Không ngờ lại là Tiểu Na Di phù? Ngay khi thấy Bác Dung biến mất thì Diệp Mặc
đã biết hắn không thể giết Bác Dung được nữa. Tiểu Na Di phù có thể dịch
chuyển đến nơi cách đó ngàn dặm chỉ trong nháy mắt. Như vậy đã nằm ngoài phạm
vi thần thức của hắn, hắn không có cách nào để truy tìm Bác Dung nữa.
Tiểu Na Di phù cũng là bùa cấp tám, giá trị cực kỳ cao. Diệp Mặc không ngờ
rằng Bác Dung lại có một tấm, thật sự là may mắn cho y.
Thấy Diệp Mặc đánh bại Bác Dung chỉ trong chớp mắt, hai người Trần Dục Căn và
Trịnh Ức Đao đều biến sắc. Bọn họ đợi lúc Diệp Mặc thu trận kỳ lại rồi lập tức
ôm quyền cảm tạ hắn, không dám nói thêm một câu, vội vã cáo từ rời đi.
Diệp Mặc không để ý tới hai người này rời khỏi, tuy hắn vẫn không có được chân
khí hạ phẩm, nhưng hắn cảm giác một Tông sư Luyện Khí cảnh giới Hư Thần không
chỉ có một chút nội tình như vậy.
Sau khi nhanh chóng rời khỏi nơi đây, thứ đầu tiên hắn lấy ra không phải
“Hoàng Tinh thạch”, mà là lò luyện đan linh khí hạ phẩm kia. Khi có được chiếc
lò luyện đan này, hắn liền phân biệt ra vài loại dược liệu bên trong. Theo thứ
tự là Bạc Tùng quả, Nhung Nguyên hoa, Hải Ích đằng, Oa Ma.
Diệp Mặc là một Đan Vương, hắn tinh thông về dược liệu hơn người bình thường
rất nhiều. Bạc Tùng quả, Nhung Nguyên hoa là linh thảo cấp hai, mà Hải Ích
Đằng cũng chỉ là linh thảo cấp ba, cho dù đến cả Oa Ma cũng chỉ là cấp bốn.
Một tu sĩ Hư Thần, cho dù là bị thương thì cũng sẽ không thể chỉ dùng linh
thảo cấp hai cấp ba để luyện đan. Huống chi mấy loại dược liệu này căn bản
không thể hình thành nên bất cứ đan dược gì, dược tính không tương tác. Những
dược liệu này cũng có thể thu thập được từ các hải đảo phụ cận, không đến mức
gọi là quý trọng. Hơn nữa, mấy loại dược liệu cấp thấp như vậy mà Du Bạch Sinh
không thể luyện hóa hoàn toàn sao?
Mà chữ thứ nhất trong tên của những loại dược liệu này ghép lại thì chính là
câu “Bác Dung hại tôi”*. Bác Dung chỉ là một tu sĩ Kim Đan, sao có thể hại
được tu sĩ Hư Thần như Du Bạch Sinh?
*Từ cùng âm
Diệp Mặc hơi ngẫm nghĩ một chút thì đã biết chắc là vì “Hoàng Tinh thạch”. Với
đầu óc của một Tông sư Luyện Khí như Du Bạch Sinh, sao có thể tùy ý bộc lộ ra
việc mình mua được “Hoàng Tinh thạch”? Đây không phải là tự khiến mình bị đuổi
giết sao? Khả năng duy nhất đó chính là bị người khác tiết lộ.
Bác Dung có thể để lộ chuyện của Du Bạch Sinh, hiển nhiên quan hệ giữa hai
người cũng không cạn. Mặc dù tư chất của Bác Dung cũng không tồi, nhưng vẫn
chẳng thể vào mắt một thiên tài như Du Bạch Sinh, càng không có khả năng có
giao tình gì. Vậy nên con đường duy nhất để y tiếp cận với Du Bạch Sinh chính
là thông qua Du Nương Yến.
Nghĩ đến việc Bác Dung thông qua con gái của Du Bạch Sinh để đạt được lợi ích,
rồi còn hại cả Du Bạch Sinh, Diệp Mặc càng thêm ghê tởm kẻ này, chỉ hận vừa
rồi không thể giết chết.
Du Bạch Sinh để lại tin tức Bác Dung hại mình qua tên của các loại dược liệu.
Tin tức này rất có thể là giữ cho Du Nương Yến, điều này cũng nói lên việc Du
Nương Yến cũng tinh thông về luyện đan. Hẳn là Du Nương Yến và Bác Dung cũng
đã tới nơi này, chỉ có điều là Du Bạch Sinh không nghĩ tới việc Du Nương Yến
căn bản không có cơ hội thấy được lò luyện đan mà y để lại. Bởi vì trước khi
tiến vào trận pháp của y, Du Nương Yến và Bác Dung đã cãi nhau mà trở mặt rồi.
Hoặc là nói Du Nương Yến đã bằng vào một nguyên nhân gì đó mà nhìn thấu Bác
Dung, kết quả rất có thể đã bị Bác Dung giết chết.
Điều duy nhất mà Diệp Mặc không nghĩ ra là nếu Du Bạch Sinh có thể đoán được
Bác Dung và Du Nương Yến sẽ đến, vì sao còn đem tât cả đồ vật để trong nhẫn
trữ vật? Nếu nói như vậy, cho dù là Du Nương Yến đã biết Bác Dung hại y thì
cũng chẳng thể báo thù? Chẳng lẽ y không định cho con gái của mình một đường
lui sao?
Đường lui?
Nghĩ dến đây, Diệp Mặc lập tức liền nghiên cứu lò luyện đan trong tay một cách
cẩn thận. Đây đúng là một lò luyện đan linh khí hạ phẩm, hơn nữa được làm rất
thô ráp. Tuy rằng tài liệu không tồi, nhưng cũng chẳng phải đồ tốt.
Rất nhanh Diệp Mặc đã phát hiện chỗ không đúng, không ngờ chiếc lò luyện đan
này lại được sử dụng lần đầu. Nói cách khác, rất có thể nó được Du Bạch Sinh
luyện chế ngay lúc ấy. Một Tông sư luyện khí sẽ luyện chế một linh khí hạ phẩm
thô ráp như vậy sao? Chẳng lẽ là lò luyện đan có vấn đề? Nghĩ đến đây, Diệp
Mặc càng tin tưởng phỏng đoán của mình hơn.
Hắn bắt đầu tìm hiểu chiếc lò luyện đan, điều mà Diệp Mặc không ngờ là thứ này
lại được ghép lại, thậm chí căn bản chỉ dùng một số linh kiện bình thường ghép
thành. Hắn gần như không phí chút sức lực nào mà đã mở được nó ra.
Quả nhiên bên trong lò luyện đan có khoảng không, một miếng ngọc giản và một
chiếc hộp ngọc nằm trong khoảng không đó.
Diệp Mặc cầm lấy ngọc giản, trong lòng không khỏi thầm khâm phục Du Bạch Sinh,
không hổ là tông sư luyện khí, không ngờ có thể lắp ráp vài loại linh kiện lại
mà tạo thành được linh khí, quả nhiên là một thiên tài.
Hơn nữa Du Bạch Sinh còn rất tinh tường về nhân tính, trên người y là hộ giáp
chân khí hạ phẩm, trong tay là nhẫn trữ vật, chỉ có kẻ ngốc mới để ý đến một
chiếc lò luyện đan xấu xí trên mặt đất. Nếu có người chú ý đến chiếc lò luyện
đan kia, vậy chỉ có thể là con gái của y mà thôi.
Diệp Mặc nhìn ra vấn đề của lò luyện đan nên mới thu lại, còn con gái của y
thì nhìn thấy đồ vật của cha rơi trên mặt đât nên nhất định sẽ nhặt lên, thu
về nhẫn của mình. Ngay cả điều này mà Du Bạch Sinh cũng biết, hiển nhiên là
đặt tất cả hi vọng báo thù lên con gái của mình.
Diệp Mặc cầm ngọc giản xem xét, quả nhiên thứ này là do Du Bạch Sinh để lại.
“Nương Yến, con xem xong chiếc ngọc giản này, không được để bất cứ ai biết,
không cần có bất cứ hành động gì. Con nhớ kỹ, cha bị tên Bác Dung kia hại, kẻ
này mặt người dạ thú, nó tiếp cận con tất nhiên là hướng tới “Khổ Trúc” của Du
gia chúng ta…”
Xem đến đây, cả người Diệp Mặc kích động đến mức run rẩy. Rất nhiều người
không biết Khổ Trúc là gì, nhưng Diệp Mặc lại biết nó thông qua “Vật”, phải
nói đây là một đại linh căn, linh vật trong truyền thuyết.
Tương truyền, ngồi tu luyện dưới Khổ Trúc có thể minh mẫn sáng mắt, không bị
tâm ma quấy nhiễu. Người tu luyện đều biết rằng khi tu vi càng cao thì tâm ma
quấy nhiễu lại càng lớn. Đặc biệt là lúc độ kiếp, tâm ma càng là thứ không thể
ngăn cản. Nếu như không bị tâm ma quấy nhiễu, vậy đơn giản là muốn tu luyện
đến mức nào thì tu luyện đến mức đó.
Mà Diệp Mặc biết chắc đây chỉ là một tác dụng của Khổ Trúc mà thôi, tác dụng
lớn hơn nữa của nó chính là luyện khí. Nghe nói, cho dù là một người không
biết tí gì mà dùng Khổ Trúc luyện khí thì cũng có thể luyện chế ra chân khí.
Mặc dù là nghe nói, nhưng cũng đủ để thấy Khổ Trúc tuyệt đối là một trong
những thiên địa linh vật nghịch thiên nhất ở Tu Chân giới rồi. Thậm chí nó còn
nghịch thiên hơn cả “Tiên Khuyên hoa” và “Cửu Thải liên”.
Không ngờ Du Bạch Sinh lại có Khổ Trúc? Tại sao mình không phát hiện? Diệp Mặc
tiếp tục đọc tiếp.
“Chính nó nói cho cha về chuyện Hoàng Tinh thạch, sau khi cha đấu giá được
Hoàng Tinh thạch, thì lại đem tin tức đó nói cho An Bắc Tam Ma. Cha bị An Bắc
Tam Ma đánh lén, từ đó có thể thấy được tâm cơ của kẻ này sâu đến thế nào. Nếu
vài chục năm sau cha không đến tìm con thì nhất định nó sẽ mê hoặc con đi tìm
nơi cha chết. Nếu người này ở cạnh con, con không nên biểu hiện ra điều gì,
trong chiếc hộp bên cạnh có hai viên Bạo Âm châu, đủ để giết nó…”
Diệp Mặc mở hộp ngọc bên cạnh ra, quả nhiên phát hiện bên trong có hai viên
Bạo Âm châu.
Thu hai viên Bạo Âm châu vào nhẫn của mình, Diệp Mặc mới tiếp tục đọc.
“Tên Bác Dung này có thể tiếp cận con, còn có thể truyền tin cho An Bắc Tam
Ma, vậy hiển nhiên quan hệ của nó với An Bắc Tam Ma cũng không bình thường.
Nếu con không thể giết hắn thì phải nhanh chóng rời khỏi người này”
Thứ Diệp Mặc để ý là tung tích của Khổ Trúc, nhưng đã sắp xem xong rồi mà Du
Bạch Sinh vẫn chưa nhắc tới thứ đó lần nữa, trong lòng hắn không khỏi sốt
ruột.
“Nếu không phải Nương Yến con gái ta, mà là thằng chó chết Bác Dung mày thì
coi như ta chưa nói. Còn nếu là người có duyên, có thể tìm tới nơi này thì có
lẽ con gái ta đã bị nó hại. Du Bạch Sinh này anh hùng cả đời, nhưng lại bị một
kẻ như vậy ám hại. Bất kể người đang đọc là ai, chỉ cần giúp ta giêt Bác Dung
và An Bắc Tam Ma thì Du Bạch Sinh ta tất sẽ báo đáp đầy đủ. An Bắc Tam Ma bị
ta dùng trận pháp phệ hồn gây thương tích, tất nhiên sẽ tìm kiếm những loại
đan dược chữa thương, có thể điều tra nghe ngóng từ đó. Du Bạch Sinh tuyệt
bút!”
Nhìn đến đây, Diệp Mặc thất vọng cực kỳ. Du Bạch Sinh không nhắc đến Khổ Trúc
lần nữa, tuy nhiên để lại một câu sẽ có báo đáp. Cái báo đáp này có đạt được
hay không cũng là vấn đề, vì dù sao thì Du Bạch Sinh đã chết nhiều năm.
Nhưng bất kể có đạt được hay không, nếu muốn thì nhất định phải giết Bác Dung
và An Bắc Tam Ma. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lại quay lại động phủ.
Bởi vì Diệp Mặc biết, cho dù hắn giết đám người Bác Dung đi chăng nữa, nếu
muốn Khổ Trúc thì vẫn phải tìm được Du Bạch Sinh.
Tuy rằng Du Bạch Sinh chỉ là một thi thể, nhưng ai biết y có để lại chuẩn bị
gì phía sau không? Một tu sĩ Hư Thần lưu lại chuẩn bị gì ở sau, Diệp Mặc tự
nhận mình vẫn không thể nhìn ra.
Diệp Mặc thu hồi thi thể Du Bạch Sinh, lại tìm một hải đảo hẻo lánh, đào một
động phủ cho Du Bạch Sinh, lúc này mới dùng trận pháp phòng ngự và trận pháp
ẩn nấp che động phủ đi.
Hắn quyết định, sau này nếu có cơ hội giết mấy người Bác Dung thì sẽ đến xem
xem cái báo đáp kia có phải thật hay không.
Bị trận pháp phệ hồn gây thương tích, đương nhiên cái này Diệp Mặc biết. Đan
dược chữa trị thần hồn cực kỳ hiếm hoi, “Phục Thần đan” của hắn chính là một
loại trong đó. Còn “Chức Thần đan” tuy cũng có thể chữa trị thần hồn và thần
thức, nhưng dù sao cấp bậc cũng thấp hơn không ít.
Đối với việc giết Bác Dung, Diệp Mặc không cảm thấy có chút áp lực nào. Một
thứ cặn bã vong ân phụ nghĩa như vậy, giết thì giết. Diệp Mặc chẳng cần nghĩ
cũng biết, tài nguyên tu luyện và trình độ trận pháp của Bác Dung đều là do Du
Bạch Sinh dạy.
Phỏng chừng Du Nương Yến là một người rất xấu, nếu không thì sao cô ta có thể
để ý đến một kẻ tướng mạo bình thường như Bác Dung?
…
Mặc dù không có được Khổ Trúc, nhưng coi như Diệp Mặc cũng kiếm được một món
lớn. Chẳng những nhận được “Hoàng Tinh thạch” mà hắn rất muốn, lại thêm cả hai
viên Bạo Âm châu nữa.
Về phần săn bắt “Cửu Túc Hải Xà”, Diệp Mặc coi như quên luôn. Hắn tin rằng với
tu vi hiện giờ của mình, muốn đề tên trên Bia đề danh Kim Đan cũng chẳng tốn
bao nhiêu sức lực.
Vài ngày sau, Diệp Mặc lại về tới thành Mạc Hải, hắn vừa định vào nàh trọ nghỉ
ngơi thì đã nghe thấy hai tên tu sĩ đi ngang qua nói chuyện:
– Trình độ luyện đan của Phùng đan sư thật không còn gì để nói, không ngờ lần
này lại có thể giúp chúng ta luyện chế sáu viên “Ngưng Bích đan” thượng phẩm.
– Đúng vậy, nếu y không cần nội đan của “Cửu Túc Hải Xà” làm thù lao thì chắc
việc buôn bán của y ở Nam An thành sẽ tốt hơn một chút.
Tên tu sĩ còn lại cảm thán một câu.
Nội đan của “Cửu Túc Hải Xà”? Phùng đan sư? Diệp Mặc lập tức nhớ tới Phùng Lão
Thực luyện chế “Đàm Hoa đan” mà Bác Dung nói với hắn, chẳng lẽ vị đan sư mà họ
nói chính là Phùng Lão Thực này? Diệp Mặc ngẩng đầu, quả nhiên thấy một tấm
biển “đan các Lão Thực”.