Sự chênh lệch giữa Kim Tiên và Hư Tiên lập tức được biểu hiện ra ngoài, Tiên
nguyên Kim Tiên của Duẫn Ưng trong nháy mắt bao phủ lấy sáu tên Hư Tiên kia
lại. Chỉ trong tích tắc, sáu đường độn quang mới đến vừa nãy cũng đã biến
thành sáu cỗ thi thể.
Cho dù Duẫn Ưng không đột ngột ra tay, sáu tên tu sĩ Hư Tiên này cũng sẽ bị
giết, còn Duẫn Ưng ra tay đột ngột, sáu tên tu sĩ Hư Tiên này thậm chí còn
chưa kịp phản ứng lại, làm gì còn mạng sống?
Tu sĩ Kim Tiên? Lúc này những người đứng một bên cũng đều kinh ngạc nhìn Duẫn
Ưng. Duẫn Ưng ở trấn tây cũng coi còn có chút tiếng tăm, có một số tu sĩ quen
biết gã. Vì gã tương đối thành thật, thường xuyên giúp người khác ra ngoài
luyện đan. Hơn nữa lần cuối cùng của ba năm trước, trấn tây đồn rằng gã nuốt
hết đan dược và tiên tinh của người khác, lại khiến gã càng nổi tiếng hơn.
Không ngờ ba năm trôi qua, Duẫn Ưng không ngờ lại trở thành một tu sĩ Kim
Tiên, nếu như từ Hư Tiên lại dễ dàng trở thành Kim Tiên như vậy, thì Hắc Lô
trấn kia sẽ không có nhiều tu sĩ Hư Tiên như vậy.
Trong Hắc Lô trấn, Kim Tiên chính là cao cao tại thượng. Lúc này những tu sĩ
nhìn về phía Duẫn Ưng kia trong mắt cũng có chút kính sợ rồi.
Duẫn Ưng sau khi thăng cấp Kim Tiên, đây là lần đầu tiên ra tay, đã dễ dàng
giết chết sáu tên tu sĩ cũng đã từng giống như gã là tu sĩ Hư Tiên, ngay bản
thân gã cũng vui mừng hớn hở.
Chỉ có điều không đợi gã thu lại nhẫn trữ vật của sáu tên tu sĩ Hư Tiên trên
mặt đất, lại có mười đường độn quang tiến tới.
Duẫn Ưng biết một tên cầm đầu trong đó, cũng đã là tu vi Kim Tiên trung kỳ
rồi, chính là hội chủ của thương hội Phong Thị – Thương Bách Hà. Duẫn Ưng biết
mặc dù gã thăng cấp lên Kim Tiên rồi, nhưng tuyệt đối cũng không phải là đối
thủ của thương hội Phong Thị, gã lập tức lùi về đứng bên cạnh Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng đã chú ý đến, tu sĩ đến mặc dù đông, nhưng chỉ có hai tu sĩ Kim
Tiên. Một người trong đó cũng đã là Kim Tiên trung kỳ rồi. Còn một tên còn
lại là Kim Tiên sơ kỳ.
– Tên đứng giữa mắt híp kia chính là Thương Bách Hà, hội chủ của thương hội
Phong Thị, tu vi Kim Tiên trung kỳ.
Doãn Ưng sau khi lùi đứng bên cạnh Diệp Mặc, nhỏ giọng nói với Diệp Mặc.
Diệp Mặc gật đầu, cũng không thèm để ý chút nào, khi hắn ở Hư Tiên trung kỳ,
đã có thể giết được Kim Tiên trung kỳ rồi. Bây giờ hắn cũng đã là Kim Tiên sơ
kỳ rồi, làm gì còn để ý đến một tu sĩ Kim Tiên trung kỳ bình thường như Thương
Bách Hà nữa?
– Khó trách bá đạo như vậy, hóa ra là thăng cấp lên Kim Tiên rồi. Hai tên
Kim Tiên, thực lực mạnh phết nhỉ, dám giết người của thương hội Phong Thị như
cỏ rác vậy à.
Thương Bách Hà liếc nhìn mấy thi thể trên mặt đất, chằm chằm nhìn Diệp Mặc
lạnh giọng nói.
– Hội chủ, để tôi giết chết hắn.
Một tên tu sĩ Kim Tiên sơ kỳ đứng bên cạnh Thương Bách Hà trong mắt có chút
hung ác nói.
– Không cần, lâu lắm tôi không động tay rồi, phỏng chừng có rất nhiều người
quên mất Thương Bách Hà tôi rồi, hôm nay tôi phải để cho bọn họ nhớ ra Hắc Lô
trấn vẫn còn người tên là Thương Bách Hà.
Tên tu sĩ mắt nhỏ đó vừa khua tay chặn lại, vừa lạnh nhạt nói.
Nói xong lại tiến một bước về phía trước, chắp hai tay sau lưng lạnh lùng nhìn
chằm chằm hai người Diệp Mặc và Duẫn Ưng nói:
– Hai người các anh ai muốn tìm cái chết trước nào?
Không đợi Diệp Mặc và Duẫn Ưng đáp lại, y lại liếc nhìn Đồng Xu và Giang Cận
lạnh nhạt nói:
– Hai người con gái kia mặc dù hơi xấu chút, nhưng để cho anh em thương hội
Phong Thị chúng ta vui vẻ chút cũng được.
Duẫn Ưng nghe thấy Thương Bách Hà nói vậy, lập tức lửa giận bốc lên, liền muốn
xông lên phía trước ra tay, Diệp Mặc khua khua tay nói:
– Đừng lãng phí thời gian nữa, tôi lên.
Diệp Mặc biết rõ Duẫn Ưng chắc chắn không phải đối thủ của Thương Bách Hà, đợi
lát nữa sau khi y đánh thua rồi, bản thân mình muốn lên, cũng không bằng bây
giờ lên trước cho tiện.
Lúc này bên ngoài Hắc Lô trấn cũng đã có rất nhiều tu sĩ vây quanh, mặc dù Hắc
Lô trấn có hộ vệ, nhưng chuyện của thương hội Phong Thị, làm gì có hộ vệ nào
dám đứng ra. Huống chi hai bên đều là tu sĩ Kim Tiên, hộ vệ bình thường đến
cũng chỉ là tìm cái chết mà thôi.
– Anh bạn trẻ, thăng cấp Kim Tiên cũng được lắm đấy. Cũng đúng, như Hắc Lô
trấn chúng tôi cộng lại cũng chỉ có vài tên Kim Tiên rác rưởi mà thôi.
Thương Bách Hà chằm chằm nhìn Diệp Mặc, cười khẩy châm chọc nói, dường như y
lúc nào cũng có thể giết chết được Diệp Mặc vậy.
Diệp Mặc bỗng nhiên nhớ ra hai chữ thường nghe được trên Trái đất , đây chẳng
phải là giả tạo sao? Hắn cũng lười chẳng thèm nói nhảm, Tử Đao đã được phóng
ra, Tiên nguyên điên cuồng tuôn ra.
Huyễn Vân Vực Sát đao.
Vẻ mặt Thương Bách Hà không coi Diệp Mặc ra cái gì, nhưng trong lòng thì sớm
đã bắt đầu đề phòng Diệp Mặc rồi. Diệp Mặc có thể giết chết Kim Tiên sơ kỳ,
vậy tuyệt đối không thể khinh tâm được. Y làm ra vẻ thoải mái khinh thường,
đều là để cho những người xung quanh nhìn, thương hội Phong Thị y thiếu đi một
tu sĩ Kim Tiên, y nhất định cần phải lập uy. Chỉ có máu của tu sĩ Kim Tiên,
mới có thể để cho người khác khiếp sợ. Chỉ có bộ dạng thoải mái giết một Kim
Tiên sơ kỳ của y, mới có thể khiến những tu sĩ xung quanh càng thêm chấn động.
Y cũng không cho rằng Diệp Mặc mới thăng cấp Kim Tiên, lúc trước khi Diệp Mặc
giết chết một tu sĩ Kim Tiên của thương hội Phong Thị, y đã đoán rằng Diệp Mặc
chắc hẳn là tu vi Kim Tiên rồi, chỉ có điều che giấu ở mức Hư Tiên mà thôi.
Bây giờ y nhìn thấy Diệp Mặc tu vi Kim Tiên, trong lòng lập tức hiểu ra, mình
đoán hoàn toàn đúng.
Cho dù tư chất nghịch thiên đi nữa, cho dù là người đứng đầu của ba mươi ba
thiên vực đi nữa, cũng tuyệt đối không thể nào trong vòng ba năm lại có thể
thăng cấp từ Hư Tiên lên Kim Tiên được.
Cho nên trong nháy mắt Diệp Mặc phóng Tử Đao ra, đỉnh đầu của y liền xuất hiện
một phù đồ cực lớn, phù đồ này sớm đã chuẩn bị kĩ rồi, chính là đợi Diệp Mặc
ra tay, đồng thời một pháp bảo tiên khí liệt kim hoàn cũng được phóng ra.
Phù đồ cực lớn vừa được phóng ra, lập tức hình thành vô số phù văn, những phù
văn này từng tốp bảo vệ lấy Thương Bách Hà lại, đồng thời từng miếng phù văn
cổ quái phát ra những âm thanh giống như muỗi vo ve bay về phía Diệp Mặc. Còn
Liệt kim hoàn trong tay y lại có thể không chút kiêng kị tấn công về phía Diệp
Mặc.
Thương Bách Hà lấy ra một phù đồ cao cấp, hơn nữa phù đồ này không đơn giản có
tác dụng bảo vệ y, mà còn có công hiệu tấn công thần hồn của đối phương.
Thực ra phù đồ này là một miếng phù lục thượng đẳng, công hiệu chỉ có ba lần,
Thương Bách Hà dùng hai lần rồi, lần này là lần cuối cùng, vì lập uy cho y ở
Hắc Lô trấn, nên mới lấy ra dùng.
Diệp Mặc cảm nhận được từng trận chấn động thức hải, lập tức biết công hiệu
của tấm phù lục này của đối phương, cũng không nghĩ ngợi gì liền phóng ra hơn
chục thần thức đao ra ngoài.
Diệp Mặc thăng cấp lên tu vi Kim Tiên, thần thức lại lần nữa được tăng cao,
thần thức đao vực lại càng được hoàn thiện, uy lực đồng thời cũng gia tăng
kinh người. Hơn chục đường thần thức đao này đồng thời được phóng ra, Thương
Bách Hà lập tức cảm nhận được hiệu quả tấn công của phù đồ của mình lập tức bị
giảm xuống, hơn nữa sẽ phải giãy giụa trong sự khống chế của hắn.
Thương Bách Hà trong lòng kinh hãi, Diệp Mặc lúc trước giết chết một Kim Tiên,
liền biết Diệp Mặc không phải là kẻ tầm thường đơn giản, nhưng cũng không ngờ
đối phương lại có công pháp thần thức tấn công. Nếu như để đối phương phá hỏng
phù đồ của mình, vậy tiếp theo nói không chừng sẽ rơi vào trạng thái vướng
mắc, ngay cả chuyện y rơi xuống thế hạ phong cũng không phải là không thể.
Thương Bách Hà dưới thế nóng vội lại càng toàn lực thúc giục Liệt kim hoàn
trong tay mình, muốn thừa dịp khi Diệp Mặc thi triển công pháp thần thức không
chú ý đến y, đánh trọng thương Diệp Mặc rồi tính tiếp. Bình thường khi tu sĩ
thi triển công pháp thần thức, đối với sự khống chế pháp bảo cũng bị giảm sút.
Thần thức của tu sĩ là có hạn, tuyệt đối không thể nào toàn lực thi triển công
pháp thần thức, lại có thể toàn lực phóng ra pháp bảo tấn công.
Đáng tiếc là, Diệp Mặc chính là con người như này. Thần thức của hắn sớm đã
vượt khỏi mức Kim Tiên hậu kỳ rồi, thậm chí cũng gần chạm tới phạm vi thần
thức của Huyền Tiên rồi. Tử Đao phóng ra sớm đã ma hợp thân thiết cùng với hắn
rồi, làm gì có thể xung đột cùng thần thức đao? Có thể nói phù đồ của Thương
Bách Hà đối với bất kỳ người nào đều có hiệu quả, nhưng đối với Diệp Mặc thì
lại kém quá xa.
– Không ổn rồi.
Thương Bách Hà cảm nhận được Tiên nguyên và thần thức của mình sau khi rót vào
Liệt kim hoàn, tốc độ của Liệt kim hoàn chẳng những không nhanh lên, ngược lại
lại trở nên chậm chạp, y liền biết đối phương mặc dù là Kim Tiên sơ kỳ, nhưng
tu vi cũng đã vượt qua y rất xa rồi.
Điều này căn bản chính là vực do pháp bảo hình thành lên, thủ đoạn này nghe
nói chỉ có Đại tiên mới có thể dễ dàng thi triển ra được, còn Diệp Mặc chỉ là
một Kim Tiên cũng có thể thi triển ra được, đối nghịch cùng loại người này,
thương hội Phong Thị y quả thực đúng là tìm đến cái chết.
Sau khi hiểu ra điều này, Thương Bách Hà lập tức toàn thân ớn lạnh, y cũng
không thèm để ý giả bộ gì nữa, vội nói:
– Anh bạn khoan đã, thương hội Phong Thị tôi muốn….
Nhưng Diệp Mặc nếu như động đến sát cơ rồi, cho dù thương hội Phong Thị có
muốn thế nào đi nữa, cũng không thể nào chặn lại Huyễn Vân Sát Vực đao của hắn
được. Tiên nguyên của hắn lại càng rót vào Tử Đao, Đao vực lại càng ác liệt
hơn.
Tử Đao chém vào trong phù vân đang chi chít mù mịt kia, huyết quang cùng đó
tóe lên, những phù văn đó mất đi sự chỉ huy của Thương Bách Hà, sớm đã biến
mất trong không trung. Một Nguyên thần kinh hoảng nhanh chóng chạy ra, còn
chưa chạy được bao xa, liền bị Vô Ảnh nuốt trọn.
Từ lần trước sau khi nuốt nguyên thần của tu sĩ Kim Tiên, Diệp Mặc cảm thấy tu
vi của Vô Ảnh cũng đã tiến bộ một bước lớn. Đáng tiếc là Thương Bách Hà cũng
chưa đáng để hắn xuất Vô Ảnh ra để đánh lén, chỉ có thể để Vô Ảnh nuốt nguyên
thần của y, tiếp tục thăng cấp.
Bụp.
Thi thể của Thương Bách Hà ngã xuống đất, phát ra âm thanh khô khốc, âm thanh
đó khiến những tu sĩ xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh như chết.
Không ai ngờ rằng Thương Bách Hà đánh nhau với Diệp Mặc kết quả lại như này,
Thương Bách Hà lúc trước khí thế mười phần, nhưng cuối cùng đến một hiệp cũng
không vững được, đã bị Diệp Mặc giết chết. Cái này khác biệt cũng quá lớn,
chẳng lẽ Diệp đan sư trước mặt này còn là một Huyền Tiên sao?
Trên thực tế, đã có người nghi ngờ Diệp Mặc là một Huyền Tiên rồi, Kim Tiên sơ
kỳ của hắn chỉ là bộ dạng giả vờ mà thôi.
Người phản ứng lại đầu tiên chính là tên tu sĩ Kim Tiên lúc trước đứng bên
cạnh Thương Bách Hà, lúc này y cũng không còn sự hung dữ muốn giết Diệp Mặc và
Duẫn Ưng lúc trước nữa. Trong mắt y hoàn toàn là sự kinh hoảng và không tin
vào mắt mình, Thương Bách Hà chính là một cao thủ hiếm có trong Hắc Lô trấn,
bây giờ không ngờ không đến một hiệp, đã bị người ta giết chết rồi, y làm gì
dám tin?
Nhưng y cũng nhanh chóng hiểu ra đây là sự thật, hội chủ của thương hội Phong
Thị quả thực đã bị tên tu sĩ trẻ tuổi trước mặt này một đao giết chết rồi. Sau
khi hiểu ra, tên tu sĩ này lập tức đánh ra một độn phù, y biết mình nếu như
không chạy, thì cũng không cần phải chạy nữa.
Diệp Mặc làm gì để cho y chạy thoát? Tử Đao trong nháy mắt phóng ra, Huyễn Vân
Sát Vực đao lại được phóng đến.
Tên Kim Tiên sơ kỳ này biết mình ở lại đây chỉ còn con đường chết, một lòng
muốn khởi động độn phù, đợi Vực Sát đao của Diệp Mặc đến, y đến sức chạy thoát
khỏi sự trói buộc đó cũng không có, đã bị một đao giết chết rồi. Còn vào lúc
này, độn phù của y vừa mới được khởi động mà thôi, đường độn quang kia đã bị
màn máu của Tử Đao bao phủ lấy.