Diệp Mặc cũng có chút sững người, pháp bảo của Tiết Thịnh Hiên này
cũng không tệ nhỉ, thế giới thạch tấn công hai lần, lần đầu tiên bị
Toái Không Lôi thương chặn lại, lần thứ hai bị trụ sáng màu đỏ kia
chặn lại. Hơn nữa Hắc Thạch Cân còn chưa đập nát những thứ khác,
nhưng lại thấy chẳng những Tiên nguyên hần thức của Tiết Thịnh Hiên
cường hãn, đồng thời pháp bảo của gã quả thực cũng rất tốt.
Một hồi lâu sau, Tiết Thịnh Hiên quần áo dính đầy máu mới tỉnh
lại, thấy ánh mắt Diệp Mặc chằm chằm nhìn gã, trong lòng gã từng
trận không thoải mái. Trước giờ đều là gã nhìn người khác như này,
nhưng hôm nay không ngờ lại có người dám dùng ánh mắt này nhìn
mình. Nhưng gã cũng không thể không nhẫn nhịn, gã biết cho dù có
xông lên, thì mình cũng không thể là đối thủ của đối phương. Hơn nữa
gã còn biết, đối phương sở dĩ không tiếp tục truy sát gã, không
phải là có lòng tốt tha cho gã, mà là biết Thất Luyện Tháp Sát
sẽ không tha cho gã.
– Hừ…
Tiết Thịnh Hiên hừ lạnh một tiếng, thu lại pháp bảo phòng ngự của
mình, quay người bước đi, chỉ trong nháy mắt biến mất.
Diệp Mặc không truy sát gã, hắn biết rõ tên Tiết Thịnh Hiên này khác
với tên Huyền Tiên lúc trước hắn giết, tên này còn lợi hại hơn tên
Huyền Tiên lúc trước nhiều. Với năng lực bây giờ của hắn, muốn giết
được Tiết Thịnh Hiên trước khi gã kích phát ngọc bài, rõ ràng là
không thể nào.
Tiết Thịnh Hiên đào tẩu, thực lực của hắn sẽ bị tiết lộ. Cái này
đối với Diệp Mặc mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì, Diệp Mặc
cũng biết, chỉ cần sau khi hắn tiến vào Thất luyện tháp, thực lực
lộ ra chỉ là chuyện sớm muộn. Hắn vì lọt vào Top 10, tuyệt đối sẽ
không lưu tay, có đánh nhau với Tiết Thịnh Hiên hay không thì kết quả
cũng vậy mà thôi.
Thực lực lộ ra Diệp Mặc cũng không sợ, cái mà hắn sợ chính là Thế
giới trang vàng của mình bị lộ ra. Khi bế quan trùng kích Huyền Tiên
hậu kỳ, Diệp Mặc cũng đã hạ quyết tâm, quyết tâm giấu Thế giới trang
vàng xuống tận sâu thẳm trong thức hải. Bởi như vậy, cho dù Tiên vương
có dùng thần thức áp chế hắn, cũng không thể nào ép thế giới
trang vàng của hắn ra được, trừ phi đối phương có thể xoắn nát thức
hải của hắn ra.
Đem Thế giới trang vàng cất giấu ở trong tận cùng thức hải, người
khác cũng không làm dược, nhưng hắn lại có thể làm được, hắn có
công pháp thần thức, khống chế thức hải của mình cũng vượt qua
nhiều Tiên nhân khác.
Diệp Mặc tin rằng sẽ không có Tiên vương nào biến thái như này. Hắn
chỉ là một người dự thi, đối phương bất luận thế nào, cũng không
có lý do gì để xoắn nát thức hải của hắn. Nhiều nhất cũng chỉ
nghi ngờ hắn có kỳ ngộ gì, dùng thần thức tảo biến kinh mạch của
hắn, hoặc là giống như Tự Tại Vương, dùng thần thức áp chế hắn.
Thu thế giới thạch lại, Diệp Mặc lại ở lại tầng thứ ba một ngày,
cho đến khi hắn nhìn thấy một Huyền Tiên hậu kỳ bị một gốc Phệ Nhân
Đằng cuốn lấy. Lập tức hút sạch, mới biết nguy hiểm trong Thất
Luyện Tháp cũng không chỉ là những con yêu thú kia, thậm chí một số
cây cỏ bên mình cũng có thể dồn người vào chỗ chết.
Cho dù sự nguy hiểm ở tầng thứ ba nhiều hơn nhiều so với hai tầng
trước đó, những người đến tầng thứ ba này cũng càng lúc càng
nhiều. Diệp Mặc quyết định đến tầng thứ tư, bây giờ điểm tích lũy
ngọc bài trên người hắn mới có bảy điểm. Mặc dù trên người hắn
còn rất nhiều Thất luyện thạch, nhưng những Thất luyện thạch này
hắn chỉ là ném một miếng đơn sắc vào trong ngọc giản. Những cái
còn lại cũng đều bị hắn ném hết vào trong Thế giới trang vàng. Hắn
cảm thấy Thất luyện thạch này là đồ tốt, dùng toàn bộ đổi lấy
điểm tích lũy, quả thực quá đáng tiếc.
…
Tiết Thịnh Hiên rất ấm ức, gã giết người như ngóe, đây cùng là lần
đầu tiên gã bỏ đi trong ấm ức như này. Gã là một người cực sĩ
diện, cho dù ăn chút thiệt thòi dưới tay Diệp Mặc, khi đang cùng tiểu
đội tụ hợp, vẫn làm bộ dạng như không có gì.
Tiểu đội bốn người bọn họ đều là những tinh anh của Trần Lạc
Thiên, cũng đều là Tiên nhân trên Thiên Tiên bảng, chính vì đều rất
tự phụ, nên mới gom tổ bốn người. Vì bọn họ tin rằng, cho dù là
bốn người, muốn cướp bóc vài tên cũng không có vấn đề gì.
– Thịnh Hiên sư huynh nhanh như vậy đã về rồi à?
Một tên Huyền Tiên có đôi mắt ưng cười ha hả, thuận miệng hỏi.
Những người trong tiểu đội cũng không nhìn ra Tiết Thịnh Hiên bị thua
thiệt, chỉ cảm thấy khí tức của gã có chút suy yếu. Mối quan hệ
của tên Huyền Tiên viên mãn này cùng với Tiết Thịnh Hiên cũng không
tệ, nên cho rằng Tiết Thịnh Hiên sở dĩ khí tức có chút suy yếu,
chắc hẳn là do giày vò tiên nữ xinh đẹp kia mà thành.
Tiết Thịnh Hiên chỉ hừ khẽ một tiếng, cũng không trả lời.
Mấy người cũng quen nhìn tính cách Tiết Thịnh Hiên quần áo bết máu
này rồi, gã rất máu lạnh, giết người như ngóe, khi gã không muốn
nói chuyện, tốt nhất đừng nên chọc giận gã.
Một ngày trôi qua, bốn người đều đang tìm Thất luyện thạch ở tầng
thứ ba, Tiết Thịnh Hiên là đội trưởng, gã không nói đến chuyện lên
tầng thứ tư, thì cũng không có ai dám nhắc đến.
– Tông Phiêu Thiên…
Tiết Thịnh Hiên bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, sau khi nói ra bốn từ,
lập tức liền bắn nhanh như điện.
Ba người còn lại đi cùng Tiết Thịnh Hiên lập tức nhìn thấy một
tiểu đội sáu người, bây giờ Tiết Thịnh Hiên đi qua, ba người bọn họ
lại càng không chút do dự đi theo.
Tiết Thịnh Hiên nhìn thấy tiểu đội này chính là tiểu đội của Tông
Phiêu Thiên, đội trưởng chính là Tử Vũ tiên tử đứng thứ hai Huyền
bảng Tông Phiêu Thiên, đồng thời trong tiểu đội còn có Từ Ki, có thể
nói là một tiểu đội có thực lực tương đối mạnh của Tông Phiêu
Thiên.
Nhưng có là tiểu đội mạnh hơn nữa của Tông Phiêu Thiên, trước mặt
Tiết Thịnh Hiên cũng chưa là cái gì, huống chi tiểu đội này vừa
mới mất đi một thành viên.
Khi Tiết Thịnh Hiên bước đến, mấy người Từ Ki đồng thời cũng nhìn
thấy.
– Là Huyết y tiên Tiết Thịnh Hiên
Tử Vu tiên tử sau khi hừ lạnh một tiếng, lập tức phát ra tin tức,
bảo những người còn lại đứng thành hình vòng cung.
– Giao nhẫn trữ vật của mấy người ra, nữ thì ở lại, nếu không thì
chết.
Tiết Thịnh Hiên vừa hạ xuống, lập tức lạnh lùng nói một câu, đồng
thời Toái Không Lôi thương cũng đã lơ lửng trên đỉnh đầu, màu bạc
nhè nhẹ vòng quanh, mang theo một sát thế ác liệt khiếp người.
Mấy người Từ Ky biết, chỉ cần có người dám nhúc nhích, thì Lôi
Thương kia sẽ lập tức bắn thủng đan điền của người nhúc nhích đó.
Với bản lĩnh của Huyết y tiên Tiết Thịnh Hiên này, hoàn toàn có thể
giết chết bọn họ trước khi kích phát ngọc bài. Huống chi lúc này
đằng sau Tiết Thịnh Hiên còn có ba người nữa, bốn người này lẳng
lặng bao vây lấy sáu người bọn họ lại.
– Huyết Y Tiên, chúng tôi cũng không thù không oán gì với anh, nếu
như anh muốn Thất Luyện Thạch, chúng tôi có thể đưa cho các anh một
ít, hà tất gì phải tuyệt tình như vậy.
Tử Vũ tiên tử mặc dù rất cao ngạo ở Tông Phiêu Thiên, nhưng đối mặt
với Huyết Y Tiên này, lời nói của cô cũng chỉ có thể hạ giọng
xuống. Truyện được share tại :
– Cô tính toán ngon lành vậy sao, có tư cách gì cò kè mặc cả
trước mặt Thịnh Hiên sư huynh chứ? Trong vòng ba giây, không làm theo
những gì Thịnh Hiên nói, thì sẽ chết toàn bộ. Đừng cho rằng các cô
có cơ hội kích phát ngọc bài, chỉ cần ai động đậy, tôi cam đoan
người đó sẽ chết ngay lập tức.
Lúc này tên Huyền Tiên mắt ưng trong đội của Tiết Thịnh Hiên lạnh
lùng nói một câu.
Từ Ky chậm rãi nói:
– Huyết Y Tiên, uy danh của anh tôi cũng nghe nói qua, nhưng như này có
phải là quá bá đạo rồi không?
– Bá đạo? Chỉ có thể trách các cô là người của Tông Phiêu Thiên.
Hôm nay bổn tiên giết chính là những loại rác rưởi của Tông Phiêu
Thiên.
Huyết Y Tiên Tiết Thịnh Hiên ánh mắt lạnh như băng, Lôi Thương màu bạc
run lên, liền muốn ra tay.
– Ông đây cũng là người của Tông Phiêu Thiên.
Lại có một giọng nói nữa truyền đến, lần này Tiết Thịnh Hiên nghe
thấy lại run rẩy, khí thế của Lôi Thương muốn kích phát vừa nãy
lập tức mềm nhũn.
Giọng nói này gã nghe thấy chính là ác mộng, gã làm sao quên được?
Quả nhiên, sau đó gã nhìn thấy bóng dáng Diệp Mặc không nhanh không
chậm đi đến. Một ngày trước, chính trong tay người này mà gã mất
thể diện, suýt chút nữa bị giết rồi, không ngờ, mới có một ngày,
bọn họ lại gặp mặt.
Ba người còn lại trong tiểu đội của Tiết Thịnh Hiên đều nhìn thấy
Diệp Mặc, lập tức sát cơ cũng tràn ngập. Nhưng bọn họ đều không ra
tay, vì bọn họ biết quy tắc của Huyết Y Tiên, có ai dám qua mặt
Huyết Y Tiên Tiết Thịnh Hiên gã, người này Tiết Thịnh Hiên chắc chắn
sẽ phải khiến y sống dở chết dở, tuyệt đối tự mình tra tấn, tuyệt
đối không cho phép người khác nhúng tay vào.
Thình thịch…
Hai đường ánh sáng lóe lên, trong tiểu đội của Từ Ki đã có hai
người lợi dụng cơ hội bóp nát ngọc bài bị truyền ra ngoài, nhưng
bốn người còn lại cũng không động đậy.
Ánh mắt Tử Vũ tiên tử lóe lên vẻ khinh thường, cùng tổ đội với con
người sợ chết như này đúng là hạ nhục bản thân. Bốn người còn lại
cũng không để ý đến hai gã đồng đội đào tẩu, ánh mắt chằm chằm
nhìn về phía Diệp Mặc vừa mới tới. Nghe thấy Diệp Mặc không ngờ lại
dùng từ ông đây để mở miệng, Tử Vũ tiên tử và mấy người Từ Ki
cũng nhíu nhíu mày. Đây chính là điểm đáng ghét của tu sĩ từ Tu
Chân giới phi thăng lên, hoàn toàn không có chút dáng vẻ tiên nhân gì
cả.
Từ Ki nhíu mày, lý do cũng khác với Tử Vũ tiên tử, gã biết Diệp
Mặc như này chỉ có thể chọc giận Tiết Thịnh Hiên lập tức giết hắn
mà thôi. Gã cho rằng, một mình Mạc Ảnh có thể lên đến tầng thứ ba,
cũng đã tài gỏi lắm rồi. Cũng còn chút thực tài, nếu không hắn
tuyệt đối không thể nào đến được đây.
Gã không đợi Tiết Thịnh Hiên nói chuyện, lập tức nói với Diệp Mặc:
– Mạc Ảnh, đừng nhiều lời, tiểu đội chúng tôi thiếu mất ba người,
anh tạm thời gia nhập tiểu đội chúng tôi đi.
Diệp Mặc cũng không thể nào gia nhập tiểu đội bọn họ, trước khi tiến
vào Thất Luyện Tháp, tất cả đội ngũ đều được phân chia rồi, gia
nhập cùng, cũng không phải là gia nhập vào một tiểu đội. Từ Ki cho
rằng, bất luận Diệp Mặc có ăn gian hay không, hắn có thể một mình
đến được tầng thứ ba, cũng đã khiến gã tôn trọng rồi.
Diệp Mặc ngược lại lại nghi ngờ nhìn Từ Ki, hắn không ngờ Từ Ki còn
có tấm lòng như này, nhưng hắn chỉ gật đầu với Từ Ki, nói thẳng:
– Các anh đi đi, một mình tôi là được rồi.
Từ Ki cười khổ một tiếng, không trả lời, nếu như có thể đi, bọn họ
sớm đã đi rồi. Bỗng nhiên gã cảm thấy có chút gì đó không đúng,
dựa theo tính càn quấy của Huyết Y Tiên Tiết Thịnh Hiên, Diệp Mặc xưng
ông đây với gã, Tiết Thịnh Hiên làm sao có thể không trở mặt được?
Đừng nói là Từ Ki nghi ngờ, đến mấy đồng đội còn lại trong đội
của Tiết Thịnh Hiên cũng nghi ngờ nhìn Huyết Y Tiên này, tại sao đến
bây giờ còn chưa có hành động gì.
Càng làm cho những người xung quanh kinh dị chính là, Huyết Y Tiên
chẳng những không động thủ, ngược lại lại chằm chằm nhìn Diệp Mặc
hỏi:
– Rốt cục là anh muốn thế nào?
Những lời này được hỏi ra, Từ Ki và Tử Vũ tiên tử hoàn toàn sững
người. Từ lúc nào Huyết Y Tiên lại dễ nói chuyện như vậy? Không ngờ
còn hỏi người xưng ông đây với gã là như nào đây?
– Thịnh Hiên sư huynh…
Tên Huyền Tiên mắt ưng kia rốt cục cũng không kìm chế được sự nghi
ngờ trong lòng, gọi một câu.
Vốn dĩ Diệp Mặc biết mình không giết được Huyết Y Tiên Tiết Thịnh
Hiên kia, cũng không định ra mặt, nhưng bây giờ tiểu đội khác của Tông
Phiêu Thiên vì hắn mà liên lụy, khiến trong lòng hắn khó chịu. Hắn
đang định tìm cớ động thủ, thì tên đứng cạnh này lại lên tiếng,
lập tức khiến hắn có cái cớ để mượn nói:
– Tiểu tử, mày câm miệng cho ông.
Tên Huyền Tiên mắt ưng này nhướn mày lên, chỉ là một Huyền Tiên trung
kỳ của Tông Phiêu Thiên, lại dám hô to nói nhỏ với gã, muốn chết
sao?