– Anh Phan, anh cho rằng hai người này thắng thua thế nào?
Quản lý Đại Ất tiên ở một bên quan sát lại hỏi người bên cạnh.
Quan lý được gọi là anh Phan nhíu mày nói:
– Theo lý mà nói, trong Huyết Sát Trù của Hàn Bộ, thì người tên là Diệp Mặc
kia chắc chắn sẽ bị giết không thể nghi ngờ, nhưng sao tôi luôn cảm thấy có
chút là lạ?
– Anh Phan, anh thấy không sai. Diệp Mặc kia tuy ở trong Huyết Sát Trù, giống
như thuyền nhỏ trong sóng dữ, tuy không phải là kế sách lâu dài, nhưng từ đầu
đến cuối lại có thể giữ mình, chí ít hiện giờ hắn còn có thể giữ mình. Thấy
hắn bây giờ đã trầy trật không gì bằng rồi, nhưng một khi Hàn Bộ có chút xíu
sai lầm, hoặc nếu Huyết Sát Trù của gã có nửa phần sơ hở thôi thì Hàn Bộ liền
sẽ nguy hiểm. Với tu vi Huyền tiên hậu kì của Hàn Bộ, trải qua chiến đấu cũng
không biết bao lần rồi, muốn gã phạm sai lầm, tôi cảm thấy không có khả năng
lắm đâu, cho nên Diệp Mặc kia hôm nay chết chắc không nghi ngờ gì nữa.
Quản lý Đại Ất tiên gật gật đầu nói.
Một tiên nhân khác cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý,
– Tu sĩ tên là Diệp Mặc này trước đây chắc chắn là kinh nghiệm chiến đấu đầy
mình, dưới tình huống tiên nguyên và thần thức không bằng đối phương, hắn vẫn
có thể gắng gượng giữ được cái mạng nhỏ, muốn chuẩn bị bắt lấy cơ hội, xem ra
là một nhân vật không đơn giản.
– Hắc hắc, bây giờ hãy xem hắn có thể tiếp tục giữ được cái mạng nhỏ dưới
trận công kích như vũ bão này của Hàn Bộ hay không, chỉ cần tâm thức hắn có
chút xíu sai lầm, hôm nay nơi này chính là chỗ chôn thây của hắn.
Quản lý Đại Ất tiên hắc hắc cười một tiếng.
– Nhưng khả năng anh mới vừa nói cũng tồn tại đó. Chỉ cần Hàn Bộ kia có chút
xíu sơ sẩy, cũng có thể bị Diệp Mặc đánh úp. Người này sau khi giết Từ Bố
Thừa, vẫn còn tiềm lực lớn như vậy, quả thực là không tầm thường.
Tu sĩ họ Phan nói.
Diệp Mặc lúc này lại chật vật dị thường. Nhưng không phải là khổ cực vì giữ
cái mạng nhỏ, nếu như hắn muốn động thủ, mười Hàn Bộ hắn cũng giết rồi. Ngay
cả Từ Bố Thừa, Hàn Bộ còn kém nửa phần, sao có thể là đối thủ của hắn.
Nhưng lúc này hắn không thể không nhẫn nhịn. Hắn đã cảm giác được hai luồng
thần thức không phải trong quảng trường này đang quan sát hắn. Hơn nữa hai
luồng thần thức này dường như không yếu hơn hắn, không kém gì thần thức của
hắn. Hiển nhiên là Đại Ất tiên rồi. Diệp Mặc biết hiện giờ thần thức của hắn
đã tương đương với Đại Ất tiên rồi.
Một Đại Ất tiên thông thường rất ít khi ở khoang hạng C, cho dù là thỉnh
thoảng có ở trong khoang thì cũng rất nhanh sẽ chuyển đến khoang hạng B thôi.
Dù cho không dời đi, cũng sẽ không đến xem trận quyết đấu của Huyền Tiên tầm
thường. Thần thức của hai Đại Ất Tiên này đang quan sát hắn, khả năng rất lớn
chính là nghi trượng của phía tiên thuyền.
Hai Đại Ất Tiên ở một bên đứng ngoài quan sát hắn, Diệp Mặc cho dù là có một
trăm lá gan, cũng không dám bộc lộ ra thực lực nháy mắt có thể giết gọn Hàn Bộ
của mình.
Chiến cuộc trên đài Quyết đấu đang vào thế giằng co, biển máu không ngừng dâng
lên, hầu hết tiên nhân đứng ngoài quan sát lúc đầu đều cho rằng Diệp Mặc nhất
định phải bị giết không thể nghi ngờ. Nhưng đã qua mấy nén nhang, biển máu kia
vẫn còn đang cuồn cuộn, biển máu vẫn đang cuồn cuộn cho thấy đối thủ vẫn chưa
bị giết, cho dù là tiên nhân coi trọng Hàn Bộ cũng đã bắt đầu bàn luận.
Hàn Bộ lúc đầu kiêng dè Diệp Mặc sau lại không hề kiêng dè mà dùng toàn lực
công kích, nhưng chỉ sau mấy nén nhang, gã phát hiện mấy lần tấn công của mình
sắp giết được đối phương rồi, nhưng hết lần này tới lần khác đối phương vẫn
chẳng sao cả, lẽ nào đối phương đúng là có thực lực mạnh như vậy? Nghĩ đến có
khả năng Diệp Mặc đúng là không sợ gã, Hàn Bộ trong lòng cả kinh, lỡ như đối
phương đợi tiên nguyên và thần thức của mình tiêu hao khá khá rồi phản công
lại thì gã xong đời rồi.
Ngay tại khoảnh khắc gã thất thần, lại cảm thấy toàn thân chợt lạnh. Không hay
rồi, không đợi Hàn Bộ phóng lá chắn ra ngăn cản, liền cảm thấy đan điền chợt
lạnh, gã nghĩ tới cái chết của Từ Bố Thừa, cũng là bị đối phương một đao phá
đan điền, đồng thời vặn nát nguyên thần, bây giờ không ngờ gã lại rơi vào tình
cảnh giống như vậy.
– Mày…
Hàn Bộ thông minh hơn rất nhiều so với Từ Bố Thừa, trong chớp mắt này dường
như chợt hiểu ra Diệp Mặc đang giả heo ăn hổ, cố ý đánh với gã cả nửa ngày.
Diệp Mặc tựa hồ biết ý nghĩ của gã, lạnh lùng chuyển lời cho gã,
– Anh đoán đúng rồi, cảm ơn nhẫn trữ vật anh đưa tới. . .
– Đừng, tôi có thể đi luyện khoáng…
Trước khi bị giết Hàn Bộ rất muốn nói những lời này ra, nhưng Diệp Mặc đã
không cho gã cơ hội. Tử Đao vừa xoắn, khoảnh khắc nguyên thần tiêu tán, Hàn
Bộ như rơi vào vực thẳm, gã biết mình xong rồi. Mà lúc này một đám nội hỏa của
Diệp Mặc đã đốt tới, đồng thời thu hồi một chiếc nhẫn.
Biển máu vẫn đang cuồn cuộn trong không trung bỗng nhiên nhạt đi, nháy mắt
liền rơi xuống, biển máu kia cũng chẳng qua chỉ là một pháp bảo Huyết trù bình
thường mà thôi.
Giờ khắc này, dưới đài thoáng cái liền yên tĩnh hẳn lên, Diệp mặc giết Từ Bố
Thừa đã khiến cho người ta kinh khiếp không thôi rồi, không ngờ Diệp Mặc đã
hoàn toàn rơi vào thế yếu lại đột nhiên giết Hàn Bộ, đây rốt cuộc là chuyện gì
vậy?
– Chuyện gì vậy?
Nghi trượng Đại Ất Tiên đứng ngoài quan sát kia bỗng kinh ngạc, lập tức hỏi. Y
đoán Diệp Mặc có khả năng có cơ hội lật ngược tình thế, nhưng cơ hội lật ngược
tình thế này là gần như không có, bây giờ Diệp Mặc đúng là đã lật ngược tình
thế rồi, y lập tức bị chấn động.
Tiên nhân họ Phan kia thở dài một tiếng nói;
– Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, Hàn Bộ chỉ cần hơi sơ sót một chút,
liền bị Diệp Mặc kia giết chết, bây giờ xem ra đúng là như vậy.
Nếu như Diệp Mặc nghe thấy lời y nói, nhất định sẽ xông lên cầm tay y nói tri
kỷ áh, cũng không uổng công tôi biểu diễn một phen. Một phen biểu diễn vừa nãy
của hắn, chính là để cho người ta cảm thấy được hắn đắc thủ là do Hàn Bộ sơ
sẩy thôi.
Nghi trượng Đại Ất Tiên nọ nhíu mày, vẫn luôn cảm thấy chuyện này có chút kì
quái, nhưng y tận mắt nhìn thấy trận đấu, cũng không nhìn ra được kì quái ở
chỗ nào.
Sau khi dưới đài yên lặng vài hơi thở, lúc này mới bắt đầu ồn ào, nếu nói Diệp
Mặc giết Từ Bố Thừa là may mắn, vậy giết Hàn Bộ lại nói là may mắn nữa thì
cũng không hợp lý.
Lúc này Hạ Kinh Đao sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong ba người Diệp Mặc
khiêu chiến, tu vi của gã là thấp nhất. Hai người tu vi cao đều bị Diệp Mặc
giết rồi, gã lên đài há có thể giữ nổi cái mạng nhỏ? Hơn nữa gã nghe ngóng bàn
luận của các tiên nhân chung quanh, thì biết, mình lên đài chỉ có chết thôi.
Lúc này gã thật sự là hối hận không gì sánh được vì đã cùng Hàn Bộ theo dõi
Diệp Mặc, muốn lấy đồ của Diệp Mặc.
Trong lúc gã còn đang hoảng hốt lo sợ, Diệp Mặc lại đột nhiên nhìn gã lạnh
lùng nói:
– Hạ Kinh Đao, đến phiên anh rồi. Mau lên đây quyết đấu, quyết đấu xong tôi
còn phải đến phường thị khoang hạng B mua chút đồ nữa.
Hạ Kinh Đao đánh một cái rùng mình ớn lạnh, gã biết Diệp Mặc đang gọi mình
– Hắc hắc, đi lên chịu chết đi.
Rất nhiều tiên nhân không nhìn ra Diệp Mặc giết chết Hàn Bộ như thế nào, bọn
họ không cách nào giống Đại Ất Tiên có thể nhìn ra Diệp Mặc lại có ‘vận may’
một lần nữa giết chết Hàn Bộ, đều cho rằng Hạ Kinh Đao lên đài hẳn phải chết
không thể nghi ngờ.
Trên thực tế bọn họ cũng không cho rằng sai, nếu như nói về tu vi thực chất,
Hạ Kinh Đao xác thực không đủ cho Diệp Mặc giết.
Hạ Kinh Đao phục hồi tinh thần lại, vội vã lớn tiếng nói:
– Tôi nhận thua, tôi nhận thua, tôi giao ra nhẫn trữ vật, sau đó tôi sẽ đi
luyện khoáng.
Trên đài quyết đấu của khoang hạng C, chỉ có sống và chết, nhưng nếu có người
nhận thua, sẵn lòng giao ra nhẫn trữ vật rồi đi luyện khoáng, chỉ cần đối thủ
có thể bỏ qua cho, thì cũng được.
Không đợi Diệp Mặc nói, Hạ Kinh Đao liền vội vàng đem nhẫn trữ vật của mình
giao vào tay Chân Băng Du, sau đó trơ mắt nhìn Diệp Mặc.
– Cút.
Diệp Mặc cũng chẳng muốn giết loại người này, bên cạnh còn có hai Đại Ất Tiên
chằm chằm nhìn mỗi lần hắn giao đấu, đánh chẳng thoải mái chút nào. Nếu như có
thể phóng quả cân ra, nện một cái, đánh nhau kiểu này mới hả hê vui vẻ tràn
trề.
– Vâng, tôi cút ngay đây.
Hạ Kinh Đao nào dám nói lời vô ích nữa, vội vã lủi ra ngoài. Tất cả mọi người
đều biết gã toi rồi, một Huyền Tiên trung kỳ ngay cả nhẫn trữ vật cũng không
có, cũng chỉ có thể đi luyện khoảng thôi, hơn nữa vĩnh viễn không có ngày ngóc
đầu lên được.
Diệp Mặc đi xuống đài quyết đấu, lại cõng Chân Băng Du lên lần nữa, tiên nhân
xung quanh đều kính nể không ngớt, không ai dám có bất kỳ sự bất kính nào nữa,
đều lũ lượt tránh ra.
Ở cái chốn này, thực lực chính là ngọn nguồn của sự tôn kính, có thực lực,
căn bản là không cần nói, tự động sẽ có người tôn kính bạn. Không có thực
lực, dù cho bạn kết giao với cả khoang thuyền, đến khi có chuyện xảy ra, vẫn
sẽ phát hiện bạn vốn vẫn chỉ có một mình.
Thấy Diệp Mặc cõng Chân Băng Du ra ngoài, Ngũ Lễ Thông tránh ở một bên quan
sát còn đang trong cơn chấn động, y biết Diệp Mặc bởi vì giúp y mà dẫn tới một
chút phiền toái, thế nhưng không ngờ là Diệp Mặc một Huyền tiên sơ kì, lại
dũng mãnh đến như vậy. Tuy y rất muốn tới chào hỏi Diệp Mặc, nhưng y biết mình
không có mặt mũi nào mà tới.
Bởi vì y không nhắc nhở Diệp Mặc vì chuyện của mình mà bị người ta theo dõi,
nói trắng ra là y vong ân phụ nghĩa. Tuy đây không phải là ý muốn của y, nhưng
sự thực đúng là như vậy.
– Anh Diệp, anh đúng là lợi hại, giành cho chúng tôi chút ánh sáng.
Lúc này Lam Địch Thanh từ đằng sau chạy đến giơ ngón tay cái lên tán dương nói
với Diệp Mặc một tiếng.
Diệp Mặc gật đầu nói:
– Cảm ơn anh Lam đã thực tình ủng hộ Diệp mỗ, tôi phải rời khỏi khoang hạng
C rồi, tôi chuẩn bị đến khoang hạng B làm vài vụ buôn bán, nếu như tôi có
thể đặt gót ở khoang hạng B, sau này anh Lam cứ đến tìm tôi.
– Ờh….
Lam Địch Thanh sửng sốt một chút, giờ mới hiểu thì ra Diệp Mặc định đến khoang
hạng B phát triển, bố cục này quả thực là cao hơn mình rất nhiều, lúc trước
gã còn đang có suy nghĩ ở lại trong phòng đần độn chờ chết, ngơ ngẩn qua vài
năm rồi nói sau.
– Anh Lam, tôi nghe nói ở đây cho dù là ở trong phòng không ra ngoài, cũng
thu tiên tinh, anh phải chuẩn bị sẵn sàng đấy.
Diệp Mặc nghĩ tới lời nói của Ngũ Lễ Thông, chủ động nhắc nhở Lam Địch Thanh
một câu
Lam Địch Thanh sắc mặt có chút khó coi nói:
– Tôi cũng nghe nói chuyện này rồi, mới trong lòng sốt ruột đi tìm cậu đây,
chuẩn bị cùng với Đàm Tiêu Lan, Hướng Kỳ Lăng hai người thương lượng một chút,
xem xem phải làm thế nào. Sau khi tới chỗ cậu, tôi nghe nói cậu xảy ra chuyện
rồi, tôi vội vàng chạy tới đây.
Nói xong, gã thở dài một hơi nói:
– Aii, khoang hạng C này đúng là không cách nào sinh tồn tiếp được, nghe nói
60 đến 70% số người cuối cùng đều đã đi luyện khoáng. Anh Diệp, anh chọn đến
khoang hạng B là đúng đấy. Anh đi trước đi, chờ tôi và Đàm Tiêu Lan, Hướng Kỳ
Lăng thương lượng một chút, nói không chừng qua một thời gian ngắn nữa cũng sẽ
tới đó.
– Ừh, nếu vậy thì tôi cáo từ trước.
Diệp Mặc nói xong, cõng Chân Băng Du nhanh chóng rời khỏi đấu trường. Hắn vẫn
luôn cảm thấy đắc tội với nghi trượng của phường thị kia không phải là một
chuyện tốt, hơn nữa hai luồng thần thức quan sát hắn, cũng khiến hắn có chút
bất an. Cho nên lúc này hắn mong sao càng sớm rời khỏi khoang hạng C càng
tốt.