Nghe thấy câu hỏi của Bác Dung, Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao đều kinh ngạc
nhìn y, bốn người đều nói xong trước có thể cho Diệp Mặc tùy ý lấy một hộp
ngọc, nếu có thể cho Diệp Mặc tùy ý lấy một hộp ngọc, thì cho dù bất kể trong
hộp ngọc của đối phương là vật gì, bọn họ cũng không có quyền hỏi tới.
Nhưng thật không ngờ, đồ vật vừa chia xong, Bác Dung lại muốn hỏi vật bên
trong hộp ngọc của Diệp Mặc, điều này hiển nhiên không phù hợp với ước định
lúc trước của mấy người.
Thế nhưng mọi người đều có tư lợi, Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao tuy nghi hoặc
Bác Dung vì sao lại hỏi như vậy, nhưng cũng không nói ra.
Hai người Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao tuy rất muốn biết nhưng không đề xuất
dị nghị, Bác Dung chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, trong mắt mang theo một
chút ý uy hiếp.
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng nói:
– Vừa rồi tôi được phân ít nhất, hơn nữa tôi lấy hộp ngọc này cũng được mọi
người đồng ý. Trong hộp ngọc nếu như là Hoàng Tinh Thạch thì do vận khí của
tôi, nếu không phải Hoàng Tinh Thạch thì tôi chịu thiệt. Tuy nhiên bất kể
trong hộp ngọc là vật gì, cũng không quan hệ gì tới anh?
Bác Dung cười ha ha, nói:
– Chúng ta cùng nhau tới đây, mọi người có được gì ai cũng biết rồi. Chúng
tôi không phải là muốn hộp ngọc của anh, chỉ có điều muốn anh lấy ra ọi người
xem mà thôi.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, nói:
– Vậy xin lỗi anh rồi, hiện tại hộp ngọc là đồ của tôi, cho dù là có tiên
đan, tôi không muốn lấy ra, anh định thế nào?
– Vậy không thể do anh rồi.
Bác Dung vốn sắc mặt đang mỉm cười, bỗng nhiên trầm xuống, số trận kỳ trong
tay đã bị y ném ra ngoài, vị trí của bốn người trong nháy mắt liền biến đổi,
liền biến thành một Khốn sát trận.
Mặc dù là một khốn sát trận cấp ba, nhưng Trần Dục Căn cùng Trịnh Ức Đao sắc
mặt lập tức thay đổi, hai người bọn họ nhìn Bác Dung nói:
-Anh Bác, anh làm gì vậy?
Bác Dung lại vội vàng nói:
– Anh Trần, anh Trịnh, hai người không cần lo lắng, nói thật với mọi người,
kỳ thực tôi tới nơi này chủ yếu là vì hộp ngọc trong tay Diệp Mặc. Nhưng hiện
tại hộp ngọc bị hắn cầm đi, tôi đương nhiên không cam lòng. Nếu hai vị nguyện
ý giúp tôi thu hồi lại hộp ngọc kia, tôi nguyện ý bỏ ra tất cả những vật vừa
rồi lấy được.
Vừa rồi Bác Dung chẳng những nhận được một chân khí, hơn nữa còn có được năm
phần linh thạch, còn có phần lớn tài liệu.
Phải biết rằng năm phần linh thạch cũng đã là một triệu năm trăm ngàn linh
thạch thượng phẩm rồi, đối với Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao mà nói, đây là một
số của cải lớn
Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao nhìn nhau, không nói gì. Lại không thấy đồng ý,
cũng không phản đối. Bác Dung biết bọn họ đã chấp nhận, lập tức liền phóng ra
một chuông đồng xanh, đồng thời lại lấy ra mấy tấm trận kỳ, muốn tốc chiến tốc
thắng.
– Đợi một chút, anh Bác.
Trịnh Ức Đao bỗng nhiên gọi Bác Dung lại. Sau khi Bác Dung dừng lại, y lại
hỏi:
– Không biết anh Bác muốn tìm là vật gì? Không ngờ lại khiến anh Bác không hề
quan tâm tới chân khí hạ phẩm.
Bác Dung chần chờ một chút, dường như hạ quyết tâm thật lớn, cắn răng một cái,
nói:
– Là một viên Hư Lạc Đan, là sau khi tôi biết được trận pháp ẩn nấp của Du
Bạch Sinh, lúc đó mới điều tra tới y còn đoạt được một viên Hư Lạc Đan.
– Cái gì? Hư Lạc Đan?
Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao đồng thời kinh ngạc thốt lên, hiển nhiên bị những
lời của Bác Dung khiến cho kinh sợ.
Ngay cả Diệp Mặc cũng hơi sửng sốt, Hư Lạc Đan là đan dược gì, hắn đương nhiên
biết. Đó là đan dược để tu sĩ Nguyên Anh k thăng cấp lên Hư Thần, có thể nói
nhiều linh thạch hơn nữa cũng không nhất định có thể mua được thứ đó. Bác Dung
không ngờ lại nói trong hộp ngọc mình lấy được có Hư Lạc Đan, y thật sự là
biết đặt điều mà
Diệp Mặc tuy rằng không biết trong hộp ngọc của hắn ngoại trừ Hoàng Tinh Thạch
thì thứ còn lại là cái gì, nhưng hắn cũng biết trong đó tuyệt đối không phải
Hư Lạc Đan.
Nghe nói là Hư Lạc Đan, hai người Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao đều không nói
gì, Trần Dục Căn bị thương nghiêm trọng như vậy nào còn có tâm tư gì, nhưng
Trịnh Ức Đao đã có ý tưởng.
Loại vật như Hư Lạc Đan, cho dù y bây giờ chỉ là Kim Đan tầng chín cũng vô
cùng muốn có. Đan dược để thăng cấp lên Hư Thần, ai lại không muốn. Ban đầu y
còn tưởng rằng Bác Dung lấy ra chân khí hạ phẩm đã là quá mức hào phóng rồi,
hiện tại xem ra y hào phóng gì chứ, thật sự là keo kiệt không thể keo kiệt
hơn.
Bác Dung dường như biết được suy nghĩ của Trịnh Ức Đao, y nói thẳng:
– Tôi còn có biện pháp lấy được một viên Thảo Hoàn Đan, lúc đó cũng sẽ đưa
cho hai vị.
Lời nói của Bác Dung giống như một quả bom, hoàn toàn khiến hai người Trịnh Ức
Đao có khuynh hướng về phe y, tuy rằng biết rõ chỉ có một viên Thảo Hoàn Đan
nhưng là một tu sĩ Kim Đan viên mãn, còn cái gì có thể hấp dẫn hơn so với Thảo
Hoàn Đan đây?
Hư Lạc Đan mặc dù tốt, nhưng dù sao tới Nguyên Anh hậu kỳ mới có thể dùng, nếu
không thể thăng cấp Nguyên Anh, hết thảy đều là vô ích.
Mà Thảo Hoàn Đan lại khác, hiện tại có thể ăn, là đan dược lập tức thăng cấp
lên Nguyên Anh. Hơn nữa lúc này Bác Dung tuyệt đối là ở thế thượng phong,
chẳng những dùng trận pháp vây khốn Diệp Mặc, hơn nữa tu vi so với Diệp Mặc
cao hơn một chút. Hai người chỉ cần không phải đồ ngốc, sẽ biết rằng không nên
cự tuyệt đề nghị của Bác Dung.
Diệp Mặc dường như không để ý tới hai người Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao lấy
ra pháp bảo, mà nhìn chằm chằm vào Bác Dung, nói:
– Họ Bác kia, nếu tôi không đoán sai, thì mày vào Du Nương Yến gì đó quan hệ
không bình thường? Mày mười mấy năm trước tiến vào thành Mạc Hải, cũng chính
vì để tìm kiếm di tích của Du Bạch Sinh tiền bối mà thôi, ta thậm chí còn hoài
nghi Du Nương Yến chính là chết trong tay mày
– Anh Trần, anh Trịnh, chúng ta không cần nghe hắn nói vô nghĩa, hiện tại
động thủ thôi.
Bác Dung nói xong, trận kỳ trong tay ném ra ngoài, đồng thời cái chuông đồng
xanh của y đánh về phía Diệp Măc. Y căn bản không để cho Diệp Mặc nói hết lời,
hiển nhiên những gì Diệp Mặc nói y rất không thích.
Chuông đồng xanh còn chưa tới, đã mang theo một thanh âm chói tai khiến tâm
hồn người ta khiếp đảm, cho dù là hai người Trần, Trịnh ở một bên cũng không
thể không vận công để chống đỡ. Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ vừa rồi
sau khi Bác Dung bố trí xong khốn trận, còn phải ném ra trận kỳ để làm gì, xem
ra y cũng không phải người ngu ngốc, lại bỏ thêm một trận pháp công kích thanh
âm vào giữa khốn trận, tuy rằng trận pháp cấp bậc rất thấp, nhưng phối hợp với
cái chuông đồng xanh thì lực sát thương cũng tăng cao hơn.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, Tử Đao đã phóng ra, đồng thời bổ một đao ra
ngoài. “Loảng xoảng” một tiếng, Tử Đao và Chuông đồng xanh đụng vào nhau, phát
ra thanh âm chói tai. Bác Dung biến sắc, thu hồi Chuông đồng xanh, lại kêu gọi
hai người Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao động thủ.
Nhưng không đợi hai người Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao phóng ra pháp bảo, Diệp
Mặc đã đồng dạng lấy ra vài trận kỳ ném ra ngoài, khốn trận vừa rồi đột nhiên
biến đổi, đảo mắt đã đem Bác Dung cuốn vào trong trận.
Bác Dung kinh hãi nhìn trận pháp trước mắt biến hóa, thậm chí quên đi công
kích tiếp theo. Chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Mặc, dại ra nói:
– Mày, mày không ngờ cũng là một Trận Pháp Sư? Không, mày không phải là Trận
Pháp Sư, mày là Đại Sư Trận Pháp.
Bác Dung nghiên cứu trận pháp không phải ngày một ngày hai, đương nhiên biết
một cái Trận Pháp Sư tuyệt đối không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn
đã đem trận pháp của y thay đổi.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, nói:
– Mày lấy ra đồ vật trong nhẫn trữ vật, lại đem vài trận kỳ đặt vào những vị
trí cá biệt, còn có ý muốn vây khốn ba người chúng ta đúng không?
Hai người Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao vốn chuẩn bị bắt đầu động thủ bởi vì
Diệp Mặc mạnh mẽ, cứng rắn, liền dừng lại không ra tay, hiện tại hai người
nghe xong lời này của Diệp Mặc trong lòng liền cả kinh, đều không tự giác rời
Bác Dung xa một chút, càng không có bất cứ ý muốn ra tay nào.
Tuy rằng Diệp Mặc không để tâm tới biến hóa của hai người Trịnh Ức Đao và Trần
Dục Căn, nhưng hai người không giúp Bác Dung đối với hắn cũng không phải
chuyện xấu.
– Mày nói bậy.
Bác Dung đã bình tĩnh trở lại, y không nghĩ tới Diệp Mặc lại giả heo ăn thịt
hổ, lại còn là một Đại Sư Trận Pháp, nói cách khác cách làm của mình đều trong
tính toán của hắn. Y vừa nghĩ biện pháp vừa suy nghĩ làm cách nào kéo hai
người Trần Dục Căn cùng Trịnh Ức Đao về phía mình.
Diệp Mặc cười lạnh nói:
– Mày chính là một Trận Pháp Sư cấp ba không ngờ lại quen thuộc về trận pháp
cấp năm như vậy, nếu không phải mày quen thuộc truyền thừa trận pháp của Du
Bạch Sinh tiền bối, thì giải thích thế nào? Mày quen thuộc trận pháp này, còn
khiến anh Trần bị thương, hiển nhiên là có tâm tư không tốt. Rồi sau đó mày
lại trong quá trình sắp xếp lại nhẫn trữ vật, lặng lẽ bố trí Khốn trận, không
phải là tính kế chúng ta thì gọi là gì hả?
Trần Dục Căn trong miệng đầy chua xót, y hiểu được Diệp Mặc nói nhất định là
sự thật, nhưng Diệp Mặc biết rằng trận pháp kia có cắn trả nhưng cũng không
vạch trần, xem ra chính mình căn bản là người bị hố
– Mày có thể có được truyền thừa trận pháp của Du Bạch Sinh tiền bối, lại có
thể tìm tới di tích của y, hiển nhiên mày và Du Bạch Sinh tiền bối có quan hệ
không tầm thường. Mà chính mày cũng nói vì có quan hệ tới Du Nương Yến nên mới
tìm tới nơi này, ta phỏng chừng mày hẳn đã tính kế Du Nương Yến
Diệp Mặc cười lạnh nói, tuy rằng hắn phỏng đoán Bác Dung cũng không nhất định
có ý nghĩ tính kế bọn họ, nhưng Bác Dung đã bố trí xong khốn trận, chính là sợ
vạn nhất có tranh chấp. Một khi nổi lên tranh chấp, y sẽ không chút lựa chọn
tính kế ba người còn lại.
– Hừ, ngậm máu phun người, ta cùng anh Trần, còn có anh Trịnh là bằng hữu
nhiều năm, sao có thể tính kế bọn họ? Nhưng còn mày, không ra được bao nhiêu
khí lực, ngược lại chiếm cứ Hư Lạc Đan mới là sự không công bằng nhất.
Bác Dung thấy Diệp Mặc chẳng những thông hiểu trận pháp, hơn nữa so với y còn
lợi hại hơn nhiều, lập tức không cường ngạnh công kích Diệp Mặc, mà muốn tiếp
tục lôi kéo hai người Trần Dục Căn và Trịnh Ức Đao.
Diệp Mặc căn bản lười giải thích cùng y, Tử Đao trong tay lại phóng ra, một
chiêu lúc này đây và chiêu vừa rồi ngăn cản Chuông đồng xanh kia rất khác
biệt.
Huyễn Vân Phi Toàn Đao sau khi bổ ra, đao quang màu tím lượn vòng giống như
cơn lốc xoáy, quét về phía Bác Dung. Tu vi của Diệp Mặc càng cao, uy lực Huyễn
Vân Đao Pháp của hắn càng lúc càng lớn.
Bác Dung không kịp suy nghĩ nữa, khẩn trương phóng ra Chuông đồng xanh, nhưng
đao quang lượn vòng kia quá mức dày đặc, hơn nữa sự hùng hậu của chân nguyên
và góc độ xảo quyệt không phải Chuông đồng xanh của Bác Dung có thể ngăn cản.
Trong lòng Bác Dung kinh hãi, đã biết được y còn xa mới là đối thủ của đối
phương, y căn bản không kịp ngẫm nghĩ nữa, tùy tay lấy ra một lá bùa, lá bùa
kia chỉ cuồn cuộn nổi lên một ánh sáng xanh lục nhàn nhạt, đảo mắt liền mang
theo Bác Dung biến mất, không trung chỉ còn lại một Chuông đồng xanh không
mang theo.