Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 1883: Bồi thường
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
– Chính là đại điện này sao?
Diệp Mặc đứng trước một đại điện cực kỳ cổ xưa trải qua nhiều thăng trầm hỏi
một câu, trên thực tế cung điện được vẽ bên trên miếng ngọc giản mà tiên đế
Tật Lôi cho hắn kia cũng là ở đây.
– Đúng, chính là chỗ này.
Tiên đế Hà Xung đáp một câu, được Diệp Mặc cung cấp cho đan dược, thương thế
của y đã sớm biến mất. đọc truyện mới nhất tại .
Đại điện không có cửa chính, bên trong thoạt nhìn đen kịt một màu, mà chung
quanh đại điện càng không thấy rõ, chỉ có thể dùng thần thức đụng chạm đến một
chút mù mù mờ mờ. Các loại sát cơ bên trong vùng hư không này đều tự động đảo
quanh qua đại điện cổ xưa trải qua nhiều thăng trầm này, biến mất ở xa xa.
Diệp Mặc chỉ đứng ở cửa vào của đại điện quan sát một lát ngắn ngủi, liền nói
với tiên đế Hà Xung:
– Đi, vào rồi nói sau.
Nói xong hắn đã đi trước một bước mang theo Vô Ảnh bước vào cung điện này, Hà
Xung tiên đế theo sát Diệp Mặc bước vào đại điện.
Trong tòa đại điện này, tiên đế Dục Long vì đào tẩu trước, không chào hỏi Hiên
Phong tiên đế, bây giờ hai người đều đã tới đây rồi, cũng không nói năng gì.
Đối với chuyện tiên đế Dục Long một mình đào tẩu, tiên đế HiênPhong trong lòng
vẫn rất không dễ chịu.
Những tiên đế còn lại trong đại điện nhìn có chút kỳ quái, nhưng cũng không có
ai hỏi han gì. Tiên đế Dục Long và tiên đế Hiên Phong ra ngoài đuổi giết tiên
đế Hà Xung, bây giờ hai người đã trở về, mà tiên đế Hà Xung không thấy trở về,
đại bộ phận là đã bị giết rồi. Còn hai vị trở về này thoạt nhìn có vẻ không
hòa thuận, nói không chừng là đã xảy ra tranh chấp trong quá trình chia chiến
lợi phẩm.
– Ngươi cũng dám tới nơi này.
Tiên đế Dục Long vừa nhìn đã thấy Diệp Mặc vào, lập tức kinh ngạc quát hỏi.
Sau khi hỏi xong, gã mới tỉnh ngộ lại, nếu như Diệp Mặc thật sự đánh nhau với
gã, gã thật đúng là tìm không ra trợ thủ.
Diệp Mặc căn bản cũng không để ý tới tiên đế Dục Long, sau khi hắn tiến vào
đại điện này, thần thức trước tiên liền quét một lần cung điện này. Đồng thời
ánh mắt nhìn sang những Tiên đế còn lại còn đang lộ vẻ kinh ngạc. Sau khi nhìn
thấy tiên đế Chính Nhân, hắn còn nhẹ gật đầu.
Đại điện này lớn vô cùng. Bên trong còn có một quang trận cực kỳ mờ nhạt yếu
ớt, ít nhất bài trí trong đại điện đều thấy rõ. Bốn phía đại điện có mười mấy
bồ đoàn, những bồ đoàn đó hình như còn có tiên linh khí cực kỳ dày đặc tản mát
ra.
Đứng ở trong đại điện, một loại khí tức trải qua nhiều thăng trầm tới cực điểm
lẩn quẩn ở chung quanh, khiến cho Diệp Mặc cảm giác mình giống như một lần về
tới thời đại viễn cổ.
Diệp Mặc tự mình xem xét phần lớn đại điện, mấy Tiên đế còn lại dù sao cũng
chẳng có ai chủ động nói gì.
Lúc trước khi Diệp Mặc còn là Tiên vương, Hiên Phong tiên đế đối với Diệp Mặc
hung hăng càn quấy vô cùng trông thấy tầm mắt Diệp Mặc quét tới, liền nhanh
chóng cúi đầu thấp xuống. Gã thật sự là không muốn nảy sinh xung đột với Diệp
Mặc. Diệp Mặc và tiên đế Dục Long đối chiến, gã nhìn thấy rất rõ ràng, hơn nữa
lúc này bên người Diệp Mặc còn có một Hà Xung tiên đế so với gã cũng lợi hại
hơn một chút.
– Ha ha, Diệp tông chủ, đã lâu không gặp.
Tiên đế Chính Nhân lúc này cũng đã thăng cấp đến tiên đế hậu kỳ, y nhìn thấy
Diệp Mặc tới, lập tức cười ha ha, chủ động lên tiếng chào hỏi.
Diệp Mặc cũng chắp tay nói:
– Đúng là đã lâu không gặp, Chính Nhân tiền bối.
Tiên đế Chính Nhân thấy tiên đế Dục Long sau khi chỉ quát hỏi Diệp Mặc một
câu, thì không có câu thứ hai nữa. Làm sao không biết tên này cũng giống như
tiên đế Vô Hồi, có thể là bị thua thiệt trong tay Diệp Mặc rồi. Thêm tiên đế
Hiên Phong một câu cũng không nói, y đã đoán được có thể tiên đế Hiên Phong sợ
Diệp Mặc.
Ý nghĩ này vừa đảo qua, y liền lập tức vừa cười vừa nói:
– Diệp tông chủ, ngươi cứ gọi ta là Chính Nhân huynh là được rồi, tiền bối gì
chứ, thật sự là không dám nhận.
Diệp Mặc cũng không kiểu cách, ở Tiên Giới vốn lấy thực lực vi tôn, bây giờ ở
mảnh không gian này thực lực của hắn cũng sẽ không thua kém tiên đế Chính
Nhân. Cho nên tiên đế Chính Nhân đã nói như vậy, Diệp Mặc lập tức chắp tay
nói:
– Được, đợi Diệp mỗ tìm người nào đó tính sổ xong, lại đến trò chuyện với
Chính Nhân huynh.
Tuy nơi này có bảy tám người chưa từng gặp qua Diệp Mặc, nhưng cái tên Diệp
Mặc bọn họ đều đã sớm nghe nói qua, bây giờ nhìn thấy tiên đế Chính Nhân vậy
mà lại khách khí với Diệp Mặc như thế, mà Diệp Mặc xác thực là một Tiên vương
trung kỳ, mọi người đều ngây ngẩn cả người. Một Tiên vương trung kỳ, thật sự
lợi hại như bọn họ nói sao?
Nhưng Vô Ảnh bên người Diệp Mặc lại hấp dẫn nhiều người chú ý hơn, Vô Ảnh này
mang theo cánh màu vàng, đúng là một bộ dáng Long Mã. Nhưng thoạt nhìn lại
không giống ngựa lắm, có lẽ xấu hơn ngựa một chút.
Diệp Mặc sở dĩ một mực che giấu tu vi của mình thành Tiên vương trung kỳ,
chính là muốn nói cho người khác biết, tu vi của hắn sớm đã là Tiên tôn rồi.
Hắn chỉ là vẫn luôn che giấu tu vi mà thôi, bởi vậy, sẽ không tỏ ra quá bất
ngờ.
– Không dám, không dám.
Tiên đế Chính Nhân liền vội vàng cười nói, y cũng suy đoán Diệp Mặc nói tính
sổ hẳn là có liên quan đến tiên đế Dục Long cùng với tiên đế Hiên Phong.
Diệp Mặc lúc này mới quay đầu nhìn tiên đế Dục Long nói:
– Tên lông mày dài chết tiệt kia, ngươi cướp đoạt 'Vô trần quả của ta, còn
dám hỏi ta sao lại dám tới nơi này, ta ngược lại muốn xem xem bản lĩnh của
ngươi lớn đến đâu. Vô Ảnh, chặn đường đi lại, hôm nay chúng ta ở chỗ này đòi
nợ.
Trông thấy ở đây tu vi cao nhất cũng chỉ là Tiên đế hậu kỳ, mấy Tiên đế đỉnh
cao đều không ở đây, Diệp Mặc sớm đã yên tâm. Chỉ cần nhân vật như Táp Không
Đại Đế không có mặt, thì hắn không cần phải lo lắng. Nếu như Táp Không Đại Đế
ở đây, hắn lập tức liền đào tẩu. Dựa vào Na Di thần thông của hắn, hắn không
tin mình đi không được.
Hà Xung tiên đế thấy Diệp Mặc vừa đến đã muốn gây sự với tiên đế Dục Long,
càng khâm phục Diệp Mặc không thôi. Cho dù là y cũng không dám khiêu chiến với
tên đó ở nơi này, ai biết ở chỗ này tiên đế Dục Long có người giúp đỡ hay
không, hoặc là có mấy người giúp đỡ?
– Diệp Mặc, ngươi có biết xấu hổ không hả? Ta lấy đi 'Vô trần quả' của ngươi
lúc nào hả? Ta chỉ cướp được một cái hộp trống không mà thôi, ngươi là đồ tiểu
nhân gian xảo. Lừa ta cướp đi cái hộp trống không, bây giờ còn tới hỏi ta đòi
'Vô trần quả'.
Tiên đế Dục Long lập tức giận tím mặt, hận không thể một ngụm nuốt chửng Diệp
Mặc.
Diệp Mặc cũng không lập tức động thủ, hắn vừa quan sát chung quanh xem có
người tiến lên giúp tiên đế Dục Long hay không, vừa mỉa mai nói với tiên đế
Dục Long:
– Nói như vậy ngươi cướp đi đồ đạc của ta còn có lý sao? Nếu như ngươi lấy đi
đồ vật bên trong cái hộp của ta, sau đó lại nói cướp đi một cái hộp trống
không, có phải là ta còn phải bồi thường cho ngươi nữa không?
– Ngươi …
Tiên đế Dục Long lập tức nổi đóa, xác thực là gã đã cướp đồ của Diệp Mặc, hơn
nữa chuyện này gã cũng đã nói ra rồi, bây giờ muốn không thừa nhận cũng không
được.
– Các vị đạo hữu, xin mọi người chủ trương công bằng một chút. Người này chỉ
là tu vi Tiên vương, vậy mà lại vu oan ta lấy 'Vô trần quả cuả hắn, quả thực
quá mức vô sỉ.
Tiên đế Dục Long đoán chừng mình đơn độc một mình không phải là đối thủ của
Diệp Mặc và Vô Ảnh, vội vàng chắp tay nói với mọi người bốn phía .
Lúc này mấy tên Tiên đế ở vườn sau đại điện chuẩn bị bài trừ cấm chế cũng đi
vào đại điện, chú ý đến chuyện phát sinh trước mắt.
Những Tiên đế ở đây, chẳng có ai ngốc, trong lúc nhất thời căn bản là không ai
sẵn lòng đứng ra tiếp lời. Nếu như Diệp Mặc thật sự chỉ là một Tiên vương, vậy
tiên đế Dục Long ngươi còn không lấn tới, còn phải chờ chúng ta giữ gìn lẽ
phải chắc? Tưởng người khác là đồ ngu chắc.
Diệp Mặc căn bản là không chờ ai nói gì, tương tự cũng đứng ra chắp tay dạo
qua một vòng nói:
– Ta đây tông chủ Mặc Nguyệt tiên tông Diệp Mặc, đương nhiên, tu vi là có che
dấu một chút xíu. Ta hy vọng lúc ta tìm kiếm lẽ công bằng, không ai đứng ra
đổi trắng thay đen, bằng không chính là đối nghịch với Mặc Nguyệt tiên tông
ta, Diệp Mặc ta chỉ cần một ngày chưa chết, sẽ đến ‘thăm hỏi’ từng người một.
Diệp Mặc đây là không có cách nào cả, hiện giờ hắn đang không có thực lực, chỉ
có thể thông qua uy hiếp để nói chuyện.
– Ha ha, Hà Xung ta quyết định gia nhập Mặc Nguyệt tiên tông, nếu có người
dám đổi trắng thay đen, Hà Xung ta nhất định sẽ đi theo tông chủ đến ‘thăm
hỏi’ từng người một.
Hà Xung tiên đế cười ha ha một tiếng, lập tức nói phụ họa Diệp Mặc.
Nghe thấy Hà Xung một tiên đế hậu kỳ, bằng lòng gia nhập Mặc Nguyệt tiên tông,
Diệp Mặc lập tức đại hỉ. Nhưng lúc này hắn không kịp nói chuyện với Hà Xung,
tiếp tục chắp tay nói:
– Diệp mỗ sắp thăng cấp tông sư Tiên Đan cấp chín, nếu như tiên đế bằng hữu
vui lòng giữ gìn lẽ phải, tương lai có thể tới Mặc Nguyệt tiên tông ta luyện
đan, ta đây nhất định hoan nghênh các vị đến.
Diệp Mặc biết rõ lời uy hiếp vừa rồi hắn nói ra, khẳng định có rất nhiều người
khó chịu, thậm chí bởi vì lời hắn nói mà đối phó hắn. Cho nên hắn uy hiếp
xong, lập tức lại ném ra một quả boom tấn, hắn sắp trở thành Tông sư tiên đan
cấp chín. Một Tông sư tiên đan cấp chín, tiên đế nào lại không muốn nịnh bợ?
À, hoặc là nói một người sắp thăng cấp Tông sư tiên đan cấp chín, ai dám không
nịnh bợ?
Loại quả màu xanh da trời kia dù sao cũng là số lượng có hạn, không phải là ai
cũng có, hơn nữa đa số Tiên đế ở đây đều có thế lực của riêng mình. Tiên tông,
đệ tử, người nhà sau lưng mình, ai không cần tiên đan cao cấp để thăng cấp?
Giao thiệp tốt với một Tông Sư tiên đan cấp tám, hoặc là nói sắp trở thành cấp
chín, có thể nói là bất kỳ một Tiên Đế nào cũng không muốn bỏ qua.
Tuy sẽ không có người nào công khai đứng ra nói giúp Diệp Mặc, nhưng một số
Tiên đế đã nhao nhao tới hàn huyên với Diệp Mặc, không ai cho rằng Diệp Mặc sẽ
nói dối. Trừ phi Diệp Mặc ngu rồi, mới dám nói dối trước mặt nhiều Tiên đế như
vậy.
Tiên đế Dục Long sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch ra, gã không thể tưởng
được Diệp Mặc còn là một tông sư tiên đan sắp thăng tới cấp chín. Nếu như Diệp
Mặc thật sự là một tông sư tiên đan sắp thăng tới cấp chín, đừng nói bây giờ
gã không có đạo lý chút nào, cho dù là gã có đạo lý đi nữa, ở đây cũng không
có bao nhiêu người bằng lòng trợ giúp gã, tối đa chỉ không đắc tội gã mà thôi.
Đoán chừng càng nhiều người muốn trợ giúp Diệp Mặc hơn.
– Tất cả các vị bằng hữu, chờ sau khi ta xử lý xong chuyện riêng của mình,
chuyện luyện đan thì dễ nói rồi.
Diệp Mặc cũng chắp tay cao giọng nói.
Mấy Tiên Đế ở đây đều biết Diệp Mặc muốn giải quyết ân oán với tiên đế Dục
Long, lập tức đều không nói thêm gì nữa. Tiên đế Dục Long trong lòng hết sức
buồn bực, nếu như Diệp Mặc không phải là một Tông sư tiên đan sắp tiến vào cấp
chín, có lẽ gã còn có thể lôi kéo một hai người nói giúp. Nhưng thân phận này
của Diệp Mặc vừa nói ra, lập tức sẽ không có người nào đứng về phía gã.
Vô Ảnh trông thấy lão đại đã bình ổn được hiện trường, lập tức gào rú một
tiếng, đã chuẩn bị nuốt chửng lĩnh vực của tiên đế Dục Long rồi.
Thấy mình còn chưa ra tay, phe Diệp Mặc đã có một Tiên đế hậu kỳ áp trận, lại
có một tên biến thái có thể nuốt chửng lĩnh vực, tiên đế Dục Long biết căn bản
là không cần đánh, gã đã thua.
– Ngươi muốn thế nào?
Tiên đế Dục Long phẫn hận nhìn chằm chằm Diệp Mặc hỏi.
Diệp Mặc trong lòng không thoái mái, hắn biết rõ muốn giết chết tiên đế Dục
Long ở chỗ này tuyệt đối không có khả năng, cho dù là tiên đế khác không động
thủ, hắn cũng không thể làm như vậy.