Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1433: Dạo bước trên cầu Tam Sinh


Diệp Mặc chỉ hơi do dự một chút, thì Tà Linh mầu đỏ sẫm kia đã biến mất trên
lối vào Ma Ngục cầu Tam Sinh rồi.

Chỉ chần chờ trong chốc lát, thì Diệp Mặc liền tiến vào lối vào cầu Tam Sinh,
nhưng Tà Linh mầu đỏ sẫm thì đã mất hút từ lâu rồi. Diệp Mặc chỉ truy tìm thêm
vài phút, thì đã nhìn thấy một chiếc cầu đá nhỏ.

Cây cầu đá này rộng ba thước, độ dài cũng không quá ba trượng. Với tu vi của
Diệp Mặc thì chỉ cần một bước đã có thể vượt qua vô số chiếc cầu đá giống như
thế này. Nhưng khi Diệp Mặc thấy được chiếc cầu đá này, thì lại cảm giác thấy
một trận choáng vàng trong đầu, dường như có thứ gì đó muốn từ sâu trong đầu
óc của hắn phát tán ra ngoài vậy. Đừng nói là sải bước một cái qua chiếc cầu
đá này, mà ngay cả đi tới trước một bước thôi cũng đã khó rồi.

Thật là lợi hại. Tuy rằng Diệp Mặc chỉ cần vận chuyển 'Tam sinh quyết' một
chút, thì cái cảm giác choáng váng kia đã lập tức biến mất rồi. Nhưng chỉ
thoáng qua một chốc, thì hắn đã nhận ra cái cảm giác choáng vàng đó có điều gì
đó rất quỷ dị.

Diệp Mặc dừng lại một lát, lập tức bước lên trên chiếc cầu đá, đồng thời Diệp
Mặc đã sẵn sàng để tiến nhập vào thế giới trang vàng bất cứ lúc nào.

Con đường tu đạo là một con đường vô cùng gian khổ, đối với Diệp Mặc mà nói
thì ngày hôm nay hắn sợ hãi rút lui, thì sau này khi hắn bắt buộc phải tiến
vào một nơi cùng loại với chiếc cầu đá này thì phải lo liệu ra sao?.

Trong nháy mắt khi Diệp Mặc bước lên chiếc cầu đá, thì hắn lập tức cảm giác
được vô số khí tức hắc ám chen chúc chui lọt vào trong thức hải của hắn. Chỉ
trong nháy mắt, thì thức hải của hắn đã muốn nổ tung rồi, thậm chí đã trở nên
vô cùng hỗn loạn. Diệp Mặc bỗng nhiên mất tự chủ bước nhanh về phía trước vài
bước, sau một khắc thì hắn bỗng nhiên cảm giác được chiếc cầu đá đang gãy đôi,
sau đó thì lập tức có ngàn vạn bộ xương khô lao tới bao vây lấy hắn.

Diệp Mặc liền kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ vẻn vẹn với một tia thần trí còn
sót lại, giúp hắn lập tức tiến vào thế giới trang vàng.

Nháy mắt sau khi hắn tiến nhập vào thế giới trang vàng, thì hắn lập tức cảm
giác được xung quanh đều thanh tịnh hẳn. Cái loại khí tức hắc ám và đống xương
khô xung quanh đều biến mất không thấy đâu nữa.

Diệp Mặc thở dài một hơi, sau đó ngồi ở bên cạnh 'Khổ Trúc' bắt đầu vận chuyển
'Tam sinh quyết' bài trừ khí tức hắc ám trong cơ thể ra. Chỉ chốc lát thời
gian, thì một tia khí tức hắc ám đã bị hắn luyện hóa bài trừ ra ngoài, trôi
dạt rõ ràng trước mặt của hắn.

Thấy luồng khí tức hắc ám này, thì chính Diệp Mặc cũng phải âm thầm kinh hãi.
Với sự cường đại về tu vi và chân nguyên cùng thần thức của hắn, vậy mà những
khí tức hắc ám này lại có thể vô thanh vô tức mà xâm nhập vào thức hải của
hắn, thiếu chút nữa đã khiến thần trí của hắn mê thất ở trên cầu rồi. Khó
trách Thiện Băng Lam nói rằng không một người nào có thể sống sót khi đi lên
cầu Tam Sinh cả.

Diệp Mặc phóng ra một mồi lửa thiêu hủy đi khí tức hắc ám kia, sau đó ném
một cái trận bàn theo dõi ra bên ngoài.

Từ trong trận bàn, Diệp Mặc nhìn thấy rõ ràng chiếc cầu đã kia trở lại
nguyên vẹn như cũ, đâu có gẫy vỡ gì đâu? Càng không có cái đống xương khô vô
cùng vô tận kia.

Khí tức hắc ám cùng với ảo cảnh thật là lợi hại. Diệp Mặc cảm thán một câu,
sau đó ngắt lấy một phiến lá 'Khổ Trúc' ngậm vào trong miệng, lại một lần nữa
xuất hiện trên chiếc cầu đá.

Diệp Mặc vừa xuất hiện trên chiếc cầu đá, thì khí tức hắc ám và ảo cảnh kia
lập tức tràn tới, chiếc cầu đá dưới chân dường như lại đang có hiện tượng gẫy
ra làm đôi.

Lần này thì Diệp Mặc đã có chuẩn bị, lập tức vận chuyển 'Tam sinh quyết', đồng
thời phóng xuất ra 'Vụ Liên Tâm hỏa'.

'Thiên hỏa Cửu Dương' một lần nữa được Diệp Mặc thi triển ra. Một vầng Thái
Dương mầu lam nhạt trong nhát mắt hiện ra, ngay sau đó là vô số cái bóng đã
hiện ra dưới ánh sáng chiếu rọi của 'Thiên hỏa Cửu Dương'.

Ngay cả Diệp Mặc cũng cảm thấy da đầu một trận tê dại. Tà Linh thì hắn gặp qua
cũng không phải là một hai cái, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy nhiều
Tà Linh tụ kết lại với nhau như vậy, có một số Tà Linh thậm chí đã đến gần sau
lưng của hắn rồi, còn hắn thì vì bị khí tức hắc ám cùng với ảo cảnh kia xâm
lấn cho nên không hề phát hiện ra.

Diệp Mặc hít một hơi lạnh. Nhiều Tà Linh như vậy, nếu như toàn bộ chúng rời
khỏi Ma Ngục cầu Tam Sinh này, thậm chí là rời khỏi Ma Ngục cấm địa, vậy thì…

Diệp Mặc căn bản là không dám nghĩ tới. Hắn khẳng định nếu chuyện đó xẩy ra
thật, thì Nam An Châu xong đời rồi. Diệp Mặc thậm chí còn thấy được mấy cái
bóng mầu đỏ sẫm ở chỗ này, nhất thời liền nhíu mày. Dường như là 'Thiên hỏa
Cửu Dương' của hắn cũng không đủ để đối phó với những Tà Linh có mầu đỏ sẫm
này.

Nhưng cho dù là như vậy, thì Diệp Mặc cũng bất chấp tất cả, cho dù là 'Thiên
hỏa Cửu Dương' tiêu hao nhiều thần thức hơn nữa, thì Diệp Mặc cũng cứ liên tục
rót chân nguyên và thần thức vào trong 'Vụ Liên Tâm hỏa'.

Vầng Thái Dương mầu lam nhạt treo trên không được Diệp Mặc tận hết sức lực rót
vào chân nguyên và thần thức, trong nháy mắt liền bộc phát ra quang mang mầu
lam kinh khủng. Luồng quang mang kia lập tức bao phủ toàn bộ cầu Tam Sinh, vô
số Tà Linh dưới quang mang mầu lam nhạt này đều kêu lên một tiếng bén nhọn,
sau đó biến thành một đống tro tàn dưới 'Thiên hỏa Cửu Dương' của Diệp Mặc.

Nhưng khiến Diệp Mặc kỳ quái chính là những Tà Linh này biết rõ sẽ bị 'Thiên
hỏa Cửu Dương' của mình thiêu hủy, nhưng vẫn cứ như những con thiêu thân lao
đầu vào ngọn lữa, thậm chí cả những Tà Linh có mầu đỏ sẫm cũng không hề chạy
trốn. Những Tà Linh này đều xông thẳng vào 'Vụ Liên Tâm hỏa' được treo trên
không, dường như là muốn lôi được 'Vụ Liên Tâm hỏa' xuống thì chúng mới cam
lòng vậy.

Diệp Mặc thấy một màn như vậy, thì lại thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục liều mạng
rót chân nguyên và thần thức vào 'Vụ Liên Tâm hỏa', thôi động 'Thiên hỏa Cửu
Dương' một cách toàn lực.

Tà Linh mầu đỏ sẫm tuy rằng rất lợi hại và tốc độ cũng nhanh, nhưng một khi
không chạy trốn, thì đều sẽ trở thành tro bụi dưới 'Thiên hỏa Cửu Dương' của
hắn. Sự lợi hại của bọn nó chỉ có thể là bỏ chạy trước 'Thiên hỏa Cửu Dương'
trong nháy mắt. Chỉ cần bỏ lỡ cái thời gian nháy mắt này, thì những Tà Linh đỏ
sẫm kia cũng không thể chịu được một kích của 'Thiên hỏa Cửu Dương'.

Lúc này thì Diệp Mặc mới thấy được dòng sông phía dưới cầu Tam Sinh cũng chất
đầy những bộ xương khô, chỉ là số lượng xương khô ở dòng sông này còn nhiều
hơn ở Cốt Hà mà Diệp Mặc và thầy trò Thiện Băng Lam vừa rồi đi qua nữa.

Diệp Mặc đưa thần thức kéo dài ra ngoài, rất nhanh hắn liền phát hiện được
trên phía thượng du của dòng Cốt Hà này còn có một nhánh sông nữa, mà cái Cốt
Hà lúc đầu hắn đi qua thì hẳn cũng chỉ là một nhánh sông mà thôi. Còn Cốt Hà
dưới cầu Tam Sinh này mới thực sự là Cốt Hà chân chính.

Nhìn thấy vô số Tà Linh tan biến trước 'Thiên hỏa Cửu Dương', thì tâm tình của
Diệp Mặc cũng tốt hẳn lên. Hắn lập tức lấy ra hai viên 'Phục thần đan' rồi
nuốt xuống. 'Thiên hỏa Cửu Dương' của hắn tuy rằng lợi hại, nhưng lượng thần
thức tiêu hao cũng cực kỳ khủng bố. Trong tất cả các công pháp mà hắn sở hữu,
thì 'Thiên hỏa Cửu Dương' chính là công pháp tiêu hao thần thức lớn nhất. Loại
công pháp nãy cũng chỉ có hắn mới có thể sử dụng được, chứ đổi lại thành người
khác, thì cho dù là có phóng xuất được ra 'Thiên hỏa Cửu Dương', thì cũng
không dùng được tới một thời ba khắc. Diệp Mặc quyết định sau khi trở về, sẽ
phải sử dụng ‘Dưỡng thần tuyền’ để tu luyện thần thức. Chỉ có thần thức trở
nên cường đại, thì tu vi của hắn mới có thể mạnh hơn được.

Sau khi Diệp Mặc nuốt xuống hai viên 'Phục thần đan', thì 'Thiên hỏa Cửu
Dương' cũng lập tức bộc phát ra quang mang mầu lam dầy đặc hơn.

Vừa lúc đó, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm giác được thần trí của mình không còn nữa,
'Thiên hỏa Cửu Dương' thì như là một con cá voi lớn đang hút nước hút cạn đi
thần thức của hắn. Không đợi cho hắn kịp phản ứng, thì đã cảm giác được vầng
Thái Dương từ 'Thiên hỏa Cửu Dương' của hắn đã biến ảo ra một luồng quang mang
mầu lam chói mắt. Một lát sau thì đã có một vầng Thái Dương thứ hai được diễn
sinh ra từ quang mang mầu lam chói mắt kia rồi.

Trong lòng Diệp Mặc nhất thời mừng rỡ, vì vầng Thái Dương kia tuyệt đối không
phải là hắn chủ động tu luyện ra, mà là do 'Thiên hỏa Cửu Dương' tự động diễn
sinh ra. Cũng có nghĩa là 'Thiên hỏa Cửu Dương' của hắn đã tự động thăng cấp
rồi.

Vốn dựa theo sự hiểu biết của Diệp Mặc, thì 'Vụ Liên Tâm hỏa' của hắn chưa đạt
được màu tím, nên cho dù có diễn sinh ra vầng Thái Dương thứ hai thì uy lực
cũng chỉ có thể như vậy, không thể cao hơn. Nhưng hiện tại sau khi 'Thiên hỏa
Cửu Dương' tự động diễn sinh ra vầng Thái Dương thứ hai thì Diệp Mặc biết là
hắn đã sai mười phần rồi.

Vầng Thái Dương thứ hai tự động diễn sinh ra này không chỉ lợi hại hơn gấp mấy
lần, mà Diệp Mặc còn cảm thấy bản chất của nó căn bản cũng khác với bình
thường. Hắn liền nhanh chóng nuốt xuống thêm mấy viên 'Phục thần đan' nữa. Sau
đó thì hắn cũng miễn cưỡng ổn định được hai vầng Thái Dương kia. Một vầng
Thái Dương mầu lam chói mắt, còn một vầng Thái Dương mầu hồng thì lại đẹp mắt.

Sau khi tỉnh táo lại, thì Diệp Mặc mới phát hiện vô số khí tức hắc ám cùng với
Tà Linh đã hoàn toàn tan biến dưới 'Thiên hỏa Cửu Dương' của hắn rồi.

Diệp Mặc thu hồi lại 'Vụ Liên Tâm hỏa', đứng ở trên cầu Tam Sinh cảm thán. Tự
cổ chí kim, không người nào dám đi lên cầu Tam Sinh, còn hắn thì lại đứng ở
giữa cầu, hơn nữa còn không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Hiện tại cầu Tam Sinh đã không còn bất cứ cái gì có thể khiến cho người khác
bị choáng vàng và mê thất nữa. Cầu vẫn chỉ là cầu, sông thì vẫn là sông, vô số
xương khô đã biến mất hoàn toàn, mà khí tức hắc ám cùng với Tà Linh cũng không
còn sót lại chút nào.

Cầu Tam Sinh thì cũng chỉ như vậy mà thôi. Diệp Mặc lắc đầu, chậm rãi bước đi
trên cầu Tam Sinh. Hắn biết chỉ cần hắn muốn, thì có thể lập tức quay đầu lại
hủy đi chiếc cầu này, và từ nay về sau Ma Ngục cấm địa sẽ không còn Ma Ngục
cầu Tam Sinh nữa.

Trong lòng Diệp Mặc cũng hiểu, chỉ có hắn mới có thể làm như vậy trên cầu Tam
Sinh mà thôi. Đổi lại thành người khác, thì cho dù có thể đi qua cầu Tam Sinh,
cũng không thể nào diệt hết Tà Linh rồi chậm rãi bước qua cầu một cách tiêu
sái như hắn cả.

Trừ hắn ra, thì ai có thể có thế giới trang vàng, 'Khổ Trúc', thậm chí là cả
'Thiên hỏa Cửu Dương' nữa.

Khí tức hắc ám và Tà Linh trên cầu Tam Sinh đã bị 'Thiên hỏa Cửu Dương' của
Diệp Mặc thiêu hủy toàn bộ, cái ảo trận dựa vào khí tức hắc ám và Tà Linh kia
cũng chỉ còn là một vật trang trí mà thôi.

Điều duy nhất khiến Diệp Mặc không hiểu, là vì sao những Tà Linh kia biết rõ
sẽ bị 'Thiên hỏa Cửu Dương' của hắn thiêu cháy, mà vẫn không hề chạy trốn,
chẳng lẽ chúng lại cố ý muốn chết sao?.

Có lẽ có thể tạm giải thích là, cầu Tam Sinh này do một người nào đó cố ý bố
trí, để không cho phép tu sĩ khác đi qua. Có lẽ cái người bố trí cầu Tam Sinh
cũng không thể ngờ rằng thế giới này còn có kẻ như Diệp Mặc hắn. Cầu Tam Sinh
này dường như là được bố trí ra để chờ hắn tới phá hủy vậy.

Diệp Mặc chậm rãi bước qua chiếc cầu đá dài ba trượng. Tà Linh đã không còn,
thì chiếc cầu đá này cũng chỉ còn là một chiếc cầu bình thường mà thôi.

Diệp Mặc đi qua cầu đá, thì phía đối diện hắn lại thấy được một gò núi giống
như là một phần mộ. Bên ngoài gò núi là một mảnh đen kịt, thần thức căn bản là
không thể nào quét vào được.

– Lại là một cái phong ấn sao?.

Diệp Mặc kinh ngạc thốt lên. Hắn là một tông sư trận pháp, nên chỉ liếc mắt là
đã thấy được cái gò núi này chính là mọột cái phong ấn.

Diệp Mặc tiện tay hạ xuống một đạo lôi kiếm. Cái phong ấn ở gò núi này hiển
nhiên là vô cùng yếu đuối, chỉ một đạo lôi kiếm thì đã bị phá nát rồi.

Sau khi phong ấn bị mở ra, thì bên trong chỉ có một bộ xương khô. Không biết
là ai nhàm chán như vậy, lại đi phong ấn một bộ xương khô như thế này chứ?.

Đồng thời Diệp Mặc cũng có chút nghi hoặc. Sau khi hắn triệt để thiêu hủy toàn
bộ khí tức hắc ám cùng Tà Linh trên cầu Tam Sinh, thì toàn bộ xương khô đều đã
biến mất, vì sao ở đây vẫn còn lại một bộ xương khô?

Sau khi Diệp Mặc nhìn vào bộ xương khô này, thì chính hắn cũng cảm thấy da đầu
muốn vỡ ra. Cái bộ xương khô này không biết đã chết được bao nhiêu năm rồi,
vậy mà vẫn có một mùi tanh hôi khủng khiếp, hơn nữa bên ngoài bộ xương khô còn
có vố số những con sâu bò qua bò lại.

Đằng sau cầu Tam Sinh của Ma Ngục cấm địa thậm chí còn có loại khung cảnh đáng
ghét này sao? Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào những con sâu kia, bỗng nhiên lại
cảm giác được rằng loại sâu này thì hắn đã từng gặp qua rồi.

'Thôn hỏa trùng'? Diệp Mặc vưà nhớ tới cái tên này, thì liền nghe thấy một
tiếng cười ha hả truyền đến.

Chính Diệp Mặc cũng bị tiếng cười kia làm cho kinh hãi lùi về phía sau mấy
bước. Bởi vì hắn phát hiện ra rằng tiếng cười kia chính là từ bộ xương khô
phát ra.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.