Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ
Chương 1808: Chân Băng Du nhờ giúp đỡ.
Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship
Sưu tầm:
Biên tập: metruyen
Nguồn truyện: kenwen
Trung Châu Tiên vương thầm than, mặc dù gã không biết nguyên nhân là gì, nhưng
gã cũng nhìn ra trước đó Diệp Mặc cũng có ý nể mặt La Hoắc, nhưng La Hoắc bá
đạo đã quen, không ngờ lại khiến con trai ông bị người ta giết chết trước. Với
uy thế của Tiên Vương sơ kỳ từ bên ngoài đến này, cho dù La Hoắc là Tiên Vương
hậu kỳ, e rằng cũng không phải là đối thủ của người này.
Diệp Mặc thấy khí thế điên cuồng của La Hoắc, ra hiệu Chân Băng Du lùi về sau,
vừa sải bước, đồng thời đánh một quyền ra.
Quyền tên Hư Không, một quyền vừa được đánh ra trong tích tắc, quyền phong
mang theo sát thế hư không cũng đã bao trùm lên sát thế của Ô sát phiên, cao
thấp vừa chạm liền tách ra.
Vốn dĩ sát thế đầy trời – Ô sát phiên cuốn đến vẫn một mực đang tiếp tục tăng,
sau khi quyền Hư Không này của Diệp Mặc đánh ra, loại sát thế đầy trời không
ngừng tăng lên này trong nháy mắt liền dừng lại, chỉ trong nháy mắt, loại sát
thế này liền bị áp chế. Một lát sau, trong phạm vi mấy chục dặm cũng không
phải sát thế Ô sát phiên nữa, mà là lốc xoáy sát thế hư không của quyền Hư
Không kia mang đến.
La Hoắc trong khi Ô sát phiên của mình bị chặn lại đồng thời cũng không ngừng
kiếp sợ, đối phương không đơn thuần là lĩnh vực Tiên Vương hơn hẳn ông, đến
cả tiên nguyên và thần thông cũng còn mạnh hơn ông nhiều, bản thân tuyệt đối
không phải đối thủ của hắn.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, La Hoắc ngược lại lại tỉnh táo lại.
Ông cũng không hối hận gì cả, trong đời ông, hành sự trước giờ chỉ dựa vào bản
tâm. Nếu như chuyện gì đều có thể hối hận một lần, thì ông cũng không có thành
tích ngày hôm nay. Ông có thành tích Tiên Vương, có thể thành đệ nhất Tiên
Vương, cũng chính là vì kiểu tàn nhẫn vô tình này của ông.
Mặc dù bây giờ cũng là vì loại tàn nhẫn này của ông, dẫn đến sát cơ, nhưng
ông cũng không tự giác. Lúc này suy nghĩ duy nhất của ông chính là chịu đựng,
sau đó tìm cơ hội chạy trốn, rời khỏi Tông Phiêu thiên. Sẽ có một ngày ông sẽ
thăng cấp lên Tiên tôn, đợi khi nào ông thăng cấp lên Tiên tôn, sẽ quay lại xử
lý tên Tiên Vương nhãi nhép trước mặt này, ông cũng không tin một Tiên tôn lại
không thể xử lý được một Tiên Vương.
Ầm…
Lốc xoáy sát thế hư không của Hư Không Quyền cùng với sát thế điên cuồng của
Ô sát phiên cuốn lại với nhau không chút không gian mà va đập vào nhau, khơi
dậy không gian loạn lưu càng lúc càng cuồng bạo hơn.
Những đại địa bên ngoài Thanh Mạt Tiên thành trong nháy mắt quay cuồng, từng
dòng nham thạch cứng rắn rắn chắc bị lốc xoáy sát thế này cuốn lên, giống như
một lưỡi cày cực lớn cao vạn trượng cày một lần, không ngừng xới lên.
Lốc xoáy sát thế cuồng bạo cuốn lên vô số cát đá văng ra khắp nơi, khiến những
người đứng xem đấu chiến đằng xa cũng lại lần nữa bị ảnh hưởng. Trung Châu
Tiên vương cũng không kịp nghĩ kĩ, mau chóng phóng ra pháp bảo phòng ngự của
mình, hóa thành một bức tường dài mấy trăm dặm chặn lại luồng sóng đáng sợ
này.
Bùm một tiếng, Ô sát phiên lại lần nữa chặn lại Hư Không của Diệp Mặc, mặc dù
quyền này của Diệp Mặc tuyệt đối chiếm thượng phong, nhưng La Hoắc cũng khiến
quyền này không còn cách nào tiếp tục phát uy thêm được.
La Hoắc lại lần nữa cảm thấy Tiên nguyên cuồn cuộn, lĩnh vực Tiên Vương lần
thứ hai rạn nứt.
Không đợi La Hoắc tiếp tục trốn khỏi, lĩnh vực Tiên Vương của Diệp Mặc điên
cuồng thi triển ra, đồng thời Lãng sát phóng ra. Diệp Mặc không muốn tiếp tục
lãng phí thời gian nữa, La Hoắc cũng kém hơn chút so với Cù Kinh mà lần trước
hắn gặp, nhưng tu vi của ông lại hoàn toàn vững chắc, lúc này Diệp Mặc làm gì
còn muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa.
Ầm…
Lãng sát phóng ra, đợt sóng lửa đầu tiên giống như sóng biển điên cuồng xông
đến.
Trung Châu Tiên vương theo bản năng rùng mình một cái, đây là lần thứ hai gã
nhìn thấy Diệp Mặc thi triển Lãng sát, lần đầu tiên khoảng cách còn quá xa,
còn lần này lại là đứng ngoài xem đánh nhau. Loại uy thế Lãng sát đáng sợ này,
nếu như là gã, thì gã tuyệt đối không chặn nổi đợt thứ ba, huống chi, tên Tiên
Vương sơ kỳ trước mặt này có lẽ cũng không chỉ có ba đợt.
Đợt Lãng sát lần thứ nhất ầm ầm đến, La Hoắc chỉ có thể cổ động chân nguyên,
khống chế Ô sát phiên chặn lại đợt sóng lửa này, đồng thời không gian xung
quanh ông bắt đầu chấn động kịch liệt. Ông muốn chạy trốn, nhưng lần này La
Hoắc lại phát hiện tốc độ chạy trốn của ông chậm đi quá nhiều. Nếu là lúc bình
thường, thì lúc này ông sớm cũng khởi động độn thuật rồi, sau đó biến mất vô
tung vô tích. Bây giờ ông không ngờ đến lĩnh vực không gian xung quanh cũng
rất khó có thể xé rách nổi.
Diệp Mặc làm sao không biết tâm tư của La Hoắc, lĩnh vực Tiên Vương lại càng
điên cuồng mở rộng ra ngoài. Đồng thời đợt sóng thứ hai thứ ba liên tiếp được
đánh ra.
Tu vi Tiên Vương và Đại La Tiên khác nhau quá nhiều, lúc trước Diệp Mặc phóng
Lãng sát, ba đợt sóng lửa thì cũng phải có quá trình giảm xóc, còn bây giờ
hắn nghĩ thế nào thì phát ra thế ấy. Lãng sát đến bây giờ cũng biến chất rồi,
cũng không phải như lúc trước sau khi hai đợt sóng được phóng ra, tiên nguyên
sẽ thiếu thốn.
Ô sát phiên sinh ra hàng loạt âm thanh xì xì, sau khi chặn lại đợt sóng thứ
hai, cuối cùng tốc độ cũng bắt đầu thu nhỏ lại, còn khí thế mà Ô sát phiên
mang theo cũng trong nháy mắt lập tức thu lại. Không đợi La Hoắc lại lần nữa
rót Tiên nguyên khởi động lại Ô sát phiên, đợt sóng thứ ba của Diệp Mặc cũng
đã bao vây lấy ông.
Lúc này La Hoắc cũng không kịp thi triển độn thuật gì nữa, Tiên nguyên hoàn
toàn cổ động, muốn chặn lại đợt sóng thứ ba của Diệp Mặc.
Đến bây giờ ông mới tỉnh ngộ, từ khi gặp Diệp Mặc đến lúc đánh nhau với hắn,
ông đều nằm trong trạng thái bị đánh, đến năng lực hoàn trả cũng không có,
nói cách khác, Diệp Mặc mạnh hơn ông nhiều.
Đợt sóng kinh khủng cực nóng thứ ba còn chưa qua, thì một đường đao màu hồng
tím liền đến. La Hoắc trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng, ông dưới lĩnh
vực Tiên Vương của Diệp Mặc chặn lại làn sóng lửa cũng đã tốn nhiều sức lực
lắm rồi, đối phương không ngờ tay nghề thành thạo, còn có thể phóng ra thần
thông đao mang, sự chênh lệch giữa hai người này là bao nhiêu đây?
Lúc này La Hoắc cho dù muốn chặn lại, cũng là hữu tâm vô lực.
– Phụt…
Đường đao của Tử Đao mang theo một tia máu, đồng thời đợt sóng thứ ba hoàn
toàn nuốt chửng lấy La Hoắc. Nguyên thần La Hoắc đang lúc giãy giụa lại nghe
thấy Diệp Mặc lẩm bẩm:
– Đối thủ quá kém, muốn lĩnh ngộ thần thông đao pháp mới quả thực quá khó
khăn.
Thời gian để Nguyên thần La Hoắc tức giận cũng không còn nữa, trực tiếp bị
làn sóng cuốn đi, một chiếc nhẫn trữ vật được Diệp Mặc thu hồi lại.
Đại chiến ngoài Thanh Mạt Tiên thành đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, cảnh
tượng thanh thế kinh người đến cực điểm vừa rồi, trong nháy mắt hoàn toàn biến
mất.
Trung Châu Tiên vương hít một hơi dài, gã nghi ngờ Dực Hà Tiên Vương không
phải đối thủ của Diệp Mặc, nhưng khi đánh nhau thực sự, thì sự chênh lệch này
cũng quá lớn. Một Tiên Vương sơ kỳ dường như giết chết Tiên Vương hậu kỳ trong
nháy mắt, đợi Tiên Vương sơ kỳ này thăng cấp lên Tiên Vương trung kỳ rồi, thì
chẳng phải là Tiên Vương vô địch sao?
Bùi Dịch gã từ khi thành Tiên Vương đến này, cũng không phải là người chưa
từng va chạm xã hội, nhưng hôm nay gã thực sự được mở rộng tầm mắt rồi.
Lúc này thấy Diệp Mặc đi đến, Trung Châu Tiên vương vội vàng thu hồi lại pháp
bảo phòng ngự của mình ôm quyền đón tiếp Diệp Mặc:
– Tiên hữu có thủ đoạn thật tài tình.
Diệp Mặc ôm quyền gật đầu, không nói gì. Nói nhiều tất sơ hở, hắn cũng đã
từng tiếp xúc qua với Trung Châu Tiên vương.
– Vị tiên hữu này, Tông Phiêu Thiên tôi bị Tiên ma yêu tàn sát bừa bãi, bây
giờ đâu đâu cũng nguy cấp, xin Tiên hữu nể mặt mọi ngườ đều là người một nhà,
cứu giúp.
Thấy Diệp Mặc giết chết Dực Hà Tiên Vương một cách dễ dàng, Trung Châu Tiên
vương cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng cầu xin Diệp Mặc giúp đỡ.
Diệp Mặc không từ chối, cũng không trả lời. Nói thật ra, hắn quả thực cũng
muốn giúp đỡ, nhưng hắn không muốn ở lại Tông Phiêu Thiên lâu. Nếu như không
có Vấn Đạo các, một người không có sư phụ như hắn, tuyệt đối không thể nào
có bước tiến bộ lớn như vậy được. Còn Vấn Đạo các là danh sách của Tông
Phiêu Thiên, mặc dù không có hắn, những người còn lại của Tông Phiêu Thiên
cũng chưa chắc có thể vào được Vấn Đạo các. Nhưng hắn dù sao cũng đã từng
chiếm dụng tài nguyên của Tông Phiêu Thiên.
Thấy Diệp Mặc do dự, Trung Châu Tiên vương vui mừng, làm gì bỏ qua cơ hội như
này, mau chóng lại lần nữa ôm quyền kính cẩn nói:
– Tiên hữu, Tông Phiêu Thiên chúng tôi lần này bị Tiêu ma yêu xâm chiếm diện
tích lớn, tiên nhân bị chết bị thương vô số. Toàn bộ Tông Phiêu Thiên đều
nguyên khí đại hao tổn, vì Tiên ma yêu khởi nguyên tại Tông Phiêu Thiên, mặc
dù cũng có nhiều Tiên hữu muốn đến giúp đỡ, nhưng đáng tiếc là một số truyền
tống trận quan trọng của Tông Phiêu Thiên cũng bị Tiên ma yêu chiếm giữ, nếu
như thông qua hư không mà đến, thời gian cần quá nhiều, căn bản không thể nào
kịp cứu nổi.
– Anh muốn tôi giúp thế nào?
Diệp Mặc do dự một chút, liền chủ động hỏi. Thiên Hỏa Cửu Dương của hắn vốn
chính là pháp thuật chém giết ở diện tích lớn, mặc dù còn chưa diễn sinh ra
thần thông, nhưng đối với việc tiêu diệt Tiên ma yêu thì cũng mạnh hơn người
khác nhiều lần.
Trung Châu Tiên vương vội vàng nói:
– Lần này chúng tôi sở dĩ yếu thế, là vì thảo nguyên Bình Phiêu xuất hiện một
con Tiên ma yêu cấp tám, con Tiên ma yêu cấp tám này giết liền lúc bốn vị Tiên
Vương của chúng tôi, còn khiến chúng tôi không thể không lui giữ tiên thành.
Bây giờ Du Trung tiên thành, Hách Liên tiên thành cũng đã bị Tiên ma yêu tiêu
diệt rồi, ngay cả Hòa Hoàn Tiên vương cũng bị vây trong Cổ Lận tiên thành,
không thể nào rời khỏi được…
– Đại nhân, Hòa Hoàn Tiên vương đã giúp tôi rất nhiều ở Thanh Mạt tiên
thành…
Chân Băng Du đứng bên Diệp Mặc nhỏ giọng nói.
Trung Châu Tiên vương ngược lại có chút sửng sốt, gã không ngờ Chân Băng Du
cũng to gan như vậy, vừa mới bị Tiên Vương thu làm phi tử, liền dám nói ra lời
này. Nhưng trong lòng gã cũng rất khâm phục Chân Băng Du, một Đại Ất Tiên như
Chân Băng Du dám nói những lời này trước mặt Tiên Vương, chứng tỏ cô là một
người niệm tình. Trên thực tế Trung Châu Tiên vương cũng biết Hòa Hoàn Tiên
vương giúp đỡ Chân Băng Du rất nhiều, truy cứu nguyên nhân, đó là vì lúc trước
tên Mạc Ảnh đó cũng đã từng giúp Hòa Hoàn Tiên vương.
Diệp Mặc nghe nói Hòa Hoàn Tiên vương bị vây trong Cổ Lận tiên thành, sớm đã
muốn đến đó giúp rồi. Bây giờ Chân Băng Du nhắc đến, hắn lập tức gật đầu nói:
– Cũng được, vậy chúng ta đến xem Cổ Lận tiên thành thế nào rồi.
– Cám ơn Tiên hữu.
Trung Châu Tiên vương lại càng vui mừng, gã không ngờ một câu nói của Chân
Băng Du lại có tác dụng thật. Gã vội vàng giao lại chuyện của Thanh Mạt tiên
thành ột Đại La Tiên viên mãn khác xử lý, còn gã thì trực tiếp cùng với Diệp
Mặc đi đến Cổ Lận tiên thành.
Cổ Lận Tiên thành mặc dù có truyền tống trận, nhưng truyền tống trận bên ngoài
sớm đã bị con Tiên ma yêu cấp tám kia dùng cấm chế không gian che lại rồi.
Cũng may Diệp Mặc có một Tiên khí phong xa cực phẩm, hắn trực tiếp phóng Tiên
khí phong xa đó ra, ba người dùng Tiên khí phi hành chỉ chưa đến một ngày,
thì đã đến Cổ Lận tiên thành rồi.
Bên ngoài Cổ Lận tiên thành Tiên ma yêu cũng đã chi chít, mặc du ít hơn Thanh
Mạt tiên thành một chút, nhưng vẫn kéo dài hơn nghìn dặm. Những con Tiên ma
yêu này hình như có thân thể rõ ràng rồi, rõ ràng là từ cấp ba trở lên.
– Không ổn rồi, Cổ Lận tiên thành bị công phá rồi.
Trung Châu Tiên vương đứng trên phong xa thất thanh kêu.
Lúc này Diệp Mặc và Chân Băng Du cũng nhìn thấy, vô số Tiên nhân đều đang nằm
trong vòng vây của Tiên ma yêu, trong đó từng đường kiếm quang hoa mĩ đang
không ngừng tung hoành giữa những con Tiên ma yêu. Kiếm quang mỗi lần sáng
lên, đều có vô số con Tiên ma yêu bị thiêu rụi biến mất. Nhưng kiếm quang đó
dù sao cũng quá mức đạm bạc, nhiều Tiên ma yêu như vậy căn bản cũng giết không
hết.