Đây cũng không phải là nắm đấm, thậm chí nói cũng không phải là cánh tay rồi,
cái này căn bản là một món pháp bảo, thậm chí là pháp bảo linh khí không dưới
cực phẩm. Một tu sĩ Hư Thần có thể đem nắm đấm của mình tu luyện tới mức khủng
khiếp như vậy, Diệp Mặc không ngừng kinh hãi.
Mặc dù Diệp Mặc biết hắn cùng đại đỉnh tám cực có thể ngăn cản được nắm đấm
của tu sĩ này, nhưng đại đỉnh tám cực hắn chỉ luyện hóa được ba tầng cấm chế
trong đó, thấy uy lực của nắm đấm này, lực phản chấn đó cũng đủ khiến hắn
trọng thương lần nữa rồi.
Trong nháy mắt, suy nghĩ của Diệp Mặc lại không phải làm thế nào để ngăn cản
được nắm đấm của tu sĩ Hư Thần này, mà là nghĩ đến “Vu Thần quyết”, Vu Thần
quyết là một môn công pháp luyện thể, sau khi hắn cướp về từ trong tay Bàng Vĩ
đã đem cho Thái Cơ. Sau khi hắn đến Lạc Nguyệt, thì cũng không nhớ đến môn
công pháp luyện thể này nữa.
Lúc này hắn đang suy nghĩ, nếu như hắn tu luyện Vu Thần quyết, thân thể cường
tráng, hắn có phải cũng có thể đánh ra một quyền thế này hay không?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Diệp Mặc biết rằng điều này căn bản không thực tế,
trong nháy mắt hắn lại muốn triệu hồi Tử Đao, chuẩn bị dùng Tử Đao để ngăn lại
nắm đấm của tu sĩ này. Nhưng khiến Diệp Mặc kinh hãi chính là, trong nháy mắt
không ngờ Tử Đao và hắn lại mất liên lạc.
Không đợi Diệp Mặc nghĩ tiếp, nắm đấm vô cùng khổng lỗ đã đến trước mặt hắn,
Diệp Mặc chỉ kịp để đại đỉnh tám cực ngăn một chút, liền bị nắm đấm đánh bay
ra ngoài.
Diệp Mặc trên không trung sau khi nôn ra một ngụm máu, trong lòng lại tỉnh táo
lại, hắn biết sức mạnh của tên tu sĩ trước mặt không hề kém hắn. Đồng thời hắn
cũng không kịp lấy lại danh dự, lập tức lại lần nữa muốn thu hồi Tử Đao lại.
Tử Đao đã bị hai đường đao màu hồng đen cuốn lấy, hai đường ánh sáng này hoàn
toàn tách rời thần thức của Diệp Mặc. Diệp Mặc biết cái bô này lợi hại, nhưng
hai đường ánh sáng kia sau khi hợp lại, cái bô đó không ngờ lại lợi hại đến
mức này, cũng là hiếm có.
Tên tu sĩ Hư Thần dường như biết Diệp Mặc không thu hồi được Tử Đao, không ngờ
khi đang quấn chặt lấy pháp bảo của Diệp Mặc, Song Sắc Hỗn Nguyên Kim Đấu tách
hai đường ánh sáng bắn về phía Diệp Mặc, đồng thời nắm đấm của gã cũng công
kích một lần nữa.
Hai đường ánh sáng đó vẫn chưa đến gần Diệp Mặc, lại bị thần thức của Diệp Mặc
cắt rời. Nhưng cho dù là như vậy, Diệp Mặc cũng cảm giác được thức hải lay
động một trận, nhất thời trong lòng lại dấy lên sự kiêng kị đối với đường ánh
sáng đỏ đen này. Đây là vì đối thủ chỉ là tách một tia ra để công kích Diệp
Mặc, nếu như gã lấy tất cả những đường ánh sáng này cộng với đường ánh sáng đỏ
đen để công kích hắn, hắn còn có thể thoải mái như vậy sao?
Mặc dù kiêng kị Song Sắc Hỗn Nguyên Kim Đấu này, Diệp Mặc vẫn rất khó chịu,
tên này còn được voi đòi tiên, nhưng muốn trói chặt được Tử Đao của hắn, thậm
chí còn phải để cho pháp bảo của hắn nhất tâm lưỡng dụng.
Lần này Diệp Mặc không đợi nắm đấm của gã đánh ra, thì hơn mười đường thần
thức cũng được phóng ra rồi. Đây là lần đầu tiên hắn phóng ra nhiều Thần thức
đao như vậy, đợi sau khi hắn phóng ra những Thần thức đao này, sắc mặt hắn lập
tức trở nên trắng bệch. Thần thức đao thật sự tiêu hao quá nhiều thần thức.
Hai đường ánh sáng màu đỏ đen của Song Sắc Hỗn Nguyên Kim Đấu bị thần thức đao
của Diệp Mặc vừa bổ tới, lập tức tan rã, tay của Diệp Mặc khẽ vẫy, Tử Đao đã
rơi vào tay của Diệp Mặc.
Tu sĩ kia thấy pháp bảo Tử Đao của Diệp Mặc không ngờ lại thoát khỏi ánh sáng
Hỗn Nguyên Kim Đấu của gã. Nhất thời trong lòng kinh hãi, không đợi y kịp phản
ứng lại, lại cảm giác thấy thức hải của mình đau nhói. Nghĩ đến lúc trước khi
sử dụng hai đường sát quang quét vào pháp bảo của Diệp Mặc, pháp bảo của hắn
dường như không bị gì. Bởi vậy có thể thấy Diệp Mặc chắc chắn có công pháp
thần thức, hơn nữa lại còn là công pháp thần thức công kích.
Diệp Mặc không đợi tên tu sĩ Hư Thần này thúc giục Song Sắc Hỗ Nguyên Kim Đấu
của gã, Tử Đao trong tay hắn đã bổ ra một đao. Hắn có chút dè chừng với Song
Sắc Hỗn Nguyên Kim Đấu của đối phương này, đường ánh sáng hai màu kết hợp kia
thật quá mức quỷ dị.
Tên tu sĩ Hư Thần kia cũng không được nhàn rỗi nữa, khi gã thúc dục Hỗn Nguyên
Kim Đấu, đồng thời cũng đánh ra một quyền.
Lần này Tử Đao của Diệp Mặc và nắm đấm của đối phương hoàn toàn đụng vào nhau.
Chỉ có điều đao thế Tử Đao của Diệp Mặc vẫn chưa bị kích phát hoàn toàn.
“Bang” một tiếng, giống như tiếng đồ vật bị gãy đứt vậy, tu sĩ Hư Thần kia
phun ra một ngụm máu, quả đấm cũng ướt đẫm máu bắn ra.
Lúc trước Diệp Mặc bị gã đánh cho hộc máu mồm, bây giờ thì lại ngược lại.
Huyễn Vân Hoa Sơn đao, cho dù không có khởi động hoàn toàn, cũng không phải
một quả đấm có thể ngăn lại được, cho dù là một nắm đấm linh khí tương đương
hàng cực phẩm, đó cũng chỉ là nắm đấm. Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, sau khi
vứt vài trận kỳ trong tay xuống, lại không phóng Tử Đao ra nữa, mà lại tiếp
tục đánh pháp quyết.
Ầm, ầm, ầm…
Năm sáu tia sét màu đen lớn bằng ngón tay cái được hắn phóng ra. Mặc dù đợt
đầu tiên chỉ có năm sáu tia, nhưng tia sét sau đó dường như vô cùng vô tận,
không đợi đợt tia sét thứ nhất đánh trúng đối phương, thì đợt thứ hai đã bổ
tới.
Những tia sét này không ngờ lại khác xa với những tia sét bình thường, lại
giống như từng thanh từng thanh lôi kiếm thật nhỏ, chỉ cần đâm trúng, lập tức
bị thương, nếu như trúng vào điểm yếu, thậm chí có thể bị trọng thương.
Ken két…
Tên tu sĩ Hư Thần căn bản cũng không ngờ Diệp Mặc lại có thủ đoạn lôi hệ công
kích này, lập tức bị vài đường lôi kiếm đánh trúng.
– Mày là tu sĩ lôi hệ, đây là “Mười một lôi kiếm” của Lôi Vân tông…
Tên tu sĩ Hư Thần này thậm chí không để ý đến vết thương trên người mình, kinh
hãi hỏi Diệp Mặc.
Diệp Mặc sao lại trả lời câu hỏi của gã được, hắn kiêng kị nhất chính là song
sắc Hỗn Nguyên Kim Đấu, hắn cảm thấy Hỗn Nguyên Kim Đấu của đối phương chưa
phát huy trăm phần trăm tác dụng, một khi đã phát huy ra, hắn thậm chí phải
chịu thiệt lớn.
Cho nên thừa dịp khi đối phương vẫn còn luống cuống tay chân, Diệp Mặc đã lại
thi triển Thần thức đao muốn khống chế ngăn cách đối phương với Hỗn Nguyên Kim
Đấu. Nhưng cho dù gã mệt mỏi sắc mặt trắng bệch, thì song sắc Hỗn Nguyên Kim
Đấu kia vẫn dưới sự khống chế của tên tu sĩ Hư Thần Vô Cực tông kia.
Diệp Mặc liên tục phóng Thần thức đao, thức hải cũng đã rất mệt mỏi, hắn thấy
thu hồi không được song sắc Hỗn Nguyên Kim Đấu của đối phương, cũng không tiếp
tục phóng Thần thức đao ra nữa, mà lại lần nữa bổ Tử Đao ra.
Lôi kiếm của hắn mặc dù lợi hại, nhưng muốn dựa vào lôi kiếm để giết đối
phương, rõ ràng là không thực tế. Dù sao Hư Thần hậu kỳ cũng cao hơn nhiều so
với cảnh giới của hắn.
Tên tu sĩ Hư Thần hậu kỳ sớm đã vô cùng kinh hãi, Diệp Mặc là một Đan vương
không ngờ lại có nhiều thủ đoạn công kích như vậy, mỗi một loại đều vô cùng
lợi hại. Tiếp tục giằng co, bản thân căn bản không có cách nào lấy lòng được.
Chỉ cần thần thức công kích của đối phương, lại khiến gã khó lòng phòng bị.
Hơn nữa vừa rồi một quyền của gã khi đấu với Tử Đao của Diệp Mặc, nắm đấm đến
bây giờ còn bị thương. Nắm đấm của gã lợi hại thế nào, chỉ mình gã biết, căn
bản chính là một linh khí cực phẩm. Hơn nữa phối hợp với chân nguyên thâm hậu
của gã, cho dù là một tu sĩ Ngưng Thể bị gã toàn lực công kích, cũng đều bị
đánh cho tan xác. Nhưng đối phương chỉ có một con dao thái rau thế kia thôi
không ngờ lại ngăn cản được, còn khiến gã thua thiệt, thậm chí nắm đấm lại bị
thương.
Cho nên gã muốn đi rồi, chỉ cần gã đi ra ngoài phát tin tức. Diệp Mặc căn bản
chạy không thoát, gã căn bản cũng không cần tự mình động thủ.
Nghĩ phải đi, gã lập tức thu hồi Hỗn Nguyên Kim Đấu lại, không đợi gã phát
động một lần công kích nữa với Diệp Mặc xong rồi đi, Diệp Mặc đã thúc giục Vô
Ảnh rồi. Kinh nghiệm chiến đấu của Diệp Mặc vô cùng phong phú, sao lại không
biết tên tu sĩ này muốn chạy trốn cơ chứ?
Vô Ảnh sớm đã ẩn nấp lâu không chút do dự xông lên, Tử Đao của Diệp Mặc đồng
thời cũng bổ ra.
Huyễn Vân Hoa Sơn đao mặc dù chỉ có thể trói buộc được tên tu sĩ Hư Thần tầng
thứ bảy này trong nháy mắt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Vô Ảnh
cũng đã đánh lén gã được rồi.
Tên tu sĩ Hư Thần này khi bị Vô Ảnh đánh đến, lập tức trong lòng biết không ổn
rồi, gã vừa bắt chặt lấy Vô Ảnh, đồng thời cũng một quyền đánh ra.
Lần này gã cũng không may mắn như lần trước, cả đời gã chỉ có ý nghĩ chạy
trốn, khí thế lập tức đã kém xuống. Còn Hoa Sơn đao của Diệp Mặc dựa vào chính
là khí thế này. Khí thế của đối phương yếu, khí thế của Hoa Sơn đao lại không
cách nào ngăn cản được. Tử Đao của Diệp Mặc và nắm đấm của gã va đập vào nhau,
nắm đấm của gã nhất thời chia năm xẻ bảy, cả cánh tay cũng nổ tan tành.
Cánh tay của tên tu sĩ Hư Thần này bị nổ tung, nhưng lại tỉnh táo khởi động
huyết độn. Trình độ lợi hại của tên tu sĩ Hư Thần tầng thứ nhất Diệp Mặc này
đến gã cũng không tưởng tượng ra được, từ trước tới giờ gã chưa gặp một tu sĩ
Hư Thần tầng thứ nhất nào lại lợi hại đến vậy, đòn sát thủ phóng ra liên tiếp.
Gã thậm chí không dám chắc, nếu như gã và Diệp Mặc tiếp tục đánh nhau, đối
phương không biết còn bao nhiêu đòn sát thủ nữa.
Gã lúc này đã không kịp nổi giận với Diệp Mặc nữa rồi, gã chỉ muốn nhanh chóng
chạy trốn. Chỉ cần gã chạy trốn được, Diệp Mặc cho dù là lợi hại hơn nữa, cũng
người có tu vi cao hơn của môn phái đến giết hắn.
Thịch…
Tên tu sĩ Hư Thần kia đụng vào trận pháp mà Diệp Mặc sớm đã bố trí, nhất thời
dừng thân hình lại. Còn Vô Ảnh và Tử Đao của Diệp Mặc lúc này lại đồng thời
đánh tới.
– Không ngờ mày còn là một đại sư trận pháp …
Tên tu sĩ Hư Thần của Vô Cực tông này cho dù chết cũng nghĩ không thông, một
Đan vương không phải nói, nhưng Đan vương này đánh nhau cũng hung hãn như vậy,
cho dù là hai thứ này đều đúng, gã miễn cưỡng có thể chấp nhận được, nhưng đối
phương lại còn là một đại sư trận pháp, khiến gã hoàn toàn bực mình, cho dù
chết cũng không xuôi.
Diệp Mặc thở ra, vừa thu thập trận kỳ lại, vừa thu lại Song Sắc Hỗn Nguyên Kim
Đan của tên tu sĩ này lại, vật này hắn cần phải nghiên cứu, chắc hẳn là một
thứ tuyệt vời.
Tên tu sĩ Hư Thần tầng thứ bảy này đúng là một tên khó giết, suýt chút nữa để
cho gã chạy thoát. Một khi gã chạy thoát được rồi, Vô Cực tông liền biết được
hắn ở đây, thậm chí còn phái cao thủ đến chặn hắn lại.
Nếu như tu sĩ Hư Thần đến, thì không nói làm gì, nhưng chẳng may là một tu sĩ
Ngưng Thể đến, hắn căn bản không còn đường sống.
Diệp Mặc bước lên thuyền của Vô Cực tông sớm đã không còn người lái, khua khua
tay nói với Cam Lang và Lạc Phi:
– Thu thuyền của mọi người lại, lên đây hết đi.
Chiếc thuyền này của Vô Cực tông là một món chân khí hạ phẩm, còn Kiếm Cốc thì
chỉ là một linh khí cực phẩm mà thôi, nếu đem so sánh, tốc độ của món chân khí
hạ phẩm này chắc chắn nhanh hơn.
Lạc Phi cùng mấy người còn lại đang ngơ ngác nhìn Diệp Mặc và tên tu sĩ Hư
Thần của Vô Cực tông kia đánh nhau, bọn họ đã bị thủ đoạn công kích xuất hiện
liên tiếp của Diệp Mặc làm cho kinh ngạc rồi. Đặc biệt là lão già Hư Thần tầng
thứ hai của Kiếm Cốc, lại càng hoảng sợ.
Y cũng giống như mấy tên tu sĩ Hư Thần của Vô Cực tông, cũng là lần đầu tiên
nhìn thấy một tên tu sĩ Hư Thần tầng thứ nhất lợi hại như vậy. Lúc trước giết
Hư Thần sơ kì thì không nói, dù sao Hư Thần giết địch cao hơn một giới cũng
rất nhiều, nhưng Diệp Mặc không ngờ đến tu sĩ Hư Thần tầng thứ bảy cũng giết
được, nhiều lắm cũng chỉ bị thương mà thôi.
Cho đến khi Diệp Mặc gọi bọn họ, mấy người bọn họ mới phản ứng lại, lão già đó
thu thuyền phi hành và thi thể chưởng môn bên cạnh mình lại, cũng lên chân khí
phi hành hạ phẩm mà Diệp Mặc chiếm được.
– Lạc Phi, thật xin lỗi, liên lụy đến cô rồi.
Diệp Mặc thấy Lạc Phi bước đến mắt hoe đỏ, không nói được một câu, liền chủ
động nói trước. Lạc Phi quả thực bị hắn liên lụy rồi, Lạc Phi ra nông nổi này,
cũng chỉ vì quen biết hắn mà thôi.
– Diệp thành chủ…
Lạc Phi cũng chỉ gọi một tiếng, liền không biết bắt đầu nói từ đâu…