– Cậu muốn đến khoang hạng B?
Ở lối vào khoang hạng B, tiên nhân chịu trách nhiệm quản lý nhìn Chân Băng Du
sau lưng Diệp Mặc một cái, nghi hoặc hỏi một câu.
– Vâng, xin hỏi phải làm thủ tục gì?
Diệp Mặc bình tĩnh trả lời.
– Không cần bất kỳ thủ tục nào, cậu cần ở lại khoang hạng B bao lâu? Nếu hai
người đến khoang hạng B một ngày là hai mươi ngàn tiên tinh, cậu có xác nhận
là hai người sẽ đi không?
Tiên nhân ở lối vào sau khi nhìn nhìn bảng số ở cửa phòng Diệp Mặc, lại lần
nữa hỏi.
– Chẳng phải nói chỉ đi phường thị mới thu tiên tinh thôi sao?
Diệp Mặc nghi hoặc hỏi.
Tiên nhân trước mắt con mắt chẳng buồn nhấc một cái, ném ngọc bài cho Diệp Mặc
nói:
– Lúc về xem lại cho rõ ràng quy định cụ thể về thu phí trong phòng của cậu
ấy, tôi chỉ phụ trách thu tiên tinh, ngoài ra không phụ trách dạy cậu.
Diệp Mặc biết chắc là hắn sẽ không xem một chuỗi dài chi tiết rõ ràng về thu
phí phía sau, không ngờ là khắp nơi đều phải thu tiên tinh, vào khoang trung
đẳng hạng B cần tiên tinh, vào phường thị cần tiên tinh, không có nơi nào là
không đòi hỏi tiên tinh.
– Trước mắt tôi muốn ở lại một tháng, hai người tổng cộng bao nhiêu?
Diệp Mặc thẳng thắn trực tiếp hỏi. Trong mấy chuyện này không cần phải tranh
chấp với đối phương, có tranh nữa, mình cũng không thể thắng được.
– Ôh, một tháng?
Tiên nhân chịu trách nhiệm quản lý kia cuối cùng cũng có chút tinh thần, ngẩng
đầu lại nhìn Diệp Mặc một cái nói:
– Một tháng ưu đãi, hai người năm trăm ngàn tiên tinh.
Diệp Mặc không dong dài với người trước mắt nữa, trực tiếp lấy năm trăm ngàn
tiên tinh ra đưa cho tiên nhân quản lý này. Tiên nhân quản lý nọ thấy Diệp Mặc
cũng được coi là thẳng thắn, cũng gật gật đầu, một lần nữa nhận lại ngọc bài
của Diệp Mặc, khắc lên trên mặt một vài thông tin, rồi đưa ngọc bài cho Diệp
Mặc nói:
– Quá kỳ hạn mà không về, phải đưa thêm tiên tinh trước, bằng không sẽ bị
phạt nặng.
Diệp Mặc gật đầu một cái, cõng Chân Băng Du rời khỏi, không muốn nói thêm nửa
câu nào với người trước mắt nữa.
– Có chút thú vị, một Huyền tiên sơ kì dẫn theo một tiên nữ bị thương nặng
mà dám xông vào khoang trung đẳng, ta đợi cậu khóc lóc quay lại. Sau đó đem
người bạn kiều mị kia của cậu đến khoang luyện khoáng đi.
Tiên nhân quản lý này nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Mặc, cười lạnh nói một câu
Diệp Mặc đi không được bao lâu, ở đây lại có hai tiên nhân nữa tới, không ngờ
lại chính là Đại Ất Tiên và tiên nhân họ Phan nọ.
Người Đại Ất Tiên kia vừa đến lối ra liền dò hỏi:
– Nghi trượng Bàng, vừa nãy có phải là có một Huyền tiên sơ kì cõng một tiên
nữ đến khoang trung đẳng không?
– Không sai.
Nghi trượng này không khách khí với người Đại Ất tiên nọ cho lắm. Chỉ đơn giản
trả lời hai chữ, thì không nói gì nữa.
Đại Ất Tiên nọ ngoảnh đầu lại nhìn nhìn tiên nhân họ Phan hỏi,
– Anh Phan, anh thấy thế nào?
– Thôi bỏ đi, muốn đi khoang trung đẳng hạng B, lại phải bỏ ra tiên tinh,
huống chi chúng ta đi khoang trung đẳng cũng chẳng ích gì, cũng không thể đem
hắn về khoang hạng C. Hắn thể nào cũng sẽ trở về, đợi hắn trở về rồi chúng ta
lại hỏi hắn thì cũng vậy.
Đại Ất Tiên nọ gật đầu.
– Cũng thế, một Huyền Tiên sơ kì tầm thường, cũng muốn trà trộn vào khoang
trung đẳng, đi, chúng ta đi về, chỉ cần hắn trở lại khoang hạng C, chúng ta
cuối cùng vẫn có thể biết.
…
Diệp Mặc đương nhiên không biết Đại Ất Tiên nọ đã chú ý hắn, hơn nữa còn đến
tìm hắn, nếu không phải hắn căn bản là không quay về chỗ ở, lúc này hắn đã bị
quản sự Đại Ất Tiên nọ mời đi uống trà để dò hỏi tình hình rồi.
Lúc này Diệp Mặc căn bản là không muốn đi xuống, tiên linh khí ở khoang trung
đẳng so với khoang hạng C mạnh hơn đâu chỉ mấy lần. Chí ít ở những chỗ bình
thường cũng có thể tu luyện, thảo nào nhiều người như thế đều muốn vào khoang
trung đẳng, đợi chút đi hỏi cư trú ở khoang trung đẳng cần bao nhiêu tiên
tinh.
– Xem chừng tiên linh khí ở khoang hạng A càng đậm đặc hơn.
Chân Băng Du ở trên lưng Diệp Mặc cũng cảm thán một câu.
Diệp Mặc trầm giọng nói:
– Nếu thời gian chỉ mười mấy năm, chúng ta không cần phải đến khoang thượng
đẳng (hạng A), nếu như thời gian quá dài, chúng ta vẫn là nên đi khoang
thượng đẳng, linh khí ở đây vẫn không đủ cho chúng ta tu luyện.
– Bây giờ chúng ta ngay cả chỗ ở còn chưa có, muốn đi đâu?
Chân Băng Du hỏi.
Lúc trước tuy cô không nói, nhưng đối với chuyện một chút linh khí cũng không
có, hơn nữa có thể tùy tiện phá cửa phòng ở khoang hạng C trong lòng đã cực
kỳ không hài lòng rồi.
– Ba cái nhẫn kia tôi xem qua, tiên tinh cộng lại cũng chỉ trên dưới bảy
triệu, cộng thêm tiên tinh của chúng ta, bây giờ cố lắm có thể đạt đến tám
triệu, tám triệu tiên tinh này chính là tài sản bước đầu của chúng ta ở khoang
trung đẳng.
Diệp Mặc trầm giọng nói.
– Nếu ở khoang trung đẳng mà thất bại thì nên làm thế nào?
Chân Băng Du lại hỏi.
– Tôi sẽ không đi luyện khoáng khi tiên tinh tiêu hao hết đâu, tôi sẽ trực
tiếp đến hư không trước khi tiên tinh tiêu hao hết.
Diệp Mặc tuy chưa từng đến khoang luyện khoáng, lại có thể đoán ra đi đến nơi
đó, trên cơ bản là không có đường sống.
Chân Băng Du ừ một tiếng nói:
– Nếu cậu đến hư không, xin hãy mang tôi đi cùng.
Không có Diệp Mặc, cô ở lại Tiên thuyền này còn không bằng đi chết cho xong.
Diệp Mặc trong lòng thầm than, thực ra hắn càng tình nguyện một mình đi vào hư
không, hắn có Thế Giới Trang Vàng, một mình đi vào hư không còn chưa chết
được, nhưng mang theo Chân Băng Du thì rất khó nói. Nhưng hắn cũng biết, hắn
không mang Chân Băng Du đi, Chân Băng Du ngay cả khả năng đi lại còn không có,
ở lại Tiên thuyền số phận chắc chắn là cực kì thê thảm.
…
Diệp Mặc mang theo Chân Băng Du một mạch đi sâu vào trong, sau khi đến phạm vi
cư trú của khoang trung đẳng, lúc này mới biết nơi này khác biệt rất lớn so
với khoang hạng C. Đường phố so với đường phố thông thường ở tiên thành đều
không khác lắm, hơn nữa rất nhiều động phủ đều có trận pháp bảo vệ cao cấp.
Động phủ cũng đa dạng có lớn có nhỏ, có cái xa hoa, cũng có cái đơn giản, lại
căn bản không thấy có tiên nhân tùy tiện khiêu khích đánh đấm các loại.
Nhưng khu vực cư trú này rất ít có thương lầu, nhưng lại có vài Tiên tức lâu
và tửu lâu, Diệp Mặc phỏng chừng trên cơ bản thương lầu tập trung ở trong
phường thị, điều này đối với hắn mà nói lại không phải là tin tức xấu, chỉ có
như thế, những tiên nhân muốn mua bán đồ vật mới có thể đều đến phường thị
Vừa hay mục đích của hắn là đặt chân ở phường thị, nếu phường thị ở khoang
hạng B giống với khoang hạng C, người đến rất ít, vậy thì kế hoạch của hắn
căn bản là không thực hiện được rồi, muốn thành công thì cần phải đến khoang
thượng đẳng hạng A, mà hiện giờ tiên tinh trên người hắn, muốn đến khoang
thượng đẳng, còn chưa biết có thể kiên trì được mấy ngày, cho dù là mua thần
đan, trong thời gian mấy ngày cũng không cách nào thành công được.
Diệp Mặc ngăn một tiên nhân Huyền tiên đỉnh cao lại, rất là khách khí hỏi:
– Phiền vị sư huynh này, tôi muốn hỏi một chút phường thị của khoang trung
đẳng ở đâu vậy?
Tiên nhân nọ lại kì quái nhìn nhìn Chân Băng Du, lập tức nói:
– Men theo đường chính về phía trước ba dặm là cậu có thể thấy phường thị
rồi.
Sau khi cảm ơn Diệp Mặc lập tức gia tăng tốc độ, phạm vi khống chế thần thức ở
đây càng thêm khắt khe hơn so với khoang hạng C
Đi được ba dặm rồi, quả nhiên Diệp Mặc thấy một phường thị cực lớn, nhìn thấy
phường thị này, Diệp� có thể dựa theo quy củ ở đây mà làm, trừ phi bây giờ hắn
đã là Tiên vương hoặc là Tiên tôn rồi, bằng không có chút phản kháng nào thì
chỉ có thể đi luyện khoáng thôi.
Tiên nhân trông coi kia mặt hiện lên vẻ châm chọc nói:
– Anh bạn, tôi đề xuất với cậu vẫn nên thành thành thật thật mà cư trú dưới
khoang hạng C đi. Cậu hẳn là mới lên chưa lâu đúng không? Nhân lúc bây giờ
trên người vẫn còn chút tiên tinh, nên dùng tiết kiệm, có lẽ có thể tiếp tục
kiên trì cũng chưa biết chừng, nhưng nếu vào phường thị khoang hạng B trung
đẳng, cuối cùng trên cơ bản đều là kết cục đầu rơi máu chảy.
Diệp Mặc không hề vì lời nói của tiên nhân này mà có bất kì thay đổi nào, vẫn
trầm giọng nói:
– Xin hỏi một chút thuê một quầy hàng một tháng cần bao nhiêu tiên tinh?
Tiên nhân nọ lại nhìn chằm chằm Diệp Mặc một hồi lâu, mới nói:
– Được, tôi đã nhắc nhở cậu rồi đó, cậu khăng khăng như vậy, tôi cũng chẳng
có cách nào. Thuê một quầy hàng một tháng là ba triệu tiên tinh. Nếu cậu thuê
quầy hàng hạng B thì là năm triệu tiên tinh một tháng, quầy hàng tốt hơn là
tám triệu tiên tinh một tháng, cậu muốn thuê quầy hàng loại nào?
Diệp Mặc lại hít một ngụm khí lạnh, bây giờ trên người hắn tổng cộng chỉ có
tám triệu tiên tinh, đây cũng là từ ba chiếc nhẫn đoạt được mà có, bằng không
tiên tinh của hắn ngay cả thuê quầy hàng rởm nhất mấy ngày cũng không đủ.
Diệp Mặc nào dám thuê quầy hàng tốt, hắn biết đây là một hắc thuyền, bề ngoài
thì không có người chủ động cướp đoạt tiên tinh của anh, trên thực tế thì nơi
nơi đều vô hình trung cướp đoạt tiên tinh của tiên nhân sống ở đây. Nếu hắn
xài hết toàn bộ tiên tinh, hắn có thể thực sự sẽ phải nhảy vào hư không.
Tuy Diệp Mặc nghĩ qua khỏi khoảng thời gian vạn bất đắc dĩ này, hắn sẽ vào hư
không, nhưng ai lại bằng lòng vào hư không giữa thiên vực chứ? Cái này so
với hư không Thiên vực càng nguy hiểm hơn gấp trăm lần, hơn nữa sau khi đi vào
rồi, có thể vĩnh viễn sẽ không có ngày trở lại Thiên vực nữa.
– Có thuê không?
Tiên nhân trông coi nọ đã có chút không kiên nhẫn rồi.
Diệp Mặc không do dự nữa, lập tức lấy ra ba triệu tiên tinh nói:
– Tôi thuê một tháng.
– Một tháng là bốn triệu, tiền thế chấp một triệu tiên tinh. Nếu cậu không
thuê nữa, quầy hàng không bị tổn hại, chúng tôi sẽ trả lại cho cậu.
Tiên nhân nọ mặt lạnh tanh nói.
Trong lòng tuy bất bình, nhưng Diệp Mặc chỉ có thể lại lần nữa lấy một triệu
tiên tinh ra đưa cho tiên nhân này. Đổi lấy một tấm ngọc bài, tiền thế chấp
một quầy hàng cần tới một triệu tiên tinh thượng hạng, giá cả đáng sợ như vầy,
khiến cho Diệp Mặc thật là oải cực kỳ, nếu đối phương thực sự muốn ăn chặn mất
số tiền thế chấp này, thì cũng rất đơn giản.
Cũng giống như lúc Diệp Mặc rời khỏi khoang hạng C, không đi lấy bốn trăm
ngàn tiền thế chấp của mình. Hắn biết cho dù có đi lấy cũng chỉ uổng phí hơi
sức.