Nhưng người thanh niên kia không hề muốn trêu trọc Diệp Mặc, còn cô gái thì
lại không hề hiểu cách suy nghĩ của y. Lúc này cô gái kia đã nghe thấy lời
Diệp Mặc nói, nên lập tức vui mừng:
– A, các vị cũng đi Mặc Nguyệt Chi Thành sao? Chúng tôi cũng đang muốn đến
đó.
Nói xong thì cô gái kia suy nghĩ một chút, sau đó bổ sung:
– Nhưng, các vị cũng quá là khoác lác rồi, nửa ngày thời gian thôi sao. Tôi
nói thiệt cho các vị biết, nếu như có thể tới Mặc Nguyệt Chi Thành trong vòng
sáu hay bẩy ngày, thì đã là rất nhanh rồi.
Người thanh niên kia thấy sư muội của mình lại muốn gây chuyện, thì liền vội
vã ôm quyền nói với Diệp Mặc:
– Xin lỗi hai vị, sư muội của tôi trước giờ chưa từng được ra ngoài, nếu như
lời nói có gì mạo phạm, thi xin hai vị bỏ quá cho.
Diệp Mặc mỉm cười, ý nói là không có việc gì. Hắn đã hiểu được cô gái kia rồi,
căn bản là cô không hề biết cách đối nhân xử thế. Có thể thấy rõ rằng cô là
một loại tiểu thư quanh năm tu luyện bên trong môn phái, không biết tới một
cành hoa ngọn cỏ ở thế giới bên ngoài.
Người thanh niên kia thấy Diệp Mặc dường như cũng không phải là người khó
tính, thì liền thở phào nhẹ nhõm rồi nói:
– Tôi là Lâm Tri Thâm, còn đây là sư muội Mạc Thanh Tú. Chúng tôi đều là đệ
tử của Thiên Tuyền Môn. Lần này đi tới Mặc Nguyệt Chi Thành là vì muốn cùng sư
môn hội hợp. Tôi vừa rồi nghe thấy anh bạn nói rằng cũng muốn đi Mặc Nguyệt
Chi Thành sao? Như vậy thì chúng ta thực sự có thể cùng đi.
Diệp Mặc cũng ôm quyền rồi nói:
– Tôi họ Diệp, xác thực là muốn đi Mặc Nguyệt Chi Thành. Nếu như Lâm huynh
cũng đi Mặc Nguyệt Chi Thành, vậy thì chúng ta cùng nhau đi bằng phi thuyền
của tôi đi, như vậy thì tốc độ sẽ nhanh hơn.
Diệp Mặc muốn cùng đi với Lâm Tri Thâm là vì biết đâu trên đường đi có thể hỏi
được sự tình gì đấy. Nhưng hắn không nói tên của mình ra, là vì hắn vừa nghe
được Lâm Tri Thâm nói rằng y rất kính phục hắn, cho nên sợ sau khi nói ra, sẽ
khiến cho Lâm Tri Thâm khó nói chuyện tự nhiên được.
Không đợi Lâm Tri Thâm nói gì, thì Diệp Mặc đã lấy ra một pháp bảo phi hành
mầu xám đen, nháy mắt đã biến thành một chiếc phi thuyền khổng lồ.
– Lên đây đi.
Diệp Mặc đưa Hư Nguyệt Hoa lên phi thuyền, sau đó cười nói với Lâm Tri Thâm.
Lâm Tri Thâm là tu sĩ Ngưng Thể tầng bốn, đương nhiên cũng không phải là hạng
người vô tri. Y vừa nhìn thấy cái phi thuyền này của Diệp Mặc, thì sắc mặt lập
tức đại biến, chấn động nói một câu:
– Đây là pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm…
Kỳ thực thì pháp bảo phi hành này là Diệp Mặc đoạt lấy của Âm Tự, nên nếu như
là bàn về phẩm cấp, thì nó so với pháp chân khí cực phẩm khác cao hơn một cấp.
Hiện tại Lâm Tri Thâm hỏi, thì Diệp Mặc hắn chỉ gật đầu cười.
– Khó trách Diệp huynh dám nói chỉ cần mất thời gian nửa ngày, hóa ra là do
Diệp huynh có được pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm.
Lâm Tri Thâm sợ hãi than vãn một câu, sau đó kéo Mạc Thanh Tú theo lên phi
thuyền, dường như là y đang sợ nếu lỡ làm hỏng pháp bảo phi hành của Diệp Mặc,
thì thực là không thể đền nổi.
– Anh Diệp, pháp bảo phi hành của anh thực sự là chân khí cực phẩm à?
Mạc Thanh Tú đã sớm quên rằng lúc trước mình mới mắng Hư Nguyệt Hoa và Diệp
Mặc là ‘Đồ nhà quê’ rồi. Có pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm mà còn là ‘Đồ
nhà quê’, thì toàn bộ môn phái của họ đều là ‘Đồ nhà quê’ hết.
Riêng pháp bảo chân khí cực phẩm đã vô cùng hiếm thấy rồi, chứ đừng nói tới
pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm.
Diệp Mặc khống chế phi thuyền, lập tức cất cánh. Phi thuyền liền biến thành
một bóng sáng mờ nhạt, chỉ trong chớp mắt, thì Lâm Tri Thâm đã cảm giác được
Nam An thành đã từ từ biến mất khỏi thần trí của y rồi.
Tốc độ thật nhanh. Trong lòng Lâm Tri Thâm sợ hãi than thở, y khẳng định là tu
vi của Diệp Mặc cao hơn so với y rất nhiều, bằng không thì không thể nào sở
hữu pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm được, cũng không thể nào khống chế tốc
độ phi thuyền nhanh đến mức này được.
Hư Nguyệt Hoa đứng ở trên đầu phi thuyền, càng là cảm khái hàng nghìn hàng vạn
lần. Vì không lâu trước kia, cô vẫn còn đang ở Vô Tâm Hải đấu tranh cầu sinh,
mà hiện giờ đảo mắt một cái đã đứng ở trên một chiếc pháp bảo phi hành chân
khí cực phẩm rồi. Loại tình cảnh biến hóa này đối với cô mà nói, thì giống như
là hàng ngày đang khổ cực làm việc với một chiếc xe đẩy, nhưng chỉ một khắc
sau thì cô đã có máy bay riêng để đi rồi.
Mạc Thanh Tú cũng là lần đầu tiên được ngồi trên một chiếc pháp bảo phi hành
chân khí cực phẩm, cho nên đã sớm chạy loạn và sờ mò đông tây trên khắp chiếc
phi thuyền của Diệp Mặc rồi.
Diệp Mặc vừa định tìm một cái cớ để hỏi chuyện Lâm Tri Thâm về Mặc Nguyệt Chi
Thành một chút, thì đã nghe thấy Lâm Tri Thâm hỏi:
– Diệp huynh đi Mặc Nguyệt Chi Thành, chẳng lẽ cũng là muốn đến đại hội liên
hợp của Mặc Nguyệt Chi Thành?
Diệp Mặc lắc đầu:
– Đại hội liên hợp gì đó thì đây là lần đầu tiên tôi nghe nói tới, không biết
Lâm huynh có thể giải thích một chút cho tôi được không?
Lâm Tri Thâm liền gật đầu:
– Đương nhiên là có thể, thành chủ Mặc Nguyệt Chi Thành vốn là Diệp Mặc,
nhưng sau đó Diệp Mặc đã đi vào Vô Tâm Hải, rồi không biết vì nguyên nhân gì
mà tới giờ vẫn chưa trở về. Sau này thì Mặc Nguyệt Chi Thành dưới sự quản lý
của vợ mà em gái thành chủ Diệp Mặc là Ninh Khinh Tuyết và Đường Bắc Vi, thì
ngày càng trở nên phồn hoa hơn. Vợ và em gái của Diệp thành chủ kia đều là
nhân tài hạng nhất, và cũng đều là người xuất thân trong đại môn phái, nên chỉ
trong một năm, thì Mặc Nguyệt Chi Thành đã vượt qua được cả Đan Thành rồi.
Dừng lại một chút, sau đó Lâm Tri Thâm mới tiếp tục bổ sung:
– Vốn là thành chủ Đan Thành Nguyệt Kỳ Siêu cùng với Nghiễn Điền Đan Vương –
Thẩm Nghiễn Thanh rất ủng hộ cho Mặc Nguyệt Chi Thành, nên đây cũng là một
trong những nguyên nhân trọng yếu, huống chi Ngân Nguyệt Đan Vương còn thăng
cấp tới Thiên cấp Đan Vương bát phẩm, khiến Mặc Nguyệt Chi Thành càng trở nên
náo nhiệt hơn. Cho nên chỉ trong một năm, thì đã vượt qua được Đan Thành rồi,
trở thành một nơi mà mọi tu sĩ đều muốn tới.
– Thế cái đại hội liên hợp kia là chuyện gì?
Tuy rằng Diệp Mặc đã nghe Lâm Tri Thâm từng nói là đại hội liên hợp này do Đan
Thành và Mặc Nguyệt Chi Thành cùng tổ chức, nhưng vẫn muốn hỏi thật kỹ. Đây
mới là chuyện mà hắn quan tâm nhất, vì Nguyệt Kỳ Siêu đã từng bị Đan Thành hãm
hại, không thể nào lại tiếp tục trợ giúp Đan Thành được, hơn nữa Diệp Mặc hiểu
rất rõ nhân phẩm của Nguyệt Kỳ Siêu và Thẩm Nghiễn Thanh, cho nên hắn không
thể nào tin rằng hai người này sẽ phản lại Mặc Nguyệt Chi Thành.
Lâm Tri Thâm cũng rất quen thuộc với chuyện này, nên Diệp Mặc vừa hỏi, thì y
lập tức đáp:
– Đại hội liên hợp chính là do Đan Thành và Mặc Nguyệt Chi Thành cùng tổ
chức, để hợp nhất thành một thành thị trọng điểm. Đây chính là kiến nghị do
thành chủ Lục Âu Lam đề xuất, còn sư phụ của y là Vũ Minh Lục Đao cũng rất ủng
hộ đề nghị này.
Diệp Mặc nhíu mày:
– Thế Ngân Nguyệt Đan Vương và Nghiễn Điền Đan Vương không ai đứng ra phản
đối chuyện này sao?
Lâm Tri Thâm thở dài nói:
– Nếu như là Ngân Nguyệt Đan Vương và Nghiễn Điền Đan Vương còn ở Mặc Nguyệt
Chi Thành, thì hẳn là bọn họ sẽ đứng ra phản đối. Nhưng sự thực thì bọn họ
hiện tại đều không ở Mặc Nguyệt Chi Thành, hơn nữa Nghiễn Điền Đan Vương còn
có thể gặp chuyện không may nữa.
– Chuyện gì đã xảy ra?
Diệp Mặc nhất thời trở nên khẩn trương. Nghiễn Điền Đan Vương và Ngân Nguyệt
Đan Vương đều có đại ân đối với hắn, hơn nữa cả hai đều là người vô cùng chính
trực. Nếu như họ xảy ra chuyện, thì hiển nhiên là điều mà Diệp Mặc ko hề mong
muốn.
Lâm Tri Thâm bỗng nhiên nghi hoặc nhìn Diệp Mặc:
– Diệp huynh, chuyện lớn như vậy, mà huynh cũng không biết sao? Lẽ nào huynh
thật sự là chưa từng nghe nói qua?
Diệp Mặc lắc đầu:
– Tôi vẫn luôn ở Vô Tâm Hải rèn luyện, cho nên thật sự là chưa từng được nghe
qua.
– Khó trách.
Lâm Tri Thâm gật đầu:
– Diệp huynh hẳn là phải biết Nam An Châu có tứ đại cấm địa chứ?
– Tôi biết.
Tứ đại cấm địa thì hắn đã từng được nghe Lâm Dị Bán kể lại, hiện tại Lâm Tri
Thâm hỏi, thì hắn lập tức đáp lời.
Giọng nói của Lâm Tri Thâm liền trở nên ngưng trọng hơn:
– Đệ nhất cấm địa trong tứ đại cấm địa Nam An Châu chính là Ma Ngục cấm địa,
mà một năm trước sự tình cũng bắt đầu phát sinh tại Ma Ngục cấm địa này. Vốn
là không có bất kỳ tu sĩ nào có thể đi vào Ma Ngục cấm địa, nhưng mấy năm
trước thì Ma Ngục cấm địa bỗng nhiên phóng thích ma khí ra bên ngoài. Những tu
sĩ bị nhiễm phải luồng ma khí này, lập tức đều sẽ mất đi thần trí, cuối cùng
thì cũng không cần người khác phải động thủ, cũng đã tự mình đánh mình tới khi
kiệt sức mà chết rồi.
Diệp Mặc giật mình, vì hắn liền nhớ tới cái không gian phong ấn bên trong Sa
Hà cấm địa ở Tây Tích Châu. Lúc trước khi những tu sĩ của Tây Tích Châu muốn
công phá phong ấn, cũng đã khiến a khí tràn ra ngoài, mà cái ma khí kia sau
khi bám vào trên cơ thể tu sĩ, thì sẽ biến thành một cái U Linh, thần thức thì
căn bản là không hề thấy được. Lẽ nào Ma Ngục cấm địa của Nam An Châu cũng là
loại ma khí này? Hay là Ma Ngục cấm địa của Nam An Châu còn thông với cả Ma
Vực cấm địa của Tây Tích Châu sao?
– Cái loại ma khí này thì căn bản là không thể nào dùng thần thức để nhìn
thấu được, cũng không thể nào sử dụng pháp bảo để công kích, vô ảnh vô hình.
Sau đó thì có tu sĩ tìm ra được một cách đó là sử dụng mồi lửa kỳ dị hoặc là
nội hỏa để công kích thì mới có tác dụng. Nhưng vẫn có rất nhiều tu sĩ bị ma
khí kia khiến ất mạng, còn Ma Ngục cấm địa thì vẫn không nhừng phóng thích ra
ma khí. Các tu sĩ cường đại nhất Nam An Châu đều đã đi tới Ma Ngục cấm địa
trước rồi, chủ yếu là muốn phong tỏa ma khí kia từ bốn phía. Nhưng điều đó
thực hiện đâu có dễ như vậy.
Lâm Tri Thâm lại lần nữa thở dài:
– Những luồng ma khí kia không những không bị phong ấn lại, trái lại càng lúc
càng tràn ra nhiều hơn. Vô số tu sĩ của Nam An Châu đều đã tử thương. Sau đó
lại có người tìm ra được một biện pháp, đó chính là sau khi giết chết cái bóng
của ma khí bám vào thân thể tu sĩ, thì có thể có được một miếng ma tinh. Lại
tiếp tục dùng miếng ma tinh kia luyện thành đan dược, sử dụng có thể tránh
được ma khí xâm lấn, còn có thể giải cứu được tu sĩ đã bị ma khí xâm lấn.
Lâm Tri Thâm nói tới đây, thì liền nhìn vào Diệp Mặc:
– Anh hẳn là đã hiểu, Nghiễn Điền Đan Vương chính là đi để trợ giúp việc
luyện đan đấy, nhưng mà chưa được bao lâu, thì đã có tin tức truyên về rằng
Nghiễn Điền Đan Vương đã bị ma khí xâm lấn. Lúc này thì Ngân Nguyệt Đan Vương
liền nóng lòng như lửa đốt, liền bất chấp tất cả mang theo hai tu sĩ Hóa Chân
nữa tiến đến Ma Ngục cấm địa. Sau khi Ngân Nguyệt Đan Vương đi, thì đến giờ
vẫn chưa có tin tức truyền về.
Dừng lại một chút, sau đó Lâm Tri Thâm mới nói tiếp:
– Kỳ thực thì việc Mặc Nguyệt Chi Thành tổ chức đại hội liên hợp này, cũng là
có quan hệ tới Ma Ngục cấm địa. Kể từ khi Ma Ngục cấm địa bạo phát, thì rất
nhiều luyện đan sư đều đã đi trợ giúp rồi. Còn Đan Thành và Mặc Nguyệt Chi
Thành đều là thành thị đứng đầu về luyện đan, cho nên nếu như liên hợp lại,
thì càng thêm có lợi cho việc trợ giúp các tu sĩ Nam An Châu phong tỏa Ma Ngục
cấm địa.
Diệp Mặc thở dài. Tuy rằng hắn đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng hắn cảm giác việc
Mặc Nguyệt Chi Thành liên hợp cùng Đan Thành không chỉ là vì chuyện Ma Ngục
cấm địa, hẳn là có kẻ nào đó sắp đặt âm mưu để làm loạn khi hai vị Đan Vương
không có mặt ở đó.
– Chuyện Mặc Nguyệt Chi Thành và Đan Thành liên hợp lại thì lẽ nào bên trong
Mặc Nguyệt Chi Thành không còn có tu sĩ nào phản đối sao?
Diệp Mặc vẫn không cam lòng mà hỏi một câu.
Lâm Tri Thâm cũng đã hiểu rằng dường như là Diệp Mặc không hề thích việc hai
thành thị này liên hợp lại với nhau. Nhưng y cũng không hề suy nghĩ nhiều mà
nói thẳng:
– Đương nhiên là có, vợ của Diệp thành chủ là Ninh Khinh Tuyết và em gái là
Đường Bắc Vi đều kịch liệt phản đối. Hơn nữa tu sĩ Hóa Chân trưởng lão do Ngân
Nguyệt Đan Vương lưu lại cũng phản đối, nhưng Vũ Minh Lục Đao đã đồng ý việc
này rôi. Vũ Minh Lục Đao là tiền bối Hóa Chân tầng bảy, cho nên y đã đồng ý
rồi, thì những người khác có phản đối cũng vô dụng.
– Đừng nói là hiện taị Diệp thành chủ không có mặt tại Mặc Nguyệt Chi Thành,
dù là có, thì chắc là cũng không thể nào ngăn cản được chuyện liên hợp này.
Diệp Mặc lạnh lùng cười:
– Cái tên Vũ Minh Lục Đao kia cũng thật là một cái tên kỳ quái.
Lâm Tri Thâm cười ha hả:
– Kỳ thực thì cũng không phải là kỳ quái, vì tên của y là Vũ Minh, nhưng y
lại có tuyệt học là đao pháp, và bộ đao pháp của y cũng chỉ có sáu chiêu thức.
Nghe nói là bất luận cao thủ nào đối chiến cùng y, cũng đều không thể sống quá
sáu chiêu đao pháp kia. Sau này có người đã đặt cho y cái biệt hiệu là Vũ Minh
Lục Đao, đến cuối cùng thì y cũng thẳng thắn tự xưng mình là Vũ Minh Lục Đao
luôn.
– A… Phía trước đã là Mặc Nguyệt Chi Thành rồi? Thật là một thành thị xinh
đẹp…
Mạc Thanh Tú kinh ngạc kêu lên, cắt đứt câu chuyện của Diệp Mặc và Lâm Tri
Thâm.