Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 150: Diệp Mặc nổi giận.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 150: Diệp Mặc nổi giận.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

– Anh là bạn trai của Lăng Tử, anh với Lăng Tử không phải đang ở cùng nhau
sao? Vậy anh làm cách nào để vào được đây?

Lúc này Lộ Lộ cũng đã đến trước cửa

– Đúng vậy, Lăng Tử mới sáng tinh mơ đã ra ngoài rồi, đến giờ vẫn chưa về,
chúng tôi cứ tưởng hai người đang lo âu yếm nhau mà quên đi mấy vị khách chúng
tôi chứ.

Thiên Hà tiếp lời

Trong lòng Diệp Mặc đột nhiên có một chút dự cảm không tốt, vội hỏi:

– Trong số các cô có ai có số điện thoại của Diệp Lăng không?

Bạn trai của Lăng Tử còn không có số điện thoại của Diệp Lăng thì còn ai biết
nữa nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của Diệp Mặc thì Thiên Hà vẫn nói ra số điện
thoại của Diệp Lăng.

– Cám ơn nhé

Diệp Mặc có được số điện thoại của Diệp Lăng, chỉ nói được ba chữ rồi biến
mất.

– Cậu ta chạy nhanh thật, chắc không phải là đã cãi nhau với Lăng Tử rồi chứ

Đan Đan từ phía sau chạy tới nói

Thiên Hà lắc lắc đầu nói

– Tôi nghĩ chắc chắn không phải, cô không thấy hôm qua Lăng Tử đối với anh ta
tỏ ra sốt ruột như vậy thì làm sao nỡ cãi nhau với một người đẹp trai như anh
ta chứ, nếu tôi có người bạn trai như vậy, cho dù anh ta có yêu cầu tôi làm gì
thì tôi cũng sẽ đồng ý, không bao giờ cãi nhau với anh ta.

– Được rồi, Thiên Hà, tôi dám khẳng định cái màng kia của cô đã không còn nữa
rồi, thành thật khai báo, cô đã cho ai rồi hả?

Đan Đan hí hửng cười nói

Thiên Hà thở dài

– Ai ya, tôi cũng muốn không còn lắm chứ, tiếc là tôi không thể tìm được một
người giống bạn trai của Lăng Tử vậy, nếu thật sự có, chị đây đồng ý cho không
luôn đó, xì…

– Tối qua Lăng Tử còn nói người đàn ông đó là anh trai của cô ấy mà?

Đan Đan lộ vẻ không tin

– Đúng vậy, nhưng quan trọng là phải để tôi tin chứ, sau này tôi có người tôi
thích, tôi cũng sẽ nói anh ta là anh trai tôi, chẳng lẽ không được sao?

Thiên Hà bĩu môi nói

Diệp Mặc có được số điện thoại của Diệp Lăng liền liên lạc ngay lập tức, điện
thoại phát ra lời nhắc nhở là thuê bao đã tắt máy. Diệp Lăng biết anh đã đến
Yến Kinh rồi, hơn nữa hôm nay còn là ngày hẹn với Diệp Tử Phong nên không thể
tắt máy.

Nghe những người trong ký túc xá nói cô ấy đã ra ngoài từ sớm rồi, tại sao tới
giờ này vẫn chưa có tin gì chứ?

Hơn nữa còn tắt máy

Chẳng lẽ đã gặp chuyện gì rồi?

Điều đầu tiên mà Diệp Mặc nghĩ đến chính là hai người lúc nãy nói nhà họ Diệp
đã xảy ra chuyện, có phải là chuyện của Diệp Lăng không? Đối với những quy tắc
chó chết của những gia tộc này Diệp Mặc tuy không nắm rõ như lòng bàn tay
nhưng hắn cũng biết chút ít. Nếu việc Diệp Lăng đánh cắp Phong thủy Long Châu
bị bại lộ thì cô ấy tuyệt đối không thể chạy thoát được.

Nghĩ đến chuyện của Diệp Lăng, trong lòng Diệp Mặc nóng như lửa đốt, hắn còn
đang hối hận hôm nay đã mất cả một ngày cho cơ sở huấn luyện, lúc sáng sau khi
nhận được tiền hắn đi ngay mới phải.

Diệp Mặc kêu một chiếc xe, dặn tài xế chạy với tốc độ nhanh nhất để đến trước
cổng nhà họ Diệp. Tài xế dừng lại ở xa xa bên ngoài cổng vì trước mặt là khu
vực không cho xe ra vào.

Diệp Mặc xuống xe, dùng thuật ẩn thân, cả người giống như một con lốc men theo
con đường dài của hàng cây bóng râm vào sân trong nhà họ Diệp chỉ với chưa đầy
nửa phút, trong khi với đoạn đường như vậy chạy xe ô tô cũng phải mất một
phút.

Bên trong sân vẫn có hai người bảo vệ đứng đó, nếu không thấy cảnh tượng của
Diệp Lăng thì có lẽ Diệp Mặc sẽ tiếp tục ẩn mình tiến vào nhưng bên trong sân,
thần thức của hắn đã nhìn thấy cảnh tượng của Diệp Lăng, thần thức của hắn lúc
này đã tiếp cận đến tám mươi mét.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Lăng thì lửa giận của Diệp Mặc lập tức bốc
lên, Diệp Lăng bị treo bên trong ở một góc từ đường có thể dễ dàng nhìn thấy
nhất trong sân với tóc tai bù xù, đầu rũ xuống, trên người máu me đầy mình, rõ
ràng là vết roi, quần áo bị đánh đến nỗi dường như chỉ còn mảnh vải che thân,
chỉ một ngày thôi mà đã tra tấn Diệp Lăng trở thành bộ dạng này.

Diệp Mặc một cước đá cánh cửa bay xa mấy thước.

Hai tên bảo vệ chưa kịp phản ứng thì đã bị Diệp Mặc đá một cước ói máu không
đứng dậy nổi.

Diệp Mặc chạy vào trong từ đường với tốc độ nhanh nhất, chỉ một phi tiêu là có
thể cắt đứt sợi dây đang treo Diệp Lăng ở phía trên. Diệp Lăng rơi vào lòng
của hắn, Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, Diệp Lăng vẫn chưa chết, chỉ là ngất đi
thôi. Có lẽ là cả ngày vẫn chưa được ăn gì, lại thêm việc bị treo lên mà đánh
nên mới bị ngất đi.

Có điều nếu hắn tới trễ một hai tiếng nữa thôi thì không biết Diệp Lăng còn có
thể sống sót không thì rất khó nói.

Chân khí trong tay Diệp Mặc đã vận chuyển lên, trực tiếp thâm nhập vào bên
trong cơ thể của Diệp Lăng. Diệp Lăng bị treo lên đánh thành thế này nên đã bị
nội thương, nhưng với sự vận khí trị liệu của Diệp Mặc thì nội thương cũng dần
biến mất, mười phút sau, cô liền tỉnh lại, nhìn thấy trước mặt mình là Diệp
Mặc, trong lòng kinh ngạc liền hỏi

– Anh, sao anh cũng đến đây, chuyện này không liên quan gì đến anh, sao bọn
họ lại bắt anh?

Diệp Mặc tha thiết lau vết máu trên đầu của Diệp Lăng, rồi nói

– Xin lỗi, Diệp Lăng, anh đã đến trễ, lát nữa anh sẽ dẫn em rời khỏi đây, có
điều món nợ này anh sẽ giúp em trả. Anh sẽ giúp em rửa sạch sẽ, em nhắm mắt
đi.

Diệp Lăng “a” một tiếng, lúc này mới phát hiện quần áo và thân thể không có
cái nào nguyên vẹn, Diệp Mặc là anh của cô, cô đương nhiên sẽ không nghĩ gì,
có điều trong lòng có một cảm giác ấm áp khiến cho cô không những không còn
thấy đau đớn mà ngược lại còn cảm thấy thật dễ chịu.

Cô không biết Diệp Mặc đã làm cách nào để rửa sạch cho cô, tuy cô là em gái,
nhưng quần áo lại rách nát như vậy nên cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Diệp Mặc thấy trên người Diệp Lăng mình đầy thương tích, khắp nơi đều dính máu
thì trong lòng cuồn cuộn lửa giận. Hắn chỉ cần vài chiêu Thủy cầu thuật liền
rửa sạch sẽ những thứ trên người Diệp Lăng, đồng thời dưới sự vận chuyển chân
khí, những vết thương và vết máu liền tan biến theo tốc độ mắt thường có thể
nhìn thấy.

Mười mấy phút sau, bên ngoài huyên náo cả lên, Diệp Mặc liền cởi chiếc áo sơ
mi của mình đưa cho Diệp Lăng mặc.

Diệp Lăng mở to mắt, cúi đầu nhìn thương tích trên người, đúng là đã biến mất
một khoảng, cô ngạc nhiên ngước đầu lên nhìn Diệp Mặc

– Anh, anh đã dùng thuốc gì để giúp em vậy? Sao bây giờ em không còn cảm giác
đau đớn gì nữa vậy, hơn nữa trên người cũng không còn thương tích nữa.

– Đúng là thần kỳ thật, có điều em thấy hơi đói.

Diệp Mặc vuốt tóc Diệp Lăng nói

– Anh là bác sĩ mà, hơn nữa còn mở một phòng khám nữa, lần này em cùng anh đi
khỏi Yến Kinh được không?

Diệp Lăng ngoan ngoãn gật đầu, lúc này cô nằm trong lòng Diệp Mặc cảm thấy
bình an vô cùng, không hề có chút phiền não, một thứ cảm xúc bình lặng khiến
cô cảm thấy thật dễ chịu, nếu có thể ở cùng với anh cô thì cô sẽ không còn
phải ở trong ngôi nhà đáng sợ này nữa, có điều không biết Diệp Tử Phong thế
nào rồi.

– Anh, anh đưa áo cho em rồi còn anh thì sao? Không ngờ nhìn anh tướng mạo
thư sinh vậy mà lại rắn chắc như vậy.

Diệp Lăng sờ vào cánh tay rắn chắc của Diệp Mặc khen ngợi

Diệp Mặc cũng muốn nói bên ngoài ngày càng nhiều người, xem ra người nhà họ
Diệp đã đến đông đủ, Diệp Mặc thậm chí còn dò được có khoảng hai mươi ba mươi
tên vệ sĩ mặc võ phục đang tiến tới.

Diệp Lăng lại không hề để ý, cô chỉ bỏ tay vào túi rồi nói

– Anh, sao trên người anh có nhiều viên đá vậy? À, trong túi anh cũng có nè?

Diệp Mặc chỉ đưa áo bên trong của mình cho Diệp Lăng, Diệp Lăng được Diệp Mặc
bế trên tay cho nên tay của cô có thể dễ dàng sờ được những viên đá trong túi
áo của Diệp Mặc.

– Những cái này đợi lát nữa hãy nói

Diệp Mặc tiện tay lấy sợi dây thừng lúc nãy đã trói Diệp Lăng xuống, để Diệp
Lăng bấu chặt lưng mình, dung sợi dây cột chặt, một cước đá mạnh cửa chính của
từ đường.

Cánh cửa rắn chắc của từ đường bị một cước của Diệp Mặc đá thành từng mảnh.

Có người xuất hiện vào thẳng bên trong sân mà vệ sĩ bên ngoài không kịp thông
báo, hơn nữa còn làm hai vệ sĩ bên trong bị thương nặng, xảy ra chuyện lớn như
vậy, Diệp Bắc Vinh đương nhiên biết chuyện rồi, nhưng điều làm ông tức giận
nhất chính là ông vừa bước ra đã thấy Diệp Mặc dùng một cước đá tung cánh cửa
từ đường, ông không những giận dữ cho rằng bọn vệ sĩ vô dụng mà còn tức giận
khi Diệp Mặc cả gan dám đá nát cánh cửa từ đường.

– Lập tức bắt hắn lại cho ta, đưa vào bên trong, còn những người không liên
quan thì lập tức rời khỏi đây, những thành viên nhà họ Diệp đều tập trung ở
phòng khách lớn.

Trong lúc giận dữ thiếu chút nữa là Diệp Bắc Vinh liền hạ lệnh giết Diệp Mặc
và Diệp Lăng nhưng ông vẫn còn đủ lý trí, con người này dám tới nhà họ Diệp
quậy phá như vậy nhất định phải giết nhưng trước khi giết phải hỏi rõ hắn một
số vấn đề.

Cho nên ông lập tức mở cuộc họp gia tộc, theo ông muốn bắt giữ một thanh niên
đang cõng theo Diệp Lăng như vậy sẽ không tốn nhiều thời gian, không cần phải
tốn nhiều thiên binh vạn mã. Số lần ông gặp mặt Diệp Mặc rất ít hơn nữa cộng
thêm sự thay đổi lớn hiện nay của Diệp Mặc thì ông tuyệt đối không hề nhận ra.

Diệp Mặc cười khẩy, hắn đương đầu với Nam Thanh cùng mấy ngàn lính đánh thuê
còn có thể xông vào bán đảo Senna thì chỉ với hai ba chục vệ sĩ như vậy thì
nhằm nhò gì.

Diệp Lăng hoảng sợ cả lên, trong lòng cô muốn nói với Diệp Mặc là anh hãy chạy
trước nhưng cô biết, dưới sự bao vây của nhiều người như vậy thì Diệp Mặc có
chạy cũng không được, nghĩ đến đây cô bỗng thở dài, nếu chết mà có thể chết
cùng Diệp Mặc cũng có người bầu bạn.

Nhưng cảnh tưởng tiếp theo khiến cô tưởng rằng mắt mình có vấn đề.

Diệp Mặc gần như là bay trên không nhắm vào hai ba mươi tên vệ sĩ, Diệp Lăng
chỉ kịp nhìn thấy hình dáng chân và tay của Diệp Mặc, sau đó chỉ nghe thấy
những tiếng “ binh binh” liên hồi.

Diệp Lăng không hề biết Diệp Mặc lại lợi hại như vậy, đang cõng cô ở phía sau
mà còn có thể nhẹ nhàng đánh hạ hai ba chục tên vệ sĩ làm cho chúng bò lăn bò
lết. Nghĩ đến cảnh lúc nãy anh ấy giúp mình chữa vết thương nhanh chóng, còn
trong lòng có cảm giác ấm áp, Diệp Lăng có ngốc hơn đi nữa cũng biết được Diệp
Mặc hiện tại đã không còn là Diệp Mặc lúc trước mà cô quen nữa.

Cô nghĩ đến chuyện tối qua, Diệp Mặc có thể dễ dàng giết người sau đó còn đưa
cô rời khỏi câu lạc bộ đó, còn chuyện đến tận bây giờ người nhà họ Tống vẫn
không có người dám đuổi giết hai người, bây giờ cô mới hiểu có lẽ nhà họ Tống
biết được sự lợi hại của anh nên mới không dám tới nữa.

Cô không ngờ rằng Diệp Mặc lại trở nên lợi hại như vậy, quả nhiên không phải
người bình thường. Anh của cô tài giỏi như vậy, vậy mà cô gái nhà họ Ninh –
Ninh Khinh Tuyết đó lại dám hủy hôn, cô ta đúng là có mắt không tròng. Nếu
Diệp Mặc không phải là anh ruột của cô thì không chừng cô cũng đã động lòng
rồi, nghĩ đến đây cô “thịch” một tiếng, cô nghĩ bậy bạ gì vậy, có điều cảm
giác được anh cõng như vậy cũng rất dễ chịu, có lẽ do quá mệt nên cô cũng từ
từ ngủ thiếp đi.

– Cậu rất lợi hại, có điều cũng chỉ được bấy nhiêu thôi, hôm nay có nằm mơ
cậu cũng không thoát khỏi cổng lớn nhà họ Diệp đâu.

Một giọng nói thoang thoảng vang lên sau khi Diệp Mặc đánh gục mấy mươi tên vệ
sĩ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.