– Tên tu sĩ gọi là Viêm Hồng Trung kia cũng biết mình có lẽ không giữ được
hai miếng Giác Hồn Tảo, nên trực tiếp mang hai miếng Giác Hồn Tảo bán cho
thương lầu, và sau đó thương lầu lại bán cho hiệp hội 'Hồng tiên thương
nghiệp'.
Tàng Hòa tiếp tục nói.
Dặc Nghiên tiên tử nhíu mày, sau một lúc lâu thì mới nói với một gã hộ vệ khác
rằng:
– Chuẩn bị tiên tinh, ngày mai sẽ đi đấu giá hội, nhất định phải có được hai
miếng Giác Hồn Tảo kia.
…
Diệp Mặc thở phào, lúc này thì hắn đã đi theo Ly Hoành và anh em nhà họ Cao
tới 'đầm lầy Mu tức’. Đường tới 'đầm lầy Mu tức’ xác thực là không phức
tạp, thế nhưng đoạn đường cũng không phải là ngắn.
Diệp Mặc cống hiến pháp bảo phi hành 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' của mình, để
cho bốn người chỉ dùng chưa tới một ngày đã đến 'đầm lầy Mu tức’ rồi.
Vốn Diệp Mặc nghĩ, 'đầm lầy Mu tức’ hẳn là giống như một cái ao đầm, nhưng
khi hắn tới 'đầm lầy Mu tức’, thì mới biết cách suy nghĩ của mình sai lầm
lớn cỡ nào. Ở đây được gọi là đầm lầy quả đúng là không có sai mà, những ao
đầm bình thường còn có chút cỏ dại hoặc là lục bình, hoặc là vũng nước đọng.
Nhưng 'đầm lầy Mu tức’ ở trước mặt Diệp Mặc thì ngoại trừ bùn nhão cũng chỉ
có bùn nhão mà thôi.
Không có lấy một giọt nước, cũng không có một cọng cỏ. Mầu sắc của đống bùn
nhão kia chỉ có một mầu nâu xám, còn có một ít bong bóng nổi lên. Ngay cả tiên
linh khí ở nơi này cũng không được nồng đậm.
Cái chỗ này có tài nguyên tu luyện sao? Diệp Mặc ngơ ngác dùng thần thức quét
qua toàn bộ vùng đầm lầy này, hoàn toàn không thể nào hiểu được. Lẽ nào lát
nữa phải vào bên trong đầm lầy làm cái việc giống như là mò cá dưới bùn để
tìm tài nguyên tu luyện hay sao?
Thấy Diệp Mặc sững sỡ, thì Cao Noãn liền cười nói:
– Diệp Mặc, anh sẽ không nghĩ là chúng ta sẽ đi vào bên trong đầm lầy kia
để tìm kiếm tài nguyên tu luyện chứ?
Diệp Mặc cười cười xấu hổ, vì hắn thật sự là vừa nghĩ như vậy.
Cao Noãn thấy Diệp Mặc có chút xấu hổ, thì càng cười khúc khích rồi nói:
– Anh thật đúng là biết tưởng tượng. Tuy là không phải tất cả mọi người đều
như vậy, nhưng đúng là vẫn có người nghĩ như anh đấy. Nhưng họ vẫn phải lựa
chọn địa phương trước đã, chứ nếu như anh cứ thế mà dám đi xuống dưới chỗ này
thì sẽ vĩnh viễn không thể nào đi ra được.
Ly Hoành giải thích:
– Bên trong đầm lầy Mu Tức có rất nhiều tiên linh vật, mấy thứ này đều là
những đồ vật đáng giá, nếu như anh có thể tìm được một gốc cây ‘Nê liên’, vậy
thì cũng ngang với việc anh đã có được tài nguyên tu luyện ấy trăm năm rồi đó.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, thì cũng mới chỉ tìm được có ba gốc 'Nê liên' ở
đầm lầy Mu Tức mà thôi. Đương nhiên, là đại đa số các khu vực ở đây đều rất
nguy hiểm, sau khi xuống phía dưới, thì lập tức sẽ vĩnh viễn bị chìm sâu trong
đầm lầy. Ở đầm lầy Mu Tức này, thì ngoại trừ những thứ tốt nằm sâu bên
trong đầm lầy ra, thì bên ngoài cũng có những thứ tốt khác, ví dụ như 'Vô
diệp phù tiêu' cũng rất đáng tiền, mỗi một gốc cũng có giá từ 200~300 viên
tiên tinh hạ phẩm.
Diệp Mặc sửng sốt một chút, vì hắn đã phát hiện ra mình mắc phải một cái sai
lầm rất lớn. Đó là lúc trước tại Bỉ Dực tiên thành, hắn lại không đi tìm mua
một miếng ngọc giản giới thiệu về các loại tiên thảo. Quyển sách 'Vật' trong
tay hắn tuy rằng cũng có giới thiệu về rất nhiều các loại tiên thảo, nhưng chủ
yếu vẫn là nhằm vào các loại có xuất hiện ở Tu Chân Giới.
– Tôi thực sự là đều chưa nghe nói qua.
Diệp Mặc cười xấu hổ.
Cao Noãn lập tức lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Diệp Mặc rồi nói:
– Đây là những giới thiệu về các loại tiên linh thảo thông thường, còn có một
số loại tài liệu nữa, anh cầm lấy xem một chút đi.
Diệp Mặc cảm kích tiếp nhận lấy miếng ngọc giản, cũng không hề nói gì tới
chuyện trả tiên tinh gì cả. Hắn đã nhìn ra được, mặc dù Cao Noãn là một cô
gái, nhưng so với Ly Hoành thì cô có tích cách phóng khoáng hơn nhiều lắm.
Ly Hoành thấy thế thì liền nói với Diệp Mặc:
– Đây là phía bên ngoài đầm lầy Mu Tức, không có đồ vật gì tốt cả, chúng ta
đi xa thêm nửa ngày đường nữa là được rồi.
Diệp Mặc vừa định trả lời, thì sắc mặt của hắn biến đổi. Thần trí của hắn so
với của tu sĩ Hư Tiên hậu kỳ như Ly Hoành thì cường hãn hơn nhiều, lúc này thì
hắn đã thấy hai tên tu sĩ đang nhanh chóng đi qua đầm lầy Mu Tức bên này,
một trong hai tên thậm chí đã có tu vi Kim Tiên.
Ly Hoành nói qua, chín phần mười các tu sĩ ở đầm lầy Mu Tức đều là tu vi Hư
Tiên, thỉnh thoảng mới có Kim Tiên qua đây, nhưng tuyệt đối là không nhiều
lắm.
Diệp Mặc cũng không phải vì việc không có nhiều Kim Tiên tới đây mà hắn lại
gặp phải một người mà biến sắc, mà hắn biến sắc là bởi vì cái tên tu sĩ Kim
Tiên kia hắn đã gặp qua một lần. Trước đây khi hắn đi tới cái thương lầu kia
để mua ngọc giản, thì đã gặp được tên tu sĩ Kim Tiên này rồi. Khi mà cái tên
tiểu nhị của thương lầu kia hô lên ba chữ Giác Hồn Tảo, thì tất cả mọi người
ở trong thương lầu đều nghe thấy được, hơn nữa tất cả mọi người đều tập trung
chú ý tới hắn, mà cái tên Kim Tiên đang đuổi theo hắn này chính là một người
trong số đó.
Không chỉ nói Diệp Mặc không tin là sẽ có chuyện trùng hợp như vậy, vì cho dù
có thật sự là chuyện trùng hợp đi chăng nữa, thì Diệp Mặc hắn cũng tuyệt đối
sẽ không để cho đối phương phát hiện ra mình. Hắn hoài nghi rằng đối phương
đang một mực tìm kiếm hắn, chỉ là còn chưa tìm được mà thôi. Còn lần này sau
khi mình ra khỏi thành, thì đối phương đã có được tin tức, cho nên lập tức
theo tới đây.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc liền trực tiếp bố trí hơn mười miếng trận kỳ ẩn nấp
trong không trung.
– A, Diệp Mặc, anh còn là một tiên trận sư sao?
Ly Hoành thấy Diệp Mặc bố trí ra trận kỳ ẩn nấp trong không trung, thì nhất
thời kinh ngạc thốt lên.
Diệp Mặc cười ha hả:
– Tôi chỉ là một tiên trận sư cấp thấp, cũng chỉ có thể bố trí ra một cái
tiên trận sơ cấp đơn giản mà thôi. Tôi vừa ném ra một ít trận kỳ chính là dùng
để ẩn nấp đi hành tung của chúng ta, vì sợ rằng sẽ có người theo dõi.
Cao Noãn giơ ngón tay cái lên:
– Anh Diệp, anh tuy rằng mới vừa phi thăng, nhưng làm việc lại hết sức cẩn
thận, khó trách vì sao anh có thể phi thăng lên Tiên Giới khi còn trẻ tuổi như
vậy. Hẳn là ở dưới Tu Chân Giới anh cũng là một người rất nổi tiếng!
Diệp Mặc chỉ cười cười, cũng không hề trả lời. Tiên Giới tuy rằng rất khổng
lồ, tu sĩ như Diệp Mặc hắn thì cũng nhiều giống như nước biển vậy, cho nên
cũng không ai để ý tới cái tên của hắn. Nhưng nếu muốn hắn tự nói ra mình là
người phi thăng từ đại lục Lạc Nguyệt, thi đừng bao giờ nghĩ tới.
Cũng may Cao Noãn cũng chỉ tán dương Diệp Mặc một câu thế thôi, cũng không hề
trông cậy vào việc Diệp Mặc trả lời, nhưng cô nói xong thì lại đưa ánh mắt
nhìn về phía Ly Hoành.
Thần thức của Diệp Mặc mặc dù đang chú ý tới tên tu sĩ Kim Tiên kia, nhưng
đồng thời cũng chút ý tới Ly Hoành và Cao Noãn, đều những người cùng tồn tại
ở tần dưới Tiên Giới,hơn nữa hắn cũng không hề quen thuộc lắm với họ, chỉ là
có chút thiện cảm mà thôi, như vậy cũng không đại biểu cho việc hắn sẽ không
hề phòng bị trước họ.
Ly Hoành thấy Cao Noãn nhìn về phía mình, thì lập tức gật đầu, cũng không hề
lên tiếng, mà dùng tốc độ nhanh hơn để phi hành. Diệp Mặc cũng không hề có
biểu hiện gì, vì dù là ba tu sĩ Hư Tiên vây công hắn, hắn cũng không cần lưu
ý. Huống chi, hắn không cho rằng ba người Ly Hoành sẽ động thủ với hắn. Trên
người hắn thì bất quá cũng chỉ có 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' là có thể để cho
ba người họ nhìn trúng mà thôi, nhưng thực sự thì 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt'
còn chưa đạt tới đẳng cấp của tiên khí hạ phẩm, cũng sẽ không đáng để cho ba
tu sĩ Hư Tiên phải đi cướp giật.
Sau khi thấy tên tu sĩ Kim Tiên đã từng gặp mặt trong thương lầu tiến vào
trong đầm lầy Mu Tức, thì cuối cùng Diệp Mặc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đầm lầy Mu Tức vô cùng khổng lồ, cho dù là thần thức của tu sĩ Kim Tiên cũng
không thể nào quét hết được, mà hiện tại bản thân cũng đã có phòng bị rồi,
không có khả năng lại bị người ta tìm ra được.
Tốc độ của Ly Hoành rõ ràng đã nhanh hơn, sau thời gian nửa ngày, thì Ly Hoành
mới ngừng lại. Diệp Mặc thấy Ly Hoành nhìn về phía mình, thì lập tức cũng biết
là y có chuyện muốn nói.
Quả nhiên, sau khi Ly Hoành dừng lại, thì liền ôm quyền nói với Diệp Mặc:
– Diệp Mặc, tôi nghĩ rằng, anh cũng không phải là loại người gian xảo, hơn
nữa đồng hành với anh mấy ngày, thì tôi cũng tin tưởng rằng anh đã đoán được
rằng chúng tôi cũng không phải là loại người giả dối.
Diệp Mặc cười:
– Đương nhiên là tôi tin tưởng anh Ly và chị Noãn rồi, cho nên tôi mới có thể
đi theo ba người tới đầm lầy Mu Tức này mà phát tài chứ!
Nghe Diệp Mặc nói đùa như vậy, thì Cao Noãn bật cười:
– Diệp Mặc, anh nói chuyện thật sự là rất trực tiếp và thẳng thắn. ‘Phát
tài’… ha ha, điều này quả thực là cũng không sai, chúng ta xác thực là đang
đi phát tài đấy.
Ly Hoành cũng gật đầu. Y nghĩ rằng ý của Diệp Mặc chính là bản thân hắn mới
chỉ có tu vi Hư Tiên sơ kỳ, thì nếu như là không phải do tin tưởng ba người
bọn y, thì không thể nào mà cùng y đi tới đây được. Bằng không thì nếu ba
người y động thủ, giết hắn rồi cũng sẽ không có ai biết được. Y cũng không
thể nào ngờ rằng, Diệp Mặc theo ba người y qua đây, thực đúng là do không hề
sợ ba người y chút nào.
Tuy rằng y cũng biết Diệp Mặc có thể theo bọn họ cùng đi đầm lầy Mu Tức,
chính là do hoàn toàn tin tưởng vào bọn họ. Trước đó thì y còn có thể cẩn thận
mà hỏi dò một chút, nhưng sau khi Diệp Mặc đưa ra đáp án khẳng định, thì Ly
Hoành càng yên tâm hơn nhiều:
– Diệp Mặc, tôi thấy bản lĩnh trận pháp của anh không tệ, cho nên có một mối
làm ăn lớn đây, không biết là anh có dám đi không?
Diệp Mặc mỉm cười:
– Không có mối làm ăn nào mà Diệp Mặc tôi không dám làm cả.
Có mối làm ăn nào mà hắn không dám làm chứ? Trước đây khi còn ở Địa Cầu, tu vi
thấp kém mà hắn còn dám giết cả con trai độc nhất của ông trùm băng đảng Thiên
Long Đầu, vừa tới Nam An Châu thì đã khiêu chiến với hai tông môn chín sao,
còn chưa phi thăng thì đã dám cướp đồ của một vị Thiên Chủ trên Tiên Giới,
vậy thì thế giới này còn có gì mà Diệp Mặc hắn không dám làm sao? Chỉ có việc
đáng hay không đáng để hắn mạo hiểm mà thôi. Nếu như hắn cho rằng việc làm ăn
này không đáng, thì cho dù là có an toàn hơn nữa, thì hắn cũng lười đi làm.
– Tốt, sảng khoái, tôi thích câu trả lời như vậy!
Ly Hoành gật đầu mạnh một cái rồi nói một cách tán thưởng.
Sau khi nói xong, thì y cũng không đợi Diệp Mặc trả lời, mà nói tiếp:
– Diệp Mặc, tôi cũng không giấu diếm gì anh. Mười mấy năm trước, chúng tôi đã
phát hiện ra một di tích ở đầm lầy Mu Tức này…
– Di tích?
Diệp Mặc hiện tại cũng kinh ngạc. Sau khi nghe được hai chữ ‘Di tích’, thì hai
mắt của hắn cũng phải mở lớn ra.
Ly Hoành thỏa mãn với biểu tình của Diệp Mặc, tiếp tục nói:
– Chỗ di tích kia vô cùng bí mật, tôi dám khẳng định là, nếu như không có
người dẫn đường, thì cho dù là một vạn năm cũng không nhất định tìm được nó.
– Vậy sao mọi người còn chờ tới tận hôm nay?
Diệp Mặc nghi hoặc. Hắn cũng nhìn ra được ba người Ly Hoành cũng không phải là
giàu có gì, nên nếu nói rằng bọn họ giữ di tích lại chờ đợi mình tới, thì Diệp
Mặc chắc chắn là không tin.
Cao Noãn vội vàng nói:
– Bởi vì ở chỗ kia có trận pháp, mà ba người chúng tôi thì lại không có một
người nào hiểu về trận pháp cả. Một khi chúng tôi mạnh mẽ phá trận, thì lập
tức sẽ kinh động tới những người khác ở đầm lầy Mu Tức này, khi đó thì với
tu vi của tiểu đội chúng tôi, thì ngay cả một chén canh cũng không có được
rồi. Cho nên tới tận hôm nay, chúng tôi vẫn chưa hề động tới cái chỗ kia.
Diệp Mặc chợt hiểu ra, sau đó lập tức nói:
– Không có vấn đề, mọi người dẫn đường đi, chúng ta qua đó xem một chút.
Thấy Diệp Mặc nói như vậy, thì Ly Hoành cũng lập tức gật đầu, lại một lần nữa
đẩy nhanh tốc độ phi hành.
Lại bay thêm thời gian nửa ngày nữa, thì Diệp Mặc cuối cũng đã nhìn thấy tung
tích của các tu sĩ. Lúc này rất nhiều tu sĩ đều đang bên ngoài đầm lầy Mu
Tức mà tìm kiếm đồ vật. Diệp Mặc đoán hẳn là bọn họ đang tìm kiếm 'Vô diệp phù
tiêu'. Mà vừa lúc này, thì Diệp Mặc liền thấy một tu sĩ bỗng nhiên thu hồi lại
pháp bảo phi hành, chui vào trong vùng đầm lầy mầu nâu xám, đảo mắt một cái
đã hoàn toàn biến mất khỏi thần thức của tất cả mọi người.
Có người thật sự dám tiến vào sao?
– Hẳn là do có người phát hiện thứ tốt rồi.
Cao Hổ vốn rất ít nói, lúc này đột nhiên lên tiếng.