Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1300: Chém giết Hóa Chân


Vu Chung Thông giật mình, một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ sáu như gã, tu sĩ Hóa
Chân tầng thứ ba như Mãnh Sát, hai người mà liên thủ lại, nói không chừng
khiến cho đối phương có chút kiêng kị thật. Nhưng ngay sau đó gã lại nhìn thấy
trong mắt Diệp Mặc có chút châm chọc, nhất thời trong lòng cả kinh.

Gã cảm thấy hình như Diệp Mặc đã nghe thấy truyền âm mà Mãnh Sát truyền cho
gã, Vu Chung Thông lại không dám nhúc nhích. Đến truyền âm của tu sĩ Hóa Chân
cũng có thể nghe thấy được, tên tu sĩ trẻ tuổi trước mặt này tuyệt đối là Hóa
Chân đỉnh phong rồi, thậm chí gã không cũng thể tưởng tượng được.

Thực ra nếu như Vu Chung Thông muốn liên thủ với Mãnh Sát thật, Diệp Mặc cũng
có chút kiêng kị, hắn không phải chỉ có một mình hắn. Cho dù chỉ có một mình
hắn, đối diện với Hóa Chân sơ kỳ và một Hóa Chân trung kỳ toàn lực ra tay, áp
lực cũng không phải nhỏ.

Bây giờ Vu Chung Thông do dự, Diệp Mặc cũng không có chút do dự nào, Tử Đao
cũng đã được phóng ra, Huyễn Vân Trận sát đao.

Mãnh Sát đã từng chứng kiến sự lợi hại của pháp bảo này, căn bản không dám
chậm trễ, trước khi Diệp Mặc còn chưa ra tay, Bán nguyệt bạt của y cũng đã
mang theo những mũi tên chết người màu đỏ dày đặc hướng về phía Diệp Mặc.

Mãnh Sát toàn lực xuất thủ, uy thế của Bán nguyệt bạt này lại càng kinh người,
những đường mũi tên chết người màu đỏ hết lớp này đến lớp khác xông đến. Đến
cả Vu Chung Thông đang đứng một bên cũng thầm kinh hãi, gã đã chuẩn bị tốt
rồi, một khi Mãnh Sát có thể kiên trì được, thì gã sẽ lập tức tấn công Diệp
Mặc, một khi Mãnh Sát căn bản không phải là đối thủ của Diệp Mặc, thì gã kiên
quyết không ra tay.

Lúc trước Mãnh Sát nhìn thấy pháp bảo của Diệp Mặc là một đường đao màu hồng
tím tuyệt đẹp, nhưng bây giờ y nhìn thấy lại là một đường đao vô số sắc tím,
những đường đao màu tím này không ngờ tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận, giống
như cò linh tính vậy, phong tỏa tất cả đường lui của gã.

Nếu như đỉnh đồng của y vẫn còn, bây giờ cái đầu tiên mà Mãnh Sát phóng ra
chính là đỉnh đồng của mình, nhưng đáng tiếc đỉnh đồng của y mất rồi.

Mãnh Sát vừa dốc hết sức thúc giục Bán nguyệt bạt của mình, vừa phóng ra một
lá chắn bảo vệ chân khí hạ phẩm. Y cho rằng, cho dù Diệp Mặc là Hóa Chân đỉnh
phong, mũi tên giết người của Bán nguyệt bạt cũng sẽ khiến đối phương kiêng
kị, thậm chí hồi phòng. Sau đó y chính trong khoảng thời gian này cho dù bị
thương nhưng cũng phải bắt được Tô Tĩnh Văn.

Nếu không có con tin trong tay, Mãnh Sát khẳng định y sẽ bị Diệp Mặc giết
chết.

Nhưng Mãnh Sát lại nhanh chóng cảm giác thấy không đúng, tấm lá chắn chân khí
hạ phẩm của y được phóng ra rồi, nhưng lại chậm chạp giống như lông vũ bay lên
trời.

Ngay sau đó, y cũng cảm thấy ‘vực’ của mình tan vỡ từng khúc, còn khi đợi y
kịp phản ứng, thì lại phát hiện mình hoàn toàn lọt vào ‘vực’ của đối phương
rồi. Xung quanh thân mình dường như lâm vào một vũng bùn vậy, đến cử động cũng
vô cùng chậm rãi.

Còn lúc này đường đao màu tím của đối phương cũng đã phủ đầy trời mà cuốn tới,
Mãnh Sát nhất thời hoảng hốt. Cứ như vậy, y lập tức sẽ bị đường đao màu tím
này bóp cho đến chết.

Mãnh Sát cũng không thèm để ý đến đối phương nữa, điên cuồng thiêu đốt ngụm
tinh huyết, muốn từ trong ‘vực’ của Diệp Mặc thoát thân ra ngoài. Y khẳng định
mình chưa bao giờ gặp một ‘vực’ lợi hại như này, loại ‘vực’ này căn bản không
phải đại thành, mà đã vượt khỏi đại thành rồi, nếu không không không thể nào
phá tan ‘vực’ của y như vậy được.

Thịch thịch thịch…

Sau khi mấy âm thanh vang lên, Vu Chung Thông đứng một bên mới phát hiện ra,
toàn bộ đường mũi tên chết người của Bán nguyệt bạt của Mãnh Sát đã đập mạnh
vào đại đỉnh tám cực đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Mặc, không thể gây
ra chút tổn thương nào cho Diệp Mặc.

Lần đầu tiên Diệp Mặc và Mãnh Sát đánh nhau trên quảng trường Thiên Cương.
Diệp Mặc thậm chí đến đại đỉnh tám cực cũng không phóng ra, đã đánh bại hoàn
toàn Mãnh Sát. Còn lần này hắn thăng cấp lên Kiếp Biến hậu kỳ, hơn nữa vực
cũng đã đại thành rồi, ngược lại hắn lại phóng ra đại đỉnh tám cực.

Không phải Diệp Mặc thụt lùi rồi, mà là vì lần này Mãnh Sát ra tay hoàn toàn
khác với lần trước, lần trước Mãnh Sát căn bản không coi Diệp Mặc ra cái gì,
nên không dốc hết sức ra tay, bị Diệp Mặc suýt nữa giết chết là chuyện bình
thường. Còn lần này Mãnh Sát lại coi tu vi của Diệp Mặc còn cao hơn nhiều so
với y, đương nhiên sẽ toàn lực ra tay.

Đối mặt với tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba dốc hết sức ra tay, Diệp Mặc vẫn phải
phóng ra đại đỉnh tám cực.

Sự chênh lệch giữa Kiếp Biến và Hóa Chân không phải là một điểm hai điểm, chỉ
có tu sĩ nghịch thiên như Diệp Mặc mới có thể ở mức Kiếp Biến hậu kỳ, lại
không sợ Hóa Chân tầng thứ ba một chút nào như vậy. Những tu sĩ Kiếp Biến bình
thường căn bản không cần đối kháng với Hóa Chân, sớm cũng bị giết chết rồi.

Mãnh Sát thiêu đốt tinh huyết xong, miễn cưỡng thoát ra khỏi ‘vực’ của Diệp
Mặc, nhưng cũng không thể nào còn sức mạnh bị những đường đao màu tím của Diệp
Mặc cuốn lấy.

Tấm lá chắn chân khí hạ phẩm kia của y lúc này dưới ‘vực’ của Diệp Mặc, bị mấy
đường đao màu tím kia phân tán ra công kích.

Huyễn Vân Trận Sát Đao đã thành hình, Mãnh Sát cho dù có bản lĩnh hơn nữa, lúc
này cũng không có cách nào hồi thiên được. Mấy tiếng phụt phụt vang lên, từng
đường máu tươi như bão táp trên không trung.

Mãnh Sát trơ mắt ra nhìn thân thể của mình bị đường đao màu tím kia xé rách,
khi những đường đao chết người màu tím này từ thân thể của y không ngừng tàn
sát, y bỗng nhiên hiểu ra, trong mắt lộ ta vẻ kinh hãi nhìn Diệp Mặc nói:

– Mày, mày là Kiếp…

Diệp Mặc làm sao còn có thể để cho y nói ra mình là tu sĩ Kiếp Biến? Tử Đao đã
quay lại một vòng nữa, nguyên thần của Mãnh Sát đang nằm trong ‘vực’ của hắn
lại lần nữa bị Diệp Mặc chém giết, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.

Diệp Mặc giơ tay lên, một nhẫn trữ vật rơi vào lòng bàn tay hắn. Đây là lần
đầu tiên hắn chính diện chém chết một tu sĩ Hóa Chân, Diệp Mặc biết, cho dù
hắn chưa phải là tu sĩ Hóa Chân, lúc này hắn cũng đã ở đỉnh của Tu Chân giới ở
Lạc Nguyệt rồi.

Vu Chung Thông ngây ra đứng nhìn Mãnh Sát hóa thành màn máu, sau lưng túa mồ
hôi lạnh. Một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba như Mãnh Sát, trong Thiên Cương Vực
cũng không sợ bất cứ ai. Hơn nữa lại còn là có giao tình tốt với hội chủ của
Hành Tu hội, đến phó thành chủ của Tây Tu thành cũng nể mặt y.

Nhưng loại người hung hãn như này, nửa tuần hương trước vẫn cùng gã trò chuyện
vui vẻ, dưới tay Diệp Mặc chỉ dùng vài chiêu thôi đã bị giết chết, đây quả
thực quá đáng sợ rồi.

Còn đối phương thoạt nhìn chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, có thể đơn giản giết
một tu sĩ như Mãnh Sát, cho dù có trẻ tuổi hơn nữa, thì làm sao có thể là một
Hóa Chân đỉnh phong bình thường được?

Tên tu sĩ trẻ tuổi này rốt cục từ đâu đến, quả thực quá nghịch thiên rồi.

Còn Diệp Mặc lúc này lại thu pháp bảo lại, hướng về phái Vu Chung Thông, lạnh
nhạt nói:

-Vu điện chủ, chẳng phải cửa hàng lớn ức hiếp khách chính là quan vực điện của anh sao? Lúc trước tôi hình như nghe nói phòng cao cấp trong quan vực điện không giới hạn thời gian, sao tôi quay lại, thì quan vực điện của anh lại đuổi người ta đi rồi? Là anh lắm chuyện hay là quan vực điện của anh lắm chuyện đây?

Vu Chung Thông giật mình, lúc này mới tỉnh lại, mình cũng đã đắc tội với đối
phương rồi, nếu như hắn hả hê với uy thế giết chết Mãnh Sát mà giết luôn cả
mình, trong này lại không có ai giúp đỡ, thì gã chết là cái chắc.

Vu Chung Thông cũng không khống chế được mồ hôi lạnh của mình, y hối hận rồi,
làm sao lại có thể đắc tội với loại người như này được? Nếu như người khác dám
nói gã là đồ nói dóc trước mặt gã, gã sớm đã nghiến tên đó thành thịt nát rồi.
Nhưng đối diện lại là Diệp Mặc, gã đến nửa câu phản bác lại cũng không dám
nói.

Ngoại trừ trong lòng buồn bực Diệp Mặc chuyển đánh thời gian quá dài rồi, bây
giờ Diệp Mặc hỏi, gã cũng không thể không trả lời. Vu Chung Thông sau khi hiểu
ra điều này, đành phải kính cẩn ôm quyền nói với Diệp Mặc:

D- Diệp tiền bối, vãn bối vô lễ, không ngờ lúc này lại quy định lại quan vực
điện. Cũng là vì Diệp tiền bối quá thần võ, không ngờ lại tiến vào vực thứ ba
mươi sáu, khiến quan vực điện chúng tôi tiếp đãi tu sĩ trở thành trứng chọi
đá. Chuyện này quan vực điện chúng tôi làm không tốt, xin Diệp tiền bối thứ
tội, quan vực điện bằng lòng bồi thường cho tiền bối toàn bộ tổn thất.

Diệp Mặc mặc dù trong lòng tức giận, cũng không định giết Vu Chung Thông. Tu
Chân giới vốn dĩ là mạnh hiếp yếu, mình và Mãnh Sát có thù, một khi biết mình
bị thất lạc trong Thiên Cương Vực, quan vực điện không giúp Mãnh Sát mới là
chuyện lạ.

Cho dù hắn giết Vu Chung Thông rồi, thì cũng không thay dổi được sự thực cường
giả vi tôn của Tu Chân giới này, lần sau hắn gặp phải chuyện như này, người
khác như vậy cùng vẫn ra tay với kẻ yếu.

Huống chi Vu Chung Thông là cao thủ Hóa Chân trung kỳ ở Tây Tu thành, bất kỳ
nơi nào, tu sĩ Hóa Chân cũng là cực kỳ hiếm có. Mình vừa mới giết chết Mãnh
Sát, nếu như còn giết chết Vu Chung Thông nữa, một khi gây phản cảm với Tây Tu
thành, thì cũng không phải chuyện tốt gì.

Chính vào lúc Diệp Mặc đang định để cho Vu Chung Thông bồi thường, thì Nguyệt
Thiền lại nói:

– Diệp sư thức, quan vực điện vẫn còn nợ chúng tôi hơn một tỉ linh thạch nữa,
đến bây giờ vẫn chưa trả. Tôi nghi ngờ bọn họ muốn đuổi chúng ta đi, chính là
vì muốn nuốt hết số linh thạch đó, để cho người của Khê Trung giết người diệt
khẩu.

Vu Chung Thông vốn dĩ mồ hôi túa ra đầy mình rồi, bây giờ Nguyệt Thiền lại nói
như vậy, gã lại càng sợ hãi, gã biết mình đã thành công dẫn phát sát cơ của
Diệp Mặc rồi.

Không đợi Diệp Mặc nói chuyện, Nguyệt Thiền lại tiếp tục giải thích:

— Khi Diệp sư thúc vào được vực thứ hai mươi bảy, quan vực điện thông báo sư
thúc vào được vực thứ ba mươi sáu sẽ cược 1 ăn 100, chị Tĩnh Văn đặt mười
triệu linh thạch, bây giờ bọn họ chẳng những không bồi thường tiền, đến tiền
vốn chúng tôi cũng không nhìn thấy.

– Có phải như vậy không?

Sát cơ mà Diệp Mặc vừa mới tiêu tán đi hết lại lần nữa dâng lên, Vu Chung
Thông cảm giác mình dưới loại sát cơ nồng đậm này giống như một chiếc thuyền
nhỏ không có bánh lái vậy, nhưng gã cũng không dám vận chuyển khí thể ngăn cản
lại, gã sợ mình một khi ngăn cản lại, thì sẽ khiến cho đối phương ra tay.

Diệp Mặc lúc trước không giết Vu Chung Thông là vì Tu Chân giới vốn không phải
như này, nhưng Vu Chung Thông vì không muốn bồi thường linh thạch, lại muốn
ném đá giấu tay, giết người diệt khẩu, vậy thì đừng trách hắn không khách khí.

– Tiền bối bớt giận, vãn bối cũng không có ý nuốt hết số linh thạch này, vãn
bối chuẩn bị đợi sau khi bọn họ ra ngoài rồi, thì sẽ trả lại linh thạch.

Vu Chung Thông thấy Diệp Mặc muốn động thủ, làm gì còn dám do dự nữa.

Gã hiểu một khi Diệp Mặc động thủ, đó chính là một loại lôi đình, không ngừng
không ngớt. Mãnh Sát vừa nãy chính là ví dụ điển hình nhất, chỉ trong thời
gian ngắn, Mãnh Sát đã bị Diệp Mặc giết chết.

Diệp Mặc dĩ nhiên biết đối phương nói dối, hừ lạnh một tiếng, Tử Đao đã được
phóng ra, giết tên Vu Chung Thông này, linh thạch trên người hắn được bổ sung
rồi.

– Diệp tiền bối khoan đã, La Vũ Kiếm của Tây Tu thành muốn gặp Diệp tiền bối.

Vừa lúc Diệp Mặc muốn ra tay, một đường độn quang nhanh chóng rơi vào trong,
người đến chính là phó thành chủ La Vũ Kiếm của Tây Tu thành.

La Vũ Kiếm thân người không cao, thậm chí nhìn có chút điềm đạm nho nhã.

Thấy phó thành chủ của Tây Tu thành đến, Diệp Mặc cũng không dám chậm trễ, hắn
thu Tử Đao lại, đồng thời cũng ôm quyền nói với La Vũ Kiếm:

– La thành chủ, gọi tiền bối thật sự không dám nhận, La thành chủ cứ gọi Diệp
Mặc là được rồi.

Đối với La Vũ Kiếm, Diệp Mặc cũng rất cảm kích, khi hắn đi ra ngoài, đã nghe
thấy hai tên tu sĩ Ngưng Thể nói. Mãnh Sát lần đầu ra tay, chính là La Vũ Kiếm
đã ngăn lại. Bất luận đối phương có phải là tạm thời nảy lòng tham hay không,
nhưng ân tình này Diệp Mặc không quên được.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.