– Thạch Duẩn Tủy Tửu tạo ra từ Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy.
Tên tu sĩ Hư Thần kỳ kia rung động buột miệng nói, ngay sau đó y đứng bật dậy,
căn bản không nghĩ tới những lời Diệp Mặc vừa nói.
Diệp Mặc cười lạnh, rượu này là hắn cố ý lấy ra để khoe khoang, hắn không tin
một tu sĩ Hư Thần kỳ có thể nhịn xuống tâm tư cướp đoạt loại vật nghịch thiên
như Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy.
Khi hắn tạo một quả cầu thủy tinh thu âm giọng nói, cho thấy được người của
Hiệp Hội thương Nghiệp Dương Hải vừa thấy mùi tiền liền nổi máu tham, muốn
cướp đồ đạc của hắn. Sau đó người khác chỉ biết là hắn lấy ra đồ tốt, nào có
ai biết hắn vừa lấy ra liền là rượu được tạo từ Vạn Niên Thạch Duần Tủy.
Thạch Duẩn Tủy Tửu này mặc dù có thành phần là Vạn Niên Thạch Duần Tủy, nhưng
vô cùng ít, lúc trước Diệp Mặc ủ loại rượu này là để bài trừ đan độc. Sau này
khi hắn luyện chế ra Duẩn ích Đan tuy rằng lãng phí nhiều Vạn Niên Thạch Duẩn
Tủy hơn so với Thạch Duẩn Tủy Tửu, nhưng hiệu quả khá hơn một chút, nên không
tiếp tục sử dụng Vạn Niên Thạch Duần Tủy để ủ rượu nữa.
Lúc này, xuất ra loại rượu này để khoe khoang rất thích hợp, nhưng, đó là vì
Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy của Diệp Mặc không còn nhiều nữa, nếu như hắn còn
nhiều, nói không chừng hắn trực tiếp uống Vạn Niên Thạch Duần Tủy rồi.
Vốn Diệp Mặc còn định nếu như những tu sĩ này không nhận ra, hắn liền trực
tiếp nói ra, không nghĩ tới tên này kiến thức rộng rãi, tự minh nhận ra. Điều
này cũng tốt, đỡ phải khiến hắn phiền toái nói ra.
Hai mắt của tu sĩ Hư Thần kỳ kia nhìn chằm chằm vào chén rượu trong tay Diệp
Mặc, còn tham lam nhìn chằm chằm vào nhẫn của Diệp Mặc, trong lòng càng phát
ra cảm giác lần này tới Mặc Nguyệt quả nhiên là đúng đắn.
Giá trị của Vạn Niên Thạch Duẳn Tủy, người tu vi càng cao lại càng hiểu rõ,
nhưng Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy không phải tùy tiện là có được, hoặc là nói đấy
căn bản là đồ vật trong truyền thuyết. Mà y chỉ mới gặp được một lần, đó là
thời gian y tham gia một hội đấu giá không lâu sau khi y thăng lên Hư Thần kỳ.
Lúc ấy ở hội đấu giá vừa vặn xuất hiện năm giọt Vạn Niên Thạch Duần Tủy, chỉ
có điều năm giọt Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy này lại không ai có thể báo giá, phải
biết rằng những người tham gia hội đấu giá lúc ấy đều là tu sĩ Hư Thần kỳ trở
lên, thậm chí còn cò tu sĩ Ngưng Thể kỳ. Co thể nói người tu luyện được tới
cấp bậc Hư Thần kỳ có mấy không phải là phú quý đầy người, có thể coi là như
vậy, vẫn không có người nào đưa ra giá vượt giá khởi điểm, mà lúc đó giá khởi
điểm là năm trăm triệu linh thạch cấp cao.
Cuối cùng Vạn Niên Thạch Duẩn kia đi tới nơi nào, y cũng không biết, nhưng hôm
nay y không ngờ có thể thấy được rượu ủ từ Vạn Niên Thạch Duần Tủy ở đây,
chẳng lẽ là thiên ý sao?
– Rượu ngon.
Mấy người Ngu Vũ Thiên mỗi người uống một ngụm, sau đó lập tức cảm giác cả
người thoải mái không thôi, liền vô ý nói ra.
Giá trị của Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy chẳng những là tên tu sĩ Hư Thần kỳ kia,
ngay cả những tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng đỏ cả mắt. Nhưng bọn họ cũng hiểu được,
cho dù là giành được vật này cũng không có phần của bọn họ.
– Kiến thức của ông thật sự rộng rãi đó, chẳng lẽ các người tới chỉ để hỏi ta
vấn đề này? Một khi đã vậy thì các người có thể đi rồi.
Diệp Mặc cầm lấy bình rượu rót đầy ình một chén, lạnh nhạt nói.
Nhưng khi Diệp Mặc còn chưa thu lại bình rượu thì tay của tu sĩ Hư Thần kỳ kia
đã nhấc lên, bình rượu và chén rượu vốn dĩ ở trong tay Diệp Mặc liền bị y cướp
lấy.
Tên tu sĩ Hư Thần kỳ kia căn bản không chú ý tới, một hơi uống cạn chén rượu
trong tay, bỗng nhiên cười ha ha, sự vui sướng trong lòng y không có bất kỳ kẻ
nào có thể diễn tả được. Bởi vì y hiểu được mình gìau to rồi, rượu vừa rồi
chính là dùng Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy để nấu ra.lHìện tại y thậm chí có được
hẳn một bình, sự hưng phấn lúc này của y khó có thể khống chế.
Tới lúc đó đem tiểu tử Kim Đan kỳ này bắt lại, ép hỏi hắn từ nơi nào có được
Vạn Niên Thạch Duần Tủy. Chỉ có điều đáng tiếc là, dùng Vạn Thạch Duần Tủy để
ủ rượu quả thực chính là vừa ăn lúa mạch, phá hoại lương thực
Y ngang nhiên đem bình rượu của Diệp Mặc cất vào nhẫn của minh, sau đó lạnh
giọng nói:
– Mặc Nguyệt vô duyên vô cớ giết người của Hiệp Hội Thương Nghiệp Dương Hải
của chúng ta,Hiệp Hội Thương Nghiệp Dương Hải chỉ có hai yêu cầu, thứ nhất, tu
sĩ Kết Anh đã giết những tu sĩ kia phải tự sát để tạ tội. Thứ hai, tài sản của
Mặc Nguyệt chúng ta sẽ tịch thu, nhựng người còn lại của Mặc Nguyệt đều phải
tự phế tu vi, rời khỏi thành Phỉ Hải.
Nói xong y lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Mặc, hiển nhiên biết được việc năm tên
tu sĩ Kim Đan kỳ đã chết kia có quan hệ tới Diệp Mặc.
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, điều này hiển nhiên là muốn chém tận giết tuyệt
rồi.
Nhưng mặt hắn không chút thay đổi nói:
– Ông, một tu sĩ Hư Thần kỳ đã tới đây. chúng tôi phản kháng cũng vô dùng.
Tôi đáp ứng tất cả điều kiện của ông, xong, hiện tại có thể đem đồ của tôi trả
lại cho tôi đi. Tôi nghĩ, các người đã đạt được mục đích rồi, sẽ không đoạt đồ
của một tu sĩ Kim Đan như tôi chứ?
Tu sĩ Hư Thần kỳ kia sửng sốt, trong lòng tự nhủ, đáp ứng tất cả điều kiện thì
mày cũng chết rồi, còn muốn đòi lại đồ làm gì? Nhưng giờ phút này trong lòng y
căn bàn không nghĩ kỹ hơn, cũng phải thôi, một Hiệp Hội Thương Nghiệp chỉ có
hai tu sĩ Nguyên Anh tầng một, lấy cái gì để đấu với Hiệp Hội Thương Nghiệp
Dương Hải? Có thể nói, đây căn bản không phải chiến đấu ở cùng một cấp bậc.
– Muốn lấy lại đồ, thì khỏi nghĩ tói, những gì ta vừa ý thì không có thói
quen trả lại.
Tu sĩ Hư Thần kỳ kia căn bản không để mắt tới lời của Diệp Mặc, nói xong, y
vung tay lên, nói với những tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ phía sau:
– Toàn bộ giết chết, đợi lát nữa nói bọn họ muốn mưu đoạt đồ của chúng ta là
được.
Một tu sĩ giống như con kiến nhỏ bé như Diệp Mặc, thật sự không khiến y có
hứng thú động thủ. Về phần đợi lát nữa nói thế nào còn không phải người thắng
là bọn họ định đoạt sao.
Vài tên tu sĩ Nguyên Anh không đợi Lệ Du Cáp nói lần thứ hai, đều tự mình lấy
ra pháp bảo.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, vung tay lên, hơn mấy chục trận kỳ bị hắn ném ra
ngoài, khốn trận và sát trận cấp năm nháy mắt được kích phát.
Ba người Ngu Vũ Thiên dưới sự chỉ huy của Diệp Mặc bắt đầu công kích không
ngừng vào những chỗ mà Diệp Mặc xuất trận kỳ ra.
Cho dù đại sảnh của Diệp Mặc có trận pháp phòng ngự cấp năm, nhưng thanh âm
chấn động cùng lay động long trời lở đất cũng truyền khắp phân nửa thành Phỉ
Hải.
Động tĩnh lớn như vậy, nhưng ở bên ngoài giống như đã hẹn trước, không ai trốn
khỏi Mặc Nguyệt, cũng không có ai đi tới phụ cận Mặc Nguyệt để xem náo nhiệt,
về phần phủ thành chủ quản lý toàn thành lại giống như đã chết sạch, không một
ai đi ra.
Trong nháy mắt Diệp Mặc rải trận kỳ khắp nơi, Lệ Du Cáp cũng cảm giác được có
chút không thích họp, khi y phát hiện ra thì toàn bộ đại sảnh không ngờ đã
biến thành một mảnh sương mù u ám. Quang cảnh xung quanh trở nên tiêu điêu,
thời điểm y phát hiện người bên cạnh mình không thấy đâu nữa, y lập tức biết
được mình đã bị vây trong khốn trận.
– Quả nhiên là do mày giết.
Lệ Du Cáp cười lạnh một tiếng, lúc này y đã xác định được Diệp Mặc chính là
người lúc trước đã vây giết năm tên tu sĩ Kim Đan kỳ kia, loại khốn trận này
hẳn là trận pháp cấp ba cao nhất rồi.
– Tuy nhiên chỉ dựa vào trận pháp cấp ba, muốn vây khốn Lệ mỗ, cũng quá ngây
thơ rồi.
Y còn chưa dứt lời, ưong tay đã phóng ra một Kim Khắc Thiết Hoa, Kim Khắc
Thiết Hoa vừa lấy ra lập tức mang theo một ánh kim đâm thẳng vào phía trên
khốn trận.
Lệ Du Cáp cho rằng, một chiêu này cua y hiển nhiên có thể dễ dàng phá được
khốn trận cấp ba, nhưng khi Kim Khắc Thiết Hoa của y đâm trúng khốn trận thì
khốn trận chỉ lay động kịch liêt một chút, sau đó lại khôi phục nguyên trạng.
Lệ Du Cáp kinh hãi thốt ra:
– Đây không phải là khốn trận cấp ba, là cấp bốn, không đúng, không ngờ là
khốn trận cấp năm.
Khi hiểu được khốn trận trước mắt là cấp năm, Lệ Du Cáp không còn bình tĩnh
như vừa rồi, y nghĩ tới tên tông sự trận pháp đứng sau Mặc Nguyệt, y không thể
tưởng tượng được tên tông sư trận pháp kia trước khi đi lại trợ giúp Mặc
Nguyệt bố trí những trận pháp mạnh mẽ như vậy.
Ngay cả Lệ Du Cáp nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, trận pháp này căn bản không
phải do tông sư trận pháp nào bố trí, mà do Diệp Mặc tự minh bố trí ra.
Một trận pháp cấp năm, đủ để vây khốn y một lúc lâu rồi, một khi y nhất thời
không thể thoát ra, vậy mấy tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ và tu sĩ Kim Đan kỳ mà y
mang tới sẽ gặp nguy hiểm. Y có thể tự bảo vệ minh khỏi trận pháp cấp năm,
nhưng tu sĩ Kim Đan kỳ và tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì không được
Không được, phải mau chóng phá trận.
Nhưng Lệ Du Cáp còn chưa đánh ra chiêu mới, liền nhận được không gian bốn phía
tựa hồ bắt đầu vặn vẹo, vô số những mũi nhọn nhỏ không nhìn thấy bằng mắt
thường được, thậm chí thần thức cũng không dễ dàng thấy bao vây lấy y. Tuy
rằng y không biết những mũi nhọn nhỏ này là thứ gì, nhưng cảm giác uy hiếp lại
không cách nào tiêu trừ.
Không đúng, đây không những là một khốn trận cấp năm, mà bên trong còn có sát
trận. Nghĩ tới đây, Lệ Du Cáp hoàn toàn muốn chết ngất. Một khốn trận cấp năm
còn thêm cả một sát trận cấp năm, sau lưng của y đã toát ra từng đợt mồ hôi
lạnh. Vừa rồi y đã thử qua khốn trận kia, là một trận pháp vô cùng lợi hại,
hiện tại y chỉ có thể hy vọng sát trận không lợi hại như vậy.
Cho dù y có lợi hại, công kích có khủng bố thể nào, nhưng bị vây trong khốn
trận này cũng không cách nào uy hiếp được người bên ngoài. Hơn nữa, người ta
đã có khốn trận và sát trận, chẳng lẽ lại không có trận pháp phòng ngự hay
sao?
Y nghĩ không sai, nơi này quả thật có một sát trận. Sát trận này là lúc trước
Diệp Mặc khi đánh nhau cùng Kế Trí Nguyên lĩnh ngộ được, hiện tại được hắn
dùng để bố trí sát trận đối phó với tu sĩ Hư Thần kỳ .
Lệ Du Cáp không dám nghĩ lại, trên người run lên, một bộ hộ giáp màu hoàng kim
kịp hiện ra bên ngoài thân thể y, một ít mũi nhọn nhỏ không bị y ngăn cản đánh
trúng hộ giáp phòng ngự của y, phát ra thanh âm “phác phác” vô cùng khó nghe.
Không đợi Lệ Du Cáp kịp thì vô số đao quang màu tím đã cuồn cuộn phóng tới y,
đao quang này giống như có linh tính hòn toàn bao lấy Lệ Du Cáp.
Lệ Du Cáp hoảng hốt, khi y phát hiện đao quang màu tím này không có bao nhiêu
uy hiếp tới minh, mới thở phải nhẹ nhõm. Nhưng trong nháy mắt giữa trận pháp
công kích cấp năm kia, vô số mũi nhọn nhỏ lại lần nữa cuốn tới. Đao quang màu
tím kia giống như vô cùng vô tận, hơn nữa dường như cũng giống với trận pháp
công kích, chỉ có điều đao quang màu tím tạo nên một trận phập công kích thấp
hơn nhiều. Đúng như Lệ Du Cáp mà nói, nếu không lợi hại thật sự không đối phó
được
Diệp Mặc dùng khốn trận cùng sát trận vây lấy Lệ Du Cáp, lại càng liều mạng
tiến hành công kích y. Huyễn Vân Ngũ Đao của hắn thay phiên tiến hành tập kích
Lệ Du Cáp, hắn ở đây diễn luyện Huyễn Vân Đao Phập của minh, đặc biệt là Huyễn
Vân đệ Ngũ Đao – Huyễn Vân Trận Sát Đao không ngừng được Diệp Mặc phóng ra.
Một cao thủ như vậy bị hắn vây khốn, nếu hắn không sử dụng thì chính là thằng
ngốc rồi.
Song, ữong lòng Diệp Mặc không khỏi âm thầm khâm phục Lệ Du Cáp, người này đã
hoàn toàn bị ữận pháp của hắn vây khốn, nhưng y tới hiện tại vẫn không bị
thương, nhiều nhất chỉ hao tổn chân nguyên một chút mà thôi.
Diệp Mặc khẳng định, nếu kéo dài thêm thời gian, nói không chừng người này có
thể đánh vỡ khốn trận và sát trận của mình, một khi y thoát ra, vậy kẻ chờ
chết chính là hắn.
Tuy nhiên Diệp Mặc cũng không lo lắng lắm, một khi mấy người Ngu Vũ Thiên thu
thập mười tên tu sĩ còn lại xong, tới giúp Hắn công kích Lệ Du Cáp. Tới lúc đó
cho dù Lệ Du Cáp có lợi hại thế nào cũng sẽ nuốt không trôi
– A.
Một tiếng hét thảm truyền tới, Lệ Du Cập nghe thấy rõ ràng, y hiểu được thanh
âm này là do người của mình phát ra.
Lúc này y đã hoàn toàn bộ qua sự sợ hải, trong mắt chỉ có phẫn nộ. Lúc trước y
không nghe thấy người của minh kêu thảm, bây giờ nghe thấy rồi, hiển nhiên là
do đối phương gây nên.