Năm ngày sau thì Diệp Mặc đã bố trí xong truyền tống trận. Sau khi hoàn thành
thì hắn cũng không lập tức rời khỏi Đông Huyền Châu mà là đi tìm Trì Phỉ thỉnh
y giúp đỡ tìm kiếm tin tức của Trì Uyển Thanh.
Một tháng sau thì Diệp Mặc vẫn không hề có được chút tin tức nào của Trì Uyển
Thanh cả, khiến cho trong lòng hắn có chút thất vọng. Với sự đưa tiễn của đám
người Trì Phỉ, thì Diệp Mặc đã mang theo mấy người Lạc Ảnh cùng nỗi buồn vô cớ
rời khỏi Đông Huyền Châu.
Trở lại Nam An Châu, thì Sầm Thiên Cầm cũng lập tức cáo từ Diệp Mặc một mình
rời đi.
Sau khi 'Ô vân trùy – Thanh Nguyệt' đưa mọi người trở về Mặc Nguyệt Chi Thành,
thì bất luận là anh em họ Hạnh hay là Kỳ Di Dung đều bị sự nồng đậm của linh
khí ở Mặc Nguyệt Chi Thành làm cho sợ ngây người. Có khác thì cũng chỉ là tâm
tình của Kỳ Di Dung thì đang lo lắng thấp thỏm mong gặp được Biên Phượng Tháp,
còn anh em nhà họ Hạnh thì lại đang cảm thấy mình vô cùng may mắn.
Đối với tu sĩ đã ở bên trong Hải Giác ngây ngô vài chục năm, thì không chỉ nói
tới Mặc Nguyệt Chi Thành, mà ngay cả bất kỳ một nơi nào thuộc Nam An Châu,
cũng đều có thể khiến cho bọn họ hài lòng rồi, huống chi là nơi có linh khí
nồng đậm nhất Nam An Châu là Mặc Nguyệt Chi Thành chứ? Bọn họ thậm chí còn
mong chờ cái ngày mà tu vi bọn họ tăng lên nhanh chóng ở Mặc Nguyệt Chi Thành
này.
Vốn là Diệp Mặc cho rằng sau khi Nhị Tháp thấy được Kỳ Di Dung, thì khẳng định
sẽ không để ý tới cô. Nhưng khiến ấy người Diệp Mặc không ngờ chính là sau khi
Biên Phượng Tháp thấy Kỳ Di Dung, thì đã lập tức xông lên ôm chặt lấy Kỳ Di
Dung rồi, thậm chí còn không thèm nghe tới nửa câu giải thích của Kỳ Di Dung
nữa.
– Nhị Tháp…
Xa cách nhau vài chục năm, lần này gặp lại được Biên Phượng Tháp, thì Kỳ Di
Dung có chút kích động, trong lúc nhất thời không thể nào nói ra được điều
muốn nói.
– Cha của anh có phải là đã xảy ra chuyện rồi không?
Sau khi Biên Phượng Tháp thấy Kỳ Di Dung, thì trong lòng lập tức có một loại
dự cảm không tốt, giọng điệu trong câu hỏi của y cũng có chút run run.
Vành mắt của Kỳ Di Dung vốn có chút sưng đỏ, nhưng sau khi nghe được câu hỏi
của Biên Phượng Tháp, thì liền vô cùng kinh ngạc thốt lên:
– Anh cũng biết rồi sao?
Biên Phượng Tháp lấy ra một miếng ngọc quyết rồi gật đầu nói:
– Sau khi anh bế quan thăng cấp tới tu vi Kiếp Biến, thì đã tìm được ngọc
quyết truyền thừa, anh… anh cũng đã biết rồi. Xin lỗi, Di Dung, anh không
nên hiểu lầm em, khiến cho em phải chịu ủy khuất.
Biết hai người có rất nhiều chuyện riêng muốn nói cùng nhau, thì bọn người
Diệp Mặc liền thẳng thắng rời đi, đem không gian nơi này trao lại cho riêng
hai người bọn họ.
…
Sau khi trải qua việc tông môn chín sao bị diệt mất hai cái, Đan Thành lại
xuống dốc, sau đó Nam An Châu lại gặp đại kiếp nạn. Nhưng đến lúc này, thì Nam
An Châu đã hoàn toàn bình ổn trở lại, mà ba Đại Châu còn lại của đại lục Lạc
Nguyệt thì càng yên bình hơn.
Diệp Mặc lại một lần nữa tu bổ lại mấy cái truyền tống trận, sau đó còn cố ý
bố trí một cái truyền tống trận từ Phỉ Hải thành đến Mặc Nguyệt Chi Thành nữa.
Cuối cùng thì hắn mới tiến vào bế quan tu luyện.
Công dụng của Giác Hồn Tảo đối với việc tu luyện thần thức quả thực là không
gì sánh kịp. Diệp Mặc lấy được rất nhiều Giác Hồn Tảo, nhưng lượng tiêu hao
của hắn cũng rất lớn, huống chi hắn còn muốn để lại một ít cho người thân sử
dụng.
Lần này tu luyện thần thức, thì Diệp Mặc không tiếp tục sử dụng trận bàn thời
gian nữa. Hơn nữa tiên tinh của hắn cũng không còn nhiều, muốn sử dụng trận
bàn thời gian thì căn bản là không đủ dùng trong bao lâu cả.
Ba năm sau, thì thần thức của Diệp Mặc đã tăng lên gấp đôi, sau đó Diệp Mặc
lại dùng Giác Hồn Tảo và 'Dưỡng thần tuyền' tinh thuần để tu luyện, khiến cho
tiến độ thần thức càng kinh người hơn.
Nếu hiện tại một lần nữa để cho hắn tiêu diệt Phệ Linh Trùng, thì Diệp Mặc hắn
căn bản là sẽ không bị mệt mỏi đến thiếu chút nữa ngã gục như lần trước nữa.
Ngũ Hành độn thuật thì Diệp Mặc đã tu luyện tới tầng thứ năm, Cửu Dương thiên
hỏa thì lúc này hắn đã có thể trực tiếp phóng ra hai vầng Thái Dương mầu tím
rồi. Trong lòng của Diệp Mặc lúc này cảm thán không thôi. Loại chuyện họa phúc
này ai có thể dự liệu được chứ? Nếu như hắn không có được Giác Hồn Tảo, thì
cho dù là Cửu Dương thiên hỏa có tu luyện tới tầng hai viên mãn, cũng không
thể nào phóng xuất ra hai vầng Thái Dương cả. Chỉ vô ý rơi vào Hải Giác, kết
quả là tu vi của hắn lại lần nữa được đề thăng.
Điều duy nhất khiến Diệp Mặc tiếc nuối chính là hắn không có công pháp thần
thức thực sự tốt. Dựa vào 'Tử nhãn thần hồn thiết cát' do chính bản thân lĩnh
ngộ thì vẫn còn thiếu sót. Khởi điểm của công pháp thần thức này quá thấp, nếu
mà có công pháp thần thức tốt, thì Diệp Mặc tin tưởng là hiện tại hắn có thể
tu luyện tới tầng thứ ba của Cửu Dương thiên hỏa.
Tô Tĩnh Văn độ kiếp thành công, thăng cấp tới tu vi Thừa Đỉnh. Lạc Ảnh thì
bước vào tu vi Ngưng Thể tầng bẩy. Đường Bắc Vi tập trung tinh thần, dưới sự
trợ giúp của tiên tinh cũng thăng cấp tới tu vi Hư Thần tầng bốn. Mà ngay cả
Hứa Bình và Thạch Thiết cũng đã đạt tới tu vi Nguyên Anh.
Chỉ có Diệp Mặc là không dám tu luyện, vì hắn sợ ngăn không được việc thực lực
chính mình tăng lên, phi thăng quá sớm. Nhưng khiến cho Diệp Mặc buồn bực
chính là, khi hắn dùng trận bàn thời gian và tiên tinh để tu luyện thì tu vi
đề thăng cũng không phải là rất nhanh, ấy vậy mà hiện tại hắn không hề tu
luyện, chỉ chuyên tâm tu luyện thần thức, tu vi của hắn sau mấy năm cũng thăng
cấp tới Hóa Chân tầng tám đỉnh. Nếu như hắn sử dụng thêm tiên tinh, thì nói
không chừng sẽ chỉ trong một thời gian ngắn nữa sẽ thăng cấp tới Hóa Chân tầng
chín.
Diệp Mặc biết, hắn không thể chờ đợi thêm nữa rồi. Nếu như tiếp tục chờ đợi
thêm nữa, thì hắn nói không chừng còn không có cơ hội để trở về tiểu thế giới
một lần nữa. Biết được tin tức Mục Tiểu Vận mất tích tại Lượng Ki sơn cốc, thì
Diệp Mặc đã sớm muốn đi tìm một chuyến, chỉ là hắn vẫn chưa có thời gian mà
thôi.
Hiện tại Mặc Nguyệt Chi Thành đã đi vào quỹ đạo ổn định, tốc độ tu luyện của
mọi người càng lúc càng nhanh chóng, nếu như hắn không đi tiểu thế giới, thì
nói không chừng là sẽ có người phi thăng trước cả hắn. Mà căn cứ vào cách suy
nghĩ của hắn, thì hẳn là trước khi phi thăng, thì Mặc Nguyệt Chi Thành sẽ trở
thành một thành thị lớn mạnh bậc nhất Nam An Châu, uy vọng cao hơn cả Đan
Thành trước kia, căn bản là sẽ không có người nào dám chọc vào, và cũng là nơi
mà vô số người tôn kính. Có thể nói, nơi an toàn nhất của Nam An Châu, chính
là Mặc Nguyệt Chi Thành, cho nên lúc này Diệp Mặc rời khỏi Mặc Nguyệt Chi
Thành, thì hắn căn bản là cũng không có nửa phần lo lắng.
Hắn từ trong ngọc giản của Sầm Kim Lĩnh mà biết được rằng Tiên Giới còn lớn
hơn đại lục Lạc Nguyệt không biết bao nhiêu lần. 'Ba mươi ba Thiên Vực' của
Tiên Giới, thì nếu như đem một cái Thiên Vực trong đó làm thành một đại dương,
thì có lẽ là ném cả đại lục Lạc Nguyệt vào trong đó cũng không hề nổi lên chút
bọt nào.
…
Lúc này tại Mặc Nguyệt Hồ, nơi ở của Diệp Mặc trong Mặc Nguyệt Chi Thành, thì
Diệp Mặc cùng với Lạc Ảnh, Khinh Tuyết, Tĩnh Văn và Tống Ánh Trúc đang ngồi
cùng một chỗ. Mấy người Lạc Ảnh đều biết Diệp Mặc muốn đi tiểu thế giới một
chuyến. Tuy là các cô đều biết Diệp Mặc đi tiểu thế giới lần này cũng không
nhất định là có kết quả, nhưng các cô cũng đều biết, nếu như tình huống của
Mục Tiểu Vận đổi thành một trong các cô, thì Diệp Mặc cũng nhất định sẽ phải
đi một chuyến. Các cô có thể ở bên Diệp Mặc, yêu mến Diệp Mặc, cũng không phải
là vì tu vi của Diệp Mặc, mà là vì các cô yêu hắn và hiểu hắn.
Không ai khuyên Diệp Mặc ở lại, cũng không có bất kỳ ai tỏ ra bất mãn. Nếu như
Diệp Mặc không phải là người như thế, thì các cô sao có thể cùng thích hắn
được chứ?
– Anh dự định như thế nào?
Ninh Khinh Tuyết cắn cắn môi. Tu vi của cô đã là Ngưng Thể tầng bốn rồi, đã
mấy lần cô muốn sinh một đứa nhỏ cho Diệp Mặc, nhưng khi nhìn những người xung
quanh đều chuyên tâm tu luyện, thì cô lại sợ tu vi của mình tụt lại quá xa,
sau này phải xa cách với Diệp Mặc khi hắn phi thăng lên Tiên Giới. Cho nên
cuối cùng thì cô cũng nghe lời khuyên bảo của Diệp Mặc, đem kế hoạch sinh BABY
để tới sau khi phi thăng rồi tính.
Diệp Mặc dự định trước tiên là sẽ đi Nam Cung sơn trang. Nam Cung sơn trang
quá mức thần bí, hơn nữa còn từng là nơi ở của Sở Cửu Vũ. Sở Cửu Vũ phi thăng
ở tiểu thế giới, thì có lẽ có thể tìm được một ít đầu mối ở Nam Cung sơn
trang. Nếu như ở Nam Cung sơn trang cũng không tìm được dấu vết gì, thì hắn
nhất định sẽ mạnh mẽ xé rách không gian. Nhưng Diệp Mặc cũng không dám chắc
được, vì hắn sợ nếu bản thân mình ở lại lâu, thì mấy người Lạc Ảnh rất có thể
sẽ tìm tới Nam Cung sơn trang.
Nam Cung sơn trang tuyệt đối không phải là một nơi yên lành gì, cho nên Diệp
Mặc đã căn dặn qua tất cả mọi người trong Mặc Nguyệt Chi Thành, ngay cả Lâm Dị
Bán và Từ Đồng hắn cũng đều dặn dò kỹ lưỡng. Nếu không tu luyện tới tu vi Hóa
Chân viên mãn, thì không thể dễ dàng mà tìm tới Nam Cung sơn trang.
– Anh dự định sẽ xé rách không gian để đi. Tu vi của anh hiện tại đã hoàn
toàn có thể xé rách không gian rồi. Hơn nữa ngày trước ở trong 'Vết nứt hư
không' anh đã tu luyện luyện thể tới tu vi Thần Cảnh rồi, không có bất kỳ nguy
hiểm gì nữa. Hơn nữa coi như là không tìm được tiểu thế giới, thì anh cũng có
thể trở về được.
Diệp Mặc nói một cách dứt khoát.
– Vậy anh phải về sớm một chút.
Tô Tĩnh Văn có tu vi tu luyện cao nhất, cho nên thời gian ở bên Diệp Mặc cũng
nhiều nhất, nhưng hiện Diệp Mặc đột nhiên rời đi, khiến cho cô có chút không
quen.
Diệp Mặc gật đầu:
– Anh biết, bất luận là có tìm được Tiểu Vận hay không, thì anh cũng sẽ nhanh
chóng trở về. Nếu như có thể tìm được Tiểu Vận, thì sau này một nhà chúng ta
có thể đoàn tụ rồi.
Dừng một chút, thì Diệp Mặc liền dùng giọng điệu có chút ngưng trọng rồi nói:
– Dù sao thì việc xé rách không gian cũng không có phương vị chính xác, nên
anh cũng không biết là có thể trực tiếp đi tới tiểu thế giới hay không. Cho
nên có một số việc, anh cảm thấy nên nói trước với các em một tiếng.
Nghe được giọng điệu có chút nặng nề của Diệp Mặc, thì mọi người lập tức chú ý
nghe.
– Thọ mệnh của tu sĩ ở Tu Chân Giới cho dù là dài, thì cũng chỉ đạt tới trăm
ngàn năm mà thôi. Tu sĩ vượt qua được trăm ngàn năm cũng không phải là không
có, nhưng là cực kỳ thưa thớt. Chúng ta muốn ở bên nhau vĩnh viễn, mãi mãi
không rời xa, thì chỉ có thể phi thăng lên Tiên Giới mà thôi. Anh hi vọng sau
khi tới Tiên Giới, thì chúng ta có thể ở cùng nhau vĩnh viễn, đến lúc đó, thì
chúng ta có thể cưỡi pháp bảo của mình ngao du khắp 'Ba mươi ba Thiên Vực'.
Cho nên bước đầu tiên là chúng ta cần phấn đấu để phi thăng lên Tiên Giới.
Giọng điệu của Diệp Mặc rất nặng nề, nhưng mọi người đều hiểu, nếu không phi
thăng, thì cuối cùng cũng chỉ là cát bụi mà thôi. Ở Tu Chân Giới, thì cho dù
có tu luyện tới cực hạn, cũng chỉ là sống lâu hơn trăm ngàn năm so với Địa Cầu
mà thôi, cuối cũng thì cát bụi cũng lại trở về với cát bụi.
Thế gian có luân hồi, nhưng luân hồi hay không thì có cái ý nghĩa gì? Sau khi
bạn chết, thì cho dù có được luân hồi, bạn liệu có thể còn nhớ rõ những
người mà bạn đã từng yêu mến, nhớ rõ những lời mà bạn đã từng hứa hẹn
chăng?
Biện pháp duy nhất để mãi mãi bên nhau chính là vĩnh viễn không luân hồi, sinh
mệnh tồn tại vĩnh viễn với thời gian, tình yêu cùng luôn trường tồn vĩnh cữu.
– Sau khi phi thăng lên Tiên Giới, thì có thể sống mãi sao? Chúng ta có thể
vĩnh viễn ở bên nhau phải không?
Ánh mắt của Tống Ánh Trúc trở nên trong suốt. Tu vi của cô thấp nhất, nên cô
sợ chính mình sẽ đi sau nhiều lắm, cuối cũng cũng chỉ còn có một mình mình lưu
lại Tu Chân Giới này. Cô có thể không có tất cả, nhưng lại không thể chịu được
sự cô độc. Xưa kia, khi còn ở Địa Cầu, thì tuy là cô cô độc, nhưng vẫn còn có
Ức Mặc ở bên…
Diệp Mặc lắc đầu:
– Anh cũng không biết. Anh chỉ biết tiên nhân có thọ mệnh lớn hơn tu sĩ ở Tu
Chân Giới vô số lần. Cái vô số lần này là bao nhiêu thì anh cũng không biết
rõ. Có phải là sống mãi hay không anh càng không chắc chắn được. Nhưng anh có
một loại dự cảm, cho dù là tới Tiên Giới rồi, thì chỉ sợ cũng không thể nào
sống mãi được.
Hắn hiểu được tâm tư của Tống Ánh Trúc. Tống Ánh Trúc tuy rằng cũng rất nỗ lực
tu luyện, nhưng bởi vì linh căn bị hạn chế, cho nên tu vi của cô vẫn là người
thấp nhất. Diệp Mặc đứng lên nắm lấy tay của Tống Ánh Trúc rồi nói:
– Bất luận là như thế nào, thì chúng ta có thể nắm tay nhau trải qua vô số
năm tháng hạnh phúc trên Tiên Giới, anh cũng đã cảm thấy hết sức thỏa mãn rồi.
Ánh Trúc, em không cần phải lo lắng, linh căn của em tuy rằng không bằng với
Tĩnh Văn và Khinh Tuyết, nhưng đều có thể sớm ngày phi thăng được, hãy tin
tưởng anh.
Tống Ánh Trúc gật đầu, không nói gì. Cô biết tư chất của mình tuy là kém một
chút, nhưng cô tuyệt đối sẽ không buông tha hi vọng được vĩnh viễn ở bên nhau.
Cô nhất định phải nỗ lực tu luyện thêm. Cô hiểu rằng, nếu như người khác có tư
chất như của cô, thì muốn phi thăng là một chuyện vô cùng khó khăn. Cũng may
còn có Diệp Mặc bên người, cho nên bất kì tài liệu tu luyện gì cũng không hề
thiếu, thậm chí còn đều là những tài liệu tốt nhất.
Thấy mấy người Lạc Ảnh có chút không nở, thì Diệp Mặc lại nói tiếp:
– Tuy rằng anh khẳng định có thể trở về được, nhưng ở trong 'Vết nứt hư
không' rất khó xác định phương vị, cho nên anh cũng không biết là sau bao lâu
thì mới có thể trở về.