Sau khi trói Lệ Du Các lại, Diệp Mặc thỏa sức thi triển “Huyễn Vân Đao Pháp”,
ban đầu, đao pháp của hắn vẫn không có cách nào liền mạch, đến cuối cùng
“Huyễn Vân Đao Pháp” của Diệp Mặc, thậm chí hoàn toàn dứt khoát trôi chày.
“Huyễn Vần Trận Sát Đao” đã hình thành đao quang trận pháp, cuối cùng hắn đã
có thể dùng ánh đao của “Huyễn Vân Trận Sát Đao” sát thương Lệ Du Các.
Lệ Du Các tuy vô cùng tức giận, nhưng trong lòng lại càng lúc càng kinh hãi.
Nếu y không trải qua chuyện nay, mà có người nói công kích của một tu sĩ Kim
Đan có thể đả thương y, y đối sẽ không tin đâu. Tu sĩ Kim Đan dù có lại hại cỡ
nào, đao pháp kì quái thế nào, cũng không thể tổn thương đến một tu sĩ Hư Thần
như y.
Nhưng sự thật là, đao pháp của tên tu sĩ Kim Đan trước mắt này không những kì
quái, mà ánh đao do cây đao màu tím của y vung ra, dường như đã hình thành một
trận pháp ánh đao. Trận pháp này ban đầu còn có hơi gượng gạo, nhưng về sau
lại càng lúc càng thuần thục, thậm chỉ hình thành công kích dạng bậc thang.
Đây rõ ràng không phải là đao pháp, mà là một trận pháp rồi.
Một tu sĩ Kim Đan lại có thể đem đao quang của mình hợp thành một trận pháp
công kích cấp ba, điều này thật đáng ngạc nhiên. Có thể làm đuợc điều này,
hiển nhiên it nhát phải là một đại sư trận pháp cấp bốn.
Nghĩ đến việc Diệp Mặc là một đại sư trận pháp, mồ hôi lạnh của Lệ Du Các càng
lúc càng nhiều. Tuy rất hoang đường, nhưng y thật sự là lần đầu tiên cảm thấy
hoảng sợ trước một tu sĩ Kim Đan.
Y đã nghĩ ra trận pháp vây sát cấp năm truớc mắt này hoàn toàn không phải là
do tu sĩ Kiếp Biến của Nam An Châu kia bố trí, mà là do tên tu sĩ Kim Đan
trước mắt này bố trí. Bị giam trong trận pháp do tên tu sĩ Kim Đan này bố trí,
hơn nữa còn lâm vào thế cùng, y có thể không e sợ sao ?Bản thân y chỉ có thể
phá trận và phòng ngự, hoàn toàn không có cách nào trả đòn công kích của đối
phương.
Có thể nói từ điểm này cho thấy, đã trong tình thế bất bại rồi. Điều khiến Lệ
Du Các càng kinh ngạc ,nếu trận pháp vây sát này thật sự là do Diệp Mặc bố
trí, vậy thì hắn hoàn toàn Knông phải là đại sư trận pháp cấp bốn, mà là một
đại sư trận pháp cấp năm 100%.
Khoan hãy nói tu sĩ trẻ tuổi như vậy lại đã là đại sư trận pháp cấp năm, dù là
bản thân y bị một đại sư pháp cấp năm nhốt trong trận vây sát mà người đó bày
rạ, cũng không chuyện tốt gì
Nhất định phải nhanh chóng thoát ra, nếu như cho dù là tu vi Hư Thần như y,
cao hoa đối phưong rất có thể cuối cùng chết chắc.
Diệp Mặc cũng buồn bực, hắn hiện giờ có thể nói là chiếm hết ưu thế. Lệ Du Các
chỉ có thể nghĩ cách phá chứ không có cách trục tiếp trà đòn hắn. Tất cả công
kích của y đều bị trận pháp chặn lại, nhưng dù là như vậy, hắn vẫn không cách
nào làm tổn thương đến Lệ Du Các, trận vây sát của hắn còn càng lúc càng lay
động, rõ ràng là nếu cứ tiếp tục như vậy, dù là hắn có trận pháp, cũng không
kiên trì được đến lúc chém chết Lệ Du Các.
Tu sĩ Hư Thần quả lợi hại, rõ ràng không phải thêm vào trận pháp cấp năm là
hắn có thể giết được.
Lần này may là hắn không tiếc vật liệu, thăng cấp trận vây sát lên cấp năm,
nếu không thì nói không chừng Lệ Du Các đã sớm phá trận mà ra rồi.
“Huyễn Vân Trận Sát Đao” của hắn, tuy lợi hại, nhưng lại ít có sức sát thương
với tu sĩ cao cấp. Lúc này Diệp Mặc đang nghĩ làm thế nào để cải tiến “Huyễn
Vân Trận Sát Đao” của mình. Hắn đang nghĩ, nếu biến những đao quang tạo thành
trận pháp này thành đao khí thật sự, thì uy lục có mạnh hơn nhiều không?
Chỉ là không biết sau khi biến thành đao khí thật sự, thì yêu cầu với thần
thức của hắn có tăng lên không.
Khi Diệp Mặc đang nghĩ cách cải tiến “Huyễn Vân Trận Sát Đao”, bỗng nghe thấy
Lệ Du Các kêu lên thảm thiết một tiếng. Sau đó hắn liền cảm thấy toàn bộ đao
quang của minh xuyên qua người của Lệ Du Các, không một chút chần chừ. Ngay
sau đó, những ánh đao nhọn ẩn mình trong trận pháp của Diệp Mặc cũng gần như
toàn bộ xuyên qua cơ thể của Lệ Du Các, Lệ Du Các không có cách nào phản kích
được nữa.
– Thương hội Dương Hải sẽ không tha cho các người đâu …
Sau khi giãy dựa nói ra một câu đã ngả xuống bỏ mạng.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng không hề do dự lấy ra “Ngũ Thái Phệ Hồn Phiên”, hắn
không cần thứ này, không có nghĩa là không biết dùng cái này. Nguyên Thần
Ngưng Thục của tu sĩ Hư Thần càng lớn hơn tu sĩ Nguyên Anh, công kích vừa nãy
tuy giết được Lê Du Các, nhưng Diệp Mặc đã cũng nhìn thấy Lệ Du Các thi triển
Nguyên Thần cấm thuật, y muốn lợi dụng Nguyên thần để trốn thoát.
Tuy không phải ai cũng dùng Nguyên Thần để trốn thoát, nhưng tu sĩ cao cấp đều
biết đôi chút phải là sát chiêu câu diệt thần hồn lợi hại, rất có khà năng bị
đối phương trốn thoát bằng Nguyên Thần.
“A” một tiếng hét thảm thiết vang lên Lệ Du Các không kịp cầu xin, Nguyên Thần
của y đã bị “Ngũ Thái Phệ Hồn Phiên” tiêu diệt.
Bốn bề trở nên lặng lẽ, Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nói với Ngu
Vũ Thiên:
– Lúc nãy may mà có chị, chị Ngu
Rõ ràng chiêu lấy mạng của tu sĩ Hư Thần vừa nãy không phải của Diệp Mặc, mà
là do Ngu Vũ Thiên đánh ra. Không cần nói mười tu sĩ Nguyên Anh và tu sĩ Kim
Đan kiạ, đã bị ba nguời Ngu Vũ Thiên giết sạch rồi.
Sắc mặt Ngu Vũ Thiên hơi nhợt nhạt, chiêu vùa nãy là cấm thuật của cô, có ảnh
hưởng đôi chút đến cô. Cô lắc đầu yếu ớt nói:
– Lúc nãy tên tu sĩ Hư Thần kia chỉ cần chịu đụng thêm chút nữa, là có thể
thoát khỏi trận pháp này rồi, đến lúc đó không những mấy nguời chúng ta, dù là
cả “Mặc Nguyệt”, cũng phải chết chung theo y.
Nói xong Ngu Vũ Thiên lấy ra một viên “Sinh Nguyên Đan” nuốt xuống, bèn ngồi
xuống, sau đó nói với Diệp Mặc:
– Tranh đấu giữa chúng ta và Thương Hội Dương Hải vừa mới bắt đầu, bây giờ
bọn họ mất đi một Hư Thần, mấy tên cao thủ Nguyên Anh, có thể nói thực lục đã
giảm đi một nửa. Nhung Dương Hữu Khang – hội trưởng Thương Hội Dương Hải là tu
sĩ Hư Thần trung kì, bây giờ nhất định phải có chuẩn bị.
Sau khi Ngu Vũ Thiên nói xong, liền bắt đầu khôi phục chân nguyên.
Diệp Mặc gật đầu, sau khi hắn thu hồi nhẫn của Lệ Du Các, Lê Kinh Mân đã đua
tới nhẫn trữ vật của mấy tên còn lại.
Diệp Mặc khoát tay nói:
– Thứ trong mấy chiếc nhẫn này chờ lát nữa để chị Ngu phân phối, mọi nguời cứ
lấy thứ có ích với mọi nguời, những thứ còn lại thì coi như là tài sản của
“Mặc Nguyệt”. Mọi nguời cũng nhanh chóng nghỉ ngơi một lất, chắc tên Dương Hữu
Khang kia sẽ không bỏ qua đâu, tôi phải đi bố trí trận pháp nữa đây.
Sau khi trải qua trận chiến với Lệ Du Các, Diệp Mặc đã biết sự lợi hại của tu
sĩ Hư Thần, nếu không phải y bị nhốt trong trận pháp, Ngu Vũ Thiên dùng cấm
thuật đánh lén thành công, bây giờ nói không chừng còn trong tình thế căng
thẳng. Trong tình trạng thế cục của Thành Phỉ Hải không được sáng sủa, tiếp
tục giằng co nữa, sẽ không có ích gì cho “Mặc Nguyệt”.
Thế nên chỉ dựa vào một trận vây sát cấp năm, thế chỉ dựa vào tu vi Kim Đan
cấp năm của hắn không cách nào thoải mái chém chết tu sĩ Hư Thần. Diệp Mặc cắn
chặt răng, lấy ra toàn bộ vật liệu trước đó có được từ Xích Hồng, quyết định
bố trí thêm mấy sát trận nữa trong trận pháp bao vây ở “Mặc Nguyệt”.
Một sát trận không ổn, thì ta dùng hai cái, hai cái không ổn, ta dùng ba cái.
Ta không tin, một đại sư trận pháp cấp năm như ta mà không làm gì được một Hư
Thần trang kì như ngươi.
Diệp Mặc cho rằng trong tình trạng thế cục không rõ ràng, ít nhất thì bây giờ
không thể có ngươi đên tìm tận nơi tìm người cũng là người của “Thươg Hội
Dương Hải” đến trả thủ
Nhưng Diệp Mặc vừa bước ra, Tô Việt liền tới nói có người đến tìm hắn.
Người đến tìm Diệp Mặc một tu sĩ viên mãn khoảng bốn năm mươi tuổi. Khuôn mặt
chữ điền mắt không to, nhưng lại rất có thần, rõ ràng là một người rất thông
minh.Vốn lai tuổi là Kim Đan đại viên mãn, nếu không phải tư chất của y rất
tôt, thì hẳn cũng từng ăn loại đan dược như Trú Nhan Đan.
– Chào Diệp hội chủ, tôi là Lổ Vũ Phong một tán tu, hôm nay mạo muội đến thăm
hỏi, hy vọng Diêp hội chủ đừng chấp chất nhất.
Người tu sĩ Kim Dan trung niên kia không chờ Diệp Mặc cất lời, đã ôm quyền nói
trước.
Diệp Mặc không chắc Phổ Vũ Phong này rốt cuộc có ý gì, chỉ đành lạnh giọng
nói:
– Anh Phổ hẳn không thể không biết tĩnh trạng hiện nay của “Mặc Nguyệt” của
tôi chứ? Nếu nguời khác đều không dám có bất cứ quan hệ gì với “Mặc Nguyệt”
của tôi, thì sao anh Phổ đây lại chủ động đến thăm?
Phổ Vũ Phong ngồi ngay xuống, từ tốn nói:
– Đuơng nhiên tôi biết tình hình của “Mặc Nguyệt”, tôi thậm chí còn biết mấy
tu sĩ “Thương Hội Dương Hải” hôm nay đến “Mặc Nguyệt” kiếm chuyện, hẳn sẽ
không trở về được nữa.
Diệp Mặc giật mình, hắn giết chết tên tu sĩ Hư Thần kia, còn có mười tu sĩ Kim
Đan Nguyên Anh, cũng chẳng qua là chuyện trong phút chốc, sao Phổ Vũ Phong này
có thể biết được?
Không đợi Diệp Mặc lên tiếng, Phổ Vũ Phong lại nói tiếp:
– Vốn tôi vẫn chưa khẳng định lắm, nhưng khi tôi đến ngoài “Mặc Nguyệt”, thì
đã xác định được rồi. Nói thật lòng, Diệp hội chủ là thiên tài hiếm thấy mà
tôi gặp từ trước đến nay, không có nguời thứ hai. Mấy ngày truớc, tôi ở ngoài
Thanh Phỉ Hải thấy Diệp hội chủ bố trí trận vây sát cấp ba, sau đó thông qua
trận pháp chém chết năm tu sĩ Kim Đan của “Hiệp Hội Dương Hải”, tuởng rằng
Diệp hội chủ là đại sư trận pháp cấp bốn, tôi đã sai rồi.
Diệp Mặc trong lòng ngạc nhiên, hắn không ngờ hắn bố trí Dẫn lôi trận pháp và
trận pháp vây sát ở ngoài thành giết chết mấy tên Kim Đan, Phổ Vũ Phong này
lại nhìn ra được. Nhưng nếu lúc đó bị vạch trân còn lo lắng, vì lúc đó chỉ cần
tu sĩ Nguyên Anh cấp ba chặn bọn họ lại, người của Thanh Phỉ Hải đến trợ giúp,
mấy người của “Mặc Nguyệt” bọn họ ai cũng không thoát được.
Xem ra quả nhiên không thể xem thường tu sĩ trong thiên hạ mà, tu sĩ thì đâu
đâu cũng có, chỉ là nguời ta không muốn ra mặt khoe khoang mà thôi. Phổ Vũ
Phong này không vạch trần truyện của hắn ngay tại chỗ Diệp Mặc cũng không cảm
kích là mấy, hắn biết bây giờ người này nói chuyện đó ra, nhát định là có yêu
cầu gì.
Có điều bất kểlà chuyên gì, nếu y đem “Hiệp Hội Dương Hải” ra uy hiếp “Mặc
Nguyệt”, rõ ràng là cũng ko cần để ý tới . Bây giờ ngay cả tu sĩ Nguyên Anh và
tu sĩ Hư Thần của “hiệp hội Dương Hải” hắn còn giết được, còn bận tâm việc
giết thêm nam tên tu sĩ Kim Đan hay sao? Diệp Mặc cũng tin rằng, người này sẽ
không ngu xuẩn đến vậy, đem chuyện như vậy ra nói.
Phổ Vũ Phong nói tiép:
– Tôi đến “Mặc Nguyệt” vừa nhìn ra mới biết, hóa ra Diệp hội chủ đã là đại sư
trận pháp cấp năm, một đại sư trận pháp cấp năm trẻ tuổi như vậy, đừng nói là
tôi, dù là cả Lạc Nguyệt chắc cũng không có ai gặp qua. Hôm nay gặp được Diệp
hội chủ, Phổ mỗ thật là may mắn.
Nói xong Phổ Vũ Phong lại đứng lên, làm lễ với Diệp Mặc.
Diệp Mặc mỉm cười, hắn cảm thấy Phổ Vũ Phong này đến đây, ít nhất chắc không
có ác ý gì, bèn nói:
– Anh Phổ có gì cứ nói, tình cảnh của “Mặc Nguyệt” của tôi, tôi nghĩ anh Phổ
cũng biết Tồi.
– Được, nếu đã như vậy, thì tôi không khách sáo nữa.
Phổ Vũ Phong lại ngồi xuống, giọng điệu càng rõ hơn.