Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1891: Chứng đạo không thể vĩnh sinh


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1889: Chứng đạo không thể vĩnh sinh

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Tiên đế Tật Lôi tin tưởng vào bản lãnh của Diệp Mặc, từ miệng tiên đế Hà Xung
y biết được Diệp Mặc đã giáo huấn tiên đế Dục Long một trận, cũng biết tiên đế
Hà Xung đã gia nhập Mặc Nguyệt tiên tông, còn biết mấy Đại Đế giữa đường đã
từng tiến vào trận môn hư không ở đây một lần, chỉ có điều là mấy vị Đại Đế
sau khi từ trận môn hư không trở về, đều bị trọng thương. Hơn nữa còn nhụt chí
không chịu nổi, thậm chí lúc đi vào là năm người, đi ra chỉ còn có bốn người.

Y đến nơi này chính vì cũng muốn hỏi Diệp Mặc xem có biện pháp nào đối phó Táp
Không Đại Đế không, lại không ngờ Diệp Mặc vẫn chưa về. Chẳng những Diệp Mặc
vẫn chưa trở về, ngay cả tiên đế Hà Xung cùng y tiến vào vòng xoáy kia cũng
chưa trở về luôn.

– Tiền bối, vãn bối phải đến đâu mới có thể tìm được lão công của mình?

Tô Tĩnh Văn tranh thủ thời gian hỏi lại lần nữa, sau khi hỏi xong, cô càng
khẩn trương không thôi nhìn tiên đế Tật Lôi.

Đối phương là một tiên đế thực sự, cũng là người duy nhất biết rõ tin tức của
Diệp Mặc, một khi y đi rồi, mình có muốn hỏi tin tức Diệp Mặc nữa thì cũng
muôn vàn khó khăn.

Tiên đế Tật Lôi lắc đầu nói:

– Đừng nói cô bây giờ chỉ có tu vi Kim tiên, cho dù cô đã là tu vi Tiên đế,
muốn tìm được Diệp tông chủ, đoán chừng cũng không có khả năng, đề nghị của ta
chính là cô nên tiếp tục ở lại tông môn tu luyện. Tin là Diệp tông chủ một
ngày nào đó sẽ trở lại.

Tiên đế Tật Lôi nói xong, lấy ra một viên Thông Tấn Châu, sau đó gộp cả với
chiếc nhẫn trong tay mà mình đoạt được đưa hết cho Tô Tĩnh Văn nói:

– Cấm chế trên chiếc nhẫn ta đã phá đi, còn viên Thông Tấn Châu này là của
ta, nếu như Mặc Nguyệt tiên tông có chuyện gì cần ta hỗ trợ, hoặc là Diệp tông
chủ đã trở về, các cô có thể kịp thời liên hệ với ta. Ta cáo từ trước …

Tô Tĩnh Văn vừa mới tiếp nhận món đồ, tiên đế Tật Lôi sớm đã biến mất không
thấy gì nữa.

Lô Phượng nhìn mảnh đất trống trước mắt, trong lòng nhất thời nóng như lửa
đốt, từ miệng tiên đế Tật Lôi, cô đã biết được, tông chủ của bọn họ Diệp Mặc,
dĩ nhiên là một người thực sự có thể so sánh với Tiên đế. Trong một tông môn
như thế này, còn sợ tương lai không thể tiến thêm một bước nữa hay sao?

– Tĩnh Văn, chúng ta về trong tông môn trước đi. Cô cố gắng tu luyện. Chỉ có
thực lực cao, mới có thể đi tìm tông chủ.

Lô Phượng hơi có chút hưng phấn nói.

Tô Tĩnh Văn đưa toàn bộ những thứ cầm trong tay cho Lô Phượng nói:

– Lô tỷ, mấy thứ này đều để ở chỗ chị đi, em lấy về cũng không ích gì. Lo
lắng của em là, em đã phi thăng vài năm nay rồi, mà đại lục Lạc Nguyệt lại vẫn
chưa có người thứ hai phi thăng Tiên Giới.

Không cách nào tìm được đường ra từ trong đại điện, Diệp Mặc chỉ có thể tiếp
tục trở về mảnh không gian sát cơ kia tiếp tục tìm kiếm tiên linh mạch. Sau đó
lại tu luyện, sau đó lại đến đại điện tìm kiếm đường ra.

Thời gian cứ qua đi trong khi Diệp Mặc cứ trở đi trở lại như vậy, thực lực của
hắn cũng đang không ngừng tăng lên. Luôn luôn tung hoành trong mảnh không gian
sát cơ này, tu vi luyện thể của hắn còn trực tiếp đột phá Tiên thần thể sơ kỳ,
thăng cấp đến Tiên thần thể trung kỳ. Đến lúc sau, những sát cơ trong không
gian kia thậm chí căn bản là không cách nào chạm tới thân thể của hắn. Đã trực
tiếp bị đánh bay.

Đồng thời thực lực Tiên Nguyên của Diệp Mặc cũng không ngừng tăng lên lại tăng
lên nữa, sức chống đỡ của thần thức và thức hải cũng không ngừng mở rộng,
Thiên Hỏa Cửu Dương càng dần dần ngưng tụ ra vầng thái dương thứ bảy màu xanh
thẫm, mà Na Di thần thông đã mơ hồ tiếp cận cấp thứ tư.

Ngay cả không gian Liệt Không thần thông tụ lại cũng gia tăng gấp bội, thần
thông Ngũ Lôi Thương Sát đã đến mức vô ảnh vô hình. Đáng tiếc là tu vi của hắn
lại không tăng thêm một bước nào nữa, mặc cho hắn hấp thu bao nhiêu Tiên linh
mạch cực phẩm, tu vi của hắn vẫn kẹt ở cự ly còn cách Tiên Tôn đỉnh ột chút
xíu nữa.

Bây giờ đã là năm thứ một trăm lẻ bảy Diệp Mặc ở trong mảnh không gian sát cơ
này.

Quanh năm khai thác Tiên linh mạch cực phẩm trong không gian sát cơ, càng làm
cho hắn giống những sát cơ trong mảnh không gian này, tới lui không để lại
chút tung tích nào. Cả người tức thì bị không gian sát cơ này gột rửa thành
thoát tục linh động, không còn chút khí tức nào như của tiên nhân bình thường
nữa. Vô Ảnh ở cạnh hắn, tương tự cũng mang theo khí tức vô cùng dũng mãnh,
những sát cơ trong không gian này cũng không cách nào tiếp cận được Vô Ảnh, nó
thậm chí thỉnh thoảng còn há miệng nuốt xuống một cái.

Diệp Mặc trong khi tu luyện hấp thu Tiên linh mạch nhiều không kể xiết, hắn
mang theo Vô Ảnh thu gom được Tiên linh mạch càng thêm nhiều. Bên trong Thế
Giới Trang Vàng Tiên linh mạch đã chồng chất như núi. Tiểu Băng Sâm chăm chút
Hỗn Độn Thụ, càng không cần lo lắng bất kỳ chuyện gì về Tiên linh mạch nữa.

Hôm nay, Diệp Mặc theo thường lệ cùng Vô Ảnh đi tới đại điện.

Muốn tìm được đường ra trong mảnh không gian này, ngoại trừ cung điện này ra,
Diệp Mặc cũng không tìm được nơi nào khác nữa. Cho nên ở mảnh không gian sát
cơ này cứ mỗi mười năm hắn sẽ lại đến cung điện này kiểm tra một lần, vô luận
là có thể tìm được đường ra hay không, mỗi lần hắn đều kiểm tra cặn kẽ mọi ngõ
ngách khắp đại điện. Đặc biệt là sân sau của đại điện nơi đã từng xuất hiện
trận môn không gian, càng nằm trong trọng điểm Diệp Mặc kiểm tra.

Đại điện vẫn mang phong cách cổ xưa trải qua nhiều thăng trầm, cho dù là cứ
mỗi mười năm Diệp Mặc đều sẽ tới ở đây tìm kiếm một lần, cũng không cách nào
lục lọi ra bí mật chân chính của cung điện này nằm ở chỗ nào. Đại điện cứng
chắc càng không cách nào bị phá huỷ, mà Diệp Mặc cũng không dám phá huỷ. Cái
này có lẽ là đường ra duy nhất của hắn.

Nhưng lần này sau khi Diệp Mặc kiểm tra hết đại điện, không lập tức rời đi, mà
lạnh lùng nhìn chằm chằm bên dưới một cái bồ đoàn nói:

– Vô Ảnh, chặn cửa đại điện lại, hôm nay có thể thu chút nợ cũ rồi.

Vô Ảnh căn bản là không nói hai lời, sớm đã ngăn chặn cửa vào đại điện, mà
trong nháy mắt khi Vô Ảnh chặn cửa đại điện lại, một bóng người đột ngột xuất
hiện ngay chính giữa đại điện này, rõ ràng là một người đàn ông mặt đen mặt
mũi tràn đầy vẻ gượng cười, tu vi cũng đã là tiên đế sơ kỳ.

Nhưng khí tức trên người tiên đế này lại không qua mắt được Diệp Mặc, hắn mỉa
mai nhìn tiên đế trước mắt này nói:

– Khai Nỉ, không ngờ tới ngươi lại gieo họa ột tiên đế, hôm nay ta xem ngươi
có thể chạy tới nơi nào đây.

Nói xong Tử Đao đã tự phát ra âm thanh ong ong trên đỉnh đầu Diệp Mặc rồi,
lưỡi đao màu tím càng không cần Diệp Mặc kích phát, đã tản mát ra.

Người đàn ông mặt đen này cũng không phóng pháp bảo của mình ra, chỉ giang tay
ra nói:

– Diệp Mặc, ngươi giết ta cũng vô ích thôi, nhiều nhất chỉ có thể giúp ngươi
hả giận một chút mà thôi.

Người đàn ông mặt đen này đúng là Khai Nỉ, y sau khi đoạt xá được một lần nữa
ở đây lại trốn đông trốn tây, lần này gặp mặt Diệp Mặc cũng là nằm trong ý
định của không hề muốn đào tẩu. Huống chi y vô cùng rõ ràng, đừng nhìn Diệp
Mặc chỉ là Tiên Tôn hậu kỳ, nhưng tu vi tiên đế sơ kỳ này của y so với Tiên
Tôn hậu kỳ của Diệp Mặc, kém thật sự là quá xa.

– Nếu đã có thể hả giận, vậy tức là giết ngươi cũng có ích đấy chứ.

Bây giờ Diệp Mặc không sợ bất kỳ Tiên đế nào, một lần nữa nhìn thấy Khai Nỉ,
nào sẽ buông tha cho y?

– Diệp Mặc, ngươi giết ta, ngươi sẽ vĩnh viễn không ra được, nếu như ngươi
không giết ta, ta có thể cam đoan giúp ngươi ra ngoài. Hơn nữa ta ở lại đây,
vốn đã không định tránh né ngươi, nếu như ta muốn tránh né ngươi, ngươi căn
bản là sẽ không tìm được ta.

Khai Nỉ thấy Diệp Mặc muốn động thủ, bỗng nhiên nói .

Diệp Mặc nhíu mày một cái, lạnh lùng nói:

– Ngươi có thể ra ngoài, đến bây giờ sao còn không ra? Ngươi lừa ai chứ?

Khai Nỉ bình tĩnh nói:

– Diệp Mặc, ngươi đã biết ta là Thánh đế đoạt xá, hơn nữa ngươi cũng biết ta
đây là lần thứ hai đoạt xá. Với ta mà nói, cũng không còn cách nào khôi phục
lại tu vi ban đầu, cả đời này cũng không cách nào vượt qua ngươi, cho nên
ngươi không cần lo lắng về ta. Một mình ta đúng là không cách nào ra ngoài,
huống hồ ta cũng không có ý định ra ngoài. Tại mảnh không gian này có rất
nhiều tiên linh mạch, ta còn có thể tìm kiếm để tu luyện. Đương nhiên, chủ yếu
là ta không dám ra ngoài.

Dừng một chút, Khai Nỉ lại nói:

– Ta có thể nói cho ngươi biết một vài chuyện ngươi căn bản là không biết, có
lẽ, sau khi ngươi nghe xong lời ta nói, ngươi sẽ biết vì sao ta không ra
ngoài.

– Ngươi cảm thấy thực lực bây giờ của ta còn cần ngươi nói cho ta biết sao?
Cho dù là Táp Không Đại Đế đến thì đã sao?

Diệp Mặc mỉa mai nói một câu, hắn tuy tu vi không cách nào tiến thêm, nhưng
mấy năm nay lại chưa bao giờ gác lại việc tu luyện. Mà thực lực của hắn lại
không ngừng tăng lên, tại trận bàn thời gian trong Thế Giới Trang Vàng, hắn tu
luyện ít nhất đã mấy ngàn năm.

Nhiều năm như vậy hấp thu nhiều Tiên linh mạch như vậy, còn qua lại tung hoành
trong mảnh không gian sát cơ này, hắn thật đúng là không sợ Táp Không Đại Đế.

Ở đây tuy thiếu thực chiến, nhưng không gian sát cơ này bất kỳ lúc nào đều có
sát cơ tới, so với bất kỳ thực chiến nào hắn vượt qua càng thêm thực chiến.
Cho nên hắn nói không sợ Táp Không Đại Đế, đó là thật sự không sợ, không phải
chỉ nói mà thôi.

Khai Nỉ cười lạnh một tiếng nói:

– Táp Không Đại Đế là cái thá gì? Trong mắt ta ngay cả rác rưởi gã cũng không
bằng.

Diệp Mặc lạnh nhạt nói:

– Ngươi là Chứng đạo Thánh đế, đợi sau khi ngươi khôi phục thực lực, ngươi
đương nhiên sẽ không coi Táp Không Đại Đế ra gì.

– Chứng đạo Thánh đế?

Khai Nỉ bỗng nhiên cười ha hả, sau khi cười xong, trên mặt y lại không có nửa
phần vui vẻ, ngược lại càng chăm chú nhìn Diệp Mặc nói:

– Diệp Mặc, tại Tiên Giới, chứng đạo Thánh đế đúng là đỉnh cao thực sự, hơn
nữa ở thời viễn cổ Tiên Giới căn bản là không có chứng đạo như vừa nói. Nhưng,
sau khi ngươi đã đứng ở vị trí chứng đạo Thánh đế này, ngươi sẽ biết, mình vậy
mà lại ngu ngốc không hiểu gì như thế.

Diệp Mặc lần này không mỉa mai Khai Nỉ, hắn biết tu vi càng cao, hiểu biết
càng nhiều, lại càng cảm giác được thiếu sót của mình. Những lời này của Khai
Nỉ, tuyệt đối không phải để làm người nghe kinh sợ hay là cố ý nói bừa.

– Sau khi chứng đạo Thánh đế, có thể trường sinh vĩnh hằng, có thể hủy thiên
diệt địa, có thể xé rách bất kể hư không nào, có thể xuyên qua mọi giới diện,
chẳng lẽ đây không phải đỉnh cao thực sự?

Diệp Mặc ngưng chăm chú hỏi.

Khai Nỉ lần này ngược lại cũng không mỉa mai Diệp Mặc, lạnh nhạt nói:

– Ai nói cho ngươi biết sau khi chứng đạo Thánh đế, có thể trường sinh vĩnh
hằng hả? Ta cho ngươi biết, ta đến bây giờ còn chưa từng gặp qua người nào
trường sinh vĩnh hằng, ta không được, ngay cả Chân Thánh Đế kia cũng không
được.

Lần này Diệp Mặc nghiêm túc lại, hắn khổ tu chính là vì chứng đạo vĩnh hằng,
sau đó mang theo người bên cạnh mình trường sinh bất diệt, ngao du vũ nội tinh
không. Bây giờ Khai Nỉ nói chứng đạo Thánh đế cũng không cách nào trường sinh,
khiến cho hắn lập tức có chút mờ mịt. Nhưng hắn tin tưởng Khai Nỉ đã từng là
một Thánh đế, sẽ không tùy tiện nói mò.

Hiểu rõ đạo lý này, Diệp Mặc ngược lại chắp tay với Khai Nỉ nói:

– Khai Nỉ, ta nghe nói chứng đạo rất gian nan, cần các loại đường lối chứng
đạo, nếu đã có thể chứng đạo, sao vẫn không thể nào vĩnh sinh?

– Chứng đạo rất gian nan?

Khai Nỉ tự giễu cười cười, lúc này mới tiếp tục nói:

– Ngươi biết Vấn Đạo Các chứ?

Diệp Mặc gật gật đầu, Vấn Đạo Các hắn đương nhiên biết rõ, hơn nữa hắn còn đi
qua Vấn Đạo Các một lần, mặc dù là đi vào từ Vấn Đạo Các ở Nguyễn Nhạc Thiên,
nhưng đạo lý lại giống nhau. nguồn

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.