Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1679: Cút ra khỏi Thất Luyện Tháp


Tên Huyền Tiên mắt ưng nhướn mày lên, chỉ là một Huyền Tiên trung kỳ
của Tông Phiêu Thiên, cũng dám hô to nói nhỏ với gã, muốn chết sao?

Gã thậm chí cũng không đợi Tiết Thịnh Hiên nói gì, Kim chùy trong
tay cũng muốn phóng ra rồi.

Huyết Y Tiên Tiết Thịnh Hiên hừ lạnh một tiếng, khua khua tay, ý bảo
tên Huyền Tiên mắt ưng kia tạm thời không ra tay. Tên Huyền Tiên mắt ưng
kia mặc dù tức xì khói, nhưng lại rất nghe lời Huyết Y Tiên. Gã
biết Tiết Thịnh Hiên tạm thời không ra tay giết Diệp Mặc, chắc chắn
là có nguyên nhân của nó. Nếu không với tính cách của Huyết Y Tiên,
lúc này Diệp Mặc sớm đã bị giết đến mảnh xương vụn cũng không còn
rồi.

Tên Huyền Tiên mắt ưng lùi về sau, Diệp Mặc cảm thấy mất hứng, hắn căn
bản đợi tên mắt ưng này ra tay, lập tức giết tên đó. Nhưng tên này
lùi về sau rồi, hắn cũng không tiện ra tay trước.

Tên này là tinh anh của Nguyễn Nhạc Thiên, một mình hắn đơn độc, nếu
như không có lý do đầy đủ, giết một Huyền Tiên thiên tài của Nguyễn
Nhạc Thiên, đối với hắn mà nói cũng chẳng là chuyện tốt gì. Cho dù
quy tắc của Thất Luyện Tháp cho phép, hắn cũng sợ bị người ta coi
đây là cái cớ.

Lúc này chẳng những là Từ Ki của Tông Phiêu Thiên, bốn người Tử Vũ
tiên tử cũng chằm chằm nhìn Diệp Mặc, ngay cả mấy người còn lại
cùng đội với Tiết Thịnh Hiên cũng chằm chằm nhìn Diệp Mặc, muốn nghe
xem Diệp Mặc rốt cục muốn thế nào, cũng muốn biết tính khí Huyết Y
Tiên hôm nay vì cái gì mà lại dễ dàng như vậy.

– Phần lớn thời giờ của tôi ở trong này đều đi hái Tiên linh thảo,
Thất Luyện Thạch cũng không nhiều, bọn mày ở đây có bốn người, một
người đưa ra mười miếng là được rồi.

Lời nói của Diệp Mặc vừa dứt, những người còn lại đều sững sờ. Đây
là ngu ngốc hay là vô tri? Đừng nói đối diện chính là Huyết Y Tiên
Tiết Thịnh Hiên, cho dù đối diện với hắn là một Huyền Tiên cấp thấp
có thể giết được, một mình trong Thất Luyện Tháp có thể lấy được
mười miếng Thất Luyện Thạch sao? Hơn nữa anh đi tìm Tiên linh thảo
lãng phí thời gian, thì mắc mớ gì đến người khác?

Tử Vũ tiên tử và Từ Ki đối mặt nhìn nhau, trong mắt ngoại trừ kinh
ngạc, lại càng nghi ngờ không hiểu. Bọn họ không biết tên Mạc Ảnh
trước mặt này, từ đâu đến mà lại có khí thế lớn như vậy, không
ngờ lại dám vơ vét Thất Luyện Thạch trước mặt Huyết Y Tiên.

– Khinh người quá đáng…

Huyết Y Tiên trong mắt bừng lửa giận, tay của gã run lên, tia sét màu
bạc trên Lôi Thương lại càng rung động, rõ ràng lúc này trong lòng
gã cũng rất kích động, lửa giận ngập trời.

Tên Huyền Tiên mắt ưng kia thấy vậy, làm gì còn kìm chế được nữa. Kim
chùy tám cạnh trong tay cũng không thể nào khống chế thêm được nữa,
mang theo ánh sáng màu vàng phủ kín trời đập về phía Diệp Mặc, rõ
ràng trong đội của Tiết Thịnh Hiên, tên này là người nóng nảy nhất.

Kim chùy phóng ra, ánh sáng màu vàng phủ kín trời đất, bao phủ
hoàn toàn Diệp Mặc. Bốn người của Tông Phiêu Thiên sắc mặt đại biến,
sát khí màu vàng đó vừa bị phóng ra, lập tức liền lùi lại. Người
này chỉ là một thành viên trong đội dưới tay Tiết Thịnh Hiên, ra tay
không ngờ đáng sợ như vậy, một khi Huyết Y Tiên ra tay, thì sẽ thế
nào?

Cấp độ của Nguyễn Nhạc Thiên quả nhiên cao hơn Tông Phiêu Thiên nhiều,
đây là tùy tiện một người ra mặt, cũng đã không kém gì so với Âu
Dương Nghi rồi, thậm chí còn thắng thế hơn.

Diệp Mặc căn bản cũng không đợi Tiết Thịnh Hiên ra tay, cái mà hắn
muốn chính là tốc chiến tốc thắng, nếu như bốn người đồng thời
tấn công cùng một lúc, hắn quả thực cũng có chút phiền phức.

Thấy Kim chùy tám cạnh này mang theo ánh sáng đầy trời giáng xuống,
Diệp Mặc dường như khi ánh sáng màu vàng này con chưa kích phát hoàn
toàn, cũng đã phóng ra Hắc Thạch Cân rồi.

Hắc Thạch Cân, tốc độ còn nhanh hơn Kim chùy tám cạnh kia nhiều.

Ánh sáng màu vàng của Kim chùy tám cạnh kia vô cùng ác liệt, sát
cơ đầy trời, nhưng chủ nhân của Kim chùy này, xung quanh thức hải của
tên Huyền Tiên mắt ưng này cũng đã bị thần thức đao của Diệp Mặc che
kín.

Diệp Mặc không muốn ra tay thì thôi, đã ra tay, thì sẽ toàn lực trong
nháy mắt giết chết tên Huyền Tiên mắt ưng này.

Tên Huyền Tiên mắt ưng này thấy Diệp Mặc đã bị sát khí đầy trời của
Kim chùy bao vây lấy, lập tức cười khẩy, gã không hiểu Tiết Thịnh
Hiên tại sao lại phải khách khí với một con kiến hôi Huyền Tiên trung
kỳ này, loại người này lớn lối như vậy còn không tranh thủ mà giết
chết.

Nhưng chỉ trong nửa tích tắc, gã đã sững người. Gã cảm thấy vô số
những đường đao chém giết chi chít không nhìn thấy tiến đến bên cạnh
thức hải của gã, khiến gã mất đi sự khống chế Kim chùy tám cạnh,
nói cách khác là không thể khống chế được. Kim chùy tám cạnh thoạt
nhìn đường ánh sáng đáng sợ cũng đã thành trò cười, nói cách
khác thành đường ánh sáng màu vàng đơn thuần rồi, đối với Diệp Mặc
cũng không còn bất kỳ sự uy hiếp nào.

Không đúng, đây là thần thức công kích của đối phương, tên mắt ưng này
còn chưa kịp phản ứng lại, thì ầm một tiếng nổ đáng sợ vang lên
trong thức hải của gã.

Hắc Thạch Cân đập trúng Kim chùy tám cạnh, đồng thời vô số đao ảnh
dường như cũng chém trúng thức hải của gã. Sự cắn trả kinh khủng
quấy một hồi đau đớn trong thức hải của gã mắt ưng. Không đợi thức
hải của gã kịp phản ứng lại, một sơn đỉnh màu đen cực lớn cũng
đã áp đỉnh đến.

Phụt…

Huyết vụ bay tứ tung, tên Huyền Tiên mắt ưng kia chỉ là một chiêu
chính diện, đã bị Hắc Thạch Cân đập thành sương khói.

Còn lúc này Lôi thương của Huyết Y Tiên Tiết Thịnh Hiên cũng vừa
được phóng ra, gã nhìn thấy Hắc Thạch Cân đập trúng Huyền Tiên mắt
ưng kia, liền miễn cưỡng khống chế lôi thương của mình, gã biết một
khi đường thương này phóng ra, thì đối phương chắc chắn sẽ đuổi giết
gã đến khi rời khỏi Thất Luyện Tháp mới thôi.

Hai tên Huyền Tiên đứng sau Huyết Y Tiên Tiết Thịnh Hiên căn bản cũng
không định ra tay, bọn họ thấy Diệp Mặc chỉ là một Huyền Tiên trung
kỳ, làm sao có thể là đối thủ của đồng bọn mình?

Nhưng vừa mới chưa được bao lâu, một tích tắc, hai tích tắc hay là ba
tích tắc, đồng bọn của họ cũng đã bị chém giết rồi. Truyện được
share tại :

Bọn họ leo qua nhiêu núi lội qua bao nhiêu biển đến, Diệp Mặc vừa đối
mặt liền giết tên Huyền Tiên mắt ưng kia, hai người còn lại lập tức
hiểu ra Tiết Thịnh Hiên tại sao lại kiêng kị Diệp Mặc đến vậy, đến
bây giờ vẫn chưa ra tay. Hóa ra Huyết Y Tiên căn bản không phải là đối
thủ của đối phương, nên mới nhẫn nại đến bây giờ. Tên biến thái từ
đâu đến, không ngờ lại đáng sợ như này?

Trong nháy mắt hai người hiểu ra điều này, lập tức đứng sang hai bên
Huyết Y Tiên, đồng thời pháp bảo trong tay cũng đã tản ra hào quang,
rõ ràng chuẩn bị đánh nhau với Diệp Mặc bất cứ lúc nào.

Tử Vũ tiên tử và mấy người Từ Ki hoàn toàn sững người, lúc này
bọn họ mới hiểu ra, tên Mạc Ảnh đi cùng bọn họ đến đây nghịch thiên
đến mức nào. Giết đồng đội của Huyết Y Tiên, Huyết Y Tiên đến cuống
họng cũng không dám ho he, thật là cừ.

Từ Ki trong lòng thầm than, lúc trước gã còn cho rằng tên Mạc Ảnh
này là ăn gian mà lọt vào top 50, bây giờ xem ra tầm mắt của gã
đúng là thiển cận. Gã rất tự phụ, nhưng sau khi thấy Diệp Mặc ra tay,
cũng biết rằng, cho dù gã có tự phụ đi nữa, so với đối phương cũng
kém quá nhiều.

Tử Vũ tiên tử cùng hai gã Huyền Tiên khác của Tông Phiêu Thiên kinh
ngạc nhìn Diệp Mặc, lúc này mới hiểu ra, người khác không coi người
này ra gì không muốn cùng đội với hắn, đúng là buồn cười. Thân thủ
như này, cho dù Âu Dương Nghi đối mặt với hắn, cũng chỉ có thể gặp
phải kết cục bị chém chết mà thôi.

Hóa ra Huyền Bảng cũng không đáng tin, đây là suy nghĩ duy nhất của
Tử Vũ tiên tử. Nói thật, Huyền Tiên của Tông Phiêu Thiên, không có ai
đáng để cho cô coi trọng, cho dù là Âu Dương Nghi, cô cho rằng cũng
chỉ như vậy mà thôi. Bây giờ cô mới hiểu ra, lúc trước cô cao cao tại
thượng cũng thật nực cười.

Diệp Mặc ném nhẫn trữ vật lấy được vào trong nhẫn trữ vật của mình, lúc
này mới lạnh lùng nhìn Huyết Y Tiên, cũng không nói câu gì.

Huyết Y Tiên cắn răng, lấy ra mấy miếng Thất Luyện Thạch ném cho Diệp
Mặc nói:

– Thất Luyện Thạch tôi không thu vào ngọc bài đều có ở đây.

Diệp Mặc nhận lấy bảy miếng Thất Luyện Thạch nhìn nhìn, đều là ba
màu và bốn màu. Sau đó ném toàn bộ vào trong ngọc bài của mình,
điểm trong ngọc bài của hắn lập tức tăng lên hai mươi bốn điểm. Sau
đó hai người sau lưng Tiết Thịnh Hiên thấy vậy, không chút do dự mỗi
người cũng lấy ra bảy miếng Thất Luyện Thạch đưa cho Diệp Mặc.

Nhưng những Thất Luyện Thạch này, Diệp Mặc hoàn toàn ném vào trong
ngọc bài của mình, điểm số trong ngọc bài lập tức tăng lên 61 điểm.

Mấy người nhìn hành động vô sỉ của Diệp Mặc, mặc dù vô cùng tức
giận, nhưng cũng không dám nói câu gì.

– Bây giờ có thể đi được rồi chứ.

Huyết Y Tiên từng câu từng chữ nói xong, tức giận trong lòng cũng
tăng lên, nếu như gã có thể đánh thắng được Diệp Mặc, lúc này gã sớm
đã từng miếng từng miếng nuốt chửng Diệp Mặc rồi.

– Tôi nói là mười miếng, các anh mới đưa cho tôi vài miếng mà đã
nói được rồi, cho rằng tôi cũng ngốc như các anh sao?

Diệp Mặc khinh thường nói, Hắc Thạch Cân lại lần nữa lơ lửng trên
không trung. Uy áp kinh khủng giáng xuống, dường như lúc nào cũng có
thể đập xuống được.

Sự lợi hại của Hắc Thạch Cân này mấy người đều từng thấy qua, lập
tức trở nên căng thẳng, thậm chí siết chặt ngọc bài truyền tống
trong tay.

Huyết Y Tiên Tiết Thịnh Hiên tức suýt hộc máu, vừa nãy Diệp Mặc nhận
lấy Thất Luyện Thạch, cũng không nói là chưa đủ, bây giờ Thất Luyện
Thạch cũng lấy rồi, lại nói là không đủ, cái này rõ ràng là ức
hiếp người khác. Sớm biết thế này, gã thà rằng trực tiếp bóp nát
ngọc bài.

– Chúng tôi không thù không oán với anh, anh như vậy có phải là bá
đạo quá rồi không?

Huyết Y Tiên nói câu này xong, bỗng nhiên cảm thấy câu này có chút
quen thuộc. Gã lập tức nhớ ra, câu nói này là câu mà mấy Huyền Tiên
của Tông Phiêu Thiên vừa nãy nói.

Tử Vũ tiên tử và Từ Ki nghe thấy câu này liền có chút im lặng, vừa
rồi bọn họ chính là dùng câu này để nhượng bộ Tiết Thịnh Hiên,
trong nháy mắt Tiết Thịnh Hiên đã dùng lại rồi, quả nhiên là vỏ
quýt dày có móng tay nhọn. Mấy người trong lòng lại càng thầm sảng
khoái, đúng là xả được cơn giận.

– Vậy thì cút đi.

Diệp Mặc biết không giết được Tiết Thịnh Hiên, đoán chừng trên người
bọn họ cũng chỉ có chút Thất Luyện Thạch này thôi.

– Đợi một chút, bổn tiên nói là bọn mày cút ra khỏi Thất Luyện
Tháp, không phải là bảo bọn mày cút ra khỏi nơi này.

Diệp Mặc thấy Tiết Thịnh Hiên định rời đi, lập tức lạnh lùng nó.

Tên Tiết Thịnh Hiên không ngờ giận chó đánh mèo với người của Tông
Phiêu Thiên, hắn sắp lên tầng thứ tư rồi, ai biết được tên này tiếp
theo có tiếp tục gây phiền phức cho người của Tông Phiêu Thiên hay
không? Diệp Mặc dứt khóat đuổi mấy tên Tiết Thịnh Hiên này ra khỏi
Thất Luyện tháp.

– Mày…

Huyết Y Tiên súy chút nữa phun ra máu, gã sở dĩ lấy Thất Luyện
Thạch ra, chính là vì tiếp tục ở lại Thất Luyện Tháp, nếu không
gã căn bản cũng không cần lấy Thất Luyện Thạch ra.

Diệp Mặc căn bản cũng không nói nhiều với Huyết Y Tiên, chỉ lạnh lùng
cười nói:

– Nếu như không đi, cũng có thể thử quả cân của bổn tiên xem sao.
Nếu như bổn tiên không thể ném anh ra khỏi Thất Luyện Tháp được, thì
tự bổn tiên sẽ ra ngoài.

Diệp Mặc phát hiện cách xưng hô bổn tiên này cũng thuận miệng hơn
nhiều so với ông đây, cho dù chỉ là một Huyền Tiên nhỏ bé, hắn cũng
mở miệng bổn tiên ngậm miệng cũng bổn tiên.

– Được lắm, Huyết Y Tiết Thịnh Hiên tao sẽ nhớ lấy mặt của mày,
chỉ hi vọng vận mệnh của mày cũng không tệ.

Huyết Y Tiên Tiết Thịnh Hiên cũng dứt khoát, trực tiếp lấy ngọc bài
ra bóp nát, gã biết nếu như Diệp Mặc nhất định muốn ép gã ra khỏi
đây, gã chỉ có thể ra ngoài.

Hai người khác thấy vậy, cũng chỉ có thể bóp nát ngọc bài rồi
truyền tống ra khỏi Thất Luyện Tháp. Trong nháy mắt, trong này chỉ
còn Diệp Mặc và bốn Huyền Tiên của Tông Phiêu Thiên cũng đã đơ người ra
ở lại.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.