Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 1882: Dọa chạy Dục Long
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Dục Long Tiên Đế khác với Vô Hồi Tiên Đế, vì mảnh không gian này mặc dù cũng
có ảnh hưởng cực lớn đối với y, nhưng cũng không đến nỗi như Vô Hồi Tiên Đế.
Mà Diệp Mặc dưới sự trợ giúp của Long Mã kia liều mạng với y, mượn nhờ tu vi
Tiên Thần thể chiếm thế thượng phong trước y, điều này sao có thể xảy ra?
Chẳng lẽ Diệp Mặc cũng là một Tiên Đế, chỉ là cố ý ẩn nấp tại tu vi Tiên Vương
mà thôi?
Trong lòng Diệp Mặc cũng đang cảm thán. Tuy hắn đuổi giết Vô Hồi Tiên Đế,
nhưng một khi cùng Vô Hồi Tiên Đế chính diện đối kháng, thì hắn tuyệt đối sẽ
là kẻ bị đánh bay ra ngoài, hơn nữa còn không phải chỉ một lần. Hắn hoàn toàn
là ỷ vào tu vi luyện thể Tiên Thần thể của mình, cho nên lúc đó mới có thể áp
bức được Vô Hồi Tiên Đế.
Còn bây giờ hắn mới chính thức cảm giác được sự tiến bộ của mình, đối kháng
cùng Dục Long Tiên Đế, một Tiên Đế trung kỳ. Dưới sự trợ giúp của Vô Ảnh thì
hắn chỉ phải lùi lại một bước, còn Dục Long Tiên Đế thì lại bị hắn đánh lui
lại mười trượng, thậm chí còn có vẻ là y đã bị phản phệ. Dục Long Tiên Đế khác
với Vô Hồi Tiên Đế, vì thực lực của y hơn xa Vô Hồi Tiên Đế. Cho dù là cùng Hà
Xung Tiên Đế khi còn là Tiên Đế trung kỳ đánh nhau, thì Hà Xung Tiên Đế cũng
kém xa so với y.
Nhưng dù là thế, thì hắn lúc này vẫn chiếm được thế thượng phong, nói cách
khác, từ giờ hắn đi ra ngoài, thì những Tiên Đế bình thường cũng không thể nào
khoa chân múa tay trước mặt hắn rồi.
Nhưng Diệp Mặc cũng hiểu rõ, hiện tại nếu so với Tiên Đế đỉnh cấp, thì hắn vẫn
còn cách một khoảng không nhỏ.
Dục Long Tiên Đế lùi ra phía sau, nhưng Diệp Mặc thì không. Tử đao của hắn lại
một lần nữa phóng ra, lại là một chiêu 'Liệt ngân' đánh tới. Đồng thời Lĩnh
vực của hắn cũng lập tức mở rộng ra ngoài. Thần trí của hắn vô cùng cường đại,
cho nên Lĩnh vực Tiên Tôn của hắn cũng không hề yếu hơn một Tiên Đế bình
thường. Hiện tại còn có thêm Vô Ảnh với khả năng cắn nuốt Lĩnh vực, thì Diệp
Mặc sao có thể khách khí được.
Cảm nhận được Lĩnh vực cường đại của Diệp Mặc, có cả Vô Ảnh đang lao lên nữa,
thì Dục Long Tiên Đế lập tức hiểu rằng ở đây y đã không còn là đối thủ của
Diệp Mặc rồi.
Một khi bị Lĩnh vực của Diệp Mặc trói buộc, thì cho dù là y có thể chạy trốn,
cũng phải chịu thiệt thòi không nhỏ. Hơn nữa y còn từ trong miệng những tên
Tiên Đế khác biết được Diệp Mặc chính là một tên điên, đã từng truy sát Vô Hồi
Tiên Đế hơn hai tháng.
Nghĩ tới đây thì Dục Long Tiên Đế căn bản là không muốn tiếp tục đánh nữa, mà
cho dù là muốn đánh, thì cũng phải ra khỏi mảnh không gian này rồi nói sau.
Dục Long Tiên Đế lập tức xoay người, chỉ một đạo độn quang đã lập tức biến mất
hoàn toàn. Diệp Mặc trầm mặt nhìn về phía Dục Long Tiên Đế chạy trốn. Nếu như
hắn muốn đuổi theo, thì tuyệt đối là có thể đuổi được. Nhưng hắn cảm thấy mình
không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy, thà ở lại mà tìm kiếm Tiên linh
mạch còn hơn.
Dục Long Tiên Đế bỏ chạy, thì bất luận là Hà Xung Tiên Đế hay là Hiên Phong
Tiên Đế cũng không thể ngờ tới được. Hiên Phong Tiên Đế cũng nhanh chóng phản
ứng, không nói nửa lời mà xoay người rời đi.
Y đã từng được chứng kiến sự lợi hại của Diệp Mặc, mà vừa rồi Diệp Mặc đánh
nhau cùng Dục Long Tiên Đế đã khiến cho y hiểu rằng tu vi của Diệp Mặc đã một
lần nữa tăng lên rất nhiều. Tại mảnh không gian này, tu vi có thể đột nhiên
tăng mạnh cũng không phải là chuyện gì quá kỳ quái.
Ở đây còn có cả Hà Xung Tiên Đế nữa, cho nên lúc này y không chạy đi, thì quả
lực là ở lại để chờ chết rồi.
– Ha ha, Diệp Mặc, tôi quả nhiên không nhìn lầm cậu.
Hà Xung Tiên Đế cũng lập tức phản ứng lại. Y cũng không có ý định đuổi theo
Hiên Phong Tiên Đế, mà xoay người lại cao hứng giơ ngón cái lên với Diệp Mặc.
Nói xong thì y lại chỉ vào Vô Ảnh rồi nói:
– Con Long Mã này thật là lợi hại, ngay cả Lĩnh vực cùng thần thông nó cũng
thôn phệ được. Vậy thì thiên hạ này còn có cái gì mà nó không thể thôn phệ nữa
đây? Tôi sợ rằng cho dù là Vô Ảnh thao tằm trong truyền thuyết cũng không hơn
được nó đâu.
Diệp Mặc cũng không hề giấu diếm gì Hà Xung Tiên Đế, mà chỉ vào Vô Ảnh rồi
nói:
– Nó chính là Vô Ảnh thao tằm biến dị mà thành đấy. Cho nên chỉ là một tên
tham ăn mà thôi.
Vô Ảnh nghe Diệp Mặc khen ngợi, thì càng dương dương đắc ý ngóc đầu lên. Đối
với việc Diệp Mặc nói nó tham ăn, nó chẳng thèm để ý chút nào.
– Hà Xung huynh, vì sao tôi thấy đại bộ phận các Tiên Đế đều không nhận ra
anh? Chẳng lẽ anh không phải là tiên nhân thuộc 'Ba mươi ba Thiên Vực'?
Lúc này Diệp Mặc mới hỏi điều mà mình nghi hoặc từ trước.
Hà Xung cười hắc hắc:
– Tôi kỳ thật chính là tiên nhân của 'Ba mươi ba Thiên Vực'. Vốn là tôi tới
từ Cực Dao Thiên, trong lần đầu tiên tiến vào hư không đã bị cuốn vào Vết nứt
hư không. Ở trong Vết nứt hư không đó tôi ngược lại là đã nhận được chút chỗ
tốt. Trải qua vài chục ngàn năm nữa, thì tôi liền từ tu vi Tiên Tôn trung kỳ
tấn cấp lên Tiên Đế trung kỳ. Gần đây còn trực tiếp tấn cấp lên Tiên Đế hậu
kỳ.
Thấy Diệp Mặc sững sờ, thì Hà Xung Tiên Đế nói tiếp:
– Tôi ở trong Vết nứt hư không đã nhận được một ít truyền thừa, gần như đã
tiêu hao tất cả tài nguyên tu luyện của mình, lúc đó mới có thể tấn cấp lên
Tiên Đế. Một mực tu luyện tới Tiên Đế trung kỳ, sau đó tôi mới tìm cơ hội rời
khỏi Vết nứt hư không kia. Nhưng khi tôi rời khỏi Vết nứt hư không, thì còn
chưa trở lại Tiên Giới, mà đã tiến vào mảnh không gian này rồi.
Diệp Mặc lúc này mới hiểu được, khó trách vì sao những Tiên Đế còn lại đều
không biết Hà Xung Tiên Đế. Hóa ra y là một kẻ đơn độc trong Vết nứt hư không.
– Đúng rồi, Hà Xung huynh, anh thế nào đột nhiên lại tấn cấp lên Tiên Đế hậu
kỳ? Và vì sao cái tên Hiên Phong Tiên Đế vừa rồi cũng đã là Tiên Đế hậu kỳ?
Diệp Mặc nhớ tới chuyện này, liền vội vàng hỏi.
– Diệp Mặc, cậu thật sự ẩn nấp tu vi sao?
Hà Xung Tiên Đế thấy Diệp Mặc thực sự có thể nhìn ra tu vi của mình, thì lập
tức kinh ngạc hỏi ngược lại một câu.
Diệp Mặc gật đầu:
– Phải, tôi kỳ thật đã là Tiên Tôn rồi, tuy không sợ cái tên lông mày dài
kia, nhưng ở đây có lẽ cũng vẫn là người có tu vi thấp nhất, cho nên dứt khoát
ẩn nấp tu vi của mình. nguồn (.)
– Quả nhiên.
Hà Xung giật mình hiểu ra, sau đó lập tức nói tiếp:
– Cậu cũng không cần tự coi nhẹ mình. Ngay cả tên Hiên Phong Tiên Đế kia, mặc
dù là Tiên Đế hậu kỳ, nhưng nếu thật sự đánh nhau thì tôi nghĩ y cũng đánh
không lại cậu đâu.
Diệp Mặc gật đầu. Cái tên Hiên Phong Tiên Đế kia so với Dục Long Tiên Đế còn
kém hơn. Lúc đầu y là Tiên Đế trung kỳ, cũng chỉ mạnh hơn Vô Hồi Tiên Đế có
một chút. Cho nên hiện giờ dù y đã là Tiên Đế hậu kỳ, nhưng cũng thật không
nhất định là đối thủ của mình. Cho dù là rời khỏi mảnh không gian này, thì chỉ
cần có Vô Ảnh trợ giúp, mình cũng không cần thiết phải sợ y.
– Hai tên khốn kiếp đó truy đuổi một mình tôi, nếu không thì sao tôi có thể
sợ chúng được.
Hà Xung Tiên Đế căm hận nói một câu, sau đó mới nói tiếp với Diệp Mặc:
– Trong này có một cái đại điện, bên trong đại điện không có bất kỳ mảnh
không gian sát cơ nào. Chẳng những nó yên tĩnh, hơn nữa linh khí rất nồng đậm.
Cậu biết cái cung điện đó chứ?
Diệp Mặc gật đầu:
– Tôi biết, Tật Lôi Tiên Đế đã nói với tôi rồi. Bởi vì tôi thế đơn lực bạc,
một mình đi thì không tốt. Vốn tôi định đợi thực lực của mình cường đại lên
một chút, thì sẽ đi tới đó.
Diệp Mặc thật sự là đã nghĩ như vậy. Vốn ý định của hắn là lần này sẽ đi ra
ngoài tìm một ít Tiên linh mạch, sau đó đề thăng tu vi mình lên Tiên Tôn hậu
kỳ rồi mới đi tới cái cung điện kia để nhìn xem.
– Đi, hiện tại hai người chúng ta cùng đi. Hai người chúng ta, cộng thêm Vô
Ảnh thao tằm của cậu, thì cho dù là Tiên Đế đỉnh, chúng ta cũng không cần phải
sợ.
Hà Xung Tiên Đế lập tức nói.
– Tôi là Vô Ảnh, đừng có tự tiện đặt ngoại hiệu cho tôi.
Vô Ảnh đứng ở một bên nói với vẻ khó chịu. Nó đương nhiên là không cần biết Hà
Xung có phải là Tiên Đế hay không rồi.
– Ha ha…
Hà Xung Tiên Đế cười to, cũng không hề để ý tới Vô Ảnh mà trực tiếp nói với
Diệp Mặc:
– Cung điện kia hẳn không phải là thứ thuộc về Tiên Giới, nhưng nó đến từ
đâu, thì lại không có ai biết. Cấm chế của đại điện sau khi bị mấy tên Đại Đế
cao cấp tháo bỏ, thì liền xuất hiện một cái hậu viện to lớn. Cái hậu viện kia
thì thần thức căn bản là không quét xuyên qua được, hơn nữa ở giữa hậu viện
còn có vô số cấm chế cùng với một cái trận môn không gian. Trận môn không gian
kia có chút kỳ quái, chỉ có ai có năng lực mở ra trận môn không gian thì mới
có thể đi vào.
Diệp Mặc lập tức tập trung tư tưởng suy nghĩ. Hắn đã vượt qua Phong Vị Tháp,
biết rằng có một thế giới đã biến mất. Hơn nữa khi hắn phong Vương, thì còn có
mấy câu nữa. Và một câu trong đó là “Thần giới tiêu thất, tinh thần bất hiện”.
Mà vừa rồi Hà Xung Tiên Đế nói rằng cái đại điện kia không phải là thứ thuộc
về Tiên Giới, vậy chẳng lẽ nó là thứ thuộc về thế giới đã biến mất kia?
Hà Xung Tiên Đế không biết Diệp Mặc đang nghĩ gì, nhưng vẫn nói tiếp:
– Những cái cấm chế kia rất khó mở ra, có người mất mấy năm cũng không mở ra
nổi một cái. Tôi cùng với mấy tên Tiên Đế còn lại liên thủ, mất thời gian gần
mười năm mới cùng nhau mở ra được một cái cấm chế. Trong cái cấm chế kia có
một loại quả mầu xanh nhạt. Một quả có thể giúp Tiên Đế tấn cấp thêm một cấp
nữa, hơn nữa không hề có chút bất ổn nào. Nhưng mỗi người chỉ có thể ăn một
quả mà thôi. Mà càng khiến cho người khác khiếp sợ chính là không có một ai
nhận ra được đó là loại quả gì.
Diệp Mặc kinh ngạc hỏi:
– Như vậy thì chẳng phải là giống với 'Độ ly thiên quả' sao?
'Độ ly thiên quả' là Tiên linh quả cực kỳ hiếm có của Tiên Giới. Nhưng loại
Tiên linh quả này chỉ có thể giúp cho tiên nhân dưới Đại Tiên tấn cấp thêm một
cấp.
– Đúng thế, nếu như so sánh với 'Độ ly thiên quả', vậy thì loại quả này chính
là 'Độ ly thiên quả' dành cho Tiên Đế. Quả thực là bất phàm. Tôi may mắn lấy
được hai quả, tên Hiên Phong Tiên Đế kia cũng có được một quả. Không biết rằng
loại quả này có hữu dụng đối với cậu không, nhưng cũng xin tặng nó cho cậu.
Hà Xung Tiên Đế nói xong, thì liền lấy một cái hộp ngọc ra đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhận lấy cái hộp ngọc kia rồi mở ra nhìn. Trong hộp ngọc có một quả
mầu lam đậm. Loại quả này không có bất kỳ mùi vị gì khác thường, thoạt nhìn
thì nó cũng rất bình thường. Nhưng Diệp Mặc phát hiện là chính hắn cũng không
biết đâu là loại quả gì.
Đóng hộp ngọc lại, sau đó hắn trả lại cho Hà Xung Tiên Đế rồi nói:
– Cho dù là không cần loại quả này, thì tôi cũng sẽ rất nhanh có thể tấn cấp
lên Tiên Tôn hậu kỳ. Hơn nữa nếu không tấn cấp Tiên Đế, thì cho tôi loại quả
này cũng chỉ lãng phí mà thôi. Anh trước tiên cứ giữ lại, đợi tới khi tôi cần
tấn cấp thì có thể sẽ lại tới gặp anh.
– Cũng được.
Hà Xung Tiên Đế thu hồi lại hộp ngọc rồi nói tiếp:
– Tôi xung đột cùng tên lông mày dài kia cũng là vì loại quả này. Tên lông
mày dài kia ở trong đại điện nói xấu cậu, tôi nghe thấy thì rất khó chịu, liền
phản bác lại một câu. Nhưng không ngờ là cái tên Hiên Phong Tiên Đế cùng tên
lông mày dài kia đã sớm nhìn chằm chằm vào Tiên quả trong tay rồi rồi. Cho nên
lời tôi vừa nói ra khỏi miệng, thì hai tên khốn kiếp đó lập tức liên thủ đối
phó tôi. Chỉ là tôi không có ai trợ giúp, cho nên chỉ có thể vừa đánh vừa
chạy. Về sau thì lại phát đi tin tức nhờ cậu giúp đỡ, cho nên mới bảo vệ được
lại một cái mạng này. Nếu không thì hai tên kia tuyệt đối sẽ không đơn giản mà
buông tha tôi đâu.
– Bên trong tòa đại điện kia có mặt của Tứ Đại Đế không vậy?
Diệp Mặc chợt nhớ tới mấy người Táp Không Đại Đế, lập tức hỏi Hà Xung.
Hà Xung liền lắc đầu nói:
– Tên Tiên Đế nào có tu vi ột chút thì đều mở trận môn không gian phía sau
đại điện để tiến vào, tu vi thấp chỉ có thể ở trong đại điện mà phá giải cấm
chế, tìm kiếm các loại Tiên linh vật để giúp đề thăng tu vi của mình. Mong
rằng tương lai có thể mở ra cái trận môn không gian kia. Thực lực của tôi
không đủ, không có cách nào mở trận môn không gian ra cả, chỉ có thể cùng
những tên Tiên Đế còn lại ở trong đại điện mà thôi.
Diệp Mặc lúc này liền không do dự nói:
– Đi, chúng ta đi tới đại điện.
Mấy tên Đại Đế kia không có mặt ở đó, thì Diệp Mặc cũng chả có bao nhiêu lo
lắng cả. Hắn mặc dù biết thực lực của hắn phối hợp cùng với Vô Ảnh đã tương
đương với Tiên Đế bình thường, nhưng so với những tên Đại Đế đỉnh phong kia,
thì hắn tuyệt đối còn kém khá nhiều.