Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 1890: Người đáng sợ
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
– Vấn Đạo Các có chín tầng. Sáu tầng đầu bao gồm Tâm ma đạo, Thuật đạo, Pháp
đạo, Thần thông đạo, Pháp tắc đạo và Luân hồi đạo. Cái này thì rất nhiều người
đều biết rõ, cũng có rất nhiều người đều đã đi vào.
Lời Khai Nỉ nói Diệp Mặc hiểu rất rõ, vì hắn đã từng đi qua sáu tầng Vấn Đạo
Các đó.
Khai Nỉ lại nói tiếp:
– Nhưng ba tầng phía sau thì lại có rất ít người đi vào, hoặc cũng có thể nói
là có người đi vào, cũng không thể nào lĩnh ngộ được Đạo ở trong đó. Vấn Đạo
Các tầng bẩy gọi là Đại thần thông đạo, tầng tám là Hỗn độn đạo và tầng chín
thì lại là một tầng trống, càng không có người nào hiểu được.
Diệp Mặc lúc này mới biết được tên cuả ba tầng sau cùng. Nhưng hắn lại không
hiểu Khai Nỉ nói về vấn đề này là có ý gì.
Khai Nỉ không đợi Diệp Mặc hỏi, thì đã nói tiếp:
– Kỳ thật Tiên Giới trước đây mặc dù có chín người Chứng đạo, nhưng cũng chỉ
là Chi đạo mà thôi. Kể cả Chân Thánh Đế sau khi Chứng đạo cũng chỉ là Chi đạo.
Về sau Tiên Giới bị nghiền nát, thì ngay cả Chi đạo cũng không có người nào
Chứng đạo được.
– Xin rửa tai lắng nghe.
Sắc mặt Diệp Mặc thay đổi. Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói tới chín người
Chứng đạo của Tiên Giới, Chứng đạo kia chính là 'Chi đạo'.
Khai Nỉ trầm giọng:
– 'Chi đạo' cũng không có nghĩa là Chứng đạo xong lập tức có thể trở thành
đại năng, mà vẫn phải không ngừng tiến lên thì mới có thể trở thành đại năng
được.
Nói xong câu đó, thì Khai Nỉ lại lắc đầu:
– Đáng tiếc là điều này thật sự quá gian nan, gần như đã thành chuyện không
thể.
– Như thế nào là 'Chi đạo'.
Diệp Mặc lại hỏi.
Khai Nỉ cũng không giấu diếm gì mà nói thẳng:
– Cái gọi là 'Chi đạo', chính là thông qua Đại thần thông mà chứng đạo. Ví dụ
như ta là dùng pháp tắc Chứng đạo, như Bạch Chước Hòa là dùng hỏa diễm chứng
đạo… Khi ngươi có thể lĩnh ngộ được Đại thần thông pháp tắc tại Vấn Đạo Các,
sau khi thần thông hoàn toàn chuyển hóa thành Đại thần thông, thì chỉ cần có
ngộ tính đầy đủ, là có thể thông qua Đại thần thông của mình đi Chứng đạo. Đại
thần thông quả thật có bản lãnh thông thiên triệt địa. Năm đó Bạch Chước Hòa
dùng hỏa diễm Chứng đạo xong, thì một đốm Tinh hỏa của y có thể thiêu rụi cả
một Tinh cầu nhỏ.
Diệp Mặc đối với Đại thần thông Chứng đạo mà Khai Nỉ nói cái hiểu cái không,
nhưng cũng đã mơ hồ hiểu được một điểm đạo lý ở trong đó, cho nên hắn cũng
không hề hỏi qua Khai Nỉ chuyện này, mà ngược lại hắn chỉ hỏi chuyện mà hắn
quan tâm nhất:
– Khai Nỉ Thánh Đế, ngươi vì sao nói là cho dù sau khi Chứng đạo thành công,
cũng không thể nào vĩnh hằng?
Trong mắt Khai Nỉ lộ ra một tia trào phúng:
– Vĩnh hằng? Diệp Mặc, ta thừa nhận ngươi là thiên tài trong thiên tài, và
ngươi chẳng những có được vận may cùng cơ duyên lớn, hơn nữa tư chất còn vô
cùng nghịch thiên. Nhưng cho dù ngươi có tu luyện bao nhiêu đi chăng nữa, thì
cũng không thể nào vĩnh hằng được. Nếu như Chứng đạo có thể vĩnh hằng, vậy thì
tên Chân Thánh Đế kia cũng không bị chúng ta đánh đến mức chỉ còn chút thần
hồn phiêu lãng trong hư không. Ta cũng không có khả năng chỉ còn một tia
Nguyên Thần sót lại. Mà vài tên Thánh đế còn lại đều đã thần hồn câu diệt hết
rồi.
Diệp Mặc vuốt vuốt cằm. Hắn vẫn là lần đầu tiên nghe được có người nói hắn tư
chất nghịch thiên đấy. Bất quá hắn cũng không cắt đứt lời của Khai Nỉ.
Khai Nỉ không quan tâm tới động tác của Diệp Mặc, mà trong mắt lại lộ ra một
tia mê mang rồi nói tiếp:
– Nghe nói tại thời đại viễn cổ, phía trên Tiên Giới còn có một cái giao diện
nữa, có người nói đó là Thần Giới, có người nói đó là Thánh Giới. Nhưng sau
khi cái giao diện kia bị nghiền nát và biến mất, thì mặc nhiên nó đã trở thành
thế giới bị biến mất….
– Thế giới biến mất?
Diệp Mặc thì thào lặp lại một câu. Trong đầu hắn lúc này lại vang lên mấy câu
khi hắn phong Vương: “Thần Giới tiêu thất, tinh thần bất hiện. Hỗn độn trọng
khai, Càn khôn tái điện… Chẳng lẽ cái thế giới đã biến mất mà Khai Nỉ nói
tới kia chính là Thần Giới?”
– Phải, chính là thế giới đã biến mất.
Khai Nỉ khẳng định:
– Thế giới kia sau khi biến mất, thì trong thiên địa đã không còn vĩnh hằng
nữa. Về sau thì các Tiên Đế bắt đầu lợi dụng Đại thần thông đạo trong Vấn Đạo
Các để Chứng đạo. Người đầu tiên Chứng đạo thành công, thành tựu Thánh Đế đầu
tiên. Thì về sau lập tức có đủ những phương thức Chứng đạo khác nhau, cũng có
thêm mấy người thành công nữa. Nhưng so sánh với vô số Tu tiên giả mà nói, thì
người thành công thật sự là quá ít.
Thấy Diệp Mặc có lời muốn nói, thì Khai Nỉ liền khoát tay để Diệp Mặc ngừng
lại rồi nói tiếp:
– Chứng đạo chỉ là bước đầu tiên, và Thánh Đế cũng chỉ là một cái danh xưng
cuồng vọng mà thôi. Bởi vì cảnh giới cao nhất của Tiên Giới là Chứng đạo, cho
nên mới có Thánh Đế xuất hiện. Trên thực tế thì Chứng đạo mới tính là chân
chính bắt đầu đạo pháp. Chứng đạo Thánh Đế bước đầu tiên là Tố đạo, bước thứ
hai là Dục đạo, bước thứ ba mới là Hóa đạo. Chỉ có hoàn thành Hóa đạo mới có
thể trở thành Thánh Đế, mới có thể chân chính xưng là Thánh Đế, hoặc là Hóa
Đạo Thánh Đế.
Trong nội tâm Diệp Mặc vô cùng chấn động. Quả nhiên là không đến một bước kia,
thì vĩnh viễn không biết được một bước đó còn xa bao nhiêu, phía sau còn có
những thứ gì nữa. Nếu như hắn hiện giờ không phải là đạt được đến tầng cấp
này, thì sao có thể từ trong lời nói của Khai Nỉ mà biết được những chuyện
kia?
– Hóa ra đạt tới Hóa Đạo mới thật sự là Thánh Đế.
Diệp Mặc tự lặp lại một câu.
Khai Nỉ cười lạnh một tiếng:
– Hóa Đạo? Hóa Đạo thì tính là cái gì? Sau khi Hóa Đạo thành công thì mới có
thể thành tựu Đạo Nguyên Thánh Đế, mà sau Đạo Nguyên Thánh Đế còn có Hỗn
Nguyên Thánh Đế, vậy ngươi nói xem Hóa Đạo tính là cái gì chứ? Thực tế thì Hỗn
Nguyên Thánh Đế có phải là đẳng cấp Thánh Đế cường đại nhất hay không, có phải
là đã vĩnh sinh hay chưa, thì ta cũng không biết. Đó không phải là điều mà ta
có thể hiểu được.
Diệp Mặc hít vào một hơi lạnh. Hắn cho rằng mình đã có thể đứng ở trên đỉnh
của Tiên Giới rồi, nhưng lúc này thì lại phát hiện ra mình còn cách cái đỉnh
đó thực sự là quá xa. Cũng may hiện tại Tiên Giới này đã không còn gì có thể
uy hiếp được hắn nữa rồi. Có thể uy hiếp được hắn cũng chỉ có thể là Thánh Đế
mà thôi. Nghe nói sau một trận chiến thời viễn cổ kia, những Thánh Đế đều đã
biến mất không thấy nữa, thì hắn thật sự cũng không quá lo lắng.
– Làm sao ngươi biết Chứng đạo có ba bước như vậy. Sau Hóa Đạo còn có Đạo
Nguyên, thậm chí là còn có cả Hỗn Nguyên Thánh Đế nữa là sao?
Sau khi khiếp sợ đã qua, thì Diệp Mặc lập tức nhớ tới một vấn đề rồi lên tiếng
dò hỏi.
Khai Nỉ không trực tiếp trả lời Diệp Mặc, mà lại hỏi ngược lại:
– Ngươi biết vì sao Tiên Giới lại bị phân liệt thành 'Ba mươi ba Thiên Vực'
không?
Diệp Mặc gật đầu:
– Ta nghe nói là do vài Thánh Đế đại chiến mà tạo thành. Nếu như ta nghĩ
không sai, thì Khai Nỉ ngươi cũng có tham gia vào cái trận đại chiến đó đúng
không? Lúc trước mấy tên Thánh Đế các ngươi vây công Chân Thánh Đế, có phải là
sự thật hay không?
Khai Nỉ gật đầu:
– Lúc trước mấy Thánh Đế chúng ta vây công Chân Thánh Đế đúng là sự thật. Hơn
nữa sau trận chiến ấy mọi người đều lưỡng bại câu thương cũng là sự thật.
Nhưng chúng ta đều là người của Tiên Giới, trừ phi não tàn rồi, mới có thể tự
hủy hoại đi căn cơ của mình. Đại chiến trên Tiên Giới, lại khiến cho Tiên Giới
bị phá thành mảnh nhỏ, cuối cùng ngay cả pháp tắc cũng không trọn vẹn, khiến
cho không người nào có thể Chứng đạo. Ngươi nghĩ xem chúng ta ngu ngốc như vậy
sao?
– Tiên Giới 'Ba mươi ba Thiên Vực' không phải là do các ngươi đánh ra?
Diệp Mặc ngạc nhiên hỏi. Hắn vẫn cho rằng 'Ba mươi ba Thiên Vực' Tiên Giới
chính là do mấy tên Thánh Đế đánh nhau mà ra đấy.
Khai Nỉ dường như quên đi cả tình cảnh hiện giờ. Y dường như là đang chìm
trong ký ức của mình:
– Tiên Giới đúng là vì đánh nhau mà tạo thành rạn nứt, nhưng không phải là do
mấy người Thánh Đế bọn ta cố ý phá tan. Bởi vì quy tắc của Tiên Giới hạn chế,
sau khi tu luyện tới cấp bậc như chúng ta, thì có người mới Chứng đạo thành
công chúng ta đều có thể cảm ứng được. Tại Tiên Giới vẫn luôn là chín người
Thánh Đế bọn ta. Nhưng có một ngày, cả chín người chúng ta đồng thời cảm ứng
được một người còn cường đại hơn xuất hiện ở Tiên Giới…
Nếu như là trước kia, thì Diệp Mặc nhất định sẽ kinh ngạc mà hỏi thăm. Một kẻ
so với Chứng đạo Thánh Đế còn mạnh hơn, vậy thì phải là nhân vật như thế nào?
Nhưng bây giờ hắn đã biết Chứng đạo là cái gì rồi, cũng biết rằng cho dù là
Thánh Đế cũng không phải là người mạnh nhất nữa. đọc truyện mới nhất tại .
Khai Nỉ nói tiếp:
– Gần như cùng một lúc, mấy người chúng ta đều có mặt ở nơi mà người kia xuất
hiện. Người kia toàn thân đều là vết thương chồng chất, có thể nói là trọng
thương. Nhưng khí tức tản mát ra từ trên người của y lại khiến cho cả chín
người chúng ta đều thấp thỏm. Cái loại khí tức đó khiến chúng ta hiểu rằng,
một khi thương thế của y khôi phục, thì cả chín người chúng ta liên thủ cũng
không thể nào đánh bại được y.
– Cho nên các người lập tức liên thủ đối phó người kia?
Diệp Mặc lập tức hỏi.
Khai Nỉ gật đầu:
– Người kia cũng coi như là khách khí. Y thấy chúng ta thì liền nói xin lỗi
vì đã xuất hiện ở Tiên Giới khiến cho chúng ta phải lo lắng. Y nói cũng không
phải là do y cố ý tới Tiên Giới này, chờ tới khi thương thế của y tốt hơn, thì
y sẽ lập tức rời khỏi Tiên Giới. Nhưng cái ánh mắt nóng bỏng và đáng sợ của y
đã khiến y bại lộ. Y tuyệt đối sẽ không rời đi khi thương thế đã lành. Bất quá
chúng ta không ngờ là Chân Thánh Đế chính là người đầu tiên động thủ đánh lén
y.
Ngay khi Chân Thánh Đế ra tay, thì cũng đã truyền âm cho tám người chúng ta,
nói rằng người kia đã vượt qua Thánh Đế rồi, có thể có bí mật về vĩnh sinh.
Nếu như chúng ta không liên thủ, thì chờ tới khi thương thế của người đó tốt
hơn, có thể sẽ giết hết mấy người Thánh Đế chúng ta, thậm chí là khống chế cả
Tiên Giới.
Thực tế thì ngoài Chân Thánh Đế ra, tám người còn lại chúng ta đều đã chuẩn bị
động thủ với người kia. Bởi vì ánh mắt của người kia quá mức đáng sợ, cho nên
Chân Thánh Đế vừa nói ra, thì tất cả tám người chúng ta đều cùng nhau công
kích người kia. Sau khi đánh nhau, thì chúng ta mới biết rằng mặc dù người kia
đang trọng thương, nhưng so với chúng ta thì vẫn cường đại hơn vô số lần. Có
thể nói, chín người chúng ta liên thủ vẫn không phải là đối thủ của y. Trận
chiến năm đó Nhật, Nguyệt, Tinh, Thần toàn bộ đều mất đi hào quang vốn có.
Chúng ta là người của Tiên Giới, cho nên vẫn cố kỵ sự an nguy của Tiên Giới.
Nhưng người kia thì lại không hề cố kỵ chút nào, thần thông thi triển ra càng
là loại Đại thần thông mà chúng ta chưa bao giờ nghe nói tới. Tiên Giới không
ngờ dưới sự oanh kích bằng pháp bảo của người kia đã bị chia năm xẻ bẩy. Ta
chưa bao giờ thấy qua người nào có loại thần thông đáng sợ như vậy. Một hơi
thở hắn có thể tiêu diệt một Tiên đế. Cho dù là bây giờ ngươi đi tới Thanh Vi
Thiên, thì cũng có thể nhìn thấy được Thanh Vi Minh Giang. Đoạn Thanh Vi Thiên
Minh Giang đó chỉ cần người bình thường vừa đi tới, cũng sẽ bị sát khí ở đó
giết chết ngay. Bởi vì Thanh Vi Thiên Minh Giang chính là do người kia dùng
một bàn tay đánh ra, và trải qua nhiều năm như vậy, vẫn còn sát cơ lưu lại.
Trong giọng nói của Khai Nỉ vẫn còn mang theo rõ sự sợ hãi.
– Sau đó thì sao?
Diệp Mặc nghe đến đó thì đã mơ hồ hiểu được một chút. Chín người Chứng đạo
Thánh Đế cũng không phải là đối thủ của người kia. Chúng tỏ người kia đã vượt
qua cấp độ Thánh Đế bình thường rồi.
Khai Nỉ thì thào:
– Pháp tắc của Tiên Giới đã thành, vậy mà người này có thể phá hủy cả pháp
tắc của Tiên Giới, mạnh mẽ đánh vỡ cả Tiên Giới khiến cho pháp tắc của Tiên
Giới không còn trọn vẹn nữa. Quả thực là thủ đoạn thông thiên. Bởi vì pháp tắc
của Tiên Giới vững chắc, cho nên tuy là y đã đánh vỡ được Tiên Giới, lại khiến
cho Tiên Giới vỡ thành các Thiên cương Thiên Vực, tổng cộng ba mươi sáu cái.
Diệp Mặc biết rõ trên Tiên Giới chỉ có 'Ba mươi ba Thiên Vực', nhưng Khai Nỉ
lại nói là ba mươi sáu Thiên Vực. Quả thật là có chút quái lạ.
Quả nhiên Khai Nỉ lập tức nói tiếp:
– Người kia quả thật là quá đáng sợ. Y đang trong cơn tức giận, không ngờ lại
ngưng tụ thành một 'Tiên nguyên thủ' cực lớn, cầm lên một cái Thiên Vực đánh
thẳng tới Vô Trần Thánh Đế. Vô Trần Thánh Đế đang sống sờ sờ đã bị y dùng một
Thiên Vực đập chết. Sau đó y lại tiếp tục cầm lên hai khối Thiên Vực nữa…