Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1301: Cùng nhau thăm hỏi.


Thấy Diệp Mặc rất khách khí với mình, La Vũ Kiếm thậm chí có chút được ưu ái
mà kinh sợ, một tu sĩ đại năng có thể xông vào vực thứ ba mươi sáu của Thiên
Cương Vực như này, đối với y lại khách khí như vậy, y căn bản không dám tưởng
tượng. Sau đó y cũng hiểu ra đây là chuyện gì, chắc là lúc trước do mình tiện
ra tay giúp gia quyến của Diệp Mặc đây mà.

Lúc trước y chẳng qua chỉ là tự dưng muốn giúp một chút mà thôi, sau khi hiểu
ra điều này, lúc này La Vũ Kiếm cũng có chút hối hận lúc trước không giúp đến
cùng. Lúc đó y chỉ là khâm phục Diệp Mặc có thể xông vào vực thứ ba mươi sáu
của Thiên Cương Vực, cho nên tạm thời có nhã ý giúp Tô Tĩnh Văn mà thôi, không
ngờ lại có thể kết giao với tu sĩ nghịch thiên như này.

La Vũ Kiếm mặc dù chiếm được cảm tình của Diệp Mặc, nhưng y lại cho rằng y
không thể gọi thẳng hai chữ Diệp Mặc này được. Cho nên khi Diệp Mặc nói xong,
y lại vội vàng ôm quyền nói:

– Nếu như vậy thì tôi gọi anh Diệp là được rồi, anh Diệp, vì tu sĩ Hóa Chân
của Tây Tu thành chúng tôi trong các thế lực của Tây Tích châu là nhỏ nhất,
cho nên muốn anh Diệp nhẹ tay với quan vực điện này.

Diệp Mặc hiểu được ý tứ của La Vũ Kiếm, tu sĩ Hóa Chân có nghĩa là thế lực,
một khi tu sĩ con người và các thế lực khác xung đột, thì tu sĩ Hóa Chân chính
là lực lượng mang tính quyết định. Nếu như mình giết hai tu sĩ Hóa Chân của
Tây Tu thành, thì đồng nghĩa với việc làm yếu đi lực lượng tu sĩ con người của
Tây Tu thành.

La Vũ Kiếm đến cầu xin giúp mình, nếu như bây giờ Vu Chung Thông không biết
nhìn thời cơ, y cũng uổng công tu luyện bao năm như vậy, uổng công ình là
điện chủ của quan vực điện.

Không đợi Diệp Mặc nói gì thêm, Vu Chung Thông lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho
Diệp Mặc nói:

– Diệp tiền bối, đây là sáu trăm triệu linh thạch cực phẩm và một miếng
Tiệt thổ cực phẩm. Nếu tiền bối thấy không đủ, vãn bối sẽ đi gom đủ những
linh thạch còn lại.

Mặc dù biết đồ của mình bổ sung thêm một tỉ linh thạch là đủ rồi, nhưng bây
giờ mấy người lợi hại nhất của Tây Tu thành cũng không còn, Diệp Mặc muốn giết
gã, gã quả thực cũng không có cách nào. Thiệt thòi thì thiệt thòi, so với cái
mạng nhỏ này, thì chút thiệt thỏi này cũng có là gì?

Một miếng Tiệt thổ cực phẩm chính là dược liệu mà Diệp Mặc đang cần, đây là
thứ để bố trí truyền tống trận đường dài, Diệp Mặc bây giờ đang thiếu Tiệt
thổ. Thứ này có lúc cho dù mấy tỉ linh thạch cũng không mua được, cho nên
Tiệt thổ cực phẩm Diệp Mặc tuyệt đối muốn có nó.

Diệp Mặc không chút do dự nhận lấy đồ mà Vu Chung Thông đưa cho nói:

– Cứ vậy đi, lần này tôi nể mặt La thành chủ tha cho anh một lần. Nếu không,
cho dù linh mạch dưới quan vực điện của anh, tôi cũng muốn anh đào lên.

Vốn dĩ Diệp Mặc vẫn định sau khi giết Vu Chung Thông xong, xem linh thạch
trong nhẫn trữ vật của gã có đủ hay không, nếu như không đủ, hắn sẽ trực tiếp
đào lấy mấy linh mạch cực phẩm dưới quan vực điện lên.

Vu Chung Thông mồ hôi lạnh túa ra, tiền bối này hành sự thật lạ lùng, đến linh
mạch cũng muốn đào lên. Nếu như La Vũ Kiếm không đến, mình rất có khả năng sẽ
bị chôn vùi trên đống một tỉ linh thạch này mất. Đến cả La Vũ Kiếm cũng thầm
than cách Diệp Mặc hành sự quả quyết, không chịu nửa phần thua thiệt.

– Diệp sư thúc, đây là ba miếng ngọc giản chứng thực đặt cược, một miếng của
chị Tĩnh Văn, một miếng của tôi, còn một miếng nữa của chị Ngôn Nghiên.

Nguyệt Thiền liền tranh thủ đưa cho Diệp Mặc ba miếng ngọc giản, Diệp Mặc nhìn
lướt qua ngọc giản, há có thể không biết tâm sự Nguyệt Thiền. Hắn đem ba miếng
ném cho Vu Chung Thông, lấy ra một cái nhẫn đưa cho Nguyệt Thiền, lại lấy ra
một cái nhẫn đưa cho Ngôn Nghiên.

Nguyệt Thiền vốn là vì chỗ linh thạch này, bây giờ lấy được linh thạch rồi,
lại càng vui mừng, đến ánh mắt của sư phụ cũng giả bộ không nhìn thấy. Hơn
trăm triệu linh thạch cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới, còn bây giờ cô không ngờ
lại lấy được rồi, cho dù sư phụ bây giờ cũng không giàu có bằng cô.

– Anh Diệp, không biết có thời gian không? La mỗ muốn mời anh Diệp đến phủ
thành chủ một chuyến.

La Vũ Kiếm thấy chuyện giải quyết xong rồi, lập tức lại ôm quyền nói với Diệp
Mặc.

Diệp Mặc vội nói:

– Cám ơn anh La, tôi còn có việc, không đến phủ thành chủ được rồi. Diệp mỗ
còn ở lại Tây Tu thành một tháng nữa, nếu như có việc gì, thì anh La có thể
đến nhà trọ Tây Nguyệt tìm tôi.

La Vũ Kiếm giúp mấy người Tô Tĩnh Văn, Diệp Mặc trong lòng cũng vô cùng cảm
kích, nhưng La Vũ Kiếm người ta chỉ là nhất thời giúp một chút mà thôi. Còn
mấy người Tô Tĩnh Văn đang sống hay chết, thì trong lòng y cũng không quản.
Cho nên khi La Vũ Kiếm muốn Diệp Mặc giúp đỡ, hắn chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng
làm trễ nải thời gian của hắn để đến phủ thành chủ thì hơi thừa lời rồi, hắn
cũng không rảnh rỗi đến vậy.

Diệp Mặc cũng định hai ngày sau sẽ đến Thần Thú sơn mạch một chuyến, xem tam
thần chủ kia có Băng La hay không, nếu như có, hắn cũng vừa lúc mang đi rời
khỏi Tây Tích châu. Nếu như không có, hắn cũng muốn rời khỏi Tây Tích châu
này.

La Vũ Kiếm thấy mấy người Diệp Mặc cáo từ, trong lòng cũng cực kỳ tiếc nuối, y
rất muốn kết giao với Diệp Mặc. Nhưng đối phương lại không có ý ở lại Tây Tu
thành này lâu dài, xem ra chỉ còn có cách ngày mai đích thân đến quán trọ Tây
Nguyệt thăm hỏi hắn thôi.

La Vũ Kiếm vừa mới nghĩ tới đây vừa muốn rời đi, một phi kiếm truyền thư màu
đỏ bay tới rơi trên tay y, La Vũ Kiếm cầm lấy truyền thư đọc một chút, lập tức
sắc mặt đại biến, sải bước rời khỏi, còn nhanh hơn cả Diệp Mặc.

Diệp Mặc đương nhiên nhìn thấy bộ dạng gấp gáp rời đi của La Vũ Kiếm, nhưng
cũng không để ý lắm, hắn dẫn mấy người Tô Tĩnh Văn chuẩn bị đến tiêu diệt Khê
Trung thương hội. Nhưng sau khi hắn đến Khê Trung thương hội rồi, mới biết
Mãnh Sát đã chết, Khê Trung thương hội cũng sớm tan rã rồi.

Không có ai bằng lòng ở lại Khê trung thương hội nữa, hoàn toáàn trốn đi hết.

Khi mấy người Diệp Mặc quay về quán trọ Tây Nguyệt, toàn bộ Tây Tu thành đều
truyền tin tên tu sĩ lúc trước tiến vào vực thứ ba mươi sáu vẫn chưa chết, còn
ở trong vực thứ ba mươi sáu hai tháng mới ra ngoài.

Cái này cũng không tính, tu sĩ sau khi ra ngoài, biết được Mãnh Sát đến gây
rắc rối với gia quyến, một chiêu liền giết chết Mãnh Sát. Sau đó sẽ lại đến
Khê Trung thương hội tiêu diệt, cuối cùng nếu như không phải Vu Chung Thông
của quan vực điện xin lỗi bồi thường và La phó thành chủ cầu xin, thì tên tu
sĩ tên Diệp Mặc kia đến quan vực điện cũng sẽ hủy hết, Vu Chung Thông lại càng
bị hắn giết chết.

Những tin này càng truyền đi càng xa rộng, cuối cùng lại trở thành đại thủ
chân nguyên của Diệp Mặc phóng ra dễ dàng bóp chết được tên Mãnh Sát kia.

Nhưng bất luận thế nào, có ít nhất hai chuyện là thật, thứ nhất Mãnh Sát là do
hắn giết chết, thứ hai tên tu sĩ nghịch thiên chính là ở trong quán trọ Tây
Nguyệt của Tây Tu thành.

Nếu nói nổi tiếng, bây giờ Tây Tu thành vẫn chưa nổi tiếng hơn quán trọ Tây
Nguyệt được, đến cả mấy nơi như Sinh Tử tháp, Hành Tu hội, Thiên Cương ba mươi
sáu vực, bây giơ cũng không nổi tiếng bằng quán trọ Tây Nguyệt. Chưởng quầy
của quán trọ Tây Nguyệt lại càng vui mừng hớn hở, tên tu sĩ đại năng nghịch
thiên xông vào vực thứ ba mươi sáu của Thiên Cương Vực, bây giờ lại ở chính
trong quán trọ Tây Nguyệt, vậy thì hãnh diện biết bao?

Lúc này những tu sĩ muốn trọ lại trong quán trọ Tây Nguyệt đếm không hết,
nhưng ai cũng bị quán trọ Tây Nguyệt từ chối hết. Nguyên nhân rất đơn giản,
không thể quấy rầy tiền bối tu luyện. Chưởng quầy của quán trọ Tây Nguyệt kia
lại càng sợ Diệp Mặc nhìn thấy người vào trong quán trọ này quá nhiều, lại tức
giận. Cho nên lúc này gã làm sao còn để cho những tu sĩ khác vào đây trọ được?
Trọ lại cũng không có cách nào được, muốn vào đây, thì lại càng không thể.

Cái này cũng chưa tính, quán trọ Tây Nguyệt còn chuyên phái một tu sĩ Thừa
Đỉnh đứng gần với quán trọ đó để quan sát, một khi có tiếng động gì lớn, ồn
ào, thì phải khuyên rút đi hết, đừng quấy rầy đến tiền bối đại năng trong quán
trọ Tây Nguyệt. Chưởng quầy của quán trọ Tây Nguyệt lại càng đích thân đến
quán trọ mà chỉ đạo, phòng ngừa có người đến quán trọ quấy rầy mấy người Diệp
Mặc.

Mặc dù có rất nhiều tu sĩ muốn đến gặp Diệp Mặc một chút, nhưng cũng chỉ có
thể đứng bên ngoài quán trọ Tây Nguyệt chờ đợi, muốn vào được quán trọ, thì
tuyệt đối không thể được.

Nhưng ngày hôm nay, chưởng quầy của quán trọ lại rất khó nghĩ, vì những người
đến hỏi thăm Diệp Mặc quá nhiều rồi. Thành chủ thứ hai của Tây Tu thành là
Việt Mẫn, phó thành chủ thứ năm La Vũ Kiếm, một trong hai đại hội chủ của Hành
Tu hội là Vương Tà, nghệ nhân giỏi bậc nhất của thương hội đứng đầu ở Tây Tu
thành Hành Tu hội là Ngưu Nhữ Dương cũng đến rồi, mục đích đến chỉ có một, đó
là thăm hỏi Diệp Mặc.

Những người này tới, chưởng quầy của quán trọ cũng không có quyền ngăn những
người này bên ngoài được, gã chỉ có thể mời những người này đứng ngoài chờ
đợi, để gã đi vào trong bẩm báo.

Đối với quán trọ mà Diệp Mặc có thể ở lại, thì tên chưởng quầy này mặc dù vui
mừng không ngớt, nhưng cũng không thể tùy ý đến quấy rầy người ta. Tên chưởng
quầy này vẫn còn đang do dự không biết bẩm báo và giải thích thế nào với Diệp
Mặc, thì lại nghe thấy giọng nói của Diệp Mặc truyền tới:

– Nếu như đến rồi, thì cứ để cho bọn họ vào đi.

Câu nói này của Diệp Mặc đối với tên chưởng quầy, quả thực có chút tiên âm.

Bốn người Việt Mẫn, Vương Tà, Ngưu Nhữ Dương, La Vũ Kiếm đều là những nhân vật
quan trọng của Tây Tu thành, nếu như có người dám yêu cầu bốn người này chờ
đợi, bốn người này cũng sẽ tức giận lắm rồi. Nhưng bây giờ chưởng quầy của
quán trọ Tây Nguyệt lại yêu cầu bọn họ chờ, mấy người bọn họ cũng chỉ có tức
giận một chút, ai ai cũng nói không sao cả.

May là mấy người bọn họ cũng không chờ lâu, thì chưởng quầy của quán trọ kia
cũng nói Diệp Mặc gặp bọn họ.

Mặc dù Diệp Mặc cũng đoán ra mấy người họ tại sao lại tới đây, nhưng bốn người
đến cùng một lúc, thì Diệp Mặc cũng có chút kinh ngạc.

La Vũ Kiếm quen với Diệp Mặc, y vừa đến đã giới thiệu Việt Mẫn, Vương Tà, Ngưu
Nhữ Dương.

Việt Mẫn là một nữ tu trong bốn người đó, dung mạo xinh đẹp, nói năng nhẹ
nhàng. Thoạt nhìn còn trẻ tuổi hơn Đường Mộng Nhiêu, rõ ràng là dùng linh thảo
trú nhan hoặc đan dược. Diệp Mặc không ngờ nữ tu này còn là thành chủ thứ hai
của Tây Tu thành, địa vị còn cao hơn thành chủ thứ năm La Vũ Kiếm kia nữa. Nếu
nói về tu vi, thì Việt Mẫn cũng cao hơn nhiều so với Vương Tà, cũng đã là tu
vi Hóa Chân tầng thứ bảy rồi.

Tên Vương Tà Diệp Mặc mặc chừa từng gặp, nhưng cũng đã nghe nói qua, lúc trước
hắn ở Hành Tu hội cũng được người này mời qua rồi, chỉ có điều lúc ấy hắn
không đi. Thấy ấn tượng đầu tiên về Vương Tà căn bản là không nhìn ra tuổi
tác, nếu như nhìn kỹ một chút, thì cũng sẽ phát hiện ra tuổi của gã cũng không
lớn lắm. Nhưng tu vi của người này lại là cao nhất trong bốn người, không ngờ
đã là tu vi Hóa Chân tầng thứ chín rồi.

Còn nghệ nhân Ngưu Nhữ Dương của Hành Tu hội kia, thoạt nhìn thì thành thật,
nhưng có thành thật hay không, Diệp Mặc cũng không biết được, tu vi của y cũng
là Hóa Chân tầng thứ tám rồi.

Trong bốn người thì La Vũ Kiếm không ngờ lại là tu vi thấp nhất, Diệp Mặc nghĩ
lại cũng hiểu, hắn đoán chừng La Vũ Kiếm có thể đến, là vì có quan hệ tốt với
mình. Nếu không hôm nay người đến tìm hắn cũng chỉ có ba người kia mà thôi.

Mấy người Vương Tà hàn huyên xong thì ngồi xuống, việc đầu tiên là lấy ra một
hộp gỗ màu xanh đẩy về phía trước mặt Diệp Mặc:

– Anh Diệp, đây là chút ý kết giao với anh Diệp của Hành Tu hội tôi, mong anh
Diệp nhận lấy.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.