe thấy tin tức của Vô Ảnh, đến bây giờ còn chưa tìm hắn, chỉ
có một nguyên nhân, đó chính là đối phương kiêng kị hắn, không hoàn toàn nắm
chắc phần thắng mình, nên mới trốn tránh trước, sau đó đi Chứng đạo rồi tính
tiếp.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc cũng không còn tâm trạng ở lại trong này nữa, hắn mau
chóng nói với Khai Nỉ:

– Anh thông lối phi thăng của Tu Chân giới trước đi, sau đó có thể Chứng đạo
trong tông môn. Tôi bây giờ phải vào Tàn giới, những Tiên đế còn lại của Mặc
Nguyệt Tiên tông cho dù muốn vào Tàn giới, ít nhất cũng phải có một Tiên đế ở
lại thủ hộ.

– Tôi hiểu rồi, trước khi tôi chưa Chứng đạo lại thì tôi cũng sẽ không đến
Tàn giới.

Khai Nỉ hiểu ý tứ của Diệp Mặc, mau chóng dứt khoát nói.

Vội vàng giao phó cho Khai Nỉ, Diệp Mặc chào hai vị Tiên đế khác, rồi vọt
thẳng vào trận môn hư không. Hắn tuyệt đối không thể nào để cho người đàn ông
mặc áo bào tím kia Chứng đạo trước, ụ đá đối với Diệp Mặc mà nói quá quan
trọng. Đạo của hắn và sau này, cũng sẽ có liên hệ chặt chẽ với năm ụ đá kia.

Cùng lúc đó trong đại điện của Băng Thần cung trong Thanh Vi thiên, mấy chục
đệ tử của Băng Thần cung đang ngồi sang hai bên. Người ngồi đầu tiên chính là
Đại Cung chủ của Băng Thần cung Tố Lan, là người con gái Tiên đế hậu kỳ lúc đó
đã tiếp kiến Diệp Mặc.

– Thanh Như, sư phụ chọn con đường của mình rồi, chúng ta cũng phải tôn trọng
sự lựa chọn của sư phụ. Hôm nay Thánh nữ của Băng Thần cung chúng ta cũng quay
về rồi, Băng Thần cung mau chóng sẽ không tiếp tục phong bế trong băng thiên
tuyết địa này nữa, lúc này chính là lúc chúng ta ra sức vì Băng Thần cung.

Người nói chuyện là một người con gái mặt váy màu lục, sắc mặt trắng nhợt. Nếu
như Diệp Mặc ở trong này chắc chắn có thể nhận ra, người này chính là Tam Cung
chủ của Băng Thần cung, chỉ có điều lúc này mảnh lụa trắng trên mặt cô cũng đã
được dỡ xuống rồi.

– Đúng vậy, Thanh Như, cô có thể quay về chúng tôi quả thực rất vui, tôi nghĩ
Đại Cung chủ lại càng vui mừng hơn. Tôi chỉ hi vọng sau này cô có thể phụ tá
Song Song, để Song Song dẫn dắt Băng Thần cung chúng ta trở thành đệ nhất đế
môn của Tiên giới. Đây là nguyện vọng của mấy đời Cung chủ Băng Thần cung
chúng ta, cũng là nguyện vọng của Thánh nữ Song Song.

Đại Cung chủ mới của Băng Thần cung Tố Lan Cung chủ cũng mềm mỏng nói.

Thanh Như đứng lên khom người nói:

– Đại Cung chủ, Tam Cung chủ, Thanh Như đã quyết định đi. Nhưng lần này là
lần đầu tiên Băng Thần cung chúng ta tham gia thí luyện Vĩnh Dạ Quật Lâm,
Thanh Như chắc chắn sẽ dốc toàn bộ sức lực để trợ giúp Song Song Thánh nữ.

Tố Lan Cung chủ thở dài, cũng không nói gì nữa.

Thanh Như trong lòng cũng thầm than, cô biết người khác đều cho rằng cô muốn
rời khỏi Băng Thần cung là vì vị trí Thánh nữ của mình bị lấy đi rồi, chỉ có
một mình cô biết là không phải. Cô cũng không để ý đến thân phận Thánh nữ đó,
cô muốn rời đi chủ yếu là vì trong Băng Thần cung, cô lại lần nữa gặp phải
cảnh giống như những gì mà cô đã từng nhìn thấy ở Tu Chân giới.

Vô số những người con gái bị đông cứng thành ngọn băng, chỉ là vì truyền thừa
của Thánh nữ của Băng Thần cung mà thôi, vì để Băng Thần cung có một Thánh nữ
cực kỳ mạnh, về chuyện này cô rất đau lòng, căn bản cũng không nhìn thẳng. Đại
Cung chủ vì không thể trực quan được những thứ này, trực tiếp thoái vị, thậm
chí còn rời khỏi Băng Thần cung.

Băng Thần cung trước giờ Thánh nữ thực sự chỉ có một người, đó chính là Song
Song Thánh nữ. Mỗi lần Song Song Thánh nữ không thể nào chuyển thế, đều tìm
người khác thay thế. Hơn nữa người có quyền lực lớn nhất trong Băng Thần cung
không phải là Đại Cung chủ, không phải Thái thượng Tiên đế, mà là Song Song
Thánh nữ.

Băng Thần cung trước giờ phong tỏa tông môn, vẫn không tham gia bất kỳ hoạt
động nào của Tiên giới. Nhưng lần này Song Song Thánh nữ lại với một câu đơn
giản, liền phá vỡ được truyền thừa bao nhiêu năm của Băng Thần cung, lần đầu
tiên tham gia thí luyện Vĩnh Dạ Quật Lâm. Cô chỉ nói một câu:

– Trốn trong nhà tu luyện, mãi mãi cũng đừng mong trở thành đệ nhất đế tông
của Tiên giới.

Vĩnh Dạ Quật Lâm là một nơi Bí Cảnh trong Cấm Thượng thiên, chuyên dùng cho
những Tiên nhân dưới cấp Đại Tiên tiến vào đó thí luyện. Trong đó cũng có một
số Tiên tài và dị bảo, đương nhiên tỉ lệ tử vong trong khi thí luyện cũng vô
cùng cao. Chính vì như vậy, Đại Cung chủ và Tam Cung chủ của Băng Thần cung
mới nhiều lần yêu cầu Thanh Như đi bảo vệ Nhiếp Song Song.

Nhiếp Song Song ngồi ở vị trí đầu tiên phía bên phải, sắc mặt vô cùng bình
tĩnh, không nói một câu nào.

– Nếu như đã vậy, vậy thì chúng ta bây giờ xuất phát thôi. Lần này do tôi đi
cùng với những đệ tử nội môn.

Tam Cung chủ cũng như Tố Lan Cung chủ đều thở dài, mau chóng chủ động nói.

Từng đường phi hành độn quang rời khỏi Băng Thần cung, Thanh Như bình tĩnh
điều khiển pháp bảo phi hành của mình cùng với đám người rời khỏi Băng Thần
cung. Cô quay đầu lại nhìn Băng Thần cung dần dần trôi xa, trong lòng cũng đã
hạ quyết tâm, lần này rời khỏi Băng Thần cung, cô sẽ không quay lại nữa.

Băng Thần cung lần này cũng chuẩn bị đầy đủ, thời gian sung túc, thậm chí để
cho số ít những đệ tử xuất môn tự điều khiển pháp bảo phi hành của mình, để
tránh thời gian nguy cấp, không tự bảo vệ mình được.

– Thanh Như sư tỷ, tôi có thể ngồi phi thuyền của tỷ được không?

Nhiếp Song Song điều khiển pháp bảo phi hành của mình đuổi theo phi thuyền của
Thanh Như cười hỏi một câu.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.