Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 1902: Huynh muội tâm sự
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Nghe nói Tiên đế thần thông quảng đại, ngay cả hủy diệt một thiên vực cũng có
thể làm được. Tiên đế đại chiến thậm chí có thể khiến vô số Tiên thành biến
thành phế tích, còn Tiên đế thanh niên trước mặt này đến giết hai vị Tiên đế,
cũng chỉ là trong khoảng phạm vi xung quanh quảng trường này, lại càng khiến
người khác kinh hãi.
Không ai cho rằng cuộc đánh nhau này phạm vi nhỏ, thần thông cũng không ra gì.
Ngược lại tất cả mọi người đều biết, chỉ có người có thần thông cực cao, mới
có thể ngưng tụ được Tiên nguyên tản mát đáng sợ này, mà không cho nó khuếch
trương ra ngoài. Diệp Mặc có thể khống chế Tiên nguyên đánh nhau trong một
phạm vi nhất định, không ảnh hưởng chút nào đến những người xung quanh, rõ
ràng là người có tu vi cực cao.
Cho dù là những Tiên đế đứng ngoài quan sát cũng không dám tin, Diệp Mặc đối
chiến với Khích Vũ Tiên đế, vì Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ kia của Khích Vũ Tiên đế,
ngược lại lại khiến người ta không nhìn ra tu vi thực sự của Diệp Mặc. Bây giờ
Diệp Mặc một đao cộng thêm một quyền này kích sát một Tiên đế sơ kỳ, lập tức
khiến người ta hiểu thực lực của Diệp Mặc. Loại sức mạnh này căn bản không
thua kém bất kỳ một Tiên đế nào, chẳng trách hắn lại ăn nói ngông cuồng như
vậy.
Úc Tạ và Úc Tương đứng trong đám người từ khi Diệp Mặc đại náo hội đấu giá,
vẫn khiếp sợ nhìn Diệp Mặc. Đến bây giờ, bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra tại sao
đến Nông Viêm Tiên đế cũng phải nể mặt Diệp Mặc rồi. Điều này căn bản không
phải vì sau lưng Diệp Mặc có Đại đế nào, hay là có thế lực nào, mà là bản thân
Diệp Mặc chính là loại người mà người khác không động vào được.
Một tu sĩ vừa mới phi thăng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đảo mắt liền
biến thành một người có thể dễ dàng giết chết Tiên đế như này, cho dù là Úc Tạ
tận mắt chứng kiến, cô cũng không dám tin. Nghĩ đến lời nói lúc trước mình nói
Diệp Mặc cùng lắm cũng chỉ là Kim Tiên, bây giờ cô chỉ cảm thấy vô cùng xấu
hổ. Lúc đó Diệp Mặc nói hắn có thể tìm được Nhiếp Song Song, cô còn cho rằng
là lời nói ngông cuồng, bây giờ xem ra, lời này của người ta là quá bình
thường. Hơn nữa người ta sớm cũng đã biết có thể đến bước này.
Trên quảng trường hoàn toàn yên tĩnh, Diệp Mặc lại phá vỡ khoảng yên tĩnh này,
hắn bình tĩnh nhìn một nam nhân mặc áo gai đứng đằng xa nói:
– Anh chắc hẳn là Tiên đế cuối cùng của Tiên Khuyết thương hội đúng không?
Nam nhân mặc áo gai kia và Đại Mân Tiên đế cùng đến đây, chỉ có điều gã chưa
đi ra mà thôi, lại không ngờ Diệp Mặc chưa từng gặp gã, mà lại sớm nhận ra gã
rồi.
Gã cũng giống như Đại Mân, cũng là tu vi Tiên đế sơ kỳ, mặc dù thực lực có
mạnh hơn Đại Mân Tiên đế một chút, nhưng cũng là có hạn. Bây giờ Diệp Mặc đến
Đại Mân cũng có thể giết chết một cách dễ dàng, gã căn bản không đủ để người
ta đặt vào mắt.
Ngay lúc Diệp Mặc nhận ra gã, gã cũng lập tức bay qua, ôm quyền với Diệp Mặc,
sắc mặt có chút trắng bệch nói:
– Tôi chính là vị Tiên đế thứ ba của thương hội Trọng Không tiên đế, chuyện
lúc trước, tôi cũng biết rồi. Tôi hoàn toàn đồng ý với ý của anh, Tiên Khuyết
thương hội từ nay về sau cũng không tồn tại nữa. Trong chiếc nhẫn này có mười
hai tỉ tiên tinh, Tiên linh thảo cấp chín cũng chỉ có hai mươi gốc.
Trọng Không Tiên đế nói xong, trực tiếp lấy ra một nhẫn trữ vật đưa cho Diệp
Mặc. Diệp Mặc nhận lấy nhẫn trữ vật, quét vào trong một chút, Tiên linh thảo
cấp chín không có nhiều cũng là chuyện bình thường. Dù sao thứ như này trong
Tiên giới cũng là thứ khan hiếm. Trọng Không Tiên đế có thể lấy ra hai mươi
gốc, cũng coi như là đủ rồi.
Diệp Mặc thu lại hai nhẫn trữ vật của hai Tiên đế, nhưng Trọng Không Tiên đế
có thể lấy đồ ra, chứng tỏ Trọng Không là người quản lý tài nguyên nguyên liệu
của thương hội.
Thấy Diệp Mặc cất chiếc nhẫn đi, cũng không nói gì, Trọng Không lúc này mới ôm
quyền nói:
– Người dẫn lệnh muội đến là Uyên Mộc Tiên, y lấy đi một đoạn Tiên linh mạch
cực phẩm của Tiên Khuyết thương hội, đồng thời còn lấy đi một lọ Hỏa Anh Thần
Thủy của Tiên Khuyết thương hội.
– Uyên Mộc Tiên?
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi một câu, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên này.
Trọng Không Tiên đế ngưng trọng gật đầu nói:
– Đúng, người này chính là Uyên Mộc Tiên, lúc trước Đại Mân không nói ra tên
của y, một là vì Tiên Khuyết thương hội quả thực là một nơi có quy luật nghiêm
ngặt quy củ. Nhưng quan trọng hơn chính là con người Uyên Mộc Tiên này tâm
ngoan thủ lạt, làm việc không tính toán hậu quả, hơn nữa còn có thù tất báo.
Đại Mân biết một khi gã nói rồi, thì chết là cái chắc, cho nên mới không nói
ra.
Diệp Mặc ngây ngẩn cả người, Đại Mân Tiên đế không sợ việc mình giết Khích Vũ
Tiên đế, mà lại sợ tên Uyên Mộc Tiên không đến kia? Nếu như Đại Mân Tiên đế
sợ, sao Trọng Không Tiên đế lại không sợ?
Trọng Không Tiên đế hình như biết suy nghĩ của Diệp Mặc. Vẻ mặt sầu thảm nói:
– Tôi không nói hôm nay cũng sẽ chết, còn không bằng thử vận may chút. Có lẽ
Uyên Mộc Tiên đó không tìm được tôi cũng không chừng. Người tên Uyên Mộc Tiên
này tu vi vô cùng thâm sâu, không ai biết tu vi của y là thế nào, nhưng y đã
từng giết chết một Tiên đế hậu kỳ, hơn nữa y còn có một pháp bảo cực kỳ lợi
hại tên Lưu Minh Quảng Viêm Linh, đây còn là một pháp bảo có thể thăng cấp
được nữa. Lần này y lấy Hỏa Anh Thần Thủy từ thương hội, nói không chừng chính
là vì thăng cấp Lưu Minh Quảng Viêm Linh của y.
Hỏa Anh Thần Thủy Diệp Mặc biết rất rõ, là một vật đỉnh cấp trân quý, trong
thiên tài địa bảo hệ Hỏa, chỉ đứng sau Tinh Không Viêm Tủy. Hỏa Anh Thần Thủy
chẳng những có thể khiến mồi lửa kỳ dị thiên địa thăng cấp, thành mồi lửa kỳ
dị thiên địa cao cấp, hơn nữa bất kỳ pháp bảo hỏa hệ nào, chỉ cần được Hỏa Anh
Thần Thủy rèn luyện, cũng có thể trở thành pháp bảo hỏa hệ đỉnh cấp nhất.
Lần này Tiên Khuyết thương hội dùng Tiên linh mạch cực phẩm và Hỏa Anh Thần
Thủy đổi lấy Đường Bắc Vi, ngược lại cũng là chịu chi lắm rồi.
– Nếu như Diệp tông chủ không còn chuyện gì, thì tôi xin cáo từ.
Trọng Không Tiên đế thấy Diệp Mặc không nói gì, ôm quyền, gã biết bây giờ cái
mà mình cần làm chính là chạy trốn, chạy càng xa càng tốt, bất luận là thực
lực sau lưng thương hội, hay là Uyên Mộc Tiên, thì cũng không phải là thứ mà
gã có thể đối phó được.
Diệp Mặc gật đầu, lấy ra một ngọc bài ném cho Trọng Không Tiên đế nói:
– Nếu như Uyên Mộc Tiên tìm được anh, thì anh có thể bóp nát ngọc bài này
truyền tin cho tôi.
– Cám ơn Diệp tông chủ.
Trọng Không Tiên đế lập tức liền nhận lấy ngọc bài nói cám ơn, gã biết rõ cái
này đều có lợi cho cả gã và Diệp Mặc. Gã tuyệt đối không phải đối thủ của Uyên
Mộc Tiên, một khi Uyên Mộc Tiên tìm được gã rồi, thì gã chỉ có thể cầu cứu
Diệp Mặc. Thứ hai Diệp Mặc chắc chắn cũng muốn tìm được tên Uyên Mộc Tiên đó,
cho nên mới đưa miếng ngọc bài này cho gã.
Giao phó chuyện này xong, Trọng Không Tiên đế quay người nhanh chóng biến mất.
Thương hội không phải là nơi gã có thể quản, gã cũng không quản được nữa rồi.
Bây giờ chuyện mà gã cần phải làm, đó chính là ẩn nấp.
– Diệp tông chủ, lâu rồi không gặp, lần này gặp lại Diệp tông chủ, phong thái
càng ngày càng hơn trước kia đấy.
Thấy Diệp Mặc xong chuyện bên này rồi, Chính Nhân tiên đế ngay lập tức bước
lên chào hỏi Diệp Mặc.
Diệp Mặc vội vàng ôm quyền nói:
– Vừa rồi cám ơn Chính Nhân huynh bênh vực lẽ phải. truyện cập nhật nhanh
nhất tại chấm
Mặc dù là Chính Nhân tiên đế giúp đỡ Tiên Khuyết thương lâu, Diệp Mặc cũng
không có chút sợ hãi nào, nhưng người ta là giúp hắn. Tấm ân tình này cũng là
phải ghi nhớ
– Ha ha, tôi cũng sớm gặp Diệp tông chủ một lần rồi.
Nông Viêm Tiên đế cũng bước lên chào hỏi.
Dục Long Tiên đế và Hiên Phong Tiên đế cũng có chút đụng chạm với Diệp Mặc,
căn bản cũng không bước lên nói chuyện, quay người bước đi. Những Tiên đế còn
lại biết Diệp Mặc cũng bước đến chào hỏi Diệp Mặc, ngay cả một số tiên đế
không quen biết Diệp Mặc, cũng có bộ phận tiến đến làm quen.
…
Diệp Mặc sau khi nói chuyện cùng một số người quen biết, lúc này mới dẫn Đường
Bắc Vi đến một Tiên tức lâu. Lúc này Tiên tức lâu của Trát Khuê Tiên thành
cũng đã kín chỗ rồi. Nhưng khi Diệp Mặc đến, Tiên tức lâu này lập tức liền
nhường một căn phòng xa hoa nhất cho Diệp Mặc.
Bảo Tiên tức lâu này chỉ nhường ra một phòng là do Diệp Mặc nói, phòng của
Tiên tức lâu này quả thực đúng là hút hàng, hắn không muốn mình và Đường Bắc
Vi hai người lại chiếm mất hai phòng, hơn nữa Diệp Mặc căn bản cũng không định
đi ngủ, cũng không định tu luyện.
Hắn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Đường Bắc Vi, đồng thời cũng muốn chỉ dẫn
Đường Bắc Vi đem chân nguyên chuyển hóa thành Tiên nguyên.
Sau khi vào phòng, Diệp Mặc vẫn còn một chuyện không hiểu, chính là khi hắn
đại náo hội đấu giá, không ngờ lại không nhìn thấy Tiên đế áo bào tím kia. Nói
cách khác Tiên đế áo bào tím đó chẳng những không mang ụ đá đến hội đấu giá,
thậm chí đến người của lão cũng không đến. Điều này khiến Diệp Mặc rất nghi
ngờ, nam nhân mặc áo bào tím đó đến Trát Khuê Tiên thành làm cái gì?
– Anh…
Đường Bắc Vi sau khi cùng Diệp Mặc vào trong Tiên tức lâu, vẫn khó có thể kìm
chế được cảm xúc của mình.
Diệp Mặc vỗ vỗ Đường Bắc Vi, đợi cô ngồi xuống rồi, lúc này mới hỏi:
– Bắc Vi, em nói cho anh nghe xem rốt cục là chuyện gì? Còn nữa Mặc Nguyệt
chi thành của chúng ta có bao nhiêu người phi thăng lên Tiên giới rồi?
– Vâng.
Tâm trạng của Đường Bắc Vi hoàn toàn bình tĩnh trở lại, dường như lại lần nữa
quay về khi cô lần đầu tiên quen biết ca ca Diệp Mặc, cảnh tượng ca ca đưa cho
cô một số Hỏa cầu phù bảo cô đợi trong phòng.
– Sau khi anh rời khỏi Mặc Nguyệt chi thành, chúng em dốc sức tu luyện, muốn
phi thăng lên Tiên giới sớm một chút đoàn tụ cùng anh. Tư chất của em vốn dĩ
rất tốt, nhưng sau đó thì càng ngày càng tệ. Tốc độ tu luyện cũng trở nên chậm
chạp. Chị Tố Tố vì quan tâm em, cố ý đưa cho em một số Tiên tinh, nhưng tốc độ
tu luyện của em vẫn rất chậm, hơn nữa càng lúc lại càng chậm…
Hồi ức của Đường Bắc Vi thậm chí cũng mang cả Diệp Mặc vào trong đó, hắn dường
như lại trở về thời gian ở cùng mấy người Tố Tố, Khinh Tuyết.
…
– Chị Tố Tố, nói không chừng đợi mọi người phi thăng rồi, em cũng chưa phi
thăng. Chị Ánh Trúc cũng tu luyện nhanh hơn em, em thật là vô dụng.
Đường Bắc Vi nhìn tốc độ tu luyện của người khác càng lúc càng nhanh, còn tốc
độ tu luyện của cô không ngờ lại càng lúc càng chậm lại, trong lòng cũng vô
cùng lo lắng.
Lạc Ảnh rất hiểu tâm trạng của Đường Bắc Vi, cô thở dài nói:
– Bắc Vi, em không cần lo lắng, cứ từ từ mà tu luyện. Con đường tu tiên, càng
gấp thì càng chậm, chỉ có tâm bình khí hòa mới là chính đạo.
Tống Ánh Trúc ngồi một bên cũng khuyên nhủ:
– Đúng đấy, em đừng lo lắng, dù sao cũng chẳng có mấy người lại có loại tư
chất như Tĩnh Văn.
– Nhưng các chị không phải Kiếp Biến thì cũng là Hóa Chân rồi, còn em thì vẫn
dậm chân ở Thừa Đỉnh kỳ, chị Tĩnh Văn cũng phi thăng nhiều năm như vậy rồi…
Đường Bắc Vi ảm đạm nói.
Quy tắc của Mặc Nguyệt chi thành chính là, mọi người tu luyện đến một trình độ
nhất định, sẽ kết bạn đi lịch lãm rèn luyện, sau đó lại quay về bế quan, sau
một thời gian nhất định, mọi người sẽ tập trung lại cùng thảo luận những tâm
đắc tu luyện. Quy tắc này là do
Lạc Ảnh quy định, trong Mặc Nguyệt chi thành, sau khi Diệp Mặc phi thăng, Lạc
Ảnh chính là chủ nhà.
Lời của Lạc ảnh, có ai dám phản bác lại chứ. Hơn nữa qua nhiều năm vừa tu
luyện, vừa ra ngoài lịch lãm rèn luyện, mọi người đều cảm thấy chẳng những tu
vi tăng lên, hơn nữa thực lực cũng tăng lên không ít.