Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 1901: Một đao một quyền
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Sau một khắc, Diệp Mặc vậy mà lại cảm thấy hắn hấp thu vô số tiên linh mạch
cũng không thấy tu vi tăng trưởng lúc này lại bắt đầu tăng trưởng lên. Tuy rất
chậm chạp, lại có thể khiến cho hắn cảm giác được rõ ràng, hình như chỉ cần
không ngừng tiếp tục gia tăng, tất sẽ có một ngày trở thành Tiên Tôn viên mãn.
Uỳnh…
Tia sáng màu vàng mà tiên đế Khích Vũ phóng ra đã đến trước ngực Diệp Mặc,
Diệp Mặc lại không để ý chút nào, ngược lại xông về phía tia sáng kia, đồng
thời Liệt Ngân của Tử Đao lại trở nên chói mắt.
Liệt Ngân màu tím dài ngàn trượng trên không trung không có nửa phần chậm đi,
còn ầm ầm lao xuống, mang theo một vết nứt màu đen đáng sợ.
Phốc…
Liệt Ngân rơi xuống mi tâm của tiên đế Khích Vũ, ánh mắt của tiên đế Khích Vũ
lập tức ảm đạm đi, gã có chút không cam lòng nhìn nhìn Diệp Mặc, lại không
muốn ngã xuống. Gã không rõ vì sao Diệp Mặc không ngăn trở sát chiêu của mình,
mà muốn cùng gã đồng quy vu tận. Tia sáng vàng kia nổ tung ngay ngực đối
phương, đối phương còn có thể sống sót sao?
Bành…
Gần như là trong cùng một lúc, tia sáng màu vàng tiên đế Khích Vũ phóng ra nổ
tung trên ngực Diệp Mặc, quần áo ở ngực Diệp Mặc rách tan tành, từng tia máu
phun ra, nhưng hắn cũng không ngã xuống như tiên đế Khích Vũ tưởng tượng. Tia
sáng màu vàng kia chỉ khiến cho ngực Diệp Mặc huyết nhục mơ hồ mà thôi, cũng
không có xuyên qua lồng ngực của hắn.
– Ta hiểu rồi.
Tiên đế Khích Vũ sau khi nói xong bốn chữ này, mi tâm gã lúc này mới phun ra
một màn máu, gã cuối cùng đã ngã xuống. Vô Ảnh lại không đợi nguyên thần của
gã tràn ra, một ngụm liền nuốt tiên đế này vào, đồng thời một cái nhẫn được Vô
Ảnh bắt được ném cho Diệp Mặc. (.
…
– Anh…
Đường Bắc Vi lúc này mới phản ứng, kinh hồn táng đảm chạy đến trước mặt Diệp
Mặc.
Ngực Diệp Mặc mặc dù máu me đầm đìa, lại không hề đáng ngại. Hắn tu vi luyện
thể Tiên thần thể trung kỳ, trò đánh lén của tiên đế Khích Vũ vốn không cách
nào toàn lực đánh ra, thêm Vô Ảnh cắn nuốt và lĩnh vực của Diệp Mặc làm chậm
lại, một lần đánh lén kia cũng chỉ có thể làm hại tới da thịt chạm đến xương
cốt Diệp Mặc, lại không thể làm Diệp Mặc trọng thương.
– Anh không sao.
Diệp Mặc vỗ vỗ vai Đường Bắc Vi. Đã nuốt một viên 'Thanh Linh nguyên đan'
xuống, đồng thời lại thay một bộ y phục khác.
Diệp Mặc cũng không nói thêm gì với Đường Bắc Vi, bởi vì hắn biết Tiên Khuyết
thương hội lại có người tới nữa rồi. Nhưng lần này tới là hai Tiên đế sơ kỳ,
hơn nữa có một người sau khi tới rồi, lại ẩn nấp trong đám người, chỉ có một
người đi tới phía hắn, Diệp Mặc suy đoán hai người này hẳn là hai Tiên đế khác
của Tiên Khuyết thương hội rồi.
Hai tiên đế này vừa vặn trông thấy quá trình Diệp Mặc một đao bổ tiên đế Khích
Vũ ra, sau đó Vô Ảnh nuốt tiên đế Khích Vũ vào, Tiên đế tới kia tuy sắc mặt
bình tĩnh, nhưng trong mắt gã lại lộ ra vẻ kinh hoàng cực độ. Thôn phệ một
Tiên đế? Đây là thứ Tiên Yêu thú gì vậy?
– Vị đạo huynh này, vì sao anh phải giết tiên đế Khích Vũ? Tiên Khuyết thương
hội ta nếu như có chỗ đắc tội, chúng tôi cũng sẵn lòng chịu nhận lỗi, cho dù
đạo hữu là Thánh đế, cũng không thể tùy tùy tiện tiện giết Tiên đế của Tiên
Khuyết thương hội ta như vậy chứ?
Tiên đế sơ kỳ này rất nhanh liền kịp phản ứng. Nhưng gã biết Diệp Mặc ngay cả
tiên đế Khích Vũ cũng có thể giết chết, muốn giết gã càng không cần phí chút
sức lực nào.
Giết tiên đế Khích Vũ, đem Tiên Khuyết thương lâu hóa thành tro bụi, lại cứu
Bắc Vi, còn để cho Vô Ảnh nuốt Nguyên Thần của một Tiên đế, lửa giận của Diệp
Mặc cuối cùng cũng tiêu tán một ít.
– Giết tiên đế Khích Vũ? Tiểu tử, ngươi quá ngây thơ rồi. Ý của lão đại là
Tiên Khuyết thương hội về sau sẽ vĩnh viễn biến mất không còn. Ngươi còn dám
chất vấn! Cũng phải, đây là một lần chất vấn cuối cùng của đời ngươi rồi.
Vô Ảnh dương dương đắc ý cười hắc hắc, đã sớm chặn đứng đường đi của Tiên đế
sơ kỳ này rồi. Bây giờ nó có thể ra oai ở nơi nhiều người như vậy, sớm đã đắc
ý chết đi được.
Tiên đế sơ kỳ này thấy thế sắc mặt lập tức biến đổi, gã không nghĩ tới đối
phương chẳng những giết Tiên đế đứng đầu của Tiên Khuyết thương hội, còn muốn
tiêu diệt hoàn toàn Tiên Khuyết thương hội, đây quả thực thật là bá đạo. Ở đây
nhiều Tiên đế như vậy, vì sao không một ai đứng ra nói một lời công đạo? Tiên
Khuyết thương hội nếu như dễ diệt như vậy. Cũng sẽ không đợi tới ngày hôm nay.
Tiên đế sơ kỳ này nhìn thoáng qua Diệp Mặc sắc mặt lạnh như băng, còn có Vô
Ảnh ở bên cạnh hai mắt tỏa sáng nhìn mình chằm chằm, trong lòng nhất thời trầm
xuống.
Gã không dám hỏi Diệp Mặc thêm gì nữa, trực tiếp nói với những Tiên đế vây xem
ở chung quanh:
– Tiên Khuyết thương hội sắp bị người diệt trừ, các vị đều là Tiên đế, là sự
tồn tại vững chắc của Thượng Thiên Vực ta thậm chí của ba mươi ba Thiên Vực.
Đại Mân rất muốn hỏi một câu, vì sao không một ai đứng ra giữ gìn lẽ phải?
Tiên đế Chính Nhân và Diệp Mặc quan hệ cũng không tệ, y nghe thấy Đại Mân nói
vậy, cười lạnh một tiếng nói:
– Tiên Khuyết thương hội các ngươi lấy muội muội của Diệp tông chủ ra làm vật
phẩm đấu giá, Diệp tông chủ cứu muội muội của mình, tiên đế Khích Vũ lại muốn
Diệp tông chủ bồi thường tổn thất. Tiên đế Đại Mân, ngươi thăng cấp Tiên đế
cũng hơn vạn năm rồi, ngươi nói xem, chuyện này muốn mọi người giữ gìn lẽ phải
như thế nào? Chúng ta đều nên vây Diệp tông chủ lại rồi giết chết, sau đó bảo
trụ Tiên Khuyết thương hội của ngươi, để cho Tiên Khuyết thương hội lại tiếp
tục đấu giá muội muội của Diệp tông chủ hả?
Lời nói của tiên đế Chính Nhân lập tức gây nên một vài tiếng cười, Diệp Mặc
mặc dù thu được rất nhiều tiên linh mạch trong đại điện của không gian sát cơ
kia, lại cũng kết giao được một số nhân duyên. Hôm nay chỉ có sáu bảy tiên đế
từ đại điện kia tới, ngoại trừ tiên đế Dục Long ra, những người còn lại vẫn
tương đối có hảo cảm với Diệp Mặc.
Tiên đế Đại Mân lập tức ngây ngẩn cả người, gã nào có nghĩ đến còn có chuyện
như thế này. Lúc này gã mới chú ý Đường Bắc Vi bên người Diệp Mặc. Hắn lập tức
liền nhận ra Đường Bắc Vi, đây là một Tiên Thiên Thuần Băng Linh căn, vốn có
thể bán được với một cái giá trên trời, gã đương nhiên là biết.
Khiến cho tiên đế Đại Mân kinh hãi nhất lại không phải chuyện Diệp Mặc giết
tiên đế Khích Vũ, mà là Diệp Mặc đã nhận được sự ủng hộ ra mặt của tiên đế
Chính Nhân.
Bất luận một câu nào cũng có thể phân thành hai cách nói, xem người nói chuyện
ủng hộ bên nào. Nếu như tiên đế Chính Nhân ủng hộ Tiên Khuyết thương hội,
người ta sẽ nói là Diệp Mặc hung hăng càn quấy, ngang nhiên coi thường quy củ
của Đại hội đấu giá. Còn dám hủy diệt thương lâu, chém giết tiên đế, đã làm
nguy hại nghiêm trọng đến toàn bộ Tiên Giới. Mà bây giờ tiên đế Chính Nhân nói
như vậy, hiển nhiên là ủng hộ bên Diệp Mặc rồi.
Đồng thời kinh nghi lai lịch của Diệp Mặc tiên đế xa lạ này, tiên đế Đại Mân
đã hiểu thế cuộc trước mắt, vội vàng chắp tay nói với Diệp Mặc:
– Diệp tông chủ, bởi vì có việc nên ta phải ra ngoài, nhưng lại không biết
thì ra là Tiên Khuyết thương hội ta mạo phạm Diệp tông chủ. Đại Mân sẵn lòng
xin lỗi về việc này, đồng thời bằng lòng lấy thành ý lớn nhất của thương hội
ta bồi thường cho Diệp tông chủ.
Gã không biết Diệp Mặc là tông chủ của tông môn nào, nếu tiên đế Chính Nhân
cũng đã nói như vậy, nên theo sau nói, tuyệt đối không có sai lầm. Trong mắt
gã, ổn định Diệp Mặc trước rồi nói sau. Giết tiên đế của Tiên Khuyết thương
hội, san bằng Tiên Khuyết thương hội, há có thể cứ cho qua như thế? Hắn sẽ hối
hận vì một nữ nhân mà đối đầu với Tiên Khuyết thương hội.
Diệp Mặc bình tĩnh nói:
– Ta nói rồi Tiên Khuyết thương hội về sau sẽ biến mất không còn nữa, cho nên
thương hội này sẽ không còn nữa. Thứ hai bồi thường 100 cây tiên linh thảo cấp
chín, mười tỷ tiên tinh. Thứ ba là ai đưa muội muội ta đến Tiên Khuyết thương
hội, Tiên Khuyết thương hội nhất định phải giao kẻ đó ra đây.
Đại Mân biến sắc, lập tức khó khăn nói:
– Tiên đế Khích Vũ ngã xuống là thương hội của ta sai lầm trước, ta không dám
phán xét Diệp tông chủ giết Tiên đế của thương hội chúng tôi là đúng hay sai.
Cá nhân ta thì sẵn lòng tỏ ý xin lỗi với Diệp tông chủ, nhưng sau lưng Tiên
Khuyết thương hội cũng không phải chỉ có ba Tiên đế chúng tôi, mà là tồn tại
đã vượt qua Tiên đế. Hơn nữa với tư cách người của Tiên Khuyết thương hội, ta
sẽ không đi tiết lộ bí mật của khách, đương nhiên…
Diệp Mặc căn bản là không đợi Đại Mân nói xong, lĩnh vực đã hoàn toàn mở rộng
ra, sát cơ trong nháy mắt cuốn lên ùn ùn. Cùng lúc đó, Tử Đao đã lại bổ ra.
Bây giờ hắn nói ra mấy điều kiện, không có nghĩa là hắn thỏa hiệp với Tiên
Khuyết thương hội, hắn là muốn đối phương dựa theo cái này mà làm, không phải
là thương thảo với đối phương. Đại Mân cũng dám cò kè mặc cả với hắn, mở miệng
là thương hội ngậm miệng cũng thương hội, không giao ra kẻ bắt Bắc Vi không
nói, thậm chí còn trực tiếp mở miệng ẩn ý uy hiếp hắn, hắn còn lâu mới tiếp
tục dong dài nữa.
Đã vượt qua Tiên đế thì sao hả? Khai Nỉ không phải cũng là Thánh đế sao? Cho
rằng hô ra một tên Thánh đế không có thực, thì mình không dám động thủ? Chuyện
khác có thể nhịn, nhưng muội muội hắn Bắc Vi thiếu chút nữa đã bị hạ độc thủ
rồi, cho dù sau lưng đối phương chính là Hỗn Nguyên Thánh đế, hắn cũng sẽ
không nhịn nữa.
Diệp Mặc vừa ra tay, Đại Mân sắc mặt lập tức lại đại biến, gã không thể tưởng
được Diệp Mặc vậy mà lại mạnh mẽ như thế, ngay cả nửa câu cũng chưa nói. Mình
dầu gì cũng là một Tiên đế, còn nói sau lưng là kẻ đã vượt qua tồn tại của
Tiên đế, vậy mà đối phương căn bản là không nể mặt.
Khi lĩnh vực của Diệp Mặc đã hoàn toàn bao phủ gã, lĩnh vực tiên đế của chính
gã gặp phải lĩnh vực của đối phương thật giống như thuyền nhỏ trong biển rộng
gặp sóng to gió lớn, bị nhấc lên thật cao, sau đó rạn nứt ra từng khúc.
Không được, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương, Đại Mân trước
tiên thì hiểu ra. Cùng lúc đó, pháp bảo của gã đã phóng ra.
Nhưng không đợi gã hoàn toàn kích phát pháp bảo của mình, Tử Đao của Diệp Mặc
đã xé không bay tới, vết đao màu tím hoàn toàn xé rách hết thảy những gì trước
người gã. Pháp bảo của gã chỉ kịp chặn đao ảnh của một đao này, đã trực tiếp
bị bổ ra.
– Khoan đã, ta đồng ý…
Đại Mân hồn phi phách tán, gã sao có thể ngờ Diệp Mặc lại đáng sợ như thế, chỉ
một chiêu, liền ép gã tới mức không có đường lui.
Diệp Mặc làm như không nghe thấy gã nói gì, lại đấm ra một quyền, Liệt Ngân
trong không gian còn chưa biến mất, dấu vết màu đen do vết đao màu tím kia bổ
ra còn lưu chút bóng dáng trong hư không, quyền thế Liệt Không kia cũng đã
cuốn tới.
Phốc…
Cùng lúc khi huyết vụ bay lượn, một quyền của Diệp Mặc đã đánh Tiên đế sơ kỳ
này thành mảnh vụn, căn bản là không còn lại chút gì.
Vô Ảnh thất vọng lè lưỡi liếm môi một cái, một Tiên đế sơ kỳ, vậy mà nó không
được ăn. Haiiz, ai bảo tên ngu ngốc này không thức thời?
Bên ngoài quảng trường đầy ắp người, từ Hư Tiên đến Tiên Đế cũng có, thậm chí
còn có một vài tu chân giả xen lẫn ở trong đó. Nhưng khi một đao một quyền của
Diệp Mặc, trong mấy hơi thở liền đã biến một Tiên đế sơ kỳ thành hư vô, khắp
nơi trên quảng trường này tất cả đều hoàn toàn yên tĩnh.
Ở Tiên Giới, Tiên đế đã là đỉnh cao thực sự, có mấy người có thể tu luyện tới
Tiên đế? Đừng nói trông thấy giết Tiên đế, cho dù là bình thường bọn họ trông
thấy một Tiên đế đi qua cũng không phải chuyện dễ dàng rồi. Mà bây giờ hai
Tiên đế sống sờ sờ bị người trước mắt này muốn diệt liền diệt, căn bản là
không để lại một chút dấu vết.