Cảm nhận được áp lực mạnh mẽ của mấy tu sĩ Hóa Chân, thì Dư Kim Ám cũng nhịn
không được nữa mà phải quỳ xuống đất. Lúc này thì y hận là không thể tự vả ình
mấy trăm cái bạt tai. Bản thân còn chưa tìm hiểu kỹ về lai lịch của Diệp Mặc
thì đã tới đây tự tìm cái chết rồi.
Tu sĩ Hóa Chân gầy nhỏ kia nhìn chằm chằm vào Dư Kim Ám bằng ánh mắt lạnh lùng
rồi nói:
– Ngươi có phải là đang hối hận vì chưa kịp tìm hiểu kỹ lai lich của Diệp
tiền bối hay không…?
Dư Kim Ám nghe được câu nói này, thì cơ thể thiếu chút nữa đã mềm nhũn ra.
Ngay cả tu sĩ Hóa Chân tầng năm như Kha Vũ Tư cũng phải gọi cái tên tu sĩ trẻ
tuổi kia là tiền bối, vậy hắn rốt cuộc là có lai lịch gì? Bản thân không ngờ
lại điên rồi, lại vì cái chết của Cữu Lương mà chọc tới một người như vậy.
– Kha tiền bối, vãn bối, vãn bối…
Dư Kim Ám lúc này đã hoàn toàn không còn tí xíu tâm tư muốn tìm Diệp Mặc trả
thù nào, y chỉ muốn sớm một chút trở lại Trường Thanh Phái phái bế quan, không
tu luyện tới Hóa Chân sẽ không ra. Vì không tu luyện tới Hóa Chân, thì ở trước
mặt những tu sĩ Hóa Chân này, y còn không bằng cả một con kiến hôi. Cái loại
cảm giác khuất nhục này, khiến một kẻ luôn sống ở địa vị cao như y sao có thể
chịu được?
Tu sĩ Hóa Chân gầy chỏ kia là Kha Vũ Tư, tu sĩ Hóa Chân tầng năm của Đông
Huyền Châu. Y cũng không thèm để ý xem Dư Kim Ám muốn nói gì, mà tiếp tục nói:
– Diệp Mặc tiền bối chính là người tới Đông Huyền Châu để bố trí truyền tống
trận, ngươi đã chọc vào Diệp tiền bối, thì không ai cứu được ngươi đâu.
Nói xong thì Kha Vũ Tư liền chỉ tay bắn ra một đạo ánh sáng đánh lên ngực của
Dư Kim Ám, khiến Dư Kim Ám không thể nào động đậy được nữa. Kha Vũ Tư lúc này
mới quay đầu nhìn về phía một tên tu sĩ Kiếp Biến tầng bẩy rồi nói:
– Thương Phi, cậu đem y đi trước đi, chờ Diệp tiền bối tới rồi xử ly sau.
– Vâng.
Lập tức có một tu sĩ bước tới, đem Dư Kim Ám mang đi.
Dư Kim Ám quen biết với Thương Phi, nhưng lúc này thì đừng nói là y đang bị
Kha Vũ Tư phong bế đan điền, vì cho dù là không hề bị phong bế, thì y cũng
không dám làm gì cả.
Thương Phi đưa y tới một gian phòng bên cạnh, thì y lại có thể thở phào nhẹ
nhõm, vì loại áp lực vừa rồi, khiến y thực sự là không thể nào chịu nổi.
Thương Phi đưa Dư Kim Ám tới một gian phòng khác sau đó ôm quyền nói:
– Xin lỗi Dư môn chủ, ngài chỉ có thể chịu ủy khuất ở tại chỗ này đợi Diệp
tiền bối tới xử lý thôi.
Dư Kim Ám lấy ra một bình ngọc đưa cho Thương Phi rồi nói:
– Anh Thương, chúng ta cũng có chút quen biết, vậy anh có thể nói cho tôi
biết một chút về lai lịch của Diệp tiền bối hay không?
Thương Phi nhìn bình ngọc Dư Kim Ám đưa cho y một chút, cuối cùng cũng không
nhịn được mà thu lấy chiếc bình ngọc rồi nói:
– Dư môn chủ, tôi cũng chỉ biết đơn giản một chút thôi. Truyền tống trận từ
Đông Huyền Châu tới Nam An Châu đã bị hư hao nghiêm trọng, cho nên Diệp tiền
bối chính là tông sư trận pháp cấp chín đến để tu bổ lại cái truyền tống trận
kia.
Dư Kim Ám ngây ngẩn cả người, vì một tông sư trận pháp cấp chín xác thực là vô
cùng tôn quý, nhưng cũng không thể nào khiến cho Kha Vũ Tư phải mở miệng gọi
một tiếng tiền bối cả.
Thấy Dư Kim Ám còn chưa kịp phản ứng, thì Thương Phi liền thở dài:
– Dư chưởng môn, Trường Thanh Phái của ngài mặc dù là một tông môn tám sao,
nhưng phỏng chừng cũng chẳng cần tới nửa nén hương thì Diệp tiền bối kia đã có
thể san bằng thành bình địa rồi. Truyền tống trận của Đông Huyền Châu bị hư
hao, nhưng vẫn có thể truyền tống được ngọc giản, mà Tích Loan chưởng môn của
tông môn chín sao ở Nam An Châu – Thiên Ma Môn chính là bạn của Trì tiền bối.
Lần này Tích Loan tiền bối đi tới Bắc Vọng Châu, nhưng trước khi đi ngài vẫn
cấp qua đây cho Trì chưởng môn một miếng ngọc giản. Trên miếng ngọc giản đó
đơn giản chỉ là giới thiệu vắn tắt về tính tình và bản lĩnh của Diệp tiền bối.
Nói xong thì Thương Phi lại nhìn Dư Kim Ám một chút rồi lắc đầu:
– Dư chưởng môn, nếu như ngài biết đại kiếp nạn của Nam An Châu là do Diệp
tiền bối dùng sức một người mà bình định, nếu như ngài biết hai tông môn chín
sao của Nam An Châu bị Diệp tiền bối lật tay một cái đã tiêu diệt hoàn toàn.
Nếu như ngài biết mười một tu sĩ Hóa Chân của thế lực mười sao ở Nam An Châu
là Đan Thành vây công Diệp tiền bối, cuối cùng lại bị Diệp tiền bối giết chết
toàn bộ, mà Đan Thành thì ngay cả tâm tư trả thù cũng không có, thì chắc ngài
cũng sẽ không đi tìm Diệp tiền bối mà gây phiền toái rồi.
– A…
Dư Kim Ám hoàn toàn ngây dại, y không thể ngờ là cái tên tu sĩ trẻ tuổi mà bản
thân mình muốn trả thù lại nghịch thiên tới mức này, đây quả thực là đã hoàn
toàn vượt quá phạm trù của tu sĩ Hóa Chân rồi. Khó trách vì sao ngay cả Kha Vũ
Tư cũng phải gọi người ta một tiếng tiền bối.
Thương Phi trước khi đi, còn để lại một câu:
– Mấy người Trì tiền bối tụ tập ở đây chính là để chờ Diệp tiền bối tới. Và
cũng đã đợi được hơn một tháng rồi…
Dư Kim Ám hoàn toàn ngồi liệt trên đất. Y biết rằng chỉ cần cái vị Diệp tiền
bối kia nói một câu, thì y xong đời rồi. Thậm chí Trường Thanh Phái của y cũng
xong rồi.
…
Vốn bầu không khí trong linh tức lâu đang có chút hòa hợp, nhiệt tình, nhưng
lại bị việc của Dư Kim Ám làm cho trở nên nặng nề.
Trì Phỉ trong lòng thầm giận. Cái tên Dư Kim Ám này quả thực là một ‘Tai họa
tinh’ (Ngôi sao mang tới tai họa). Người khác tới đây nịnh bợ Diệp Mặc còn
chưa được, tên khốn này lại chạy tới trước để làm hỏng việc.
Quan hệ của y và Tích Loan cũng không tệ, ngày trước khi truyền tống trận được
thiết lập tại Đông Huyền Châu, thì hai người đều cho rằng đáng lý sớm phải
quen biết nhau rồi. Lần này sau khi nhận được ngọc giản của Tích Loan, thì y
cũng chỉ kể lại cho những người khác những sự tình đơn giản mà thôi.
Diệp Mặc ngày hôm nay thậm chí có thể coi là đệ nhất nhân của Nam An Châu. Là
một tông sư trận pháp cấp chín, lại là một Đan Vương cửu phẩm, ngoài ra thì
một mình hắn tiêu diệt cả bầy Phệ Linh Trùng trong phạm vi cả ngàn dặm, chém
giết mấy tỷ Sa Hồn Thú, giết mười một tên tu sĩ Hóa Chân mà trong số đó còn có
cả một tên tu sĩ Hóa Chân viên mãn sử dụng pháp bảo tiên khí hạ phẩm.
Đối nghịch với một người như vậy, chẳng phải là muốn chết sao?
Ngay khi Trì Phỉ còn đang phiền muộn, thì tu sĩ Ngưng Thể vừa rồi báo tin lại
lần nữa đi vào, lần này có sự khác biệt chính là ánh mắt của y có chút khẩn
trương. Y vừa đi đến cửa, thì đã vội vàng noi:
– Trì tiền bối, các vị tiền bối, vị Diệp tiền bối kia đã đến bên cạnh truyền
tống trận, hiện tại đang nghiên cứu truyền tống trận…
– Vậy thì đi mau!
Trì Phỉ không đợi tên tu sĩ Ngưng Thể kia nói xong, thì đã dẫn đầu đi ra khỏi
linh tức lâu. Những tu sĩ còn lại đều đi theo. Thực ra bọn họ đều muốn nhìn
xem vị tiền bối tên gọi Diệp Mặc này là dạng người như thế nào?
…
Sau khi Diệp Mặc mang theo mấy người Lạc Ảnh rời khỏi Tây Lưu Môn, thì liền
muốn trở về Nam An Châu. Hắn hiểu được tâm tư của Lạc Ảnh, biết rằng cô muốn
trở về rồi.
Lần này trở về thì Diệp Mặc đương nhiên là không có khả năng lần nữa vượt qua
Vô Tâm Hải, vì chỉ cần hắn sửa xong truyền tống trận, thì hắn có thể thông qua
truyền tống trận mà trở về rồi.
Mấy người Diệp Mặc đi tới chỗ truyền tống trận chưa được bao lâu thì đám người
Trì Phỉ cũng đã tới rồi.
– Trì Phỉ của Đông Huyền Châu xin ra mắt Diệp tông sư…
Trì Phỉ mặc dù có tâm muốn gọi Diệp Mặc là tiền bối, nhưng tuổi của Diệp Mặc
thì so với y nhỏ hơn quá nhiều, hơn nữa tu vi cũng chỉ cao hơn y có một tầng.
Tuy rằng y biết là bản thân chiến đấu với Diệp Mặc thì đoán chừng là sẽ bị
giết trong nháy mắt, nhưng khi nhìn thấy Diệp Mặc thì y vẫn không thể nào thốt
ra được hai chữ tiền bối.
Diệp Mặc đã nghe nói qua Trì Phỉ, vì Tích Loan tiên tử trước khi đi Bắc Vọng
Châu đã nói cho hắn biết rằng cô và Trì Phỉ là bạn của nhau.
Nhưng cho dù không phải là bạn của Tích Loan tiên tử, thì đối với tu sĩ Hóa
Chân của Đông Huyền Châu, Diệp Mặc cũng sẽ không thể không nể mặt. Cho nên hắn
nói chuyện rất khách khí, đều chào hỏi tất cả bọn người Trì Phỉ, ngay cả mấy
tu sĩ Kiếp Biến và tông sư trận pháp thì Diệp Mặc cũng đều rất khách khí.
Mấy người Trì Phỉ và Diệp Mặc bắt chuyện xong, thì mới hiểu là lời đồn đại đôi
khi cũng không nhất định là sự thật. Tích Loan tiên tử nói rằng tu vi của Diệp
Mặc cao tuyệt, yêu cầu mấy người Trì Phỉ vạn lần không nên đi đắc tội với Diệp
Mặc, bằng không thì tự mình hãy chuốc lấy đau khổ. Cái này đã khiến cho họ có
một loại ảo giác nhầm lẫn, cứ nghĩ rằng Diệp Mặc là một kẻ có tu vi cao tuyệt,
hơn nữa lại bất cận nhân tình. (Đại loại là không coi ai ra gì.)
Nhưng sự thật thì lại hoàn toàn ngược lại, Diệp Mặc đối với mấy người Trì Phỉ
và cả những tu sĩ tu vi Ngưng Thể kia đều bằng một thái độ như nhau, không có
bất cứ điệu bộ bất cận nhân tình nào.
Thả lỏng một hơi, lúc này thì Trì Phỉ mới đơn giản thuật lại chuyện của Dư Kim
Ám với Diệp Mặc. Y không cần phải đi Tất Thông thành hỏi, thì cũng có thể biết
được chuyện Dư Kim Ám tìm Diệp Mặc gây sự chắc chắn là do Dư Kim Ám không
đúng. Trường Thanh Phái ngang tàng đã quen rồi, mà cái tên Cữu Lương kia thì
y cũng biết, tuy rằng là kẻ có tư chất rất tốt, nhưng bởi vì quá háo sắc, cho
nên tới bây giờ mới chỉ có tu vi Kiếp Biến tầng ba mà thôi.
Mà vợ của vị Diệp Mặc tông sư trước mặt này, thì lại chính là một tuyệt sắc
nhân gian. Với cái loại vô sỉ như Cữu Lương kia mà nhìn thấy cô gái như thế
này, thì uyệt đối là sẽ không dễ dàng buông tha được, bị Diệp Mặc giết cũng là
hợp tình hợp lý thôi.
Nhưng Trì Phỉ cũng không biết rằng, tuy là y đoán không hoàn toàn chính xác,
nhưng cũng đã đoán ra được đại thể rồi. Cữu Lương thì vốn không phải là vì
Lạc Ảnh mà xung đột với Diệp Mặc, nhưng sau khi y tới Tất Thông thành, thì xác
thực là vì Lạc Ảnh mới khiến cho Diệp Mặc động sát cơ.
Diệp Mặc nghe Trì Phỉ nói xong, thì mới biết là cái tên Dư Kim Ám mà hắn đã
buông tha kia không ngờ là vẫn không biết tốt xấu, lại muốn tìm người đến hỗ
trợ để giết hắn.
Thấy sắc mặt của Diệp Mặc trầm xuống, thì Trì Phỉ liền hiểu ý. Loại cao nhân
như Diệp Mặc này, thì thường có lập trường là sẽ không chủ động đi tìm người
gây chuyện, nhưng nếu như có người dám tới tìm hắn gây phiền phức, thì đừng
trách hắn vô tình.
Không đợi Diệp Mặc nói, thì Trì Phỉ đã hiểu là nên làm như thế nào rồi. Y lập
tức nói với tên tu sĩ Hóa Chân tầng hai phía sau:
– Dư môn chủ phạm phải sai lầm lớn, phải chết. Chưởng môn của Trường Thanh
Phái thì đổi thành một người khác đi.
– Vâng thưa chưởng môn.
Tên tu sĩ Hóa Chân tầng hai kia đáp lời xong, thì lập tức xoay người đi.
Diệp Mặc thì lại không ngờ là Trì Phỉ quả quyết như vậy, bản thân còn chưa hề
nói gì, mà y đã hiểu được ý của mình rồi. Y không giết Dư Kim Ám, không có
nghĩa là y có thể thờ ơ đối với hành động muốn ám toán mình như của Dư Kim Ám.
Dư Kim Ám tìm tới Trì Phỉ, thì nếu bản thân mình thiếu chút tu vi, vậy thì chỉ
có thể chờ bị đối phương giết mà thôi. Kẻ như vậy, mà Diệp Mặc có thể bỏ qua
cho y mới là chuyện lạ.
– Diệp tiền bối, trận pháp này phải tu bổ như thế nào, ngài cứ việc chỉ thị
để chúng tôi làm là được rồi.
Một tông sư trận pháp cấp chín duy nhất của Đông Huyền Châu đứng ra phía trước
rồi nói với Diệp Mặc giống như là đang xin chỉ thị của Diệp Mặc vậy.
Diệp Mặc gật đầu:
– Trận pháp này cứ để tôi tự mình bố trí là được rồi, ở đây linh khí quá kém,
tài liệu bố trí trận pháp cũng quá kém, tôi sẽ thay đổi lại toàn bộ.
Nói xong thì Diệp Mặc lại xoay người nói với Lạc Ảnh:
– Tố Tố, em và mấy người Thiên Cầm đi tới linh tức lâu nghỉ ngơi vài ngày đi.
Với trận pháp này thì anh cũng cần tới năm sáu ngày mới xong được.
Diệp Mặc bây giờ là tiên trận sư cấp một, muốn bố trí một cái truyền tống trận
thì đã hoàn toàn không còn cái trở ngại gì. Huống hồ, vì Đông Huyền Châu, thì
hắn cũng nguyện ý làm như vậy. Hắn hi vọng là truyền tống trận này sau khi
được bố trí ở Đông Huyền Châu, thì bất cứ tu sĩ nào cũng đều có thể thông qua
truyền tống trận mà tiến tới Nam An Châu, chứ không phải là có hạn chế như
trước đây.
– Ừm.
Lạc Ảnh biết cô ở chỗ này cũng không giúp được gì, cho nên liền đồng ý cùng Kỳ
Di Dung và Sầm Thiên Cầm đi tới linh tức lâu nghỉ ngơi trước.
Thấy Diệp Mặc lấy ra một cái linh mạch cực phẩm đưa vào trong trận pháp, thì
ngay cả Trì Phỉ cũng phải sợ đến ngây người. Linh mạch cực phẩm thì cho dù là
Mãng Hải Tông của y cũng không có, mà Diệp Mặc thì tùy tiện đã lấy ra một cái
để bố trí cho truyền tống trận, việc này thực sự là không thể dùng từ hào
phóng xa xỉ để miêu tả nữa rồi.
Vài tên tông sư trận pháp lúc này thấy Diệp Mặc luyện chế trận kỳ, thì cũng
biết là bọn họ hoàn toàn không giúp được gì cả. Diệp Mặc căn bản là không phải
tu bổ truyền tống trận gì cả, mà chính là bố trí một cái truyền tống trận hoàn
toàn mới.