Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 127: Sự rối rắm của Thiên Long Đầu.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 127: Sự rối rắm của Thiên Long Đầu.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Nam Thanh, trong đại sảnh hội nghị tráng lệ , nhưng chỉ là mấy người ngồi nói
chuyện, người đàn ông ngồi giữa tuổi khoảng trên dưới sáu mươi, một đôi mắt
ưng, lông mi lỏm chỏm, môi cực kì dày. Người này chính là ông trùm hiện nay
của Long Đầu Nam Thanh – Thiên Bạch Hạc, cũng chính là Thiên Long Đầu hay được
người trên giang hồ gọi.

Nhiều năm trước Thiên Long Đầu đã không xuất núi nữa, nhưng giang hồ chỉ cần
nghe thấy mấy chữ Thiên Long Đầu này đều để cho ông thể diện, không có bang
phái hắc đạo giang hồ nào dám đối nghịch với Thiên Long Đầu.

Không chỉ trong nước không dám, cho dù là một số hắc bang Châu Phi, Châu Âu
cũng phải e dè cái tên Thiên Long Đầu này.

Tuy nhiên sắc mặt của Thiên Long Đầu lúc này lại rất ảm đạm, hơn nữa nhìn chăm
chú vào màn hình trước mặt chậm chạp không nói gì. Trong phòng họp hội nghị
này ngoài Thiên Long Đầu ra còn có sáu người nữa.

Hai người trong đó chắc chắn Diệp Mặc quen biết, một người là cô gái ban đầu
bị hắn chém cánh tay, còn một người chính là Lang Cực. Trừ đó ra thì còn bốn
người.

Ngồi sau Thiên Long Đầu là một người đàn ông gầy nhỏ mặc đồ đỏ, tuổi khoảng
bốn mươi, mắt tam giác, chân mày rất dài, nhưng mà lúc này cũng cau mày, dường
như đang nghĩ gì đó, y chính là người mưu trí Đông Phương Tê của Thiên Long
Đầu.

Người thanh niên duy nhất còn đang uống nước thoạt nhìn có vẻ ôn nhu, ngũ quan
đoan chính, tuy rằng không được coi là đẹp trai nhưng cũng không khó coi. Tuy
rằng nhìn có vẻ anh ta bình thường nhất nhưng anh ta lại là người thần bí nhất
Nam Thanh, cũng là người tục truyền thân thủ lợi hại nhất, gã là Điểu Cường.

Về phần thân thủ của gã lợi hại bao nhiêu, không ai biết được, chỉ có Lang Cực
biết một chút. Nhưng Lang Cực chắc chắn không phải là đối thủ của y, Thiên
Long Đầu đối với gã cũng có ba phần khách khí.

Ngoài đó ra còn có một đạo cô, đạo cô này bộ dạng rất thanh tú, cô và cô gái
bị Diệp Mặc chặt đứt cánh tay ngồi cùng một chỗ, nhìn dáng vẻ thì hai người
cũng có chút quan hệ. Tuy nhiên cánh tay cụt của cô gái kia đã cố định lại,
xem ra đã làm giải phẫu gì đó. Chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, ngồi bên cạnh đạo
cô thanh tú.

Người cuối cùng lại có vẻ chất phác, nhưng trên mặt lại lộ khí chất dũng mãnh,
người này chính là tâm phúc của Thiên Long Đầu – Lý Tam Đao, cũng là Quân đoàn
trưởng lính đánh thuê của Thiên Long Đầu.

Có thể nói những nhân vật trọng yếu nhất “Nam Thanh” đều ở trong này.

Không khí có vẻ rất là yên lặng, một lúc sau Đông Phương Tê mới giãn mày nói:

– Từ video còn có Lang Cực và sự miêu tả của cô Tử Như cho thấy, Diệp Mặc này
quả thật rất lợi hại. Nhưng mà đối với quả cầu lửa và thuật tàng hình tôi có
cách nghĩ của chính mình.

Thấy tất cả mọi người đều chú ý đến lời nói của y, Đông Phương Tê nói tiếp:

– Quả cầu lửa thì tôi không nói nữa, khoa học kĩ thuật hiện nay phát triển
như vậy, tùy tiện lấy thứ gì đó ném ra biến thành quả cầu lửa cũng rất đơn
giản. Chỉ là nhiệt độ quả cầu lửa của anh ta cao như vậy, cho thấy nguyên liệu
quả cầu lửa của anh ta cũng rất đặc biệt. Còn về tàng hình, tôi nghi ngờ anh
ta có được pháp khí của môn phái tàng hình hoặc là phù khí. Bằng không một
người thực sự đột nhiên có thể tàng hình, tôi không thể tin được, đến người
của phái tàng hình cũng làm không được, thân thủ của người này quả thật rất
đáng sợ.

– Sư phụ Tuệ Yên thấy thế nào?

Thiên Long Đầu nghe xong lời của Đông Phương Tê không tỏ thái độ, một lát sau
mới hỏi đạo cô thanh tú.

Đạo cô thanh tú này lại ngâm nga nói:

– Vì chuyện này, đệ tử Tử Như của tôi đã bị thương, trả giá bằng một cánh
tay. Chuyện tôi đồng ý với anh Thiên cũng đã qua một thời gian rồi, chuyện này
tôi không có thái độ, bây giờ tôi sẽ dẫn đệ tử Tử Như cáo từ với anh.

Nói xong đạo cô này đứng lên, Tử Như thấy sư phụ cô đứng lên, cũng lập tức
đứng lên.

Thiên Long Đầu thấy đạo cô này đứng lên, lập tức liền nhíu mày, tuy nhiên
không có ngăn cản, thật lâu sau mới đứng lên nói:

– Nếu sư phụ Tuệ Yên muốn đi, Thiên mỗ không tiễn nữa, sau này còn gặp lại.

Đạo cô thanh tú tên Tuệ Yên cũng không nói thêm gì, trực tiếp đưa Tử Như rời
khỏi.

Đạo cô này rõ ràng còn lái một chiếc xe tới, xem ra sớm đã có quyết định. Mãi
cho đến sau khi lên xe, Tử Như mới kỳ quái hỏi:

– Sư phụ, sao người phải đi chứ? Chú Thiên đối với chúng ta cũng không tồi.
Hơn nữa tay của con cũng bị cái tên khốn khiếp kia chém, con còn muốn tìm hắn
báo thù.

Đạo cô thanh tú thở dài nói:

– Tử Như, con chỉ biết một mặt của Thiên Long Đầu thôi, ông ta độc ác thế nào
con hoàn toàn không thấy, ông ta có thể giết một người giết một tháng, con đã
thấy chưa?

– Lúc trước anh ta nợ hắn, vì thế ta đã nói đồng ý hắn ba việc, lần này cho
con cùng Lang Cực đi Takla Makan chặn Diệp Mặc, chính là chuyện cuối cùng, từ
nay về sau chúng ta không dính dáng gì đến.

– Nhưng mà sư phụ, chẳng lẽ con không tìm Diệp Mặc kia báo thù sao?

Tử Như lập tức hỏi, nói thật cô không thực sự cam lòng, cô luyện võ nhiều năm
như vậy, bản lĩnh toàn bộ ở trên tay, bây giờ tay cô bị hủy rồi.

– Báo thù?

Tuệ Yên lặp lại một câu, mới tiếp tục nói:

– Con cảm thấy thù này con có thể báo sao? Tên Diệp Mặc kia là người như thế
nào ta không biết nhưng con trai Thiên Long Đầu Thiên Sĩ Bình là người như thế
nào ta quá rõ ràng. Diệp Mặc giết cậu ta nhất định là do cậu ta gieo gió gặt
bão, hơn nữa con cho rằng muốn tìm Diệp Mặc báo thù dễ dàng như vậy sao?

– Vì sao ạ?

Tử Như lập tức hỏi. Suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói:

– Vừa rồi Đông Phương Tê không phải nói Diệp Mặc dùng là vật phát cháy, hơn
nữa tàng hình cũng là do nguyên nhân pháp khí mà.

Tuệ Yên lạnh lùng nói:

– Gã nói thì con phải nghe sao? Ta thấy con gần đây vì ở hồng trần hưởng thụ
quen rồi không muốn trở về, nếu như con không muốn trở về, vậy thì tiếp tục ở
lại.

– Đừng, sư phụ, con chỉ là thuận miệng nói mà thôi.

Tử Như thấy sư phụ làm thật vội vàng kêu lên.

– Nếu không cần thì đừng nói nữa. Con cho rằng tàng hình thực sự có thể làm
ra pháp khí ẩn nấp cơ thể sao? Còn có con cho rằng tại sao nhiên liệu tức thì
phát ra, hơn nữa còn trực tiếp đốt cháy thi thể sao? Không cần nói lúc đó con
ở hiện trường, đến ta cũng nhìn ra, Diệp Mặc kia dùng tuyệt đối không phải vật
cháy. Đông Phương Tê chỉ lừa mình dối người thôi, con không thấy gã đang kết
thủ ấn? Gã là một người đáng sợ, sau này đừng dây vào gã.

Tuệ Yên nhớ đến hình ảnh trong video, bây giờ vẫn còn hơi hồi hộp.

Cô không vô tri giống như người bình thường, môn phái của cô cũng thuộc loại
nhất chi của cổ võ, chỉ có điều đã xuống dốc rồi. Nhưng không có nghĩ là cô
đối với mấy cái này hoàn toàn không biết gì hết, bộ phận môn phái tàng hình
quả thật rất lợi hại, nhưng cũng không lợi hại đến mức có thể làm ra pháp khí
ẩn thân.

– Đại ca, tại sao để cô ta đi?

Lang Cực thấy Tuệ Yên và Tử Như đi thật, có chút không hiểu hỏi.

Thiên Long Đầu khoát tay không trả lời, tuy ông ta không muốn để đạo cô Tuệ
Yên đi, nhưng ông ta cũng không có bất kì lý do nào, khi mới đến giúp đỡ người
ta đã nói, chỉ cần giúp ông ta làm xong ba chuyện, bất cứ lúc nào cô cũng có
thể rời khỏi.

Hơn nữa hiện nay ông ta muốn cưỡng ép Tuệ Yên liền tất yếu trở mặt cùng cô,
lúc này đây ông ta đang kết thù với Diệp Mặc, lại trở mặt với Tuệ Yên, căn bản
không phải điều ông ta đã nghĩ.

Vốn Thiên Long Đầu thấy, Diệp Mặc chỉ là một người không quan trọng, giết hắn
quả thực như lấy đồ trong túi, chỉ là không ngờ đến hắn dũng mãnh như vậy. Đối
mặt với mười mấy tên “Nam Thanh” tinh anh, không có chút áp lực nào, giết
người như không, điều này khiến trong lòng Thiên Long Đầu nhất thời sợ hãi.

Tên Diệp Mặc kia nói muốn tới tìm ông ta, tuy ông ta không sợ nhưng hắn thực
sự có pháp khí tàng hình kia, còn có nhiên liệu quả cầu lửa, thực sự cũng
khiến Thiên Long Đầu ăn đủ. Cho nên ông ta quyết đoán từ bỏ mệnh lệnh tiếp tục
truy sát Diệp Mặc.

Huống hồ còn có một nguyên nhân chính là Thiết Giang đạo nhân đã bế quan, nói
không chừng xuất quan sẽ đột phá, nếu ông ấy thực sự đột phá nhất định sẽ tới
nơi này. Chỉ là vì để ông ta biết được thực lực mà thôi, nhưng mà ông ta cũng
không còn cách nào khác.

Điểu Cường tuy lợi hại, nhưng là người Miêu Cương, tính cách có chút hoang dã,
không phục quản giáo lắm. Quan trọng nhất là Điểu Cường vẫn chưa là đối thủ
của Nhàn đạo nhân, chứ đừng nói đến Nhàn đạo nhân sau khi đột phá.

Thiên Long Đầu bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, tình huống hiện tại là Diệp Mặc
căn bản không sợ ông ta, thậm chí thật sự còn có khả năng tìm tới cửa, con của
ông ta ai không đắc tội, sao lại cố tình đắc tội Diệp Mặc này? Nếu như đổi là
người khác Thiên Long Đầu sớm đã lấy đầu rồi

Thấy bộ dạng căm tức của Thiên Long Đầu, Đông Phương Tê lại lần nữa khẽ mỉm
cười:

– Đại ca không cần vội vã như thế, em vừa rồi đã phân tích qua, cho dù Diệp
Mặc này đến, cũng không thể làm khó “Nam Thanh” ta, huống hồ hắn còn không
nhất định dám đến. Điều này còn không phải là chuyện quan trọng, hiện tại sau
khi em thông qua phân tích sự việc, có được kết luận là, chúng ta kết thù với
Diệp Mặc càng ngày càng sâu, rất có thể chính là nhà họ Tống tạo thành.

– Điều này sao nói vậy?

Lý Tam Đao không hề nói năng gì, nghe thấy lời của Đông Phương Tê, có chút
không hiểu nói.

Đông Phương Tê trong lòng đã chắc chắn nói:

– Điều này rất đơn giản, Diệp Mặc giết Tống Thiếu Văn, đây cũng không phải là
bí mật. Hơn nữa nhà họ Tống và nhà họ Diệp luôn là đối thủ chính trị, thậm chí
là trên phương diện kinh doanh, hai nhà cũng là đối thủ. Vừa vặn khi Diệp Mặc
đi giết Tống Thiếu Đàm, gặp Sĩ Bình, có thể tưởng tượng, lúc đầu Diệp Mặc chắc
chắn cho rằng Sĩ Bình là người của Tống Thiếu Đàm, tiện tay giết

.

– Mà nhà họ Tống lại vừa vặn mượn cơ hội lôi kéo “Nam Thanh” chúng ta cùng
đối phó với Diệp Mặc, và ở trước mặt chúng ta tạo ra sự coi trọng của nhà họ
Diệp đối với Diệp Mặc. Do đó khiến chúng ta đối phó với nhà họ Diệp, bọn họ là
cam kết cho chúng ta số lượng lớn thứ tốt. Cho dù là chúng ta biết nhà họ Diệp
đối với Diệp Mặc cũng không có thay đổi, vẫn sẽ đồng ý với yêu cầu nhà họ
Tống, bởi vì điều kiện bọn họ đưa ra quá hấp dẫn người. Hơn nữa hợp tác với
bọn họ đối với chúng ta mà nói không có chút bất lợi nào, càng huống hồ chúng
ta vốn muốn giết Diệp Mặc.

– Thế thì làm sao?

Lang Cực tuy ra tay lợi hại nhưng đầu đầu óc của anh ta cũng không đần, lời
của Đông Phương Tê, anh ta vẫn có chút không hiểu.

– Vốn dĩ là không như sao, thậm chí chúng ta còn có lợi. Nhưng lại xuất hiện
biến số Diệp Mặc này, không ai biết Diệp Mặc này lại lợi hại như vậy, phỏng
chừng nhà họ Tống và nhà họ Diệp cũng không biết.

Đông Phương Tê nói.

– Ý của cậu là khiến chúng ta lập tức dừng đối phó với nhà họ Diệp.

Thiên Long Đầu lúc này xen vào một câu.

Đông Phương Tê lại lần nữa lắc lắc đầu, uống một hớp nước nói:

– Không!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.