Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1798: Đốn Ngộ trong giết chóc.


Thiếu gia bị bỏ rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ

Chương 1796: Đốn Ngộ trong giết chóc.

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm: tinghoanh

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

>>

Bốn phương tám hướng đều là Thiết dực hùng hư không chen chúc, nhưng Thiết dực
hùng này sớm đã chặn ở đây, chỉ đợi hắn chui đầu vào rọ mà thôi.

Tốc độ của Thiết dực hùng hư không cực nhanh, hơn nữa linh trí cũng cực cao.
Chẳng những da thịt cứng dày, còn hiểu sự chiến đấu đoàn thể. Miệng lưỡi của
Thiết dực hùng hư không giống như trường mâu vậy, thiên phú quan trọng nhất là
đao lửa và cắn xé, răng của loại yêu thú hư không này giống như Tiên khí,
một khi bị cắn phải, cho dù là Tiên vương cũng bị xé da xé thịt.

Nếu như chỉ có Thiết dực hùng hư không, thì Diệp Mặc cũng không quá để ý, gọi
Vô Ảnh ra, sau đó mở một đường máu là được rồi.

Nhưng bây giờ thì lại không được, hắn bị đám Thiết dực hùng hư không này vây
lấy, nhất định phải kéo dài thời gian. Một khí kéo dài thời gian, thì U Linh
thuyền kia sẽ xông lên, nếu so sánh, thì Diệp Mặc còn sợ U Linh thuyền hơn.
Đáng tiếc là bây giờ hắn căn bản cũng không còn cơ hội để suy nghĩ quá nhiều,
Thiết dực hùng hư không đó cũng đã vây đến rồi.

Diệp Mặc phóng Tử Đao ra, đồng thời từng đường lôi kiếm được hắn đánh ra.

Nhưng Thiết dực hùng hư không này đều đạt đến Tiên yêu thú trên cấp bốn rồi,
từ cấp bốn đến cấp sáu đều có, những con cá biệt thì thậm chí cũng đạt đến
trình độ cấp sáu đỉnh phong rồi.

Diệp Mặc thở phào, may mà không có Thiết dực hùng hư không cấp bảy, nếu như có
Thiết dực hùng hư không cấp bảy đến, cho dù Thế giới trang vàng bị bại lộ, hắn
cũng chỉ còn cách chui vào trong Thế giới trang vàng.

Tiên yêu thú cấp bảy Diệp Mặc cũng gặp một lần rồi, lúc trước khi trong Thất
Luyện tháp, cái tên ấy tầng đó, khiến Diệp Mặc đến bây giờ vẫn không quên nổi.

Rầm rầm rầm…

Lôi kiếm của Diệp Mặc sau khi đánh ra, trong hư không trong nháy mắt sấm sét
tứ phía, từng đường lôi kiếm giáng xuống, hư không mông lung làm nổi bật từng
tia màu lam.

Lúc này Diệp Mặc mới phát hiện màu sắc của lôi kiếm của mình, từ màu đen nhánh
đến màu lam mang theo chút tia sáng. Nếu như ở nơi khác cũng không dễ gì nhìn
ra, nhưng trong hư không mông lung này, thì hiện ra rõ ràng.

Ken két…

Lôi kiếm giáng xuống, sương mù màu nâu tản ra tứ phía. Những con Thiết dực
hùng hư không này quanh năm trong hư không, đến máu cũng thành màu nâu rồi.
Từng con Thiết dực hùng hư không bị lôi kiếm của Diệp Mặc đánh trúng, trong
nháy mắt cuốn đi trong hư không loạn lưu.

Nhưng đồng thời vô số đao lửa cũng đánh về phía Diệp Mặc. Diệp Mặc nhanh
chóng phóng ra một đại đỉnh phòng ngự do chính mình luyện chế, đồng thời thu
Thời Không Toa lại.

Già đỉnh tám cực mà hắn lấy được trên hội đấu giá còn bị tàn phá, mặc dù được
luyện hóa rồi, nhưng Diệp Mặc đến bây giờ vẫn chưa muốn dùng, hắn muốn khôi
phục được Già đỉnh tám cực này rồi mới dùng. Diệp Mặc cho rằng, Thiết dực hùng
hư không mặc dù nhiều, nhưng cũng chỉ là một số cấp bốn đến cấp sáu, Tiên khí
phòng ngự thông thường cũng đủ dùng rồi. Cho nên hắn cho rằng Tiên khí phòng
ngự cấp 6 của mình, chắc hẳn cũng có thể chặn lại được nửa ngày.

Về chuyện thu hồi Thời Không Toa lại, đó là vì Thời Không Toa là thứ thoát
mạng của Diệp Mặc, thứ này tốc độ rất nhanh. Nhưng năng lực phòng ngự cũng
không mạnh. Chẳng may bị những con Thiết dực hùng hư không này phá hỏng, thì
Diệp Mặc đúng là lỗ lớn.

– Tiểu thư, lại là Thiết dực hùng hư không, chúng ta làm sao đây?

Lúc này Tiên nữ mặc váy tím trên Tiên thuyền cũng kinh hãi nói. Bọn họ chạy
thoát từ miệng Thiết dực hùng hư không, đương nhiên biết sự lợi hại của bọn
chúng.

– Nhanh quay đầu lại, khởi động cấm chế tấn công.

Nữ tiên mặc váy trắng lập tức nói, trong lòng cũng có chút hối hận. Cô chỉ lo
đuổi theo người phía trước, không ngờ quên mất Thiết dực hùng vô cùng giảo
hoạt này.

Thình thịch…

Những đường đao lửa chằng chịt đánh lên Tiên khí phòng ngự của Diệp Mặc, một
tuần hương, Tiên khí phòng ngự của Diệp Mặc xuất hiện vết nứt.

Lại nửa tuần hương nữa, Tiên khí phòng ngự của Diệp Mặc lại răng rắc một
tiếng, vỡ vụn, không có đại đỉnh phòng ngự, vô số đao lửa nhanh chóng xé rách
vòng bảo hộ Tiên nguyên của Diệp Mặc, đánh lên người Diệp Mặc.

Diệp Mặc hơi cau mày, những con Thiết dực hùng hư không này mặc dù không là
cái gì, nhưng nhiều con cộng lại như vậy thì uy lực lại kinh người, đến Tiên
khí phòng ngự cấp sáu cũng không kiên trì được bao lâu.

Diệp Mặc đang muốn gọi Vô Ảnh ra hỗ trợ, lại trông thấy Tiên thuyền kia xuất
hiện trong thần thức của hắn, hơn nữa Tiên thuyền đó cũng bắt đầu tấn công
Thiết dực hùng, thậm chí còn ném pháp bảo ra.

Thấy cảnh này, Diệp Mặc lập tức biết mình hiểu lầm rồi, Tiên thuyền này không
phải U Linh thuyền, chắc là một con thuyền đi trong hư không, sớm biết đây
không phải U Linh thuyền, thì hắn cũng không cần chạy nữa, cũng sẽ không lâm
vào cảnh bị Thiết dực hùng hư không bao vây.

Biết rõ Tiên thuyền kia không phải U Linh thuyền, Diệp Mặc cũng không dám gọi
Vô Ảnh ra nữa, thậm chí còn cảnh cáo Vô Ảnh không được đi ra, đồng thời hắn
cũng đổi tướng mạo của hắn thành một gương mặt trẻ tuổi bình thường.

Những chuyện hắn làm trong Tiểu thiên vực và Hồng Vũ tiên thành, cũng không để
cho người ta tìm ra chút manh mối, một khi điều tra ra, thì cũng không phải
chuyện đùa. Kinh nghiệm bao nhiêu năm cho hắn biết, không nên có chút sơ sẩy
nào.

Sau khi biết không phải U Linh thuyền, Diệp Mặc cũng không định chạy trốn,
thậm chí còn toàn tâm toàn ý sống chết với bọn Thiết dực hùng này. Lúc này
pháp bảo phòng ngự của hắn cũng chẳng thèm lấy ra, với tu vi luyện thể Tiên
linh thể của hắn, chỉ cần trong khi đánh nhau vận chuyển công pháp luyện thể,
thì cũng có thể vừa đánh, vừa luyện thể được.

Những đường lôi kiếm chằng chịt lại lần nữa được Diệp Mặc phóng ra từng đợt
từng đợt, Tử Đao cũng được Diệp Mặc không ngừng bổ ra, Huyễn Vân Vực Sát đao
lan tràn trong hư không. Nhìn từ xa, giống như những đường cầu vồng màu tím,
vô cùng đẹp.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, trong một vùng rộng mấy chục dặm mà Diệp Mặc
đang đứng, toàn bộ đều là cầu vồng cùng tia sét lẫn vào nhau.

Thiết dực hùng hư không từng đàn từng đàn bị Diệp Mặc giết chết, đồng thời vô
số đao lửa mà những con Thiết dực hùng hư không phun ra cũng đánh lên người
Diệp Mặc. Trên người Diệp Mặc không ngừng gia tăng những vết thương bật máu,
chỉ có điều những vết thương này nhanh chóng được phục hồi dưới công pháp
luyện thể của Diệp Mặc, sau đó lại tôi luyện thân thể của hắn.

Nửa ngày sau, Diệp Mặc cũng không biết mình đã giết được bao nhiêu con Thiết
dực hùng hư không rồi, nhưng xung quanh hắn vẫn còn vô số những con Thiết dực
hùng hư không. Còn trên người hắn thì lại từng mảng đỏ xuất hiện, cũng bị vô
số đao gió của những con Thiết dực hùng bao lấy, một số con Thiết dực hùng
lọt lưới dưới sự tấn công của Diệp Mặc lại càng không sợ chết xông đến bên
Diệp Mặc, muốn cắn xé Diệp Mặc.

Cuối cùng, những con Thiết dực hùng tấn công xung quanh Tiên thuyền cũng bị
Diệp Mặc lôi kéo sang bên Diệp Mặc hết, điên cuồng tấn công về phía Diệp Mặc.

Tia sét, ánh đao, đao lửa, gào thét…

Trong một khoảng hư không này đan xen vào nhau, phạm vi không ngừng mở rộng,
càng mở rộng thêm. Nếu như trong này không phải hư không, nếu như trong này có
ánh mặt trời, thì lúc này có thể nhìn rõ, trong này cũng đã nhuộm màu máu tươi
rồi. Còn Diệp Mặc thì căn bản không biết hắn đã giết chết bao nhiêu con Thiết
dực hùng, hắn cũng hoàn toàn chìm đắm vào trong cảnh chết chóc của hư không
này rồi.

Mỗi lần đến khi Tiên nguyên của hắn cạn kiệt, thì lại nuốt một viên đan dược.
Khi thần thức trống rỗng, đồng thời cũng nuốt một viên đan dược bổ sung thần
thức, lúc này dần dần đã hình thành một quán tính rồi. Bản thân Diệp Mặc cũng
không biết đan dược của hắn bây giờ đã giảm bớt đi rất nhiều, đan độc trong cơ
thể hắn cũng tăng lên nhanh chóng.

Sau khi từng đường lôi kiếm kia đánh ra, trong thức hải của hắn hình thành một
khu vực lôi điện, hắn trong giết chóc thậm chí có thể cảm thận được, có một
loại lôi sắp được hắn bắt được.

Cùng lúc đó, từng đường đao màu tím được phóng ra ngoài, cũng hình thành trạng
thái chân không xung quanh hắn, khiến hắn cảm thấy sắp có một loại đột phá
mới.

Tiên thuyền cách đó không xa cũng đã dừng lại, Tiên thuyền cũng không tiếp tục
chạy trốn nữa, những người trên Tiên thuyền cũng bị ngây dại, ngay cả hai vị
Tiên vương cũng sững người nhìn Diệp Mặc đang chém giết phía kia.

Người này rốt cục là ai, thật đáng sợ, nhìn bộ dạng hình như còn chưa đến Tiên
vương, lại có một Đại La Tiên lợi hại như này thật sao? Tên này ngoài không có
lĩnh vực ra, chém giết trên một diện tích rộng như này, ngay cả Tiên vương
cũng chưa chắc làm được?

Nữ tiên mặc váy trắng kia hoàn toàn không thể tin nổi nhìn Diệp Mặc đang chém
giết, cô thậm chí còn có cảm giác, lúc này người đang chém giết kia, hình như
đang nằm trong trạng thái trống rỗng, có lúc cô dường như còn không cảm nhận
được sự tồn tại của hắn.

Chỉ có Đốn ngộ mới có kiểu cảm giác này, nhưng có ai có thể Đốn ngộ khi chém
giết cơ chứ? Nhưng nếu như không phải Đốn ngộ, thì làm sao có cảm giác trống
rỗng này được?

– Thật lợi hại…

Nữ tiên váy tím kia một lúc lâu sau mớ thở dài, lẩm bẩm nói.

Đúng lúc Diệp Mặc cảm thấy lôi kiếm của Diệp Mặc sắp đột phá, thì thân thể của
hắn bỗng nhiên phát ra từng âm thanh ken két, chỉ trong thời gian ngắn, hắn
liền cảm thấy da thịt mình lại lần nữa được cường hãn thêm một cấp bậc. Khi
lôi kiếm của hắn sắp đột phá, đồng thời luyện thể của hắn không ngờ lại đột
phá trước, từ Tiên linh thể sơ kỳ lúc trước, đến Tiên linh thể trung kỳ.

Nhưng cũng chưa mất đi, tu vi luyện thể đột phá, Đốn ngộ vừa nãy trong khi
chém giết cũng hoàn toàn biến mất. Lôi kiếm của hắn lại lần nữa mắc kẹt, Diệp
Mặc quả thực có một cảm giác khó có thể diễn cảm thành lời. Đây cũng đã đến
biên giới đột phá rồi, tại sao lại không thể đột phá nổi?

Diệp Mặc cũng không có tâm trạng từ từ đi giết chết những con Thiết dực hùng
hư không này này nữa, tay đấm ra một quyền – Lãng sát. Diệp Mặc tin rằng, với
tu vi sắp tiến gần đến Đại La Tiên viên mãn của hắn, muốn phóng Lãng sát ra,
chắc cũng không khó khăn gì.

Mặc dù Diệp Mặc chém giết căn bản không thể nào từ từ giết được, mỗi lần hắn
ra tay đều có hàng đống hàng đống Thiết dực hùng bị đánh gục, nhưng đối với
những Thiết dực hùng hư không vô cùng vô tận kia mà nói, Diệp Mặc chém giết
vẫn có chút chậm chạp.

Lãng sát vừa phóng ra, nhiệt độ hư không xung quanh lập tức dâng cao, quyền
này còn chưa ra, thì nhiệt độ kinh khủng kia đã cuồn cuộn xung quanh.

Ầm…

Một làn sóng lửa khí thế dường như có thể hủy diệt được hư không được Diệp
Mặc phóng ra, trong này không phải cung điện, không có bất kỳ trở ngại nào,
quyền này được phóng ra, làn sóng lửa kia quả thực giống như ngựa hoang mất
cương, không hề bị kiềm hãm mà trào ra.

Hư không lập tức bị làn sóng lửa này chiếu sáng, Thiết dực hùng hư không vô
cùng vô tận kia không còn chút sức kháng cự nào dưới làn sóng lửa này,
Thiết dực hùnghư không cấp thấp trong nháy mắt bị thiêu đốt thành tro bụi. Còn
Thiết dực hùngcao cấp hơn chút thì cho dù không có đợt sóng đầu tiên thiêu
cháy, cũng hoàn toàn không thể nào chặn lại được đợt sóng thứ hai.

Sóng lửa màu đỏ giống như biển lớn điên cuồng vậy, xen lẫn những tiếng nổ
lớn bốc lên, một đường giống như chẻ tre, vẫn còn bộc phát như núi lửa, liên
miên bất tuyệt. Sóng thứ hai đi qua, sóng thứ ba lại cuốn đến.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.