Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1139: Diệp Mặc của Mặc Nguyệt


Tuy rằng thần thức của Diệp Mặc không thể quét vào trong khoang
thuyền, thế nhưng cho tới tận bây giờ bên trong vẫn chưa có người đi
ra, điều này làm cho trong lòng Diệp Mặc ổn định một chút. Nếu như
chỉ có mấy gã tu sĩ Hư Thần này, thì đúng là hắn vẫn có lòng tin
không cần phải sợ hãi.

Diệp Mặc nhặt lấy cái pháp bảo của tên tu sĩ Hư Thần vừa bị giết,
lạnh giọng nói:

– Diệp Mặc của Mặc Nguyệt, chuyên giết những tên rác rưởi Vô Cực
Tông.

Nói xong hắn căn bản là không cần đối phương trả lời, 'Tử Đao' trong
tay đã đánh ra, đồng thời cũng lén phóng xuất ra 'Vô Ảnh', hai người
đối phương đều là tu vi Hư Thần, một là Hư Thần tầng bốn, một lại
là Hư Thần tầng bảy. Diệp Mặc coi như là kiêu ngạo đến đâu thì bản
thân hắn cũng chỉ là Hư Thần tầng một mà thôi.

Từ sau lần 'Vô Ảnh' tấn cấp lên màu vàng, thì Diệp Mặc còn chưa có
dùng nó để đối địch lần nào.

– Thì ra là mày…

Tên tu sĩ Hư Thần sau khi nghe được tên của Diệp Mặc, con mắt liền đỏ
lên, không nói thêm tiếng nào, lập tức lấy ra một pháp bảo hình quả
trứng.

Là một tu sĩ Hư Thần, thì y cũng có biết một số sự tình của cao
tầng trong Vô Cực Tông rồi, đệ tử thiên tài Viên Quan Nam của tông môn
y chính là bị cái tên Diệp Mặc này giết. Bây giờ Diệp Mặc lại tự
đưa đến trước mặt y, y đâu còn có thể khoan dung nữa?

Đây là lần đâu tiên Diệp Mặc thấy loại pháp bảo này, nó quả thực
là giống như cái bô vậy. Sau khi tên tu sĩ Hư Thần kia lấy ra pháp
bảo hình quả trứng, thì từ hai đầu của pháp bảo đó lập tức bắn ra
hai luồng sáng màu đỏ thẫm. Đao quang mà Diệp Mặc đánh ra bị hai
luồng sáng này quét qua, không ngờ lập tức ảm đạm đi. Ngay cả 'Tử
Đao' trong tay của hắn cũng run lên, thiếu chút nữa là đã làm rớt
rồi.

Trong lòng Diệp Mặc thầm e ngại, lập tức phát ra một đạo 'Thần
thức đao', lại lần nữa nắm chặt lấy 'Tử Đao' trong tay, thế nhưng
lại không có cách nào đánh ra thêm một chiêu 'Huyễn vân Hoa Sơn đao'
nữa.

– A…

Tên tu sĩ Hư Thần hậu kỳ thấy pháp bảo của mình không thể làm rơi
'Tử Đao' trong tay Diệp Mặc, thì liền kinh ngạc ‘A’ lên một tiếng,
nhưng lại lập tức cười lạnh:

– Mày có thể giữ chặt được cây thái đao đó dưới công kích của
'Song sắc Hỗn Nguyên kim đấu' của tao, coi như là mày cũng có chút
bản lĩnh. Thế nhưng nếu đã dám giết đệ tử Vô Cực Tông chúng tao,
thì tao sẽ ày biết cái gì gọi là hối hận.

Hóa ra đó là 'Song sắc Hỗn Nguyên kim đấu', thảo nào mà nhìn giống
như là cái ‘bô’ vậy. Diệp Mặc không đợi tên tu sĩ Hư Thần hậu kỳ tiếp
tục phát ra công kích, liền nhấc 'Tử Đao' trong tay lên đánh ra liên
tiếp mười ba đao.

Ánh đao màu tím của 'Tử Đao' trong nháy mắt đã bao vây lấy tên tu sĩ Hư
Thần tầng bảy rồi, nhưng tên tu sĩ Hư Thần tầng bảy vẫn không có
chút e ngại nào, liền cười nhạt một tiếng:

– Chút tài mọn mà thôi.

Nhưng mà mục tiêu của Diệp Mặc cũng không phải là y, mà chính là
tên tu sĩ Hư Thần tầng bốn. Cho dù bản thân hắn có thể giết tên tu
sĩ Hư Thần tầng bảy thì cũng không phải là chuyện có thể làm trong
một chốc một lát, cho nên trước tiên hắn phải giết tên tu sĩ Hư Thần
tầng bốn trước đã.

Vì thế Diệp Mặc mới dùng cả 'Huyễn vân phân liệt đao', 'Huyễn vân
hình ý đao', và 'Huyễn vân trận sát đao' để vây khốn tên tu sĩ Hư
Thần tầng bảy, sau đó nhanh chóng ra tay đánh về phía tên tu sĩ Hư
Thần tầng bốn.

Tên tu sĩ Hư Thần tầng bốn vốn cũng đã lấy ra pháp bảo của mình,
đó cũng là một pháp bảo có hình dạng một cây đao. Thế nhưng vẻ
ngoài đẹp hơn thái đao của Diệp Mặc nhiều. Y lấy ra pháp bảo của
mình, đó là vì y có dự định liên thủ cùng tên tu sĩ Hư Thần tầng
bảy kia vây giết Diệp Mặc. Một đao lúc trước Diệp Mặc chém chết tên
đồng bạn tu sĩ Hư Thần tầng ba, khiến y có chút e ngại Diệp Mặc.

Thế nhưng không đợi hắn sử dụng pháp bảo, 'Huyễn vân Hoa Sơn đao' của
Diệp Mặc đã đánh tới y rồi.

Tuy rằng y không thấy rõ một đao vừa rồi của Diệp Mặc, thế nhưng
cũng có thể hiểu rõ một đao đó nếu không lấy được mạng của mục
tiêu thì sẽ không ngừng lại. Bản thân y không có 'Song sắc Hỗn Nguyên
kim đấu', vì thế không đợi 'Tử Đao' của Diệp Mặc xuất hiện trước
mắt y, thì y cũng biết một đao kia đã được đánh ra rồi, cho nên y
cũng nhanh chóng lấy ra một lá chắn vuông màu đen.

Một đao kia của Diệp Mặc lúc trước đã gây cho y chấn động quá lớn,
hơn nữa y cũng không thể ngờ rằng trong lúc Diệp Mặc và sư huynh của
y tranh đấu với nhau, vậy mà Diệp Mặc vẫn có thể quay sang đánh lén
mình.

Trường đao của tên tu sĩ Hư Thần tầng bốn cũng đánh ra, liền xuất
hiện một mũi nhọn dài đến mấy trượng, dường như muốn chặt ngang
giữa Diệp Mặc và 'Tử Đao' vậy.

Diệp Mặc biết rằng đây không phải là đao kỹ, mà là pháp thuật. Thế
nhưng cho dù biết đây là pháp thuật, 'Tử Đao' của Diệp Mặc cũng
không ngừng lại chút nào cả.

'Huyễn vân Hoa Sơn đao' đã được hắn đánh ra. 'Tử Đao' còn chưa biến
thành vô số đao quang, thì đã va chạm với trường đao của tên tu sĩ kia
rồi.

Chát.

Một thanh âm vang lên, ánh tím bắn ra khắp nơi, đao quang màu trắng của
tên tu sĩ kia cũng biến mất hoàn toàn, thế nhưng một đao của Diệp
Mặc đã bị cản lại rồi.

Diệp Mặc kêu lên một tiếng đau đớn. Nhưng cũng không thu hồi 'Tử Đao'
lại, mà lại lần nữa đánh ra, tên tu sĩ kia cũng cực kỳ phẫn nộ,
toàn lực điều động tấm chắn hình vuông đen thui phía trước.

Bành…

Một tiếng nổ vang lên, 'Tử Đao' của Diệp Mặc đánh thẳng vào tấm
chắn của tên tu sĩ kia, khiến y phun ra một ngụm máu tươi. Tấm chắn
màu đen trong tay nhất thời trở nên ảm đạm, không đợi Diệp Mặc đánh
ra đao thứ ba, thì trong tay của y đã xuất hiện một tấm bùa.

Lá bùa vừa được lấy ra, lập tức phát nổ, một tia sét to như cánh
tay từ lá bùa bắn thẳng về phía Diệp Mặc.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, căn bản là chẳng thèm quan tâm đến
tia sét kia, nếu như là loại bùa khác, thì có thể hắn còn lo lắng
một chút. Nhưng loại bùa ‘Lôi kích phù’ này thì đừng nói là một
lá, cho dù là bảy tám lá cùng phát ra một lúc, hắn cũng sẽ không
chút nhíu mày. Lúc trước hắn độ kiếp thì tia sét yếu nhất cũng
mạnh hơn loại ‘Lôi kích phù’ này một chút. Loại 'Lôi kích phù' này
đối với tu sĩ Hư Thần hậu kỳ bình thường cũng vẫn có thể gây
thương tổn một chút, nhưng đối với hắn thì lại chẳng có chút tác
dụng nào.

Thấy Diệp Mặc không thèm để ý đến lá bùa mình phát ra, mà lại
tiếp tục đánh ra một đao khiến tên tu sĩ Hư Thần tầng bốn hết sức
khó hiểu, chẳng lẽ là hắn muốn tìm chết. Hắn giết được mình rồi,
chẳng lẽ còn có thể hứng chịu được một đạo 'Lôi kích phù' này
sao?

Ngay khi Diệp Mặc vừa đánh ra một đao nữa, trực giác của hắn liền
cảm thấy có sự nguy hiểm. Thế nhưng Diệp Mặc căn bản là không có ý
định thu đao lại, vì trong nháy mắt hắn đã hiểu được cảm giác nguy
hiểm mà hắn cảm thấy không phải đến từ đạo 'Lôi kích phù' này mà
là từ tên tu sĩ Hư Thần tầng bảy đang bị 'Huyễn vân trận sát đao'
của hắn trói buộc ở đằng kia. Ngay lập tức hắn liền lấy ra đại
đỉnh tám cực, cho dù là bị thọ thương thì cũng phải giết tên tu sĩ Hư
Thần tầng bốn này đã.

Phụt'Tử Đao' của Diệp Mặc lần này đã hoàn toàn đánh trúng tên tu
sĩ Hư Thần tầng bốn, trong mắt của tên tu sĩ Hư Thần tầng bốn này
hiện lên một tia ảm đạm, phun một ngụm máu lên mui thuyền, từ trên
không trung vô lực rơi xuống.

Mà trong nháy mắt này Diệp Mặc cũng phun ra một ngụm máu tươi, đồng
thời 'Đại đỉnh tám cực' phát ra từng trận âm thành ‘Oong, Oong…’.
Diệp Mặc biết đây là kết quả của việc chịu một kích đánh lén của
tên tu sĩ Hư Thần tầng bảy.

Thời gian hắn đánh lén tên tu sĩ Hư Thần tầng bốn đến khi hoàn toàn
giết được đối phương cũng không phải là ngắn. Nhưng cũng chỉ trong
chốc lát thời gian này mà tên tu sĩ Hư Thần tầng bảy kia cũng đã
thoát khỏi 'Huyễn vân trận sát đao' để quay sang đối phó với chính
hắn rồi.

Diệp Mặc nuốt một viên đan dược, quay đầu lại lạnh lùng nhìn tên tu
sĩ Hư Thần tầng bảy, hắn thực sự đã nổi giận rồi. Lúc nãy hắn
đã bố trí một trận pháp cấp bốn, tuy rằng chỉ là trận pháp cấp
bốn thôi, thế nhưng Diệp Mặc nghĩ rằng cái trận pháp cấp bốn này
nói không chưừng lại có thể giúp hắn chuyển bại thành thắng ở thời
điểm mấu chốt cũng nên.

– Đúng là Diệp thành chủ.

Lạc Phi nhìn thấy Diệp Mặc, mắt cô liền đỏ lên. Tuy rằng quan hệ
giữa cô và Diệp Mặc cũng không có thân thiết cho lắm, thế nhưng so
với người khác, thì Diệp Mặc càng cho cô nhiều cảm giác thân thiết
hơn. Ngày đó Diệp Mặc cứu cô khỏi tên đàn ông mặt người dạ thú,
lại đưa cô tới thành Lạc Nguyệt, giờ đây khi đang sống tha hương thì
lại lần nữa gặp được hắn, cái loại cảm giác thân thiết này càng
mãnh liệt hơn.

– Cam sư huynh, anh không sao chứ? Thật là tốt quá rồi.

Khi nhìn thấy Cam Lang, hai đệ tử Kim Đan liền mừng rỡ tiến đến ân
cần thăm hỏi.

– Cam Lang bái kiến Kiệt sư thúc, Miêu sư đệ, hai vị sư muội, chưởng
mồn hiện giờ có khỏe không?

Cam Lang chào hỏi tất cả mọi người rồi vội vã hỏi.

Lúc trước Diệp Mặc một đao đã chém chết một tên tu sĩ Hư Thần tầng
ba, vì thế trong mắt của Cam Lang, thì hắn ít nhất đã có tu vi Hư
Thần đỉnh rồi, cho nên anh ta lại không có lo lắng cho Diệp Mặc.

– Cam sư huynh, chưởng môn… chưởng môn… người… người đã quy tiên rồi.
Hiện tại chưởng môn nhân là Phi sư tỷ, chưởng môn yêu cầu chúng ta sau
này phải nghe lời Lạc Phi sư tỷ…

Cô gái ít tuổi nhất có chút đau thương nói.

Vành mắt Cam Lang nhất thời đỏ lên, từ nhỏ y đã gia nhập vào Kiếm
Côc, bất luận là y học ‘Kiếm đạo’, hay là học ‘Nhân đạo’ thì cũng
đều có chưởng môn ở một bên tận tình chỉ bảo. Chương môn dạy y rằng
muốn biết được đạo của kiếm, thì trước tiên phải học đạo làm
người đã.

Thế nhưng kiếm đạo của y còn chưa thành công, chưởng môn giờ đây đã
quy tiên mất rồi.

– Cam sư huynh, anh cũng không cần quá đau lòng, Kiếm Côc sau này còn
phải dựa vào tay chúng ta mà phát triển, hiện tại việc chúng ta
cần làm chính là đừng để chưởng môn ở dưới cửu tuyền phải thất
vọng.

Lạc Phi lúc này đã tỉnh lại từ trong kích động khi nhìn thấy Diệp
Mặc, vội vã an ủi Cam Lang.

Cam Lang lập tức đáp lại:

– Hiện tại người đã là chưởng môn của Kiếm Cốc rồi, nghìn vạn lần
không nên gọi tôi là sư huynh nữa.

Lạc Phi gật đầu:

– Vậy cũng tốt, sau này mọi người hãy gọi tôi là chưởng môn sư tỷ,
nếu cứ chưởng môn chưởng môn mãi, thì có vẻ có chút xa lạ.

Lạc Phi từ lâu đã không còn là một cô gái ngây thơ nữa rồi, trong
lòng cô hiểu rõ, nếu như muốn Kiếm Cốc được phát dương quang đại,
thì không chỉ dựa vào mấy câu nói là có thể làm được. Hiện tại tu
vi của cô còn quá thấp, nhưng là có một số việc không thể làm
giống như trước đây nữa rồi, cái cần quy củ thì phải quy củ, cái
không cần theo quy củ thì vẫn phải cố mà làm theo quy củ.

– Cam sư huynh, vị tiền bối lợi hại kia là người đi cùng anh sao?
Hắn là ai vậy?

Cô gái ít tuổi nhất chỉ vào Diệp Mặc nghi hoặc hỏi.

Cam Lang cũng trả lời với giọng nói rất tôn kính:

– Vị tiền bối này chưởng môn sư tỷ có quen biết đó, chính là Đan
Vương thất phẩm đạt danh hiệu đệ nhất trong đại hội Đan Vương của Đan
thành, Diệp Mặc tiền bối. Ngài biết được Vô Cực Tông giận chó đánh
mèo với Kiếm Côc chúng ta, nên lập tức đã cùng tôi đi tới đây.

– Hóa ra là Đan Vương tiền bối…

Tên thanh niên Kim Đan tầng sáu cũng dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm
chằm vào Diệp Mặc, tuổi của Diệp Mặc thoạt nhìn thì cũng không
lớn hơn so với bọn họ, nhưng đã là một Đan Vương rồi, lại còn có
thực lực có thể giết hai gã tu sĩ Hư Thần nữa.

– Thật là lợi hại.

Tu sĩ Hư Thần trưởng lão của Kiếm Cốc kinh hãi than một tiếng, lúc
trước y không đoán được thân phận Diệp Mặc, thế nhưng cũng nhìn ra
được tu vi Diệp Mặc chỉ có Hư Thần tầng một, vậy mà không chỉ đã
giết hai tên tu sĩ Hư Thần tầng ba và tầng bốn, thậm chí còn liều
mạng với một tên tu sĩ Hư Thần tầng bảy.

Lúc này ánh mắt của tên tu sĩ Hư Thần tầng bảy vô cùng phẫn nộ
nhìn về phía Diệp Mặc, Diệp Mặc vừa nuốt vào một viên đan dược, y
đã lại lần nữa xuất ra 'Song sắc Hỗn Nguyên kim đấu'. Lần này 'Song
sắc Hỗn Nguyên kim đấu' phóng xuất ra hai luồng ánh sáng màu hồng
chói mắt, sau đó xoắn vào nhau lao về phía Diệp Mặc.

Còn tên tu sĩ Hư Thần cũng lao thẳng vào Diệp Mặc đánh ra một quyền
chứ không có lấy thêm loại pháp bảo nào ra.

Một quyền bình thường, nhưng lại khiến Diệp Mặc cảm giác được khí
lưu quanh thân có chút hỗn loạn, trong nháy mắt nắm tay của tên tu sĩ
Hư Thần liền biến ảo thành một thiết chùy dài nửa trượng vô cùng to
lớn, cái thiết chùy này còn chưa có tới trước mặt Diệp Mặc, thì
cảm giác bị áp bách đã truyền đến rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.