Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1808: Ai dám giết con ta


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1806: Ai dám giết con ta

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Băng Du sư tỷ.

Diệp Mặc chỉ thoáng một cái thân mình đã rơi xuống cạnh Chân Băng Du, cười gọi
một câu. Chân Băng Du tiến bộ không thể tính là nhanh, cũng không thể tính là
chậm. Mình cho cô Độ Ly Thiên Quả, cô đến bây giờ còn chưa thăng cấp Đại Ất
Tiên sơ kỳ, đối với tư chất của Chân Băng Du mà nói, đúng là chậm. Theo một
góc độ khác mà nói, cuộc sống của Chân Băng Du ở tiên thành Thanh Mạt hình như
cũng không tốt.

– Cậu đã trở về.

Chân Băng Du giọng nói có chút run rẩy, lúc trước khi Diệp Mặc sắp đi, cô cũng
có chút không muốn, nhưng tuyệt đối không mãnh liệt như lúc này. Mà bây giờ cô
đối mặt với Diệp Mặc, lại có một loại cảm giác mãnh liệt tới cực điểm, không
cho Diệp Mặc rời đi một mình nữa. Cô thậm chí không biết mình nên tiếp tục gọi
Diệp Mặc là sư đệ, hay là gọi tên Diệp Mặc.

Lúc trước cô đối với thú vui xác thịt căn bản là không thèm để ý tới, đối với
chuyện Diệp Mặc thấy hết trơn thân thể của cô cũng không thèm để ý. Nhưng lúc
này cô lại không có dũng khí lao vào trong ngực Diệp Mặc, sau đó nói, ta vẫn
luôn rất nhớ ngươi, cho dù cô vô cùng vô cùng muốn làm như vậy. Sự thay đổi
này ngay chính bản thân cô cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng cô không tìm ra nguyên
nhân.

Nếu bây giờ bảo cô lại cởi sạch quần áo đứng ở trước mặt Diệp Mặc, Chân Băng
Du khẳng định, cô tuyệt đối sẽ không có dũng khí đó nữa rồi. Đôi khi cô hoài
nghi là đạo tâm của mình đã thụt lùi, cũng có lúc cô hoài nghi là đạo tâm của
mình đã bị đạo tâm của Diệp Mặc ảnh hưởng.

– Bà ấy là ai?

Diệp Mặc nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc váy màu xanh lá đuổi tới
kia hỏi một câu, hắn thấy người phụ nữ váy màu xanh lá đuổi theo Chân Băng Du
tới kia, còn tưởng là bạn của Chân Băng Du quen tại tiên thành Thanh Mạt.

Diệp Mặc trong lòng còn đang kỳ quái, trong ấn tượng của hắn, Chân Băng Du
tính cách lạnh như băng, không thích kết bạn, sao bây giờ cũng có bạn bè?

Chân Băng Du lạnh nhạt nói:

– Là một phụ nữ muốn tóm ta cho Thiếu thành chủ của bà ấy đùa bỡn.

– Cái gì?

Diệp Mặc ánh mắt lạnh lẽo, không gian chung quanh thậm chí đều lạnh xuống
trong nháy mắt, chỉ là một Đại La Tiên hậu kỳ, vậy mà dám lớn lối như vậy.

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp bận váy màu xanh lá kia trông thấy Diệp Mặc
và Chân Băng Du đang nói chuyện, hơn nữa khí thế của Diệp Mặc hình như bỗng
nhiên trở nên lạnh xuống, lập tức rùng mình một cái, xoay người rời đi.

Diệp Mặc không đuổi theo bà ấy, chỉ nhìn Chân Băng Du hỏi:

– Trên người sư tỷ từ lúc nào thì bị người ta đánh kí hiệu thần thức?

Chân Băng Du toàn thân run lên, cô mờ mịt lắc đầu nói:

– Ta không biết, nếu như làm kí hiệu thần thức, hẳn là dì Hà kia làm, bà ấy
mời ta đến chỗ bà ấy không chỉ một lần. Đều bị ta cự tuyệt.

Diệp Mặc cũng không hủy đi kí hiệu thần thức trên người Chân Băng Du, ngược
lại nói với Chân Băng Du:

– Bây giờ tôi vẫn chưa thể lộ ra thân phận của mình, là thân phận một tiên
vương xa lạ đi ngang qua đây. Sau đó mang cô đi.

– Ta biết.

Chân Băng Du là người lạnh lùng, nhưng không có nghĩa cô là đồ ngốc. tốc độ
thăng cấp của Diệp Mặc nhanh như vậy, khẳng định có bí mật, bí mật này cô biết
thì cũng chẳng sao, cô sẽ không nói ra. Nhưng một khi truyền ra, thì không
phải là chuyện tốt lành gì rồi.

– Vậy đi thôi.

Diệp Mặc vươn tay bế Chân Băng Du lên, quay người vừa sải bước đi, chỉ vài
bước liền đi tới cửa thành tiên thành Thanh Mạt.

Bởi vì lúc trước Diệp Mặc cõng Chân Băng Du thời gian quá dài, cho nên bây giờ
hắn bế cô, căn bản là không có bất kỳ tâm lý không lành mạnh nào. Chỉ cảm giác
nhiệt độ thân thể Chân Băng Du so với trước kia cao hơn một chút, có lẽ cũng
mềm mại hơn một chút.

Mà Chân Băng Du lại cảm thấy toàn thân như nhũn ra. Nhiệt độ cơ thể lên cao,
cô biết tâm tư mình đã thay đổi quá nhiều. Mấy năm này cô một mình ngoại trừ
tu luyện và tìm kiếm tài nguyên ra, thì chính là nhớ nhung Diệp Mặc, còn thì
là nhớ sư phụ. Cũng may Diệp Mặc để lại cho cô rất nhiều đan dược, còn để lại
cho cô một vườn tiên dược, cô không cần ra khỏi tiên thành đi tìm tài nguyên
tu luyện. Bằng không, cô có lẽ đã sớm rơi vào trong tay người khác rồi.

Nếu như Diệp Mặc vẫn không tới, cô chỉ có thể thỉnh cầu tiên vương Hòa Hoàn
đưa cô đi. Hoặc là gia nhập vào một tiên môn lớn, nếu không cô không chỗ nương
tựa như vậy, với thực lực của cô căn bản là không có biện pháp sinh tồn ở nơi
này.

Bây giờ Diệp Mặc bế cô, cô cũng không thể hồi phục tâm trạng bình tĩnh như năm
đó được nữa, cùng lúc với toàn thân như nhũn ra, cũng không muốn rời đi. Cô
nhớ tới những điều lúc trước Diệp Mặc nói với cô, giờ phút này cô thậm chí có
chút ít hoài nghi, mình cũng đã biết yêu rồi.

Diệp Mặc cảm nhận được nỗi lo lắng của Chân Băng Du, trong lòng cũng hơi áy
náy. Nếu như là Lạc Ảnh hoặc Ninh Khinh Tuyết, cho dù là vì truy cầu thực lực
tiến bộ, hắn cũng tuyệt đối sẽ không tùy tùy tiện tiện ghi chép tìm một chỗ
vứt cô xuống, nhưng hắn lại làm như vậy với Chân Băng Du. Lúc này mới tỉnh ngộ
lại, Chân Băng Du không giống với những người khác. Cô quá đẹp, một cô gái đẹp
như thế, tu vi lại thấp như thế, rơi vào một nơi xa lạ, không ai ngấp nghé
mới là chuyện lạ.

– Những năm này tiên vương tiền bối Hòa Hoàn và tiên vương tiền bối Bình
Châu đã giúp đỡ ta rất nhiều, nếu như không có bọn ho, cái động tiên kia ta
cũng không có cách nào tiếp tục thuê được nữa.

Chân Băng Du thấy Diệp Mặc trở nên trầm mặc, hình như có thể cảm nhận được một
chút áy náy của Diệp Mặc, chủ động nói.

Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, làm lợi cho người khác quả nhiên chính là làm lợi
cho chính mình. Hắn trợ giúp ba vị tiên vương, tuy hắn đã nhờ tiên vương Hòa
Hoàn, lại không nhờ tiên vương Bình Châu, bây giờ hai vị tiên vương này không
quên điều tốt của hắn, còn nhớ chăm sóc Chân Băng Du, đã là ân tình cực lớn
rồi.

– Bình Châu của Tông Phiêu Thiên rất cảm ơn anh bạn Tiên vương này đã ra tay
giúp đỡ …

Diệp Mặc vừa buông Chân Băng Du xuống, tiên vương Bình Châu cũng đã ra tiên
thành nghênh đón, chắp tay khách khí ân cần thăm hỏi Diệp Mặc.

– Tiên vương Bình Châu khách khí rồi, bổn vương cũng chỉ là đi ngang qua,
thuận tiện ra tay tương trợ. Huống chi Tiên Ma yêu tàn sát bừa bãi tiên thành,
ai ai cũng có thể giết hết.

Diệp Mặc cười ha ha một tiếng, cũng biểu hiện ra một loại thái độ không khách
khí.

Tiên vương Bình Châu cũng không vì kiểu ăn to nói lớn này của Diệp Mặc mà có
chút không thoải mái nào, Diệp Mặc một mình chém giết hàng tỉ Tiên Ma yêu, hắn
có tư cách dùng loại giọng điệu này nói chuyện. Đừng nói Diệp Mặc chỉ là một
Tiên vương sơ kỳ, cho dù là một Tiên Tôn tới, đoán chừng cũng không làm tốt
được như Diệp Mặc.

Tiên Tôn tới tối đa chỉ có thể đánh lui đám Tiên Ma yêu này, muốn chém giết
trong diện tích lớn như Diệp Mặc, nếu như không có tiên thuật đặc biệt, căn
bản là không thể làm được.

Đối với Tiên vương Bình Châu mà nói, năm mặt trời kia của Diệp Mặc nhô lên
cao, quả thực uy thế không thể chống đỡ được. Loại tiên thuật quần sát tất sát
này, gần như có thể không cần đếm xỉa đến bất kỳ kiểu vây công nào.

– Còn chưa thỉnh giáo tôn hiệu của tiên vương, nếu như tiên hữu không ngại,
xin mời đi phủ Thành chủ ngồi một chút.

Tiên vương Bình Châu rất là khách khí, y biết trước mặt Diệp Mặc, y chỉ là
một phần dễ dàng bị giết gọn. Đều là Tiên vương, nhưng cũng có chênh lệch cực
lớn.

Diệp Mặc khoát khoát tay nói:

– Đi phủ Thành chủ thì không cần đâu, ta có việc, cần lập tức đi ngay.

Tiên vương Bình Châu thấy thế vội vàng nói với Chân Băng Du ở bên cạnh:

– Băng Du, trước tiên cô đi giúp thu dọn chiến trường một chút đi, ta đưa
tiễn người bạn Tiên vương có đại ơn đối với tiên thành Thanh Mạt ta này.

Diệp Mặc cũng không nói ra tên tuổi gì cả, hơn nữa nói chuyện cũng có chút cao
ngạo, Tiên vương Bình Châu biết người như vậy tính tình khẳng định kỳ quái,
cũng dẹp đi ý muốn tiếp tục mời Diệp Mặc. Tiên vương này tuy lợi hại, nhưng
cũng không phải là người bọn họ có thể mời mọc được.

Nghe xong lời nói của tiên vương Bình Châu, Diệp Mặc trong lòng nảy sinh
thiện cảm, tuy hắn ra vẻ không khách khí, nhưng nội tâm vẫn tôn kính đối với
tiên vương Bình Châu. Bây giờ tiên vương Bình Châu nghe được lời này, hiển
nhiên là muốn bảo vệ Chân Băng Du.

Không đợi Chân Băng Du nói, Diệp Mặc lại khoát tay nói:

– Ta rất vừa ý cô bé này, vậy giữ lại cho ta làm một phi tử là được rồi, ta
mang cô ấy đi.

Tiên vương Bình Châu trong lòng quýnh lên, vội vàng nói:

– Đây là bạn của một người bạn cũ của ta, nếu như …

Diệp Mặc sau khi nghe xong những lời này, càng thêm tôn kính đối với tiên
vương Bình Châu. Biết rõ sẽ bị mình giết gọn, còn dám ở ngay trước mặt mình
cầu tình cho Chân Băng Du, muốn bảo vệ Chân Băng Du.

Chân Băng Du vội vàng nói:

– Tiên vương đại nhân, vãn bối bằng lòng cùng rời đi theo vị tiền bối này.

Tiên vương Bình Châu sững sờ, còn chưa kịp nói gì, thì nghe thấy một người
bên cạnh nói:

– Vị tiên vương đại nhân này, vãn bối là La Thần Minh, lần này tới tiên thành
Thanh Mạt chính là cố ý đón Băng Du Tiên tử đi. Cha tôi là thành chủ của tiên
thành Phi Linh – Tiên Vương Dực Hà – La Hoắc, cha tôi đã quyết định nhận Băng
Du tiên tử làm đệ tử, cũng chuẩn bị cho Băng Du Tiên Tử đính hôn với vãn bối,
kính xin đại nhân minh giám.

La Thần Minh biết rõ sự lợi hại của Diệp Mặc, gã tận mắt nhìn thấy Diệp Mặc
chém giết hàng tỉ Tiên Ma yêu, nhưng gã lại biết loại tiên thuật quần sát này
một mình giao đấu lại không có bao nhiêu tác dụng. Mà cha của gã – La Hoắc đã
là tiên vương hậu kỳ, so với tiên vương Bình Châu mà nói không biết cao hơn
bao nhiêu rồi. Huống chi lúc trước gã còn nghe tiên vương Bình Châu nói Diệp
Mặc là tiên Vương sơ kỳ, tiên vương Bình Châu sợ tiên vương sơ kỳ này, cha
của gã thì không sợ. Gã không tin, Diệp Mặc – một tiên vương sơ kỳ từ bên
ngoài đến dám làm gì một Thiếu thành chủ như gã.

– Ngươi nói nhảm, ta cho tới bây giờ chưa từng gặp qua La Hoắc gì cả. Cũng
chưa từng đồng ý đi tiên thành Phi Linh nào hết, ngươi dựa vào đâu mà muốn
mang ta đi?

Chân Băng Du lập tức tức giận quát lớn.

Trông thấy La Thần Minh còn muốn lên tiếng, Diệp Mặc ánh mắt lạnh lẽo, lạnh
giọng nói:

– Thật vậy hả? Thật to gan.

Khí thế tiên vương mạnh mẽ của Diệp Mặc từ trên không bay lên, ngay cả tiên
vương Bình Châu cũng cảm thấy có chút rùng mình, chớ đừng nói chi là La Thần
Minh đứng mũi chịu sào.

Tiên vương Bình Châu trông thấy Diệp Mặc lộ rõ ý muốn giết người, vội vàng
nói:

– Thành chủ tiên thành Phi Linh, Tiên Vương Dực Hà đã là Tiên vương hậu kỳ,
chỉ thiếu chút nữa sẽ thăng cấp Tiên vương viên mãn, còn là thập đại tiên
vương đứng đầu của Tông Phiêu Thiên…

Diệp Mặc đương nhiên biết rõ ý của tiên vương Bình Châu, nhưng hắn há có thể
e ngại một Tiên vương hậu kỳ, ý muốn giết người càng lúc càng mạnh mẽ.

– Không, không phải…

La Thần Minh sao có thể đỡ nổi loại sát ý đáng sợ này của Diệp Mặc, nói
chuyện càng không ngừng run rẩy,

– Ta tới tiên thành Thanh Mạt nhìn trúng Băng Du, sau đó, sau đó …

– Sau đó thì hạ ký hiệu thần thức trên người cô ấy, chuẩn bị thời điểm ra đi
sẽ mang đi đúng hay không?

Diệp Mặc nói xong đưa tay ngay tại trên người Chân Băng Du phất ra một luồng
sáng nhàn nhạt.

Tiên vương Bình Châu vừa thấy luồng sáng nhàn nhạt này, lập tức liền biết đây
là một cái kí hiệu thần thức. Không khỏi thầm thở dài một tiếng, y có chút tự
trách, Chân Băng Du bị người ta nhắm vào, vậy mà y cũng không biết chút gì.
Có thể khẳng định, nếu như không có vị Tiên vương tính tình cổ quái này đến
đây, tương lai Chân Băng Du mất tích, y nói không chừng trong khoảng thời gian
rất dài cũng nghĩ không ra.

Nghĩ đến chuyện Mạc Ảnh cho y cơ hội tiến vào Vấn Đạo vấn đạo, y cũng cảm thấy
có chút hổ thẹn.

– Đúng, đúng ta làm.

La Thần Minh còn muốn dùng cha mình để áp chế đối phương, lại không ngờ mình
dưới khí thế của Tiên vương, căn bản ngay cả nói cũng nói không nên lời.

– Nếu là ngươi làm, vậy là được rồi.

Diệp Mặc nói xong đưa tay liền có một luồng sáng nhạt bay ra.

– Ai dám giết con ta.

Một tiếng gầm giận dữ, một bóng người trung niên ẩn hiện vọt ra, một quyền
đánh về phía luồng sáng nhạt kia của Diệp Mặc.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.