Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1434: Lai lịch của bộ xương khô.


– Ha ha ha…

Tiếng cười của đống xương khô càng lúc càng điên cuồng, thậm chí cũng không
thèm nhìn Diệp Mặc một cái nói:

– Sở Cửu Vũ, trùng ma ta vẫn còn sống, anh thì sao? Lão phu cũng không tin,
bây giờ anh còn bản lĩnh xuất hiện trước mặt lão phu.

Giọng nói kia rít lên như gió, vô cùng chói tai, mơ mơ hồ hồ, nhưng Diệp Mặc
lại nghe thấy rất rõ.

– Trùng ma?

Diệp Mặc nhìn thấy thôn hỏa trùng kinh tởm trên thân bộ xương khô này, bỗng
nhiên nhớ ra một chuyện, sau đó hắn trầm giọng hỏi:

– Anh là Thôn Hỏa Trùng Ma mà mấy chục năm trước tung hoành ở đại lục Lạc
Nguyệt? Anh không phải là bị Sở Cửu Vũ tiền bối giết chết rồi sao? Sau lại vẫn
còn sống?

Thôn Hỏa Trùng Ma năm đó ỷ vào thôn hỏa trùng trưởng thành, tung hoành ngang
dọc, giết hại vô số người, gã giết người và tiêu diệt tông môn hoàn toàn khác
người khác. Gã hoàn toàn dựa vào cảm xúc của mình, thậm chí cũng không cần lý
do gì mà giết chết.

– Sở Cửu Vũ tiền bối? Với những lời này của anh, hôm nay lão phu cũng phải
giết chết anh rồi. Nhưng trước khi lão phu giết anh, anh trả lời lão phu vài
câu hỏi, lão phu có thể giữ toàn thây cho anh.

Bộ xương khô kia dừng tiếng cười lại, lạnh lùng nhìn Diệp Mặc nói, chỉ có điều
tiếng cười lạnh lùng của gã nghe giống như tiếng cưa sắt, vang vọng.

– Không đúng, anh là sao có thể đến đây được?

Bộ xương khô kia hình như nhớ ra đây là nơi nào.

Diệp Mặc căn bản không trả lời câu hỏi của bộ xương khô này, hắn đã thầm phóng
Vô Ảnh ra, đồng thời không sợ hãi gì nói:

– Vừa nãy cũng là tôi phá tan phong ấn của anh, nếu không anh bây giờ còn có
thể đang nằm trong quan tài đó rồi, tôi cũng không hi vọng anh báo đáp, trước
khi tôi trả lời câu hỏi của anh, tôi cũng muốn hỏi anh vài câu.

– Hả, chỉ là một tên Hóa Chân tầng thứ ba nhãi nhép, không ngờ lại to gan như
vậy, chẳng lẽ cái tên Thôn Hỏa Trùng Ma của tôi cũng không dùng được nữa rồi?

Bộ xương khô kia cũng không sợ gì Diệp Mặc, ngược lại lại nghi ngờ. Gã thật sự
nghi ngờ, cái tên Thôn Hỏa Trùng Ma của gã đến trẻ con khóc trong đêm cũng
dừng lại. Tu sĩ chết trong tay gã căn bản cũng không kể hết, tông môn bị gã
tiêu diệt cũng xếp thành hàng dài, năm đó ngoại trừ tên biến thái Sở Cửu Vũ,
còn ai không sợ gã?

Diệp Mặc cũng không để ý, trực tiếp hỏi:

– Cái phong ấn kia là anh phong ấn chính mình? Anh thoát mạng được từ tay Sở
Cửu Vũ tiền bối, sau đó trốn trong này không dám ra ngoài, đồng thời cũng sợ
bộ hài cốt của mình bị ma khí ăn mòn toàn bộ, nên mới phong ấn mình lại.

– Haiz, tôi đúng là xem thường tiểu tử Hóa Chân anh rồi, trẻ tuổi như vậy đã
tu luyện đến Hóa Chân không phải nói, còn biết tôi chính là tự phong ấn mình.

Thôn Hỏa Trùng Ma lại thở dài một tiếng, bắt đầu đánh giá Diệp Mặc.

Diệp Mặc mặc dù vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng vô cùng kinh hãi,
hắn cũng không phải là kinh hãi Thôn Hỏa Trùng Ma còn sống, cái mà hắn kinh
hãi là Thôn Hỏa Trùng Ma sao lại qua được cầu Tam Sinh mà đến nơi này.

Hắn có thế giới trang vàng còn có Tam Sinh quyết, thậm chí còn có Khổ Trúc và
thiên hỏa, mới từ cầu Tam Sinh qua đây, Thôn Hỏa Trùng Ma này lúc đầu làm sao
có thể qua đây được?

Diệp Mặc mặc dù trong lòng khiếp sợ, nhưng vẫn thản nhiên nói:

– Nói cách khác, tôi không phá vỡ phong ấn của anh, anh căn bản cũng không ra
ngoài được.

Thôn Hỏa Trùng Ma lại cười khẩy một tiếng nói:

– Cho dù anh không đến, qua hàng trăm năm nữa, lão phu cũng có thể phá phong
ấn mà ra ngoài. Chỉ có điều lão phu nghi ngờ, anh chỉ là một tu sĩ Hóa Chân
tầng thứ ba làm sao có thể qua được cầu Tam Sinh? Đến được đây?

Sự nghi ngờ của gã và Diệp Mặc giống nhau, cầu Tam Sinh đó người bình thường
có thể qua được sao? Thôn Hỏa Trùng Ma gã bị Sở Cửu Vũ truy đuổi không còn chỗ
để trốn, cũng may gã có một con Thôn Hỏa Trùng đã tiến hóa lên cấp mười hai.
Gã từ bỏ vãng sinh và kiếp sau của mình, ký tác nguyên thần của chính mình vào
Thôn Hỏa Trùng. Kết quả Thôn Hỏa Trùng bị đốt chết, gã mới có thể sống lại
được. Gã sở dĩ không sợ không ra được ngoài, là vì gã vẫn còn một Độn không
phù thượng cổ nữa.

Sau khi hỏi ra câu này, Diệp Mặc liền biết được hắn đoán cũng không nhầm, Thôn
Hỏa Trùng Ma này quả nhiên đã qua được cầu Tam Sinh.

Thấy Diệp Mặc lộ vẻ kinh dị, Thôn Hỏa Trùng Ma không nhịn được nói:

– Trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ cho anh toàn thây, thứ nhất Sở Cửu Vũ đã
chết hay chưa? Thứ hai lối vào Ma Ngục cấm địa đã bị bịt lại, sao anh lại có
thể vào đây được, rồi làm sao lại có thể qua cầu Tam Sinh được?

Diệp Mặc biết đối phương là Thôn Hỏa Trùng Ma, sau khi hỏi hai câu hỏi, sớm đã
không còn sự nhẫn nại nói nhảm cùng trùng ma này rồi. 'Tử Đao' cũng đã được
phóng ra, một đường đao màu hồng tím được bổ đến.

Thôn Hỏa Trùng Ma thấy mình còn chưa động thủ, đối phương chỉ là một tu sĩ Hóa
Chân tầng thứ ba không ngờ lại dám chủ động động thủ, lập tức giận tím mặt.
Giơ một tay lên, thôn hỏa trùng trên toàn thân gã xông về phía Diệp Mặc.

Thình thịch…

Sau khi Tử Đao của Diệp Mặc bổ ra, Thôn Hỏa Trùng Ma không ngờ lại dùng chính
cánh tay của bộ xương khô của mình đỡ lấy 'Tử Đao', đường hồng tím của Diệp
Mặc phóng ra đập vào bộ xương khô đó, không ngờ lại phát ra từng đợt âm thanh.

Ken két…

Thôn Hỏa Trùng Ma bỗng nhiên cả người run rẩy, lui về phía sau mấy bước, không
dám tin nhìn xương cánh tay của mình. Cánh tay của gã không ngờ lại bị con dao
thái rau của một con kiến hôi Hóa Chân đánh gãy một đoạn.

Chẳng lẽ tu sĩ bây giờ lại lợi hại như này rồi? Chỉ là một tên tu sĩ Hóa Chân
tầng thứ ba không ngờ cũng mạnh đến mức này? Vậy nếu như mình gặp phải tên Hóa
Chân hậu kỳ, thậm chí Hóa Chân viên mãn thì thế nào? Nhất định phải sớm khôi
phục lại sức mạnh của mình mới được.

Thôn Hỏa Trùng Ma bỗng nhiên cảm thấy thân mình run rẩy, còn chưa đợi gã hoàn
hồn lại, gã lại cảm thấy xung quanh mình cảm giác chậm rãi lại.

– Vực…

Thôn Hỏa Trùng Ma càng kinh hãi hơn, cũng không nghĩ ngợi gì, điên cuồng vận
chuyển chân nguyên, thần thức đồng thời thúc giục những con thôn hỏa trùng
chậm như rùa xông về phía Diệp Mặc.

Những con thôn hỏa trùng vốn dĩ chậm như rùa bỗng nhiên tốc độ trở nên nhanh
chóng.

Diệp Mặc để Vô Ảnh tùy thời chuẩn bị, Thiên Hỏa Cửu Dương cũng đã được phóng
ra, cái mà hắn lo lắng chính là Thiên Hỏa Cửu Dương không thể nào tiêu diệt
được thôn hỏa trùng. Thôn hỏa trùng vốn dĩ là nuốt lửa, thiên hỏa của hắn cũng
là lửa.

Thấy Diệp Mặc phóng ra một ngọn lửa, Thôn Hỏa Trùng Ma hừ lạnh một tiếng, cũng
không nói câu nào, Thôn Hỏa Trùng của gã nếu như sợ lửa, thì cũng không gọi là
Thôn Hỏa Trùng nữa rồi. Nếu như không phải thôn hỏa trùng của gã hàng nghìn
hàng vạn năm không tiến hóa, trước mặt chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba,
sớm đã bị gã giết chết rồi. Cho dù là vực đại thành thì đã sao?

Két một tiếng giòn vang, vực của Diệp Mặc vây khốn Thôn hỏa trùng cũng đã bị
vỡ vụn, Thôn Hỏa Trùng Ma đồng thời cũng mở rộng vực của mình ra. Gã hận sức
mạnh của mình quá hao tổn, nếu không, cho dù Diệp Mặc có lợi hại đi nữa, thì
Thôn Hỏa Trùng Ma gã làm sao phải sợ một tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba?

Lúc này một vòng mặt trời màu lam cũng đã dâng lên, Thôn Hỏa Trùng Ma lập tức
lại lần nữa giọng run run nói:

– Vụ Liên Tâm Hỏa, Thiên Hỏa Cửu Dương… Huyền Hoàng Ngũ Hành đồ không ngờ bị
anh lấy được rồi. Vụ Liên Tâm Hỏa của Hồng Lão Quỷ anh lấy được ở đâu vậy…

Giọng nói của Thôn Hỏa Trùng Ma phát ra, thôn hỏa trùng của gã cũng đã phát ra
những tiếng nổ bụp bụp dưới Thiên Hỏa Cửu Dương, nhanh chóng những thôn hỏa
trùng đó hóa thành tro bụi.

Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng ngạc nhiên những thôn hỏa trùng
này cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, sao lại không chịu nổi một đòn? Nghĩ
lại, hắn liền hiểu ra đây là chuyện gì, những thôn hỏa trùng này cho dù có lợi
hại đi nữa, bao nhiêu năm như vậy không được mồi lửa ôn dưỡng, cũng đói sắp
chết rồi, nói gì đến thăng cấp nữa. Hơn nữa, Thiên Hỏa Cửu Dương của hắn cũng
đã là mặt trời màu lam rồi, thôn hỏa trùng bình thường như này dưới mặt trời
màu lam kia còn có thể sống được mới là chuyện lạ.

Trùng ma này nhận ra Thiên Hỏa Cửu Dương của mình cũng không ngạc nhiên, nhưng
Huyền Hoàng Ngũ Hành đồ kia là thứ gì? Chẳng lẽ chính là pháp thuật Ngũ hành
cơ bản mà lúc trước mình lấy được sao?

Thấy thôn hỏa trùng của mình bị thiên hỏa của Diệp Mặc hóa tro bụi, Thôn Hỏa
Trùng Ma trong lòng lại càng lo lắng. Gã thực sự nghĩ không thông mình vừa mới
ra sao lại gặp phải một tu sĩ cấp thấp biến thái như này chứ, cho dù là thôn
hỏa trùng của gã đói bao nhiêu năm rồi, nhưng một tu sĩ Hóa Chân viên mãn gã
cũng có thể tiêu diệt một cách dễ dàng.

Những thôn hỏa trùng trước mặt này đều là mệnh căn của gã, thiếu đi một con
cũng là chuyện muốn lấy mạng gã rồi, chỉ cần hắn hồi phục lại sức mạnh của
những thôn hỏa trùng này, cho dù Diệp Mặc có thiên hỏa và Thiên Hỏa Cửu Dương,
gã cũng không sợ.

Nghĩ tới đây Thôn Hỏa Trùng Ma lại muốn chạy trốn, gã không muốn chết dập đầu
ở chỗ này cùng Diệp Mặc. Tên tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba trẻ tuổi này quá kinh
dị rồi. Chẳng những có thiên hỏa còn biết Thiên Hỏa Cửu Dương không nói làm
gì, đáng sợ hơn chính là vực của hắn không thấp hơn gì mình. Thôn Hỏa Trùng Ma
vừa điên cuồng vận chuyển vực của mình, lại cổ động chân nguyên còn lại của
mình, trợ giúp cho thôn hỏa trùng của gã, đồng thời lén lén chuẩn bị khởi động
độn không phù.

Diệp Mặc cảm nhận được Thôn Hỏa Trùng Ma hình như muốn chạy trốn, như hắn bị
thôn hỏa trùng ngăn lại rồi, những thôn hỏa trùng này mặc dù không chịu nổi
một đòn của Thiên Hỏa Cửu Dương, nhưng không chịu được nhiều lắm, hơn nữa dưới
sự ủng hộ chân nguyên của trùng ma, thời gian chịu đựng của thôn hỏa trùng lại
càng được kéo dài thêm. Thi triển Thiên Hỏa Cửu Dương hao tổn quá nhiều thần
thức, hắn ngay lập tức cũng không có cách nào đối phó được với Thôn Hỏa Trùng
Ma này, lập tức lớn tiếng quát:

– Trùng ma, anh có phải có một hồ lô giấu đi rồi không, trong hồ lô đó còn có
rất nhiều thôn hỏa trùng?

Diệp Mặc lúc đầu giết chết Mẫn Vô Kiếm của Vô Cực tông, Mẫn Vô Kiếm cũng dùng
thôn hỏa trùng, Diệp Mặc phỏng chừng Mẫn Vô Kiếm không thể nào chăn nuôi được
thôn hỏa trùng, nói không chừng chính là tên này, lập tức lừa gã.

Khiến cho Diệp Mặc không ngờ tới chính là, sau khi hắn nói xong, Thôn Hỏa
Trùng Ma lập tức như điên cuồng vậy, xông về phía Diệp Mặc:

– Tên nhãi nhép kia, lão phu xé nát ngươi ra.

Diệp Mặc suy đoán không sai, Mẫn Vô Kiếm dùng hồ lô thôn hỏa trùng kia chính
là của Thôn Hỏa Trùng Ma trước mặt này, đó là chút vốn mà gã rời núi. Thôn Hỏa
Trùng Ma không ngờ, thôn hỏa trùng của gã lại bị Mẫn Vô Kiếm phát hiện ra,
cuối cùng dùng đối phó Diệp Mặc, lại bị Diệp Mặc tiêu diệt hoàn toàn.

Thôn Hỏa Trùng Ma không muốn sống xông về phía Diệp Mặc, Diệp Mặc lại không sỡ
hãi. Hắn không sợ bộ xương này liều mạng, hắn chỉ sợ bộ xương này chạy trốn.

Tử Đao của Diệp Mặc lại lần nữa phóng ra, lần này thần thức của hắn không đủ,
mạnh mẽ phóng ra Tử Đao, thôn hỏa trùng xông về phía hắn, đây là một cơ hội,
cho dù hắn liều mạng thần thức bị thương, cũng phải giết chết lão già này.
Diệp Mặc trong lòng lại thầm than mình xui xẻo, nếu như không phaỉ lúc trước
hắn trên cầu Tam Sinh tiêu hao quá nhiều thần thức, bây giờ hắn cũng không
phải khổ sở như này.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.