Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1109: Kéo thêm đồng minh


Lúc này một gã tu sĩ Nguyên Anh tầng một của Vô Cực Tông đang nắm
chặt nắm tay lại, nghiến răng nghiến lợi thì thào:

– Hóa ra chính là mày đã trộm đi 'Tử Quỳ Hỏa'.

– Thiên Nhai, cái gì bị y lấy đi?

Lúc này một gã tu sĩ Ngưng Thể ở bên cạnh y nghi ngờ lên tiếng hỏi.

Tu sĩ Nguyên Anh kia nghiến răng nghiến lợi nói với giọng căm hận:

– Sư phụ, lúc trước con chẳng phải đã nói với người, cái tên Lạc
Tiểu Mặc kia chính là kẻ con gặp được bên trong 'Sa nguyên dược cốc'
sao. Lúc đó 'Tử Quỷ Hỏa' xuất thế, cũng không chú ý cái tên họ
Lạc kia. Sau đó 'Tử Quỷ Hỏa' lại biến mất dưới đáy hồ, con còn
tưởng rằng bị ‘Tam nhãn tử Oa’ (con ếch ba mắt) đoạt đi rồi, hóa ra
lại là bị tên kia trộm mất.

Hiển nhiên tên tu sĩ Nguyên Anh này là Đổng Thiên Nhai mà Diệp Mặc đã
gặp ở trong 'Sa nguyên dược cốc', Đổng Thiên Nhai cũng là một đệ tử
thiên tài của Vô Cực Tông, được xếp gần với Viên Quan Nam. Trước đó y
còn chưa có tấn cấp lên Nguyên Anh, còn là đệ tứ của Kim Đan danh nhân
đường. Mà y cũng là một kẻ ái mộ Văn Thái Y, vì thế khi Viên Quan
Nam chết đi, y cũng chẳng có bao nhiêu thương tâm, thậm chí trong lòng
còn có chút hưng phấn.

– Con nói chính là 'Tử Quỳ Hỏa' trong tay Lạc Tiểu Mặc sao ….

Tên tu sĩ Ngưng Thể là sư phụ của Đổng Thiên Nhai nói đến đây thì
đột nhiên ngưng lại, quay ra ôm quyền nói với một gã tu sĩ khác:

– Hóa ra là Điền sư huynh của Lôi Vân Tông đại giá quan lâm, không biết
anh Điền vì sao rảnh rỗi lại tới Vô Cực Tông của tôi?

Điền Cực cũng ôm quyền không chút khách khí nào, mà là trầm giọng
nói rằng:

– Tên tu sĩ ở trên 'Mười hai bậc Đan Vương' mà anh đang nói tới cũng
không phải gọi là Lạc Tiểu Mặc, mà tên thật của y gọi là Diệp
Mặc.

– Diệp Mặc?

Đổng Thiên Nhai cùng sư phụ y đều nghi hoặc hỏi lại một câu:

– Y nếu đã tham gia đại hội Đan Vương, lại có thực lực mạnh như
thế, vì sao cần phải thay tên đổi họ?

– Hắc hắc, y phải giả trang là bởi vì y sợ Vô Cực Tông các anh tìm
tới y gây phiền phức.

Điền Cực cười hắc hắc, giọng nói mang theo chút ý vị sâu xa.

Sắc mặt của Sư phụ Đổng Thiên Nhai có chút không được tốt nhìn Điền
Cực nhàn nhạt nói:

– Đối với loại tu sĩ thiên tài như Lạc Tiểu Mặc này, Vô Cực Tông
tôi hận không thể mời y về làm cung phụng, thế nào lại tìm Lạc đan
sư gay phiền phức, anh Điền đừng nói đùa.

Đích thực là hiện giờ hầu hết các môn phái đều hận không thể nịnh
bợ Lạc Tiểu Mặc, cầu hắn về làm cung phụng, Vô Cực Tông làm sao có
thể đi tìm hắn gây phiền toái? Tu sĩ Ngưng Thể của Vô Cực Tông nghĩ
rằng Điền Cực nói như vậy hình như là không có ý tốt.

Điền Cực tựa hồ như không nghe được ý tứ của sư phụ Đổng Thiên Nhai,
mà lại thản nhiên nói tiếp:

– Bởi vì đệ nhất đệ tử thiên tài của môn phái các anh là Viên Quan
Nam bị chính Diệp Mặc giết chết, y ở Vẫn Chân Điện dùng một cái
tên giả là Ninh Tiểu Ma giết Viên Quan Nam, khi ra ngoài thì được Cảnh
Anh Ly của Huyền Âm Các bao che nên mới tránh được bị truy trã…

Điền Cực căn cứ vào quan hệ của Cảnh Anh Ly và Diệp Mặc nên đoán
rằng cô bao che cho y, về phần có phải thật hay không y căn bản là
không có rảnh để tính toán.

– Cái gì…

Gần như khi Điền Cực vừa mới dứt lời thì đã có đến mấy người kinh
ngạc thốt lên.

Văn Thái Y vừa kêu lên, lại thấy Điền Cực nhìn về phía mình, cô
liền biết biểu hiện của mình không đúng, vội vẽ điều chỉnh lại vẻ
mặt phẫn nộ.

Sắc mặt của Sư phụ Đổng Thiên Nhai biến hóa mấy lượt, rồi mới nhìn
Điền Cực nới:

– Anh Điền, vì sao đột nhiên lại nói cho chúng tôi biết chuyện này?

Y vẫn có chút hoài nghi đối với chuyện này, y sợ đây là chuyện xấu
của Lôi Vân Tông. Tên Lạc Tiểu Mặc kia dù là luyện đan lợi hại, nhưng
không có nghĩa là tu vi y cũng lợi hại, Viên Quan Nam là đệ tử thiên
tài của Vô Cực Tông, hơn nữa tu vi của y đã là Nguyên Anh tầng năm,
có rất ít người cùng cấp có thể giết được y. Lạc Tiểu Mặc bất
quá cũng chỉ là Nguyên Anh tầng năm, làm sao có thể giết được Viên
Quan Nam?

Khác với sư phụ của Đổng Thiên Nhai, Văn Thái Y vừa nghe thấy lời
Điền Cực nói, thì cô đã biết y nói sự thực rồi. Sư huynh Viên Quan
Nam khẳng định là bị Lạc Tiểu Mặc, cũng chính là Ninh Tiểu Ma hay
cũng có thể gọi là Diệp Mặc kia giết chết. Cô vô thức nhìn Diệp
Mặc còn đang luyện đan ở 'Mười hai bậc Đan Vương', bỗng nhiên lại
buông lỏng nắm tay.

Diệp Mặc là ai, cô đương nhiên rất rõ ràng, nếu như không phải Điền
Cực nói, cô tuyệt đối không nghĩ ra Diệp Mặc không chỉ trở ra từ
Vẫn Chân Điện, lại còn làm cho nàng đi thăm dò cái tên Bác Dung, hơn
nữa còn tra đến tận ‘An bắc tam ma’.

– Bởi vì Điền Ngạo Phong của Lôi Vân Tông chúng tôi cũng là bị y
giết chết, tôi và tên họ Diệp này cũng có thù giết chết đệ tử,
nếu tôi không giết y thì không thể nào an lòng.

Điền Cực nghiến răng nói từng chữ một, hiển nhiên thù hận của y
đối với Diệp Mặc cũng đã ăn vào tận trong xương tủy.

– Sự tình của việc này rất trọng đại, mời anh Điền đợi một chút.

Sư phụ của Đổng Thiên Nhai nói xong liền vội và đi ra ngoài.

Điền Cực biết, y là đi về phía cao tầng của môn phái để bẩm báo,
vì thế y cũng không có nóng vội. Y tin tưởng Vô Cực Tông chỉ cần tra
một chút là có thể biết lời y nói là thật, như vậy thì Vô Cực
Tông này cũng đã xác định là một đồng minh của mình rồi.

Khi thấy Diệp Mặc lấy ra 'Tử Quỳ Hỏa', trong nháy mắt Ninh Khinh
Tuyết bỗng cảm giác được khí lực toàn thân của mình đều mất hết, cô
tuy rằng cảm giác được cả người mềm nhũn ra, nhưng nội tâm lại hết
sức yên ổn. Diệp Mặc có mồi lửa kỳ dị mà đến bây giờ mới lấy ra,
nói rõ rằng lúc trước anh ấy căn bản là không có dùng toàn lực.

Hiện tại anh ấy lấy ra mồi lửa kỳ dị, hiển nhiên biểu lộ là anh
ấy chí ít có thể lên tới 'Đan bậc' thứ năm, nói cách khác anh ấy
ít nhất là một Đan Vương nhị phẩm.

Đan Vương nhị phẩm? Trong lòng Ninh Khinh Tuyết chấn động, cô ở Nam An
Châu lâu như vậy, đương nhiên cũng biết giá trị của một Đan Vương nhị
phẩm. Coi như là Phiêu Miểu Tiên Trì của cô cũng chỉ có một Đan Vương
nhất phẩm mà thôi, nhưng lại được đối xử giống như là bảo bối. Một
Đan Vương nhị phẩm có giá trị thế nào thì có thể nghĩ được rồi.

Bỗng nhiên trong lòng Ninh Khinh Tuyết có một chút đau buồn, nếu Diệp
Mặc đã là một Đan Vương nhị phẩm rồi, vì sao còn không sớm tới
Phiêu Miểu Tiên Trì đón cô? Một Đan Vương nhị phẩm hoàn toàn có thể
đưa cô rời đi rồi, hơn nữa Phiêu Miểu Tiên Trì sẽ không có bất kỳ
cản trở nào.

Thế nhưng rất nhanh cô đã đem ý niệm này vứt ra khỏi đầu, Diệp Mặc
không có đi đón cô, nhất định là anh ấy có nỗi khổ riêng.

Lúc này thấy Diệp Mặc lấy ra 'Tử Quỳ Hỏa', trong mắt Trịnh Kha Nhân
hiện lên một tia ngạc nhiên, thế nhưng bà lập tức nhíu mày một chút,
sau đó nhìn Ninh Khinh Tuyết một cái rồi bỗng nhiên nói:

– Các con rời đi trước đi.

– Vâng thưa sư phụ.

Ninh Khinh Tuyết ước gì được sớm rời khỏi đây lâu rồi, sư phụ cho cô
áp lực thật sự là quá lớn.

Hoàng Thiên vội vàng đi theo Ninh Khinh Tuyết, cô và mấy trưởng lão ở
cùng một chỗ, cũng có cảm giác được chút áp lực. Vẫn là ở bên sư
phụ và các chị em của mình là tốt nhất, muốn nói cái gì thì nói
cái đó.

Không đợi Ninh Khinh Tuyết đi tới chỗ của mình, Hoàng Thiên liền ôm
lấy cánh tay Ninh Khinh Tuyết mà nói:

– Chị Khinh Tuyết, Lạc Tiểu Mặc kia của chị hóa ra lại là một Đan
Vương, vậy sau này chị đừng quên em đó nha. Nhớ kỹ cấp cho em 'Thảo
hoàn đan', 'Hư lạc đan', ‘Sinh Nguyên Đan’…

Ninh Khinh Tuyết cười khổ, không biết làm sao, nhìn Hoàng Thiên đáp
lại:

– Những đan dược này cần những linh thảo rất quý hiếm, nếu có thì
chị khẳng định sẽ bảo anh ấy luyện chế cho em.

– Em biết chị Khinh Tuyết đối với em tốt nhất mà, vừa rồi em cũng
muốn liều mạng giúp đỡ chị.

Hoàng Thiên lập tức vui vẻ ra mặt.

Chờ Ninh Khinh Tuyết và Hoàng Thiên hai người rời đi rồi, lúc này
Trịnh Kha Nhân sư phụ của Ninh Khinh Tuyết mới đi tới chỗ ghế ngồi
của mấy vị trưởng lão, trước tiên thi lễ sau đó mới nhỏ giọng hỏi:

– Trì sư thúc, người tìm con có việc gì?

Vị trưởng lão gọi là Trì sư thúc là một nữ tu trung niên thoạt nhìn
cũng rất mi thanh mục tú, cũng đã là một tu sĩ tu vi Ngưng Thể. Cô
thấy Trịnh Kha Nhân đi tới, liền bảo cô ta ngồi xuống, lúc này mới
nhẹ nhàng nói:

– Kha Nhân, đệ tử của con là Ninh Khinh Tuyết có phải là không có
bao nhiêu hảo cảm đối với Phương Chủng Sư phải không?

Sắc mặt Trịnh Kha Nhân cứng đờ, vội vã nói:

– Xin sư thúc yên lòng, Khinh Tuyết bình thường cũng rất nghe lời,
chỉ là đối với chuyện này có chút bướng bỉnh, con sẽ trở lại cố
gắng khuyên bảo con bé đáp ứng chuyện này.

Nữ tu trung niên gọi là Trì sư thúc mỉm cười:

– Kha Nhân, con hiểu lầm ý ta rồi, ta nghĩ nếu Khinh Tuyết thực không
muốn, vậy thì quên đi.

– Hả…

Trịnh Kha Nhân đã là tu sĩ Hư Thần, rất nhiều chuyện tình của môn
phái, cô cũng đã hiểu được một ít. Về phần vì sao cần có hôn sự
với Lôi Vân Tông, cô cũng biết được một chút. Chỉ là thật không ngờ
trưởng lão nội môn lại nói là ‘quên đi’. Nếu trưởng lão đã nói như
vậy rồi, cô đương nhiên sẽ không tiếp tục kiên trì nữa. Coi như là để
cho Ninh Khinh Tuyết được như ý, dù sao đó cũng là đồ đệ của cô.

Không đợi Trịnh Kha Nhân nói, vị Trì sư thúc lại nói tiếp:

– Con xem cái tên Lạc Tiểu Mặc trên đài kia, tuổi cũng không lớn
lắm, nhưng lại lợi hại như thế, không chỉ đạt được thành tích đệ
nhất ở hai vòng thi trước, hơn nữa lại còn là một Đan Vương, thậm
chí còn có mồi lửa kỳ dị là 'Tử Quỳ Hỏa'. lần này ở đại hội Đan
Vương khẳng định sẽ tỏa sáng, hiển nhiên là sẽ được lọt vào mắt
xanh của Ngân Nguyệt thành chủ và Nghiễn Điền thành chủ, tiền đồ
chắc chắn là không thể hạn lượng.

– Sư thúc, ý của người là?

Trịnh Kha Nhân nghi hoặc nhìn Trì trưởng lão, cô sao càng nghe càng
thấy giống chuyện lúc trước nói về Phương Chủng Sư chứ?

Trì sư thúc gật đầu:

– Phiêu Miểu Tiên Trì chúng ta là môn phái tám sao, không có thực
lực cạnh tranh Lạc Tiểu Mặc cùng với tông môn chín sao khác. Nếu như
muốn thiết lập quan hệ với Lạc Tiểu Mặc, ngoại trừ việc dùng mỹ
nhân kế ra, không có biện pháp nào khác. Phiêu Miểu Tiên Trì chúng ta
cũng không có gì nhiều. Chỉ là có nhiều nữ đệ tử xinh đẹp thôi.
Khinh Tuyết lại là người xếp thứ ba trong Thập mỹ Nam An, ta tin
tưởng Lạc Tiểu Mặc sẽ không thể nào không động tâm được.

Dừng một chút rồi cô lại nói thêm:

– Để phòng ngừa vạn nhất, đến lúc đó, con phái thêm hai nữ đệ tử
có nhan sắc nữa đến gặp y. Hơn nữa, sau khi lần này Lạc Tiểu Mặc
thành danh, thì cũng không đến mức làm đệ tử của chúng ta bị ủy
khuất.

Nói xong cô lại thở dài một tiếng:

– Nếu như không phải môn phái có nguy cơ, Phiêu Miểu Tiên Trì của
chúng ta cũng sẽ không xuống cấp đến mức dùng loại thủ đoạn này
rồi. Sau khi con trở về, phải tận lực khuyên bảo đệ tử, nói ọi người
nguyên nhân mà chúng ta phải dùng hạ sách này.

– Vâng thưa sư thúc.

Trịnh Kha Nhân nghe xong lời của Trì trưởng lão, biết đây nhất định
là ý của mấy vị trưởng lão cùng môn chủ thương lượng qua. Cô chỉ
có thể lại nói với Ninh Khinh Tuyết giống như khi trước, nhưng giờ
thay vì gả vào Lôi Vân Tông thì là gả cho Lạc Tiểu Mặc mà thôi.

Nghĩ tới đây, Trịnh Kha Nhân cũng âm thầm thở dài, chỉ có thể trách
một đời làm đệ tử của Ninh Khinh Tuyết này có vận khí không tốt
mà thôi, sinh ra đúng vào lúc môn phái gặp biến động. Nếu như đổi
thành khi xưa, nữ đệ tử của Phiêu Miểu Tiên Trì lúc nào phải dùng
cái loại phương pháp này để nịnh bợ người khác? Cho tới giờ đều
là người khác đến nịnh bợ Phiêu Miểu Tiên Trì mà thôi.

Sau khi Diệp Mặc lấy ra 'Tử Quỳ Hỏa', tốc độ luyện hóa linh thảo đã
nhanh hơn nhiều, hơn nữa 'Thảo hoàn đan' thì hắn đã sớm luyện chế qua
vài lần rồi, vì thế hiện tại luyện chế đan dược Thiên cấp cấp một
này cũng không có chút khó khăn nào, vẫn là lưu loát sinh động như
mây bay nước chảy.

Mấy vị giám khảo há miệng ngây ngốc nhìn, chỉ trong thời gian một
nén nhang hắn lại luyện chế được một lò 'Thảo hoàn đan' hạng nhất,
đồng thời lại chuẩn bị tiến lên 'Đan bậc' thứ năm.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.