Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 126: Dời xa.


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 126: Dời xa.

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Lâm Hối Hòa đi mua pháp khí lúc này đã trở về cùng bạn già của anh ta, tuy
Diệp Mặc đã không có hứng thủ hỏi xem anh ta mua pháp khí gì nhưng Lâm Hối Hòa
lại hưng phấn bừng bừng đem pháp khí mới mua được cho Diệp Mặc xem.

Đây là một pháp khí an thần, đặt trên đầu có tác dụng an thần thôi miên, tuy
vẻ bề ngoài tinh xảo, nhưng hiệu quả này thực sự quá kém. Nếu như không lâu
trước đây, nói không chừng Diệp Mặc còn có thể tạm thời giúp anh ta gia công
một chút, nhưng hiện tại Diệp Mặc đã mất đi hứng thú. Chỉ là thuận miệng nói
một câu, món đồ này cũng không tệ.

– Chú em Diệp, đồ của cậu cũng đã bán xong chưa? Bán xong chúng ta đi thôi.

Trong cái nhìn của Lâm Hối Hòa, đồ của Diệp Mặc có thể bán được năm ba nghìn
thì đã được lắm rồi.

Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:

– Anh Lâm, anh và bạn về trước đi, em còn có chút chuyện, sau này lại tới
thăm hỏi anh. À, chỗ này em còn có một túi lá trà, là bạn em tặng, tặng cho
anh này.

Thấy Diệp Mặc có việc, Lâm Hối Hòa cũng không quá để ý, nhận lá trà xong thì
cùng bạn già về trước.

Sau khi Lâm Hối Hòa đi khỏi, Diệp Mặc vẫn ngồi ở gian hàng của mình, cũng
không đi dạo, thần trí của hắn nhìn chằm chằm vào một tên đàn ông lạnh lùng.
Không lấy được khối đá Không Minh này, hắn tuyệt đối không cam lòng.

Khối đá Không Minh lớn như vậy, hắn thậm chí có thể luyện chế được hai chiếc
nhẫn trữ đồ vật rồi.

An Nhạn mặc dù còn có lòng muốn lên trước chế nhạo Diệp Mặc, nhưng thấy sắc
mặt Diệp Mặc không vui, vẫn còn bộ dáng đáng giận kêu cô cút đi ban nãy, ngẫm
nghĩ một lát vẫn nhịn xuống cái ý nghĩ đi chế nhạo hắn.

Diệp Mặc lại chú ý tới, tên đàn ông mua đá Không Minh kia, sau khi trả tiền
xong, không ngờ không hề trực tiếp rời đi, vẫn đi tới đi lui ở bên trong. Tuy
nhiên Diệp Mặc cũng không gấp, cho dù anh ta đi đến trời tối, hắn cũng không
thèm để ý. Hơn nữa Diệp Mặc còn chú ý đến một người đàn ông tóc dài đi theo
anh ta ở không xa chỗ anh ta, chỉ có điều hai người không nói lời nào.

Tên đàn ông kia sau khi vòng vèo hai mươi phút cuối cùng đi về phía lối ra của
hội trường, Diệp Mặc đem thần thức theo dõi anh ta, căn bản không tiến lên.
Quả nhiên tên đàn ông này bồi hồi ở lối ra một lúc không ngờ lại rời khỏi,
Diệp Mặc chú ý tới anh ta lại đi ra từ cửa an toàn, lần này người đàn ông tóc
dài cũng không rời khỏi cùng anh ta.

Diệp Mặc ngay lập tức thi triển một thuật tàng hình đi theo anh ta.

Bởi vì An Nhạn vẫn canh cánh trong lòng chueyn65 dây chuyền ngọc, ánh mắt từ
đầu đến cuối không rời khỏi Diệp Mặc, tuy nhiên sau khi cô chớp mắt một cái
lại không nhìn thấy Diệp Mặc nữa, cô còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, dụi dụi
mắt mới phát hiện Diệp Mặc đúng thật là không thấy nữa rồi. Nhất thời cô ngây
ngẩn cả người.

Cô hiện tại đã không rõ lúc nãy cô chớp mắt quá lâu hay là ảo giác của cô.

Người đàn ông lạnh lùng xách túi trên tay, đi đến bên cạnh xe Audi, nhìn xung
quanh một chút, lấy ra một điếu thuốc rồi châm thuốc, không hề vội vã rời
khỏi, nhìn dáng vẻ của anh ta dường như đang đợi người.

Nếu như là luyện khí tầng hai, nói không chừng Diệp Mặc cũng có thể giết chết
tên đàn ông này, hoặc đánh ngất tên đàn ông này lấy đá Không Minh. Tuy nhiên
hiện tại hắn căn bản không cần điều này, vốn còn cho rằng phải theo xe của anh
ta một đoạn, nếu hiện tại người này không đi, thế thì càng tiết kiệm thời gian
rồi.

Diệp Mặc trực tiếp dùng thuật tàng hình lấy đi đá Không Minh ngay dưới mắt y,
thậm chí đến một đồ thay thế cũng lười để vào.

Lấy được đá Không Minh, Diệp Mặc lập tức rời khỏi, nếu như trước khi đi Yến
Kinh không thể luyện chế ra một chiếc nhẫn trữ vật, ít nhất hắn cũng phải
chuẩn bị nguyên liệu một chút.

Tên đàn ông này còn chưa hút xong điếu thuốc, người đàn ông tóc dài kia đã đến
rồi, hai người quả nhiêu là đi cùng nhau. Hai người sau khi gặp mặt thì gật
gật đầu, người đàn ông lạnh lùng đưa tay vào trong túi, anh ta muốn lấy đá
Không Minh ra cho người đàn ông tóc dài xem.

Nhưng khi tay của anh ta tiến vào trong, khuôn mặt lập tức biến sắc, anh ta
phát hiện viên đá anh ta bỏ ra hơn hai trăm nghìn để mua đã không còn, viên đá
đó anh ta để trong túi, mà túi anh ta vẫn ôm trên tay, sao thể thể không thấy
được? Huống hố với thân thủ của anh ta, có người trộm đồ từ chỗ của anh ta,
anh ta sao không thể không biết được?

– Hứa Mộc, là chuyện gì?

Người đàn ông đến sau cũng cảm thấy không ổn, lập tức hỏi.

Tuy nhiên người đàn ông tên Hứa Mộc trong tay chỉ cầm túi, sắc mặt bất định,
cũng không lập tức trả lời.

– Chẳng lẽ vật kia đã mất hay sao?

Người đàn ông tóc dài đến sau lập tức lại một lần nữa căng thẳng hỏi, từ thái
độ và vẻ mặt của y, có thể thấy được y đối với thứ đồ đó khẩn trương nhiều cỡ
nào.

Người đàn ông tên Hứa Mộc lắc lắc đầu:

– Không phải, thứ đó vẫn còn.

Nghe xong lời của Hứa Mộc, người đàn ông tóc dài đến sau thở dài một hơi:

– Nếu thứ đó vẫn còn, cậu còn sợ cái gì, thật đúng là.

– Nhưng tôi cảm thấy thứ tôi mất nói không chừng còn quý báu gấp trăm lần thứ
này.

Hứa Mộc lại lắc lắc đầu, sắc mặt rất khó coi nói.

– Đừng lộn xộn, có thứ gì có thể quý báu hơn so với pháp khí công kích của ẩn
môn, đó chính là chúng ta mất hơn năm mươi triệu mới lấy được. Sư phụ nói chỉ
cần người bế quan trở ra, chắc chắn có thể đột phá, đến lúc đó người có thể
tới thăm hỏi Thiên Long Đầu. Cho dù là không đột phá, nhưng có cái pháp khí
này, Thiên Long Đầu cũng sẽ e dè ba phần đấy.

Người đàn ông tóc dài lập tức nói.

Người đàn ông tên Hứa Mộc nhíu mày, thật lâu sau mới nói:

– Bởi vì tôi cảm thấy thứ tôi mất đi chính là đá cảm ứng tinh thần sư phụ
nói, sư phụ nói có một loại đá, chỉ cần nhắm mắt lại cầm trên tay, dùng toàn
tâm trí để cảm nhận. Thì sẽ có thể có một loại cảm giác tinh thần ý thức phát
tán, thậm chí có thể cảm thấy rộng lớn và khôn cùng, hơn nữa còn có một loại
lĩnh ngộ thời không khó có thể nói lên lời ở trong đó. Loại đá này đối với đột
phá cảnh giới có tác dụng vô cùng to lớn.

Nói đến đây nhìn tới người đàn ông tóc dài đã có chút sợ run, thở dài một hơi
tiếp tục nói:

– Nếu như là loại đá cảm ứng tinh thần đó, nếu sư phụ có được, sự đột phá của
người nói không chừng có thể càng nắm chắc hơn, hơn nữa sau này chúng ta cũng
có thể mượn loại đá này để đột phá, loại đá khiến người ta có cảm giác rộng
lớn, quả thực chính là báu vật vô giá, anh nói có phải so với thứ chúng ta cố
ý đến mua đáng tiền hơn nhiều không?

– Không ngờ thực sự có loại đá này? Thế thì đối với sư phụ người đạo phái Cổ
Võ chân chính chẳng phải là…

Câu sau của người đàn ông tóc dài không nói ra, nhưng Hứa Mộc biết y muốn nói
gì, bởi vì nếu như viên đá đó thực sự là đá cảm ứng tinh thần, vậy thì giá
tiền tuyệt đối phải cao hơn pháp khí năm mươi triệu đó quá nhiều rồi.

Sắc mặt Hứa Mộc có chút ngưng trọng nói:

– Hẳn là không sai, bằng không người kia sao lại dè chừng viên đá kia như
vậy? Cho thấy tên đó cũng nhìn ra sự không tầm thường của viên đá đó. Chính vì
tên đó muốn mua, tôi mới hạ quyết tâm mua đấy. Đá không thấy nữa, chỉ có tên
đó có động cơ ra tay, đúng rồi, rất có thể là tên đó trộm.

– Cậu xác định không bị theo dõi?

Người đàn ông tóc dài bây giờ cũng hiểu ra, nếu như như lời Hứa Mộc nói thì
giá trị của viên đá đó quả thật lớn hơn nhiều sơ với pháp khí của môn phái Cổ
Võ mà sư phụ cố ý tìm mua.

Hứa Mộc lắc lắc đầu nói:

– Khẳng định không có, nói không chừng…

Nói đến đây Hứa Mộc theo bản năng nhìn nhìn trong hội trường, sau đó nói với
người đàn ông tóc dài:

– Chúng ta lại vào xem xét, lập tức thông báo đơn vị tổ chức hội trường đóng
cửa hội trường, nghiêm khắc kiểm tra.

Người đàn ông tóc dài nhíu mày, một lát sau mới lên tiếng:

– Làm như vậy, không phải nói cho Thiết Giang của Lạc Thương biết chúng ta đã
đến sao?

– Biết thì biết có sao nào?

– Thiết Giang của là chú Thiết và sư phụ, không phải Vũ Học Dân anh ta. Nếu
như bây giờ không phải sư phụ đang bế quan, thì Vũ Học Dân gần đây đâu kiêu
ngạo như thế, đến lời nói của chú Thiết cũng bằng mặt không bằng lòng. Chú
Thiết sớm đã lấy anh ta khai đao rồi, tạm thời để anh ta nhảy nhót vài ngày,
anh ta đã quên quyền lực trong tay anh ta là ai cho rồi.

Hứa Mộc vốn mặt mày lạnh lẽo vì giọng điệu lạnh lùng lại càng thêm rét lạnh
hơn

Người đàn ông tóc dài gật đầu.

– Gần đây họ Vũ thực sự quá mức khoa trương.

Nói xong hai người lại một lần nữa đi vào hội trường.

Tâm tình Diệp Mặc không tệ trở về phòng khám, lại thấy Lỗ Tiểu Trân đang cùng
Nhị Hổ thương lượng cái gì đó, thấy Diệp Mặc trở về, vội vàng tới chào hỏi.

– Có chuyện gì mà vui thế?

Diệp Mặc thấy hai người đều rất vui vẻ liền thuận miệng hỏi.

– Sư phụ, Tiểu Trân đã tìm được một biệt thự rồi, chỉ là đường khá xa xôi hơn
nữa giá cả cũng phải một triệu tám. Là người khác chuyển nhượng, bởi vì nhà
này phải vội chuyển đi nên chuyển nhượng, vì vậy giá cả cũng không gọi là cao.

Nghe thấy Diệp Mặc hỏi, Du Nhị Hổ vội vàng trả lời.

Diệp Mặc nghe nói đã tìm được chỗ rồi trong lòng cũng rất vui sướng, đường xa
cũng không vấn đề gì, hiện tại hắn chỉ lo nơi ấy không xa không bí mật. Lập
tức đưa chi phiếu cho Lỗ Tiểu Trân:

– Con lập tức dùng tiền đi mua biệt thự kia, càng nhanh càng tốt.

Lỗ Tiểu Trân mơ hồ nhận lấy chi phiểu, nhìn con số bên trên suýt chút nữa thì
kêu lên, sư phụ mới ra ngoài nửa ngày trở về liền mang về hai triệu, điều này
cũng quá thái quá rồi.

Tuy nhiên cô lập tức nghĩ đến lời của Diệp Mặc, nhanh chóng kéo Du Nhị Hổ đi
xử lý, nhưng mà trước lúc đi nghĩ ra gì đó, vội vàng hỏi:

– Sư phụ đưa chứng minh thư cho con đi.

Diệp Mặc khoát khoát tay.

– Dùng chứng minh thư của con, nắm lấy thời gian.

Lỗ Tiểu Trân le lưỡi, nhưng mà cũng biết tính Diệp Mặc, liền không hỏi nhiều
nữa, nhanh chóng ra ngoài giải quyết thủ tục mua biệt thự.

Diệp Mặc sở dĩ vội vàng muốn dời đi là vì chuyện hắn tới hội trường Lâm Hối
Hòa biết, mà Lâm Hối Hòa cũng biết chỗ ở của hắn, nếu là người có tâm nếu muốn
tìm được hắn cũng không phải quá khó.

Còn có chính là hôm nay có được đá Không Minh, giá trị của đá Không minh này
người khác không biết, Diệp Mặc đương nhiên biết, hắn không rõ người đàn ông
lạnh lùng kia mua đá Không Minh có cùng ý tưởng với hắn không, nhưng mặc kệ ra
sao, hắn vẫn phải dự phòng thỏa đáng.

Đương nhiên chủ yếu chính là, “Cỏ Ngân Tâm” của hắn trồng ở nơi này, tuy không
chết nhưng thấy tình hình cũng không có nhiều cơ hội sống. Ở nơi này chết còn
không bằng đổi chỗ khác, nếu như cuối cùng thực sự không được, nói không chừng
hắn thực sự có khả năng chuyển tới Ninh Hải sống.

Lỗ Tiểu Trân mới tốt nghiệp đại học không tới một năm, nhưng làm việc lại rất
lưu loát. Mới hơn một tuần, cô đã làm xong hết thủ tục. Hơn nữa nhà kia cũng
gấp gáp bán nhà, vừa qua một tuần, bọn Diệp Mặc đã chuyển tới biệt thự mới!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.