Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1807: Diệp Mặc đã trở về


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Chương 1805: Diệp Mặc đã trở về

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Bốn vầng thái dương màu xanh viền vàng vừa bay lên, ánh sáng màu xanh nổ tung
khủng khiếp trong nháy mắt liền cuốn sạch toàn bộ bên ngoài tiên thành Thanh
Mạt. Một mảng ánh sáng màu xanh lớn, mang theo một loại khí tức sóng nhiệt hủy
diệt, khiến cho Tiên Ma yêu chung quanh không còn một con có thể sống sót,
từng đám từng đám Tiên Ma yêu ngã xuống. Mà ánh sáng do mặt trời màu xanh đáng
sợ chiếu xuống lại đang chậm rãi mở rộng ra, từ phạm vi hơn mười dặm đến phạm
vi mấy trăm dặm.

Diệp Mặc còn có năng lực mở rộng phạm vi này càng lớn hơn nữa, nhưng hắn đã
ngừng lại. Phạm vi càng lớn, đối với hắn tiêu hao cũng càng nhiều. Giờ phút
này hắn tiến vào bên trong đám Tiên Ma yêu nhung nhúc dày đặc, mà đám Tiên Ma
yêu này giống như bị cuồng phong thổi qua, nhao nhao ngã xuống.

Hắn tự mình di động, so với phạm vi Thiên Hỏa cửu dương không ngừng mở rộng
còn nhẹ nhõm hơn nhiều.

– Cứu viện tới rồi.

Hầu hết mọi người trên tường thành Tiên thành Thanh Mạt đều nhìn thấy động
tĩnh ngoài thành, lập tức bọn họ đều bị ngớ ra. Bốn vầng thái dương màu xanh
di động bên ngoài thành Thanh Mạt, mà Tiên Ma yêu đến thần thức đều không
quét đến được, dưới ánh sáng màu xanh viền vàng, từng đám từng đám gục xuống.

Thu gặt lúa mạch so với cái này còn chậm hơn nhiều lắm, đây quả thực là cuồng
phong thổi qua, một chút cũng không chừa ah. Đây là cái cứu viện gì vậy? Quả
thực quá dũng mãnh, quá đáng sợ.

Không ai từng được chứng kiến loại pháp thuật đáng sợ này, đây quả thực không
phải là pháp thuật, đối với Tiên Ma yêu mà nói đây là thiên tai. Cho dù là
nhiều Tiên Ma yêu hơn nữa, cũng ngăn không được cái kiểu giết chóc này của
Diệp Mặc.

Chỉ trong thời gian nửa nén nhang, Tiên Ma yêu vây quanh bên ngoài tiên thành
Thanh Mạt đã hoàn toàn bắt đầu nóng nảy hẳn lên. Càng ngày càng nhiều Tiên
Ma yêu bỏ cuộc bao vây tấn công tiên thành Thanh Mạt, ngược lại bắt đầu bao
vây tấn công Diệp Mặc.

Điều này làm cho Diệp Mặc tiết kiệm được nhiều Tiên Nguyên, lúc này hắn thậm
chí không cần di động, có thể chém giết từng đám từng đám Tiên Ma yêu

Tiên Ma yêu vốn sợ pháp thuật Hỏa hệ và lôi hệ, huống chi Thiên Hỏa cửu dương
của Diệp Mặc đã thăng cấp đến Thiên Hỏa Tiên Diễm, đối với việc giết chóc Tiên
Ma yêu càng có thêm tác dụng bổ trợ.

Hai con Tiên Ma yêu cấp bảy bị Thiên Hỏa cửu dương của Diệp Mặc đánh cho đầu
óc choáng váng, nhưng Tiên Ma yêu cấp bảy đã có năng lực chống cự mạnh mẽ. Tuy
bị quản chế trong Thiên Hỏa cửu dương của Diệp Mặc, lực công kích giảm xuống
hơn phân nửa, nhưng vẫn liên hợp xông về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc chưa có rút Tử Đao ra, mà phóng một quyền Lãng Sát ra.

Đối phó với Tiên Ma yêu, biện pháp tốt nhất chính là Thiên Hỏa. Dưới Thiên Hỏa
cửu dương, sức chiến đấu của Tiên Ma yêu cấp bảy vốn giảm xuống một bậc, bây
giờ Diệp Mặc lại đánh ra Lãng Sát, lại càng không khác biệt lắm so với đối phó
với Tiên Ma yêu cấp sáu.

Lãng Sát bay ra, thậm chí khiến không khí chung quanh đều bị thiêu đốt hầu như
không còn. Tạo thành từng mảng từng mảng vết tích trong hư không.

Uỳnh…

Luồng sóng lửa thứ nhất đánh vào trên người hai con Tiên Ma yêu từ xông tới,
khiến cho hai con Tiên Ma yêu lập tức phát ra một tiếng kêu thảm bén nhọn.
Diệp Mặc lắc đầu, lúc này nếu như hắn phóng Tử Đao ra, có thể dễ dàng chém
giết hai con Tiên Ma yêu này, nhưng hắn không phóng Tử Đao ra, làn sóng lửa
thứ hai và thứ ba đồng thời đánh ra. Hai con Tiên Ma Yêu cấp bảy trong nháy
mắt đã bị Diệp Mặc giết chết.

Trước khi yêu hạch bị hòa tan, Diệp Mặc đưa tay thu lại hai miếng yêu hạch
Tiên Ma yêu cấp bảy, đối với yêu hạch Tiên Ma yêu cấp thấp, Diệp Mặc căn bản
là chẳng buồn nhặt, nhưng đối với yêu hạch Tiên Ma yêu cấp bảy, hắn lại không
muốn bỏ qua.

Lúc này Diệp Mặc mới cảm giác được sự dũng mãnh của mình, lúc trước bất kể là
thi triển Thiên Hỏa cửu dương hay là thi triển Lãng Sát, hắn cũng sẽ có cảm
giác thần thức hoặc là Tiên Nguyên chưa đủ. Lúc này đã nhiều Tiên Ma yêu bị
hắn tiêu diệt như vậy, hơn nữa lại còn thi triển Lãng Sát, mấy vầng thái dương
còn trên không trung càn quét tiêu diệt số Tiên Ma yêu còn lại, mà Tiên Nguyên
cùng thần thức của hắn tiêu hao cũng không phải là lớn lắm.

Cùng với Diệp Mặc không ngừng chém giết đứng đám lớn Tiên Ma yêu, ngay cả một
số Tiên Ma yêu cấp bảy cũng lần lượt bị Diệp Mặc chém giết, phần lớn Tiên Ma
yêu đều nóng nảy vội vàng hẳn lên, đã xuất hiện sự hỗn loạn.

Một con Tiên Ma yêu cấp bảy chịu đựng không nổi loại Thiên Hỏa như vậy dày vò,
quay người đào tẩu. Đám Tiên Ma yêu còn lại cũng nhao nhao bắt đầu lui lại.
Loại đơn phương giết chóc này, cho dù là không sợ chết Tiên Ma yêu cũng không
bám trụ nổi.

Đám Tiên Ma yêu này ngay từ khi mới xuất hiện sự đào thoát, toàn bộ bầy Tiên
Ma yêu lập tức bắt đầu tan vỡ. Từng đám từng đám Tiên Ma yêu nhao nhao lui lại
hướng thảo nguyên Bình Phiêu.

Diệp Mặc lại không vào thành, mà đuổi theo sát gót, bây giờ đám Tiên Ma yêu
này tụ lại một chỗ thành bầy, là thời khắc tốt nhất để giết hết, một khi đám
Tiên Ma yêu này tiến vào thảo nguyên Bình Phiêu phân tán ra, muốn tiếp tục
giết chóc trong diện tích lớn như vậy sẽ rất khó khăn.

Lúc này Diệp Mặc không nương tay nữa, năm vầng thái dương màu xanh viền vàng
mọc lên, toàn bộ bán kính phạm vi một ngàn dặm bị Thiên Hỏa cửu dương bao phủ.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đám Tiên Ma yêu lúc nhúc đông nghịt kia đã giảm
đi mạnh mẽ. Đến lúc này, Diệp Mặc mới cảm giác được áp lực của Tiên Nguyên và
thần thức, nhưng hắn cũng không hề bỏ cuộc, vẫn đuổi theo.

Trên đường đi Tiên Ma yêu bị hắn chém giết bắt đầu chồng chất, chất đống ngổn
ngang, giống như từng ngọn núi nhỏ.

Cho đến khi Diệp Mặc đuổi giết Tiên Ma yêu rời đi, người ở tiên thành Thanh
Mạt mới ầm ầm hoan hô, cửa thành được mở ra, vài chục vạn tiên nhân từ trong
thành lao ra, đồng thời phóng ra pháp bảo bắt đầu công kích đám Tiên Ma yêu
rải rác kia. Càng nhiều người đang tranh thủ thu thập yêu hạch Tiên Ma yêu,
nhiều yêu hạch như vậy nếu như thu lấy toàn bộ lên, quả thực chính là một
lượng tài sản cực lớn, nhưng đáng tiếc là những yêu hạch này phần lớn đều bị
tan chảy.

Một cô gái cực đẹp mặc váy tiên màu xanh nhìn theo bóng lưng Diệp Mặc, bờ môi
có chút run rẩy, trong mắt càng lộ ra ánh mắt vui mừng.

Đây chính là Chân Băng Du, Diệp Mặc đi rồi, cô vẫn ở lại tiên thành Thanh Mạt
tu luyện. Lúc này cô đã là Đại Ất Tiên sơ kỳ đỉnh cao rồi, chỉ thiếu chút nữa
là có thể thăng cấp Đại Ất Tiên trung kỳ.

Người khác không biết Diệp Mặc, nhưng cô thì nhận ra. Bởi vì cô nhận ra Thiên
Hỏa cửu dương của Diệp Mặc, cùng lúc khi Diệp Mặc phóng bốn vầng thái dương
màu xanh viền vàng ra, Chân Băng Du đã biết, Diệp Mặc đã trở về.

Tốc độ tu luyện của Diệp Mặc cô rất rõ ràng, cho nên Diệp Mặc thăng cấp đến
Tiên vương, cô không có nửa phần hoài nghi. Diệp Mặc cố ý đi tới tiên thành
Thanh Mạt, cho thấy là Diệp Mặc muốn dẫn cô đi, cuối cùng cô không cần xem sắc
mặt người khác, lo lắng hãi hùng nữa.

Giờ phút này phần lớn tiên nhân đều lao ra khỏi thành đi chém giết Tiên Ma
yêu, Chân Băng Du cũng không do dự, lập tức liền xông ra ngoài, cô không đi
chém giết Tiên Ma yêu, mà cô muốn đuổi theo Diệp Mặc. Dù cô biết Diệp Mặc sẽ
còn trở lại, cô cũng vẫn có chút lo lắng. Đối với cô mà nói, càng sớm nhìn
thấy Diệp Mặc càng tốt.

Trải qua chuyện tông môn bị diệt, trải qua những năm cùng với Diệp Mặc này,
trải qua những ngày một mình mong sống sót tại tiên thành Thanh Mạt này, giờ
phút này Chân Băng Du không còn tư tưởng chỉ cầu đạo tâm như lúc đầu kia nữa,
không còn là cô gái xinh đẹp lạnh lùng không quan tâm đến ham muốn xác thịt
kia nữa.

Lúc trước tại tông môn, mặc dù bản thân cô cũng một mình đi ra ngoài bươn trải
rèn luyện, nhưng trời có sập xuống, cô cũng có sư phụ giúp đỡ chống trọi. Cô
căn bản là không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, chỉ cần bươn trải rèn luyện đạo
tâm của mình là được rồi. Nhưng vì bị Diệp Mặc dẫn từ Hạ Thiên Vực tới Trung
Thiên vực, lại vì Diệp Mặc cho cô công pháp luyện thể, chịu ảnh hưởng của Diệp
Mặc, cô dần dần thay đổi, vậy mà lại không hề hay biết.

Những năm này một mình ở lại tiên thành Thanh Mạt, nếu như không phải vì tiên
vương Hòa Hoàn và tiên vương Bình Châu quan tâm chăm sóc, lúc này Chân Băng
Du cô sớm đã không có ngày này rồi.

Một cô gái tuyệt đẹp lại không có người hậu thuẫn như cô một mình ở lại tiên
thành Thanh Mạt, thời gian dài lâu há có thể có chuyện tốt lành? Đáng tiếc là
tiên vương Hòa Hoàn bởi vì phải ngăn cản Tiên Ma yêu, cũng đã ra khỏi tiên
thành Thanh Mạt. Mà tiên vương Bình Châu, ngay cả chuyện của tiên thành còn
quản không xuể nữa, bây giờ càng không có thời gian để ý tới cô.

Tiên thành Thanh Mạt nếu như không phải là bị Tiên Ma yêu một mực vây khốn, cô
bây giờ đã không biết như thế nào cho phải. Bây giờ Tiên Ma yêu rút lui, dù là
biết rõ Diệp Mặc một lát nữa sẽ tới, cô cũng không khống chế nổi chính mình,
tranh thủ thời gian đuổi theo.

– Thiếu thành chủ, muốn ngăn cô ấy lại hay không? (.

Trên cổng tiên thành, hai người nam đang nhìn chằm chằm bóng lưng Chân Băng
Du. Người đàn ông đang nói là một Đại Ất Tiên sơ kỳ vẻ bất cần, mà ở bên cạnh
gã là một nam Đại La Tiên sơ kỳ.

Đại La Tiên sơ kỳ kia tuy tướng mạo không tầm thường, ánh mắt lại có chút hung
ác nham hiểm, sau khi nghe xong lời nói của Đại Ất Tiên này, khoát tay áo nói:

– Không cần, cô ấy chỉ chém giết Tiên Ma yêu ở bên dưới thôi, hơn nữa trên y
phục của cô có kí hiệu thần thức do dì Hà làm. Cho dù cô trốn cũng chạy không
thoát, ta còn ước gì cô trốn thật xa. Nếu không nơi này có tiên vương Bình
Châu, vẫn không dễ động tay.

Lúc này một phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc váy tiên màu xanh lá đã đi tới, nhỏ
giọng nói với Đại La Tiên sơ kỳ này:

– Thiếu thành chủ, Mẫn trưởng lão nói người lần này tới trợ giúp tiên thành
Thanh Mạt là một tiên vương cực kỳ lợi hại, bảo cậu không nên nói nhiều vào
lúc này.

Đại La Tiên ánh mắt hung ác nham hiểm này khoát khoát tay nói:

– Không cần Mẫn thúc nói ta cũng biết, Chân Băng Du này ta đã sớm điều tra rõ
ràng, hẳn là từ Hạ Thiên Vực tới, không có bất kỳ chỗ dựa nào. Cùng đi với cô
cũng là một Huyền tiên, chỉ có điều Huyền tiên kia sau khi tiến vào Vấn Đạo
các của Nguyễn Nhạc Thiên, lại chưa có trở ra.

– Về phần tiên vương Hòa Hoàn và tiên vương Bình Châu một mực trợ giúp cô
ấy, cũng là vì Huyền tiên kia, nếu không ta đã sớm ra tay. Lần này sau nạn
Tiên Ma yêu, tiên vương Bình Châu sẽ phải tiếp kiến tiền bối kia, khẳng
định là không rảnh quan tâm tới cô ấy, lúc đó ta có thể mang cô ấy đi rồi.

Nói xong, Thiếu thành chủ này còn hắc hắc cười một tiếng nói:

– Chân Băng Du này là thu hoạch lớn nhất của ta trong chuyến này, cũng không
uổng công ta ở lại tiên thành Thanh Mạt này hơn một năm rưỡi. Vốn còn tưởng
rằng phải ở lại thêm nửa năm nữa, không ngờ tiền bối này đến ngược lại là rất
có ích ah.

– Thiếu thành chủ, không đúng.

Đại Ất Tiên vẻ mặt bất cần kia bỗng nhiên lên tiếng nói.

– Dì Hà, dì nhanh đi ngăn cô ấy lại.

Nam Đại La Tiên sơ kỳ hung ác nham hiểm này cũng cảm thấy không đúng, sau khi
Chân Băng Du ra khỏi thành, cũng không gia nhập trong đội ngũ săn giết Tiên Ma
yêu, cũng không đi nhặt yêu hạch Tiên Ma yêu, mà đuổi theo về phía tiên vương
tiền bối đến trợ giúp kia.

Lúc trước gã cũng không ngờ Chân Băng Du mà cũng dám lớn mật như thế, cũng dám
mạo phạm Tiên vương tiền bối. Phải biết rằng Tiên vương tại bất kỳ nơi nào
cũng đều cao cao tại thượng, tiên nhân bình thường dám tùy tiện tiến lên xúc
phạm, đó chính là muốn tìm cái chết, chớ đừng nói chi là một tu sĩ Huyền tiên
như Chân Băng Du.

Một ánh đao màu tím bổ tới, sau khi một con Tiên Ma yêu cấp bảy cuối cùng bị
Diệp Mặc chém chết, Diệp Mặc ngừng lại, thần thức của hắn đã quét đến Chân
Băng Du đang đuổi tới rồi. Lần này Tiên Ma yêu vây thành gần như là bị hắn
chém giết không còn một mống, tiếp tục đuổi theo cũng không có ý nghĩa gì.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.