Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 149: Thật không giống ai.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 149: Thật không giống ai.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Thần thức của Diệp Mặc quét qua một cái, cái chân của Đàm Phi cũng không vấn
đề gì, xem ra cô chỉ muốn cự tuyệt tên Ý Thiếu gia trước mắt mà thôi, không
nén được cười mỉm, trong lòng nghĩ rằng phụ nữ luôn luôn tìm được lý do.

Nhưng nụ cười đó đã bị người thanh niên tên là Ý Thiếu gia nhìn thấy rõ rõ
ràng ràng, một kẻ ăn vận bần hàn lại dám cười y, lúc nãy rõ ràng là y bị Đàm
Phi cự tuyệt tên đó mới cười y.

– Cười gì mà cười, lúc nãy mày đụng phải Đàm Phi, nên chân cô ấy mới bị trật,
còn cười nữa thì ông sẽ vả vào miệng mày.

Tên Ý Thiếu gia nhìn thấy nụ cười của Diệp Mặc, vô cùng tức giận, không những
sắc mặt trở nên khó coi, mà còn mở miệng mắng người nữa.

Trương Khuất nghe những lời này xong sắc mặt sa sầm, nhưng không nổi giận. Y
quen biết tên Ý Thiếu này, y là người của Tống gia, vả lại còn là con trai
trưởng của Tống Kỳ Đỉnh nhân vật quyền lực trong nhà họ Tống, cũng là thuộc hệ
chữ Thiếu trong Tống gia, nhưng vì phong thủy gia đã nói, y phải bỏ đi chữ
Thiếu, thì sẽ làm nên nghiệp lớn, nên sửa thành Tống Ý. Tuy y không sợ Tống Ý,
nhưng sợ nếu đắc tội với Tống Ý thì sẽ đắc tội với Tống gia.

Lý Thu Dương miệng hơi cong lại, y mới quen biết Diệp Mặc, đương nhiên sẽ
không ra mặt, vả lại địa vị của Tống Ý không hề thấp hơn y, thậm chí còn cao
hơn chút ít. Nhà họ Lý của y tuy là năm đại gia tộc tại Yến Kinh, người của Lý
gia quả thật rất ít, địa vị của Lý Thu Dương trong Lý gia chỉ có thể gọi là
không tệ trong gia tộc mà thôi, so với địa vị con trai cưng trong nhà họ Tống
thì còn thua kém.

Diệp Mặc nhíu nhíu mày, cái tên Ý Thiếu gia này là ai mà lại kiêu ngạo thế.

Lúc này Đàm Phi đã kịp phản ứng, cô liền nói,

– Chuyện này không liên quan đến anh ta, chỉ là do tôi sơ ý đụng phải anh ta
thôi.

– Phi Phi cô hãy đứng sang bên, đợi lát nữa hãy nhảy cùng tôi là được. Tôi
nói là liên quan đến hắn thì là liên quan đến hắn.

Nói xong y liếc đôi mắt nham hiểm về phía Diệp Mặc, chẳng có dáng vẻ đại gia
gì cả.

Trương Khuất đã không nhịn được nữa, đang định tiến về phía Tống Ý nói phải
trái, thì Diệp Mặc cản y lại.

– Mày là Tống Ý, người nhà họ Tống sao?

Diệp Mặc nhìn tên Tống ý đang đi tới cười lạnh lùng.

– Bây giờ đã biết tao là ai thì đã muộn rồi, Thu Dương, cái tên này cũng có
quan hệ với mày sao, đừng nói tao dạy dỗ hắn mà không nể mặt mày đấy nhé.

Tống Ý nhìn Lý Thu Dương một cái.

Bốp bốp

Lời của Tống Ý còn chưa dứt, Lý Thu Dương còn chưa kịp nói gì, Diệp Mặc đã tát
bốn bạt tay vào mặt hắn.

Tống Ý bị đẩy ra xa vài mét, té xuống đất, phun ra mấy cái răng và một ngụm
máu, sau vài giây kinh hãi, lập tức dùng tay chỉ điên cuồng vào Diệp Mặc,
miệng nói không ra lời:

– Mẹ mày chán sống rồi, dám đánh tao.

Những người xung quanh đều ngây người ra, Tống Ý là người như thế nào, ai mà
chẳng biết. Xem ra chỉ có người thanh niên ngây ngô này dám đánh rớt mấy cái
răng của y mà thôi, vả lại trên mặt còn mấy vết bầm tím, sưng sỉa cả lên.

Lý Thu Dương cũng ngây người ra, tuy y biết thân phận của Diệp Mặc cũng không
nhỏ, nhưng lại dám đánh Tống Ý ra nông nỗi này thì hắn là ai chứ? Trừ phi hắn
không biết thân phận của Tống Ý.

Đàm Phi kinh sợ đến không thốt ra lời, trong lòng cô nghĩ thế là tiêu rồi, nếu
biết sớm sẽ như thế thì lúc nãy nhận lời nhảy với y cho rồi, bây giờ thì gây
ra án mạng mất rồi.

Tuy Trương Khuất cũng khiếp sợ, nhưng bên ngoài vẫn bình thản. Tuy thế lực của
Tống gia lớn, nhưng y là đội trưởng đội Phi Tuyết, không việc gì phải sợ.

Lúc này Diệp Mặc mới từ tốn nói:

– Ông đây đánh người nhà họ Tống đấy, thế nào?

Nói xong hắn lại tiến lên, đạp một vào xương chân của Tống Ý, ‘rắc’ một tiếng.

Hắn dám ở trước mặt mọi người, sau khi biết rõ thân phận của Tống Ý, còn đạp
gãy chân của Tống Ý. Những người xung quanh chỉ còn biết dùng một ánh mắt để
nhìn Diệp Mặc, người này điên rồi, cũng có thể là hắn chán sống rồi.

– Mày…

Tống Ý đau chưa đến nỗi nhất xỉu, nhưng tức đến thiếu điều muốn ngất đi.

Lúc này có hai người đàn ông vội bay đến chỗ Tống Ý, cẩn thận chùi đi vết máu
ngay khóe miệng của y, một trong hai người lạnh lùng liếc Diệp Mặc,

– Mày to gan lắm, hy vọng lát nữa mày cũng sẽ thản nhiên và to gan như vậy.

Nói xong, gã cầm lấy điện thoại.

Diệp Mặc cười ha hả,

– Tống Kỳ Minh có đứng trước mặt ông đây, thì ông cũng vẫn bình thản.

– Mày là Diệp Mặc sao?

Lúc đó một người khác trong Tống gia đã nhận ra Diệp Mặc là ai, sắc mặt lập
tức biến đổi.

– Diệp Mặc à?

Người đàn ông đang gọi điện thoại nhắc lại cái tên đó một lần nữa, rồi buông
điện thoại ra.

Diệp Mặc cười lạnh lùng,

– Đúng rồi, con mắt của mày vẫn chưa đuôi, tao đang tìm cách để đến Tống gia
đây, không ngờ cái tên tạp chủng chúng mày đã tự tìm đến, đừng trách tao không
khách sáo nhé.

Trước mặt người nhà họ Tống mà thốt ra những lời khó nghe như thế, lúc này
những người xung quanh như hóa đá, nhưng cái làm cho họ hóa đá hơn nữa còn ở
phía sau.

Khi Tống Ý biết người ở trước mặt là Diệp Mặc, ánh mắt đột nhiên lộ vẻ kinh
hãi, trái lại không còn lo đến vết thương ở chân nữa, ngồi bệch xuống đất xin
lỗi Diệp Mặc:

– Mặc thiếu gia, xin lỗi anh, tôi có mắt không biết Thái Sơn, đã mạo phạm,
đi, mau đi thôi…

Hai chữ cuối cùng là y nói với hai tên tay sai đi theo. Hai tên mà lúc nãy còn
muốn gây sự với Diệp Mặc, sau khi biết tên tuổi của Diệp Mặc, và nghe lời xin
lỗi của Tống Ý, sắc mặt không hề có chút thay đổi. Rồi sau khi Tống Ý nói lời
xin lỗi, bọn họ mau chóng đưa Tống Ý đi, nữa lời mắng nhiếc cũng không thốt
ra, thậm chí đến điện thoại cũng không tiếp tục gọi.

Trương Khuất lộ vẻ suy tư, nhưng tan biến rất nhanh, Diệp Mặc nhất định là
người của Ẩn môn, nếu không Tống Ý sẽ không sợ hãi đến thế. Chỉ có Đỗ Đào là
đoán ra được chút ít, y đoán nhà họ Tống lo sợ là Diệp Mặc sẽ bất chấp hậu quả
đến gây chuyện, dù sao thì sự thù oán của hai bên Diệp và Tống, thì phó cục
trưởng cục an toàn như y không thể không biết.

Kinh sợ nhất chính là những người xung quanh, cứ suy đoán lung tung về thân
thế của Diệp Mặc, dám đánh Tống Ý đến như thế, mà y còn xin lỗi rối rít. Thật
là chảnh chọe. Đàm Phi càng không dám tin mà nhìn Diệp Mặc, Diệp Mặc vẫn ăn
vận như cũ, tuy cũng sạch sẽ, nhưng bộ đồ trên người cộng lại chắc cũng không
quá hai trăm tệ. Vả lại cái túi của hắn rủng rỉnh, chắc là có thứ gì trong đó,
xem ra dáng điệu rất lúa, rốt cục thì hắn là ai chứ?

Tống Ý là ai, là thiếu gia nhà họ Tống, danh tiếng còn tốt hơn Tống Thiếu Văn
lúc trước. Đàm Phi cô đương nhiên là rõ hơn ai hết, cho dù cô có ý muốn tìm
một người để bảo vệ mình, nhưng cũng không thể chế ngự được Tống Ý. Nhưng
người thanh niên bình thường trước mặt, đã dám đánh Tống Ý mà con khiến y phải
xin lỗi. Ánh mắt của Đàm Phi đối với Diệp Mặc lập tức trở nên kính nể, cô tuy
là một ca sĩ có tiếng tăm, nhưng trước mặt các thiếu gia danh vọng họ không là
gì cả.

Ánh mắt Lý Thu Dương lộ thần sắc, y càng có hứng thú với Diệp Mặc. Vốn dĩ y sẽ
để Diệp Mặc xin lỗi rồi y sẽ nói giúp vài câu, cho Tống Ý nguôi giận đi, không
ngờ cách của Diệp Mặc càng tận gốc và gọn gàng, trực tiếp đánh cho Tống Ý phải
xin lỗi, còn không dám hé nữa lời.

– Anh Diệp, xin mời qua đây. Không biết có phải anh Diệp có hứng thú với đồ
cổ hay không, nếu có thì đêm nay ông Lý Bắc Thần sẽ không khiến anh thất vọng
đâu.

Lý Thu Dương không hề nhắc đến chuyện lúc nãy nữa, chỉ là biểu hiện trên mặt
càng thêm hứng khởi, trong lòng đang nghĩ Diệp Mặc là nhân vật nào đây, nhưng
y biết đây không phải là lúc để hỏi.

Ánh mắt phức tạp pha lẫn sự hối lỗi, Đàm Phi nói

– Diệp Mặc, lúc nãy xin cảm ơn, thật tình xin lỗi anh, tôi là Đàm Phi, không
biết tôi có vinh hạnh được quen biết anh không.

– Chuyện nhỏ thôi mà, cô đừng quan tâm, vả lại tôi và nhà họ Tống có mâu
thuẫn, cho dù hắn không tìm tôi, thì tôi cũng đi tìm hắn. Tôi là Diệp Mặc,
chúng ta đã quen biết rồi đấy, không có gì là vinh hạnh không vinh hạnh gì cả.

Diệp Mặc phẫy tay cho rằng hắn không nói sai, nếu để hắn thấy người của nhà họ
Tống, thì hắn cũng sẽ đi gây chuyện. Hắn muốn biết sức chịu đựng của Tống Kỳ
Minh đến mức độ nào.

– Phi Phi, tôi tìm cô đã lâu, không ngờ cô ở đây.

Lại là một cô gái diện mạo xinh đẹp đi đến bắt lấy tay Đàm Phi,

– Tới đây nào, Tiểu Vũ và cô Vân cũng đến rồi.

Nói xong cô gái kia không đợi phản ứng, trực tiếp kéo cô ta đi. Đàm Phi quay
người lại, cười một nụ cười có lỗi với Diệp Mặc:

– Hi vọng rảnh rỗi có thể mời anh dùng bữa cơm.

Lúc này Diệp Mặc không chú ý đến Đàm Phi, mà là đang chú ý đến lời nói của hai
người đàn ông, bọn họ không thể ngờ, lời đối đáp của bọn họ có thể vang đến
tai Diệp Mặc.

– Anh thấy không? Kẻ đánh Tống Ý lúc nãy tên là Diệp Mặc, có phải là Diệp Mặc
của Diệp gia không?

– Không thể nào, Diệp Mặc của Diệp gia là tên vô dụng, sao có thể xuất hiện ở
đây chứ, vả lại còn dám dạy dỗ Tống Ý nữa. Đúng rồi, hình như hôm nay Diệp gia
không có ai đến thì phải.

– Hôm nay nhất định Diệp gia sẽ không có ai đi ra đâu.

– Sao, anh biết nguyên nhân à?

– Hôm qua tôi có hẹn với Diệp Lương, hắn nói hôm nay nhà hắn có chuyện, sẽ
không ra đâu. Cái gia tộc như nhà hắn, đến một kẻ như Diệp Lương mà cũng không
ra được nhất định là có chuyện lớn, không chừng Diệp gia đang xảy ra chuyện gì
lớn cũng nên.

– Cũng chưa chắc đâu, Diệp gia thì có thể xảy ra chuyện gì lớn chứ, nhưng
chuyện này cũng không đến lượt chúng ta quan tâm đâu. Lúc nãy anh thấy Đàm Phi
không? Cô ta quả là rất xinh đẹp, chẳng trách Tống Ý động lòng.

– Cuộc đấu giá sắp diễn ra rồi, ông Lý Bắc Thần ra rồi.

Chẳng biết tiếng của ai, làm đứt đoạn sự chú ý của Diệp Mặc.

Trong lòng Diệp Mặc có chút bực mình mơ hồ, hắn nhíu nhíu mày, lập tức nghĩ ra
nguyên nhân mình nghe được câu chuyện của hai người đàn ông lúc nãy, hắn nhớ
đến Diệp Lăng. Cả ngày hôm nay không nhìn thấy Diệp Lăng, chuyện hẹn với cô,
đã trễ nải lắm rồi, Diệp Lăng chắc đang rất sốt ruột.

Nghĩ đến đây Diệp Mặc không còn tâm trí ở lại nữa, hắn lập tức nói:

– Tôi có chuyện gấp, bây giờ phải đi ra ngoài, chúng ta sẽ gặp nhau sau.

Lần này Trương Khuất không cản Diệp Mặc, bởi vì lúc nãy Diệp Mặc đã đánh Tống
Ý, đánh rất mạnh tay nữa, cho dù hắn có võ nghệ cao cường đến đâu, chắc cũng
phải đi dàn xếp một chút, đề phòng Tống gia trở tay không kịp. Y và Đỗ Đào, Lý
Hồ và Lý Thu Dương tiễn Diệp Mặc ra tận cửa.

Diệp Mặc đón xe đến Hoa Đại, lần này hắn không đợi ở ký túc xá nữ nữa, mà là
dùng thuật ẩn thân trực tiếp đến trước cửa ký túc xá của Diệp Lăng.

Thần thức của Diệp Mặc đã thấy được Diệp Lăng không có ở trong đó, nhưng hắn
vẫn gõ cửa.

Người mở cửa là Thiên Hà, cô ta nhìn thấy Diệp Mặc, trên gương mặt hiện lên sự
kinh ngạc, nhưng lập tức lại nghĩ đến chuyện tối qua, gương mặt lại đỏ bừng
lên.

– Diệp Lăng không có ở đây sao? Cô biết cô ta đi đâu không?

Diệp Mặc không còn tâm trí nghĩ những chuyện khác nữa, chỉ trực tiếp hỏi thăm
hiện giờ Diệp Lăng đang ở đâu…

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.