Truyền tống trận của Mạc Hải thành trước giờ cũng là tu sĩ giàu có ngồi thôi,
những tu sĩ bình thường từ Nam An châu đến Mạc Hải thành đều là vì tìm nguyên
liệu tu luyện, sao có thể tiêu hao một lượng lớn linh thạch vào truyền tống
trận được? Cho nên Diệp Mặc và Hư Nguyệt Hoa khi đến truyền tống trận, người
có mặt tại đây cũng không nhiều.
– Chúng ta cần ngồi truyền tống trận để đi sao?
Hư Nguyệt Hoa từ chuyện Diệp Mặc là tu sĩ Hóa Chân đến bây giờ vẫn chưa tỉnh
lại, cho đến khi đến trước mặt truyền tống trận, mới theo ý thức hỏi.
Diệp Mặc uhm nói:
– Như vậy chúng ta mới có thể nhanh chóng đến Mặc Nguyệt Chi Thành.
Hư Nguyệt Hoa thở ra nói:
– Tôi thật không tin được có thể gặp được anh ở Mạc Hải thành, tôi trước giờ
chưa bao giờ ngồi truyền tống trận, cũng không biết mùi vị thế nào.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
– Chị từ Hoành Đoạn sơn mạch đến Tiểu thế giới, từ Tinh Gia sơn đến Nam An
châu đều là ngồi truyền tống trận, chỉ có điều chị không biết mà thôi.
Hư Nguyệt Hoa gật đầu nói:
– Tôi biết, nhưng tôi lúc đó hồ đồ. Sau khi tôi biết có thứ như truyền tống
trận này, từ đó cũng chưa được ngồi qua, đây là lần đầu tiên.
Diệp Mặc thầm than một tiếng không nói gì, nhưng cũng không phải là vì Hư
Nguyệt Hoa chưa bao giờ ngồi truyền tống trận mà thầm than, hắn biết Hư Nguyệt
Hoa không nỡ ngồi Truyền tống trận, hoặc là căn bản không ngồi được truyền
tống trận. Những tu sĩ giống như Hư Nguyệt Hoa này cũng quá nhiều, bọn họ đều
đem tất cả nguyên liệu để tu luyện, làm sao có thể có nguyên liệu tiêu tốn vào
việc ngồi Truyền tống trận? Đừng nói là Hư Nguyệt Hoa, ngay cả bản thân hắn,
nếu như không có Thế giới trang vàng, hắn bây giờ sẽ thế nào, cũng khó mà chắc
được.
Tên tu sĩ quản lý truyền tống trận nghe thấy Hư Nguyệt Hoa nói vậy cũng không
để ý, gã ở Mạc Hải thành bao năm rồi, chuyện như này cũng đã quen rồi.
Thấy Diệp Mặc lấy ra tám trăm nghìn linh thạch cực phẩm đưa cho tên bảo vệ
truyền tống trận, Hư Nguyệt Hoa lại há miệng trợn mắt nói:
– Diệp Mặc, chúng ta hai người làm sao phải dùng nhiều linh thạch như vậy?
Diệp Mặc vừa muốn nói, lại nghe thấy bên cạnh có một giọng nói vô cùng khinh
thường vang lên:
– Đồ nhà quê.
Diệp Mặc nhíu mày, quay đầu lại nhìn thấy một đôi nam nữ, nam tu khoảng ba
mươi tuổi, cũng đã là tu vi Ngưng Thể tầng thứ tư rồi, còn nữ tu kia xem ra
khoảng hơn hai mươi tuổi, tu vi Kim Đan tầng thứ bảy.
Thấy Diệp Mặc cau mày hình như muốn nói, Hư Nguyệt Hoa lại vội kéo một chút
nói:
– Không sao, đúng là tôi có chút quê mùa thật, lúc trước khi tôi đến Mạc Hải
thành tích góp được khoảng hai nghìn linh thạch. Ngồi ở dưới đáy thuyền, cho
nên thấy anh đưa ra nhiều linh thạch như vậy cũng có chút không nỡ mà thôi.
Tên nam tu Ngưng Thể thấy Diệp Mặc nhìn tới, lại phát hiện ra mình căn bản
không nhìn rõ tu vi của Diệp Mặc, vội vàng ôm quyền nói:
– Anh bạn này thật xin lỗi, sư muội tôi ruột để ngoài da xin thứ lỗi.
Diệp Mặc gật đầu, cũng không chấp nhặt người con gái này, chỉ nói với Hư
Nguyệt Hoa:
– Năm đó tôi rời khỏi Mạc Hải thành cũng là ngồi thuyền đi, cũng tốn mất hai
mươi nghìn linh thạch. Tốc độ của thuyền đó rất chậm. Giá ở đáy thuyền và trên
thuyền cũng rất chênh lệch. Truyền tống trận nơi này trước đây mỗi ngày chỉ có
hai canh giờ khởi động, bât giờ hình như không còn hạn chế nữa rồi. Nếu không
chúng ta ngồi phi thuyền về, cũng phải tốn mất một ngày mới có thể đến được
Nam An châu.
Thiếu nữ tu vi Kim Đan kia vì bị sư huynh nói ột trận, vểnh môi có chút không
vừa lòng. Nghe thấy Diệp Mặc nói ngồi phi thuyền quay về Nam An châu, chỉ tốn
mất một ngày, lập tức khinh thường lại bổ sung thêm một câu:
– Nói phét.
Tên tu sĩ Ngưng Thể kia lại ánh mắt xin lỗi Diệp Mặc, lại có chút nghiêm nghị
truyền âm với thiếu nữ kia nói:
– Tú Nhi sư muội, nếu như em còn như vậy, lần sau anh tuyệt đối sẽ không dẫn
em ra ngoài nữa. Đùng nói Thiên Tuyền môn chúng ta chỉ là một tông môn bảy
sao, cho dù là tông môn tám sao thì đã sao? Năm đó đệ tử nòng cốt của tông môn
chín sao Lôi Vân tông Điền Ngạo Phong chính là vì tính tình kiêu ngạo, không
coi người khác ra gì, kết cục đắc tội với người khác, bị người ta giết chết ở
Vô Tâm Hải. Nói ra, tên Điền Ngạo Phong kia cũng chính là trên đường từ Mạc
Hải thành đến Nam An châu mà bị giết chết. Anh cũng đã nói với em bao nhiêu
lần rồi, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, nếu như tính cách của em
không khiêm tốn một chút, chẳng những mình bị thua thiệt, thậm chí còn liên
lụy đến sư môn.
Diệp Mặc nghe đến đó không khỏi cười thầm trong lòng, hắn nhớ tới Dư Như Ngọc
và vị hôn thê kia của anh ta, hai người này quá giống với bọn họ. Nhưng nam tu
đó nói cũng có chút đạo lý, năm đó Điền Ngạo Nhiên nếu không phải là vì quá
lớn lối, thì sao lại bị mình giết ở Vô Tâm Hải cơ chứ?
Nữ tu kia rõ ràng không để những lời của nam tu này vào tai, vẫn vểnh miệng
lên nói:
– Thâm sư huynh, đừng nói nghiêm trọng như vậy, em nhiều nhất cũng chỉ liên
lụy đến mình mà thôi, đừng cho rằng em là một con nhà quê không biết sự đời
thế nào, em làm sao có thể liên lụy đến sư môn được?
Nam tu tu vi Ngưng Thể kia thấy nữ tu kia vẫn không nghe lời mình, lại càng
nhíu mày nói:
– Điền Ngạo Phong chết rồi, Lôi Vân tông thì thế nào? Tông môn chín sao, cũng
không phải là bị Mặc Nguyệt Chi Thành ép phong bế sơn môn hay sao?
– Sư huynh, anh đừng gạt em nữa, Lôi Vân tông đó trước đây không lâu vẫn còn
người ra ngoài, làm sao lại bị phong bế sơn môn được?
Thiếu nữ kia lại càng không vui nói.
Nam tu kia thở dài nói:
– Lôi Vân tông sở dĩ vẫn chưa hết thời gian phong núi mà khai sơn môn, là
vì thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành là Diệp Mặc mất tích ở Vô Tâm Hải. Nếu
không, Lôi Vân tông đến bây giờ vẫn còn phong sơn, em sao lại không thể tin
lời của anh thế?
Cô gái kia hừ một tiếng, một lát sau mới nói tiếp:
– Người giống như thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành, cả đại lục Lạc Nguyệt
có mấy người? Anh lại cứ muốn đe dọa em, hơn nữa, anh đừng cho rằng em không
biết, Lôi Vân tông khai sơn chính là vì Ma ngục cấm địa.
Diệp Mặc nhất thời nhíu mày, Lôi Vân tông phong sơn hắn biết, nhưng mình không
ở Mặc Nguyệt Chi Thành, Lôi Vân tông lại dám khai sơn môn. Bởi vậy có thể thấy
Lôi Vân tông phong sơn không phải là phong sơn thực sự, nếu như phong sơn thực
sự, làm sao có thể biết được mình đã đi rồi? Hơn nữa Ma ngục cấm địa kia là
chuyện gì vậy?
Nam tu kia thấy cô gái cũng không để ý đến lời của gã, thở dài, cũng không
khuyên giải gì nữa. Nhưng cô gái kia thấy sư huynh mình thở dài, biết sư huynh
có chút thất vọng về mình, vội vàng ôm lấy cánh tay của nam tu kia, hờn dỗi
nói:
– Sư huynh, đừng giận như vậy nữa, cùng lắm thì em hôn anh một cái.
Nam tu kia thấy người con gái đó nói vậy vội vàng nói:
– Tú Nhi sư muội, đang ở bên ngoài đừng nói bừa.
– Được rồi, em không nói bừa nữa. Anh nói Mặc Nguyệt Chi Thành có gì tốt, sư
phụ muốn đến Mặc Nguyệt Chi Thành, còn muốn chúng ta đến Mặc Nguyệt Chi Thành
tụ tập cùng họ nữa? Theo em nói, đó chỉ là một đại hội mà thôi.
Cô gái tên Tú Nhi lại hỏi.
Nam tu lần này cũng không quát lớn cô gái kia nữa, lại thận trọng nói:
– Lần này Mặc Nguyệt Chi Thành và Đan thành kết hợp lại với nhau, sau đại hội
nói không chừng hai thành hợp thành một thành phố lớn. Mặc Nguyệt Chi Thành có
nhiều đan vương đều là từ Đan thành đến, hơn nữa đan vương của Đan thành, em
nói đan dược của Mặc Nguyệt Chi Thành có thể nhiều vô số kể không? Thì giá cả
của nó sẽ rẻ đến mức em cũng không tưởng tượng được đâu. Sư môn đến Mặc Nguyệt
Chi Thành, đương nhiên là vì mua một lượng lớn đan dược mà thôi.
Diệp Mặc nghe đến đó, cũng không nhịn được nữa, Mặc Nguyệt Chi Thành và Đan
thành có thể nói là đối đầu, sao lại có thể liên hiệp lại được? Hơn nữa Nguyệt
Kỳ Siêu và Thẩm Nghiên Thanh cũng không thể nào hợp tác cùng Đan thành được,
đây rốt cục là chuyện gì?
Khi Diệp Mặc định hỏi thăm, tu sĩ quản lý truyền tống trận lại nói:
– Bốn vị bằng hữu nhanh bước lên truyền tống trận, truyền tống trận lập tức
khởi động.
Diệp Mặc thầm nghĩ sau khi truyền tống đến Nam An châu, hắn cũng không cần
nhiều thời gian, có thể đủ để bay về Mặc Nguyệt Chi Thành, cố nén lại sự kích
động sốt ruột trong lòng, kéo Hư Nguyệt Hoa tiến vào truyền tống trận.
Khoảng cách từ Mạc Hải thành đến Nam An châu cũng không xa lắm, với tu vi
luyện thể Thần cảnh của Diệp Mặc, chẳng qua chỉ là hơi cảm thấy có chút choáng
váng, trong quá trình trên truyền tống trận, hắn thậm chí đến sự dao động của
không gian cũng có thể cảm nhận được.
Diệp Mặc nhất thời trong lòng vui mừng không thôi, nếu như hắn có thể cảm nhận
được không gian dao động trong khi truyền tống, và quá trình hư không đi tới,
nói không chừng hắn có thể lĩnh ngộ được thủ đoạn xé rách không gian thực sự,
đợi sau khi tu vi của hắn cao lên hơn một chút, thì có thể xé rách không gian
rồi.
Thần cảnh, quả nhiên là một cái bánh ngọt cực lớn, lúc này Diệp Mặc mới thực
sự cảm nhận được những lợi ích của Thần cảnh mang tới.
Tông sư Trận pháp có thể bố trí được truyền tống trận, nhưng lại khác hoàn
toàn so với tông sư luyện phù luyện chế phá không phù lục. Tông sư luyện phù
muốn luyện chế ra phá không phù lục, hoặc là không gian phù lục, cần phải có
những hiểu biết nhất định về không gian hư không, đối với xé rách không gian
cũng phải có chút cảm ngộ mới được.
Nhưng tông sư trận pháp lại không cần, tông sư trận pháp bố trí truyền tống
trận, cũng không nhất định phải hiểu truyền tống trận làm sao có thể phá
không, cũng không cần phải hiểu quỹ tích của tu sĩ bị truyền tống hành động
trong hư không. Bọn họ chỉ cần hiểu trận pháp là được rồi, đương nhiên, nếu
như một tông sư trận pháp đồng thời có thể hiểu được hàm nghĩa sâu xa của
truyền tống không gian, thì tông sư trận pháp đó hoàn toàn vượt qua được những
tông sư trận pháp bình thường.
Lúc này, Diệp Mặc dường như có chút hiểu Sở Cửu Vũ tại sao có thể bố trí
truyền tống trận phá giới được rồi. Thậm chí tại sao anh ta lại có thể luyện
chế ra phá không trận bàn rồi.
– Mười năm trước tôi ở gần Nam An thành tìm nguyên liệu tu luyện, lúc đó tôi
bị trực tiếp truyền tống đến bên ngoài Nam An thành. Tôi tốn mất gần mười năm
tích lũy một số linh thạch, cùng với mấy người bạn đến Mạc Hải thành.
Hư Nguyệt Hoa sau khi đến được Nam An thành rồi, trong lòng không khỏi có chút
bùi ngùi.
Diệp Mặc biết Hư Nguyệt Hoa lúc này cảm xúc chắc chắn là có rất nhiều, nhưng
hắn không có thời gian dẫn Hư Nguyệt Hoa đi xem tên của mình lưu lại trên bia
đề danh.
Đợi sau khi Diệp Mặc và Hư Nguyệt Hoa ra khỏi truyền tống trận đến cổng thành
thành Nam An, hai tu sĩ một nam một nữ kia đã ra khỏi cửa thành rồi. Nam tu
kia thấy hai người Diệp Mặc bước ra, lại gật gật đầu với Diệp Mặc, còn người
con gái tên Tú Nhi kia thì lại chằm chằm nhìn Diệp Mặc, cô rất muốn nhìn xem
Diệp Mặc dùng pháp bảo phi hành gì, vừa nãy lại khoác lác như vậy.
– Chúng ta còn bao lâu nữa mới đến được Mặc Nguyệt Chi Thành?
Hư Nguyệt Hoa theo bản năng hỏi một câu, cô một mình cô đơn tu luyện ở Mạc Hải
thành, nghe nói mấy người Khinh Ninh Tuyết đều đến rồi, cô sớm đã nghĩ tới
chuyện hàn huyên cùng bọn họ rồi.
Diệp Mặc nói:
– Không bao lâu nữa, tôi đoán chừng nhiều nhất là nửa ngày là có thể đến đó
được, nếu nhanh, thì cũng không đến nửa ngày.
Diệp Mặc lời này cũng là tùy ý nói ra, nhưng hai tu sĩ một nam một nữ bên
ngoài thành lại sững người lại, từ Nam An thành đến Mặc Nguyệt Chi Thành chỉ
cần thời gian nửa ngày, đây là pháp bảo phi hành gì vậy? Chẳng lẽ là phép dịch
chuyển sao?
Nam tu kia trong lòng lại càng kinh hãi, nếu như Diệp Mặc nói là sự thật, thì
tu vi của Diệp Mặc quả thực thâm sâu không thể tưởng tượng được, tu sĩ có thể
nửa ngày từ Nam An thành đến Mặc Nguyệt Chi Thành, có thể tầm thường được sao?